Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 63


Bạn đang đọc Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A – Chương 63


 63.

Chương 63.
Sở Thao nuốt toàn bộ viên kẹo xuống, mím môi, kêu nho nhỏ:
“Giang Thiệp, cậu…..”
Trong lòng Giang Thiệp có chút thấp thỏm.

Có lẽ Sở Thao sẽ tức giận, vì y biết trong khái niệm của cậu, hiện tại bọn họ chưa tới tuổi yêu đương.

Hơn nữa hoàn cảnh sinh hoạt của Sở Thao quá đơn thuần, quá ngây ngô, chắc hẳn chưa từng nghĩ tới hành động hôn môi như này.
Giang Thiệp nghĩ, có phải y đẩy tiến độ quá nhanh hay không?
“Vừa rồi, tôi nhất thời không nhịn được, nên …..”
“Chỉ chạm một chút như vậy sao?”
Sở Thao thở nhẹ nhàng, đột nhiên ôm lấy cổ Giang Thiệp, hơi nâng cằm lên, dâng lên đôi môi dán vào môi người kia.
Lần đầu tiên cậu chủ động hôn người khác, vì vậy động tác cực kỳ trúc trắc lại còn cứng đờ, hai tay cậu run lên, nhưng gắt gao ôm lấy không bỏ đối phương ra.
Trên môi Giang Thiệp còn chút ẩm ướt, là y vừa dùng đầu lưỡi liếm qua, Sở Thao cảm thấy ngực mình nóng rực giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, vì bọn họ hôn môi cho tuyến thể tâm linh có phản ứng mãnh liệt, đầu tiên cậu cảm thấy lồng ngực ẩn ẩn trướng đau, nhưng loại đau đớn này cũng có thể chịu đựng được, bởi vì rất nhanh, đau đớn kia giống như một khối băng bị mang ra phơi dưới ánh mặt trời, chậm rãi, chậm rãi hòa tan.
Sau khi sự trướng đau biến mất đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu, giống như toàn bộ cảm quan đã bị bịt kín đột nhiên mãnh liệt được mở ra, không ngừng kích thích hành động của cậu.
Sau khi Giang Thiệp ngây người một lúc, y nhanh chóng đoạt lại quyền chủ động.

Rất khó kiềm chế sự chiếm hữu cùng khống chế của một Alpha, huống chi Giang Thiệp là một Alpha trẻ tuổi khí thịnh với tinh lực tràn đầy.
Sở Thao chỉ chiếm thế thượng phong trong một chốc lát, sau đó cậu lại bị Giang Thiệp đè trên cửa, nhưng Giang Thiệp lại để tay lót lên xương bướm của cậu, cho nên cậu không hề có cảm giác đau đớn khi bị va chạm với cánh cửa.
Người này ở nhà sẽ không phun quá nhiều thuốc ức chế, giờ phút này nhiệt độ cơ thể của y rất cao, tin tức tố của y phân bố càng nhiều.

Sở Thao cũng không phân biệt nổi đó là hương vị gì, là một loại một mùi hương cam thuần, mỗi tia mỗi sợi đều đang dụ hoặc khiến cậu tiếp tục trầm luân trong đó.
Sở Thao không thể cầm lòng được, cả người cậu run lên, cậu cũng rất muốn khống chế mình, chỉ hôn thôi cũng kích động phát run như vậy thật sự quá mất mặt, giống như cậu rất yếu ớt.

Nhưng cậu không thể khống chế được mình, tin tức tố của cậu thúc dục phải phản áp lại Giang Thiệp, đáng tiếc, bởi vì toàn thân run lên mà cậu không còn chút sức lực nào, ngược lại giống cứ cậu đang treo trên người y.

Rốt cuộc Giang Thiệp cũng mở miệng ra, y cắn lên môi cậu.

Cậu cảm nhận được lực lượng từ hàm răng của người kia, trong nháy mắt Sở Thao trở nên câu nệ.

