Bạn đang đọc Toàn Trí Độc Giả – Chương 178
Tôi giữ chặt Vẹn tín.
Cơ bắp của tôi tràn ngập sức mạnh đến từ các câu chuyện vĩ đại.
Giống như có dòng máu rồng đang chảy trong tim tôi.
[Di chuyển trong khi sức mạnh đang tăng lên.
Chúng ta phải tạo ra một khoảng trống.]
Yoo Jonghyuk đến trước.
“Tôi sẽ cố gắng tranh thủ thời gian càng lâu càng tốt.”
Các xúc tu chuyển động tích cực hơn trước và mặt đất gần như bị phá nát.
Chúng tôi đã cố gắng dụ tên này cách xa các thành viên trong nhóm hết mức có thể.
“Haaaaa!!”
Yoo Jonghyuk nâng cao ma lực của mình và tiến về phía trước.
Trong khi đó, tôi di chuyển phía sau Kẻ ăn giấc mơ.
Cố gắng tìm một nơi mà tôi có thể làm tổn thương cơ thể chính nhiều nhất có thể mà không đánh vào các xúc tu.
Cơ thể có đường kính ít nhất một km nên việc tìm ra điểm yếu thực sự rất khó khăn.
Trong khi đó, Cheok Jungyeong đã xây dựng sức mạnh của mình.
Một hay hai thanh kiếm đã đủ mạnh nhưng chúng vẫn chưa đủ để so sánh với lực lượng to lớn đang được tập hợp trong cánh tay phải của tôi.
Thật đáng nghi ngờ nếu đây là sức mạnh thực sự của một chòm sao cấp trên.
[…Chết tiệt, nó là giới hạn của cơ thể này.
Chỉ có thể làm được đến đây dưới sự giới hạn của xác suất.]
Cheok Jungyeong càu nhàu khi việc tích lũy sức mạnh gần như kết thúc.
[Đừng có mà phấn khích quá.
Ta không chắc mình có thể cắt hết các xúc tu và làm tổn thương cơ thể chính của nó với chỉ chừng này sức mạnh.]
“Tôi biết.
Đối phương dù sao cũng là một vị thần bên ngoài.
Anh có kế hoạch rồi chứ?” Tôi hỏi với một chút mong đợi.
Giọng điệu Cheok Jungyeong tự tin đến mức tôi đã nghĩ anh ấy có biện pháp đối phó.
Cheok Jungyeong suy nghĩ một lúc trước khi trả lời, [Ta sẽ đánh hắn bằng Tam kiếm và hy vọng rằng có thể khiến hắn cảm thấy mệt mỏi mà quay về.]
“…Không phải anh đã nói sẽ bảo vệ tôi sao?”
[Ta sẽ bảo vệ ngươi.
Ta đã hứa trên tên của ta.]
“Người mạnh nhất trên Hàn quốc đang mong chờ may mắn trong một tình huống như này?”
Tôi nao núng trước sức mạnh ma thuật bùng nổ từ Vẹn tín.
Anh ta tức giận? Tuy thế Cheok Jungyeong đã kiềm chế được.
[Ta biết Ác quỷ từ vùng chân trời.]
Ác quỷ từ vùng chân trời.
Tôi nghe thấy cái tên này và liếc nhìn Yoo Jonghyuk, người vẫn đang chiến đấu.
Anh ta dường như không thể nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Cheok Jungyeong tiếp tục nói.
[Ta sẽ yêu cầu anh ta đưa ngươi đến một thế giới khác.
Không có giới hạn thời gian cho kịch bản thứ chín.
Nếu ngươi trốn ở đó, ngươi sẽ có thể sống một thời gian.
Tất nhiên, ngươi sẽ phải lo liệu mọi thứ sau đó.]
“Loại quỷ nào có sức mạnh đó?”
[Thay vì nói là một con quỷ…!anh ta gần với một vị thần hơn.
Ngươi không cần biết chi tiết.
Tốt hơn hết ngươi nên cầu nguyện rằng không phải gặp anh ta.]
Tôi không biết mối quan hệ giữa Cheok Jungyeong và Ác quỷ từ vùng chân trời…
Tôi giả vờ như chưa từng nghe cái tên đó nhưng thật ra tôi biết.
Ác quỷ từ vùng chân trời là sự tồn tại đã gửi Shin Yoosung của lần hồi quy thứ 41 đến đây và là người cung cấp thảm họa cho các dokkaebi.
Tôi không chắc làm thế nào mà Cheok Jungyeong quen biết Ác quỷ từ vùng chân trời nhưng có lẽ hắn ta là người đã giúp đỡ khi Cheok Jungyeong bị lưu đày khỏi kịch bản.