Nhưng Giang Thiệp chỉ cọ xát một cách tinh tế, dùng lực đạo không nặng cũng không nhẹ cọ vào bờ môi của cậu khiến nó trở nên sung huyết.
Đây là đặc điểm của Alpha, luôn muốn lưu lại chút ký hiệu của mình trên người đối phương.
Khóe mắt Sở Thao rưng rưng, lông mi cậu không tự chủ được run rẩy theo động tác hôn môi của người kia, bên tai nghe được thanh âm của cậu và Giang Thiệp, làm cả người cậu đỏ ửng.
Cậu rất ít khi xúc động như này, đại đa số thời gian lý trí của cậu lớn hơn cảm tính.
Nhưng khi Giang Thiệp hôn cậu, cậu rất muốn đáp trả.

Nghĩ gì thì làm nấy, thậm chí cậu còn không cho mình thời gian do dự.
Có lẽ do không gian tuyệt đối tư mật làm cho cậu thấy an toàn, có lẽ do viên kẹo chocolate có vị rượu Rum làm lý trí của cậu trở nên trì độn, hoặc là do hôm nay là một ngày đặc thù tạo cho cậu cảm giác.

Chưa bao giờ trong nháy mắt cậu lại có sự vui sướng tràn trề như vậy, cậu chỉ biết mình thật sự rất vui sướng.
Nắng sớm đã chiếu vào tận bàn trà giữa phòng khách, đem ánh sáng và bóng tối tách ra một giới hạn rõ ràng, những cơn gió mát lạnh thổi vào tấm lưới cửa sổ mỏng mang theo mùi hoa sơn trà nồng đậm.
Toàn bộ không gian đều yên tĩnh, ánh nắng chan hòa, thanh phong mềm mại, ngay cả đám bụi bặm trôi nổi trong không khí cũng nhẹ nhàng cẩn thận đảo quanh.
Mà Sở Thao cùng Giang Thiệp lại làm càn ôm hôn, dây dưa từ cửa hiên cho tới sô pha.
Đột nhiên Giang Thiệp đẩy Sở Thao xuống đống gối ôm mềm mại, Sở Thao gối lên chiếc gối ôm hình cá heo mà cậu thích nhất, nhưng ngón tay cậu không cẩn thận va vào bàn trà, đau đớn nhất thời làm thần trí cậu thanh tỉnh lại.
“Được rồi, Giang Thiệp….”
Cậu cường ngạnh chống cự lại bản năng của mình, cậu lăn xuống khỏi ghế sô pha, hơi thở hao hến.

Bọn họ không thể tiếp tục nữa, nếu không hai người đều sẽ mất khống chế.
Về tuyến thể tâm linh cậu còn chưa hiểu rõ, không biết cần phải chú ý những việc gì, hơn nữa trên người lấy dính hơi thở của người khác sẽ dễ bị phát hiện, cậu còn phải về nhà nữa.
Ánh mắt Giang Thiệp mê mang trong chốc lát, theo bản năng y kéo lấy tay Sở Thao.
Giờ phút này Sở Thao ngã trên mặt đất, nửa người trên hơi nâng lên, ánh mắt trời vừa vặn chiếu lên nửa thân mình cậu, mái tóc mềm mại, đôi mắt đào hoa, chóp mũi xinh đẹp, chiếc cổ thon dài và khuôn ngực phập phồng hoàn toàn tắm mình dưới ánh mặt trời, chúng trở nên tinh tế sáng ngời.
Ánh mắt trời cùng làn gió mơn man tựa như thánh khiết cho cậu, nhưng hơi thở hao hến, ánh mắt ầng ậc nước, cùng với đôi môi kiều diễm sưng đỏ kia thật sự không thể dùng hai từ thánh khiết được.
Hầu kết của Giang Thiệp lăn lộn, trong đầu y hiện lên một ý niệm.

Sẽ có một ngày, y nhất định sẽ quang minh chính đại lột sạch sẽ Sở Thao chiếm hữu cậu dưới ánh mặt trời.

Giang Thiệp nhốt mình ngoài ban công hứng gió lạnh.

Còn Sở Thao thì chạy vào phòng bếp uống nước lạnh hết ly này tới ly kia.
Hai người tách ra, thời gian khá lâu mới hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh, trong không khí tin tức tố cũng dần tiêu tan.
Sở Thao phun mười mấy lần thuốc ức chế lên cổ mới cảm thấy tin tức tố thu lại, lúc này cậu mới yên tâm, lớn mật kéo cửa ra ngoài.
Giang Thiệp ở ngoài ban công hút hết một điếu thuốc mới đi vào.
Sau khi hôn môi, Sở Thao phát hiện việc cơ khát làn da đã tốt hơn nhiều.

Trong khoảng thời gian ngắn cậu sẽ không nhớ thương sờ soạng vào Giang Thiệp nữa.
Nhưng cậu cũng hiểu rõ, hiện trạng này chính là uống rượu độc để giải khát, chỉ trong chớp mắt ỷ lại này, cả đời đều không thể thoát được.
Giang Thiệp thanh thanh giọng, có chút không tự nhiên nói:
“Đi ra ngoài ăn cơm nhé.”
Nhắc tới ra ngoài, hai người đều nhìn vào quần áo của đối phương nhất thời lâm vào trầm mặc.
Thời điểm Alpha kích động, rất khó để khống chế, tin tức tố của hai người tuy rằng đã chậm rãi thích ứng lẫn nhau nhưng rốt cuộc là cùng dấu thì đẩy nhau.
Cổ áo của Sở Thao bị Giang Thiệp kéo lệch, vạt áo bị cuốn lên, nhăn nheo bèo nhèo, khóa kéo cũng không biết rơi ở đâu.
Giang Thiệp cũng không tốt hơn là bao, cái áo y mặc chỗ đầu vai kia bị kéo tới bung chỉ, lộ ra lỗ thủng to bằng ngón tay cái, vạt áo cũng nhăn nheo, giống như vừa mới được lấy ra từ máy trộn.
Sở Thao thở dài:
“Sớm biết vậy tôi đã mặc bộ đồ không dễ nhăn.”
Cậu không nghĩ rằng mình xuống tay lại tàn nhẫn như vậy, còn không nghĩ rằng Giang Thiệp cũng hoàn toàn không thể khống chế.
Giang Thiệp không thèm để ý quần áo trên người, nghe cậu nói vậy thì cười nhẹ:
“Sớm biết như vậy không bằng cởi hết quần áo ra rồi hôn.”
Sở Thao không thèm phản ứng lại tên kia, cậu kéo lại bộ đồ, ngồi xổm tìm chiếc khóa dưới mặt đất.
Sau khi tìm được, cậu cúi đầu, lồng lại chiếc khóa áo vào.


Cũng may chất lượng quần áo cũng tốt, không bị rách, bằng không cậu cũng không biết nên giải thích với mẹ cậu như thế nào.
Giang Thiệp nói:
“Đi ăn cơm trước đi, sau đó về là lượt lại, cậu mặc áo khoác của tôi này.”
Đồ ăn sáng trong hộp giữ nhiệt nhất định không còn được ngon miệng nữa, bát mỳ kia chắc cũng ngâm nước nở nhão ra rồi.
Giang Thiệp không muốn Sở Thao ăn đồ như vậy, đồ ăn kia y có thể để vào tủ đá, lúc nào đói tùy tiện quay nóng tự ăn sau.
Hai người lúng ta lúng túng cũng phải đến 10 giờ, dứt khoát ra ngoài ăn cơm trưa luôn.
Giang Thiệp lấy một chiếc áo dài tay khác cho mình, còn lấy một chiếc áo khoác mỏng từ trong phòng ngủ ném cho Sở Thao, rồi chuẩn bị thay quần áo.
Y mới vừa vén vạt áo lộ cơ bụng lên, Sở Thao đã rời mắt đuổi người:
“Cậu vào phòng ngủ thay đi.”
Hiện tại cậu không quá tin tưởng ý chí của mình, sợ cơm chưa ăn được đã bị người ăn rồi.
Giang Thiệp chế nhạo nói:
“Chậc, vốn định triển lãm cơ bụng một chút mà.”
Nhưng y vẫn nghe lời đi vào phòng ngủ thay áo.
Sở Thao khoác lên người chiếc áo Giang Thiệp đưa, ngón tay lại nhẹ nhàng chạm vào đôi môi.

Có chút nóng, nhưng chắc là không bị sưng lên.

Hai người thu thập xong xuôi, rồi ra cửa tìm hàng ăn.
Bên cạnh trường có một quán bán đồ ăn Vân Nam không tệ lắm, ngày thường đám học sinh chen chúc chật ních bên trong, căn bản là không có bàn trống, vừa hay cuối tuần, bọn họ có thể tới ăn.
10 giờ, cửa hàng vừa mới mở cửa được 1 giờ, hầu như chưa có người.