“Những người khác có thể trốn thoát theo cách này không?”
[Xác suất lớn như vậy không được phép.
Dokkaebi cũng không cho phép điều đó.]
“Nhưng một khi điều này xảy ra …!tất cả những người còn lại ở đây sẽ chết.”
Nếu tôi bỏ chạy, những người ở đây sẽ bị nuốt chửng bởi Kẻ ăn giấc mơ và câu chuyện của họ sẽ bị hấp thụ.
Cheok Jungyeong tặc lưỡi.
[Đó không phải là việc của tai.
Đừng lo lắng về những người khác.
Tự mà quan tâm chính mình đi.
Dù sao cuộc đời đến cuối cùng vẫn sẽ là sự đơn độc.]
Không hổ danh là Cheok Jungyeong.
Triết lý sống của anh rất bi quan do cuộc đời từng bị phản bội.
[Một lỗ hỗng! Chạy nhanh!]
Tôi sử dụng Điện khí thế và bay về phía trước với tất cả tốc độ của mình trước tiếng hét bất ngờ của Cheok Jungyeong.
Tôi đi qua được hai ba cái xúc tu nhưng vẫn có năm hoặc sáu cái cản đường.
Thật nguy hiểm nếu đến gần hơn.
Đây là nơi mà tôi nên dừng lại.
“Thanh kiếm đầu tiên của Goryeo.
Tôi có ý này.”
[Một ý tưởng? Là gì? Tốt hơn là ngươi nên tập trung thay vì nói những điều vô nghĩa!]
“Thành thật mà nói, giết tên này băng Tam kiếm là điều không thể.
Anh hẳn đã biết điều đó.”
Mặt đất mà các xúc tu chạm vào bị sụt lún.
Tôi sẽ chết ngay lập tức nếu tôi bị chạm vào, mặc dù có sự bảo vệ của Cheok Jungyeong.
Tuy nhiên, áp lực của Cheok Jungyeong sẽ giết tôi trước xúc tu.
Tôi hét lên khi sức mạnh của Cheok Jungyeong đè xuống tôi.
“Tôi không có nói điều này để chọc tức anh.
Chỉ là phán đoán dựa trên thực tế!”
Áp lực của Cheok Jungyeong giảm đi khi tôi nói.
[…Cho nên? Ngươi có cách để đánh bại tên này?]
“Tôi có.
Nếu anh giúp, có lẽ tôi có thể giết được vị thần bên ngoài kia.”
Cheok Jungyeong ngẩn người ra rồi bật cười.
[Giết một vị thần bên ngoài? Ngươi có biết mình đang nói gì lúc này không? Đây là một vị thần bên ngoài.
Ngay cả đối với mấy gã trên Olympus hay Vedas chết tiệt đó thì đây cũng là một điều khó khăn.]
“Không đời nào tôi nói điều này nếu đó là một vị thần khác.
Nhưng với Kẻ ăn giấc mơ…!có lẽ điều này sẽ khả thi.”
[…Ta đang lắng nghe đây.
Kế hoạch là gì?]
“Rạch cơ thể của tên đó ra rồi ném tôi vào đó.”
Cheok Jungyeong bối rối và không biết nói gì trước lời này.
Những xúc tu khổng lồ lại xuất hiện một lần nữa.
[Nếu ngươi làm điều đó, ngươi sẽ chết.
Ngươi sẽ không thể sống sót sau khi bị tên này ăn.
Ngươi không nghe rõ lời của tên đẹp trai kia sao? Một khi ngươi bị ăn thịt―]
“Tôi sẽ sống.”
Tôi vẫn tin chắc dù nghe thấy những lời anh ta nói.
Tôi chắc chắn rằng tôi có thể sống sót sau khi bị ăn thịt bởi vị thần bên ngoài này.
Không một chòm sao nào có thể, chứ đừng nói đến một người phàm trần, có thể cảm nhận được niềm tin này.
Cheok Jungyeong run như cầy sấy và mở miệng.
[…Có điều gì ngươi có thể làm ?]
“Tôi không thể chắc chắn 100%.”
Tôi có thể nhận được sự giúp đỡ từ Ác quỷ từ vùng chân trời thông qua Cheok Jungyeong.
Tuy nhiên, sẽ là vô nghĩa với tôi nếu tôi sống sót một mình.
Chạy trốn là sự phủ nhận tất cả những gì tôi đã gây dựng từ trước đến nay.
Vì vậy, tôi đã chọn cách này.
[Hahaha…]
Cheok Jungyeong đang im lặng đột nhiên bật ra một tràng cười lớn.
Tiếng cười dường như vang vọng cả bình nguyên.
[Ta đã sống đủ lâu để được chứng kiến ngày này.
Ngày mà một người như ngươi tin rằng mình có thể chiến đấu chống lại vị thần đó.]
Cuối cùng, phần trên của Kẻ ăn giấc mơ bắt đầu được triệu hồi.
Con mắt đầu tiên quan sát thế giới lộ ra.
Ngay khi ánh mắt của Kẻ ăn giấc mơ nhìn xuống mặt đất, tôi cảm thấy run rẩy hơn bao giờ hết.
Nếu tôi chiến đấu với thứ này, tôi sẽ chết.
Bất kể tôi làm gì, tôi không thể thắng nó.
Cheok Jungyeong thở dài.
[Chòm sao ngốc nghếch.]
“Đúng vậy.”
[Ta thích ngươi.
Vì vậy, đừng chết.]
Tôi gật đầu và chạy.
Các xúc tu to như quả núi vút lên trời cao.
Tôi sử dụng Điện khí thế và để lại một vệt trắng xanh ở nơi tôi đi qua.
[Đến đây, vị thần bên ngoài!]
Cheok Jungyeong nắm chặt thanh kiếm trong tay tôi.
Tất cả những câu chuyện của Cheok Jungyeong đều được tập hợp lại và thực hiện kĩ năng Tam kiếm.
[Ta, Cheok Jungyeong, sẽ cắt đứt ngươi!]
Các lưỡi sao năng lượng tăng lên.
Lưỡi kiếm dài 10 mét tăng lên 20 mét.
Lưỡi kiếm dài 20 mét tăng lên 30 mét.
Sức mạnh này vượt qua sức mạnh ma thuật của tôi và câu chuyện của tôi đang rơi xuống đây.
Ba thanh kiếm, cắt đứt đại dương.
Tôi biết điều đó ngay khoảnh khắc tôi rút kiếm.
Điều này…
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Cheok Jungyeong đang đứng trước biển.
Cheok Jungyeong ngắm biển từ lúc bình minh đến chiều tối.
Suốt bao năm ngắm biển, nhìn chân trời xa xăm cho đến khi anh nhìn thấy mục tiêu.
Một đường cắt làm sai lệch sự cân bằng của thời gian và không gian.
Những con sóng tách ra và làn nước có ảo giác như đang bị phân chia.
Đây là một thanh kiếm được tạo ra để cắt biển.
[Chòm sao Hải chiến Thần ngưỡng mộ sức mạnh của Thanh kiếm đầu tiên của Goryeo!]
[Chòm sao Hắc hỏa Vực long ngưỡng mộ sức mạnh thuần túy của con người!]
[Chòm sao Tù nhân của vòng Kim cô tỏ ra rất quan tâm đến Thanh kiếm đầu tiên của Goryeo!]
Không khí bùng nổ và tất cả âm thanh bị nuốt chửng.
Tôi vung kiếm mặc kệ cảm giác cả cơ thể như đang bị nghiền nát
Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm.
Sau khi sử dụng ba thanh kiếm, cầu chì ý thức của tôi hoàn toàn bị phá vỡ.
Thật sao, chỉ cần thêm chút nữa.
[….Dậy mau!]
Sau đó Cheok Jungyeong gọi tôi.
[Mau dậy đi! Chòm sao ngu ngốc này!]
Tôi chỉ kịp mở mắt ra và nhìn thấy một vài xúc tu lơ lửng trong không khí.
Tuy nhiên, những xúc tu không còn là thứ mà tôi nhớ.
Bảy trong số mười hai xúc tu đã bị cắt và rơi xuống đất.
Cheok Jungyeong là một chòm sao cấp trên.
Anh ta cắt một nửa số xúc tu bằng chính sức lực của mình.
Tuy nhiên, Cheok Jungyeong nói như thể đang tức giận.
[…Ta không thể gây ra một vết thương sâu nào vì thiếu sức mạnh.
Ta không thể chém tên dó bằng thanh gươm cắt biển.]
“Không, thế là đủ rồi.
Như vậy là đủ để thành công.”
Cheok Jungyeong đã thành công.
Ngoài các xúc tu, có một vết sẹo ngang lớn trên cơ thể chính.
Tam kiếm đã cắt đứt các xúc tu và làm tổn thương được phần thân chính.
Đó là một vết thương nhỏ so với kích thước của tên này nhưng nó đủ rộng để tôi có thể chui vào.
Một tiếng kêu đau đớn phát ra từ Kẻ ăn giấc mơ.
Tôi phải chạy qua đó.