Ngay cả trên bàn cũng chỉ tàn lưu hương vị chất tẩy rửa nhàn nhạt.

Sở Thao thích nơi sạch sẽ sáng sủa, vì vậy cậu chọn ngồi gần cửa sổ.
Giang Thiệp chọn một bát mỳ, một đĩa cơm chiên thập cẩm, một đĩa rau trộn thịt bò thêm chút lá bạc hà.
Chủ quán rất nhiệt tình, lúc lên đồ ăn còn hỏi hai người bọn họ:
“Hai cậu là học sinh trường cao trung số 1 sao?”
Sở Thao gật gật đầu.
Chủ quản hiếu kỳ hỏi:
“Tới trường học thêm à, không hổ là trường trọng điểm, thời gian cuối tuần cũng dùng để học tập.”
Thật ra cuối tuần trường chỉ mở cho học sinh năm 3, học sinh năm 3 có thể chọn bất luận thời gian nào tới trường tự học, nhưng năm nhất và năm 2 thì không được.
Đương nhiên, cũng có một ít học sinh hiếu học, xen lẫn trong đội ngũ học sinh năm 3 vào trường, bảo vệ sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt với những học sinh hướng về phía trước như vậy.

Nhưng Sở Thao chưa từng nghĩ tới việc cuối tuần sẽ tới trường tự học, bởi vì tốn thời gian đi đường mà cơm trưa cũng đắt gấp 2 lần so với ngày thường.
Hơn nữa nhà cậu có hai anh em, tính tự giác rất cao cho nên không cần tới trường.
Sở Thao nói:
“Không phải ạ, nhà cậu ấy gần đây.”
Chủ quán gật đầu:
“Ồ vậy à, thôi các cậu ăn đi, tôi còn vài đơn đặt hàng nữa.”
Nói xong chủ quán xoay người đi rồi.
Sở Thao đã sớm đói bụng, không khách khí múc một muỗng cơm lớn nhét vào miệng nhai, trong miệng căng phồng làm cho hai má thoạt nhìn có chút thịt thịt.
Mỳ của Giang Thiệp quá nóng, nhất thời chưa ăn được, y đem ánh mắt dừng trên đĩa cơm chiên của Sở Thao.
“Cho tôi ăn một miếng nào.”
Sở Thao ngoan ngoãn đẩy đĩa cơm ra.
Giang Thiệp được một tấc lại muốn lên một thước:
“Bón cho tôi đi.”
Sở Thao: “….”
Giang Thiệp hơi hơi thò người tới, phảng phất như một chú chó nhỏ đang chờ mong nhìn Sở Thao.
Cậu bất đắc dĩ, chột dạ nhìn ngó chung quanh, thấy không có ai chú ý tới bọn họ, lúc này mới nhanh chóng múc một muỗng cơm bón cho Giang Thiệp.
Sau khi bón xong, cậu giống như có tật giật mình, uống ừng ực cốc nước, dựng lỗ tai nghe động tĩnh chung quanh.
Ngay cả lúc nhân viên tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu, cậu cũng hoài nghi người ta đang thảo luận việc cậu và Giang Thiệp yêu sớm.
Cậu khác hoàn toàn so với Giang Thiệp mặt dày, y hoàn toàn không có chút nào thẹn thùng như Sở Thao.
Y gắp một gắp mỳ lên muỗng, lại gắp một miếng thịt bò, nhẹ nhàng thổi thổi.

Sợi mỳ vẫn còn hơi nóng, Giang Thiệp thổi mười mấy giây sau mới đưa muỗng đến bên miệng Sở Thao.
“Nào, bảo bối.”
Tức khắc mặt Sở Thao đỏ tới tận mang tai, gương mặt trở nên khô nóng.
Từ bảo bối này Giang Thiệp gọi quá thuận miệng, quá tùy ý, không chút nào ngượng ngùng.
Phảng phất như những lời ấu yếm khi vừa xong việc.

Trên thực tế thì bọn họ đúng thật vừa xảy ra chút chuyện.
“Cậu….!Cậu đừng gọi tôi là bảo bối.”
———————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.