Tôi phải làm điều đó ngay bây giờ.
Trước khi vết thương lành lại, tôi phải vào được bên trong.
Đây là cách để kết thúc kịch bản này.
[Tinh vân Vedas đang chế giễu nghịch cảnh của bạn.]
Chết tiệt, tôi muốn giáng một đòn vào đám tinh vân chết tiệt đó.
Ngoài ra…
[Tinh vân Papyrus đang chúc mừng kịch bản của bạn.]
Chân tôi không cử động.
Dù có dùng bao nhiêu sức lực, chân tôi vẫn không nhúc nhích.
Không, tôi thậm chí không thể cảm nhận được sức mạnh của mình.
Cái quái…
[Chòm sao Nữ hoàng của Mùa xuân đen tối đang nhìn bạn với đôi mắt buồn.]
Tôi nhìn xuống và nhận ra tình trạng của mình.
Tôi không thể nhìn thấy gì bên dưới đầu gối của mình.
Chân của tôi đã biến mất như thể nó đã bị cắt bởi một thứ gì đó.
Máu không ngừng chảy ra từ những đoạn cắt.
Đây có lẽ là tác phẩm những xúc tu mang lại khi tôi đang sử dụng Tam kiếm.
Khỉ thật.
Tôi gần như đã có một tình huống như thế này xảy ra.
Trong khi đó, thời gian sử dụng Điện khí thế đã kết thúc.
Từng chút một, vết thương trên người vị thần bên ngoài đã lành lại.
Đó không phải là khoảng cách mà tôi không thể vượt qua trong tình trạng mất hai chân.
“Kim Dokja.”
Tôi quay đầu lại và nhìn thấy Yoo Jonghyuk đẫm máu.
Yoo Jonghyuk lảo đảo đến chỗ tôi, nắm lấy cổ áo tôi và nhấc bổng tôi lên vai anh ta.
Anh ta nhìn vào vết thương trên người vị thần và hỏi, “Tôi phải ném cậu qua đó?”
“…Anh có thể làm được không?”
Yoo Jonghyuk không trả lời.
Anh ta chỉ thể hiện điều đó bằng hành động của mình.
Yoo Jonghyuk đã nhảy lên thứ có vẻ giống như cầu thang trên không.
Anh ấy giẫm lên các xúc tu trong khi sử dụng Air Steps.
Tôi có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt nhẹ phát ra từ cơ thể Yoo Jonghyuk.
Cơ thể của anh ta đã đến giới hạn.
Dù vậy, Yoo Jonghyuk vẫn không bỏ cuộc.
Anh ta leo lên rồi lại leo lên.
Ngay sau đó, gió xa ướt đẫm má.
Yoo Jonghyuk ngừng lại sức mạnh ma thuật của mình và đứng lại.
Tôi nhìn lên và vết thương trên người ở ngay trước mặt tôi.
Mặc dù thiếu thời gian nhưng Yoo Jonghyuk vẫn do dự.
Anh ta ngập ngừng trong khi giữ chặt cổ áo tôi.
“…Chúng ta không cần phải tổ chức một đám tang khác, phải không?”
Tôi mỉm cười trước câu hỏi của Yoo Jonghyuk.
“Ngay cả khi tôi chết, tôi sẽ sống lại.”
“Đấy không phải là ý của tôi.”
Vẻ mặt của Yoo Jonghyuk rất nghiêm túc.
Một cơn gió lớn thổi qua giữa tôi và Yoo Jonghyuk.
Tôi nhìn anh ta một lúc trước khi hỏi, “Anh có nhớ kịch bản thứ hai không?”
Tàu điện ngầm của ga Oksu.
Nơi Yoo Jonghyuk xuất hiện lần đầu sau khi đập phá mọi thứ.
Anh ta là một hồi quy giả máu lạnh, người sẽ sử dụng bất cứ phương tiện nào cần thiết để đạt được kết quả.
Đôi mắt bình tĩnh của Yoo Jonghyuk run lên trước lời nói của tôi.
Ai biết vào thời điểm đó? Tôi và tên này, chúng tôi thực sự sẽ trở thành đồng đội.
Tôi đã không muốn thừa nhận điều đó nhưng bây giờ tôi phải làm.
Những điều tưởng chừng như không thể đã trở thành hiện thực.
Tôi đã thực sự trải qua các kịch bản với anh ta.
Đó là lý do tại sao bây giờ tôi có thể nói điều đó.
Giống như lần đầu gặp anh ta trên cầu sông Hàn.
Đây là phương thức phù hợp nhất giữa chúng tôi.
“Thả tay ra và cút đi, tên khốn chết tiệt.”