Bạn đang đọc Toàn Trí Độc Giả – Chương 176
Tôi gật đầu và mở miệng.
“Dù vậy, đừng giết bà ấy.”
“…Chúng ta phải đánh bại bà ấy.
Bà ấy không có ý định hợp tác.”
Tôi liếc nhìn người mẹ đẫm máu của mình.
Tôi không biết đó là máu của bà hay máu của người khác.
Tuy nhiên, bà ấy rõ ràng đã đến giới hạn của mình.
Bà ấy bằng cách nào đó đã chiến đấu với một xác suất hợp lý nhưng sức mạnh thể chất của bà ấy chắc hẳn đã chạm đáy.
Đó là một kết quả tất yếu.
Bà chỉ có một mình và nơi này còn có Yoo Jonghyuk.
Yoo Jonghyuk có sức mạnh siêu việt và ở một chiều không gian hoàn toàn khác so với Vùng đất hòa bình.
Câu chuyện dù có tuyệt vời đến đâu cũng không thể chiến thắng chỉ với một cái bóng.
Sẽ không dễ dàng để vượt qua một người siêu việt trừ khi một phần của cơ thể rơi xuống, nhưng mẹ tôi không có đủ xác suất còn lại.
[Chòm sao Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng đang nuốt nước bọt.]
[Chòm sao Tù nhân của vòng Kim cô đang chú ý đến lựa chọn của bạn.]
[Chòm sao Hắc hỏa Vực long đang quan sát những hành vi tàn bạo của bạn.]
Tôi rời bỏ các thành viên của mình và hướng về mẹ tôi.
“Đừng gắng sức nữa.”
[Bức tường thứ tư đang rung chuyển yếu ớt.]
“Tại sao bà lại cố ngăn tôi chứ?”
Khuôn mặt của mẹ tôi trông không được tốt, mặc dù nó hầu như không thể nhìn thấy qua bóng của chòm sao.
Chỉ có mắt và miệng của bà là hầu như không để lộ.
Đó là một khoảng cách có thể vượt qua, nhưng tôi không bao giờ có thể với được tới bà.
Trong tù cũng thế và ngay cả bây giờ cũng vậy.
Điều này tạo ra khoảng cách giữa chúng tôi.
Bà nói với tôi, “Dù ta có nói…!con vẫn sẽ không nghe…”
Người này, tại sao bà lại đi xa như vậy chứ? Tại sao bà ấy vẫn tiếp tục làm điều này mặc dù cơ thể đã thấm đẫm máu?
Đồng đội đang theo dõi tôi.
Đôi mắt của họ đang yêu cầu tôi lựa chọn.
Tôi thở dài và mở miệng.
“Chỉ một lần này thôi.
Tôi sẽ nghe chỉ một lần này, vì vậy hãy nói cho tôi biết.”
Tôi ngạc nhiên vì những lời thốt ra từ miệng mình.
“Hãy kể cho tôi nghe câu chuyện một cách hợp lý.”
Tôi đã không biết mình có thể nói những lời này.
Tôi nén lại những lời này dù không biết mình có thật lòng hay không.
Mắt mẹ tôi rung lên.
“Mẹ có thể ở như thế này bao lâu chứ? Đừng giữ nó cho riêng mình nữa và nói cho con đi.
Tại sao mẹ lại ngăn con lại? Mẹ à, sao mẹ lại đến tận đây? Gì cũng được, mẹ nói gì cũng được!”
“Nếu ta nói…”
Tôi nhìn thấy đôi mắt như đang rưng rưng nước mắt và nhận ra tất cả những câu chuyện từ trước đến nay đều có mối liên hệ với nhau.
Tôi là con của bà, nên tôi biết.
Lý do bà ngăn chặn tôi có liên quan đến lý do bà viết cuốn sách.
Tôi có thể bị tổn thương.
Tôi sẽ bị hủy hoại.
Cuộc sống trước đây của tôi có thể trở thành một trò cười.
“Nói với con đi.” Tôi đã nghĩ về nó từ lâu.
Có lẽ đó là câu chuyện mà tôi đã biết trước.
Có rất nhiều gợi ý từ các chòm sao, sẽ rất kỳ quặc nếu tôi không biết.
Tuy nhiên, tôi muốn nghe câu chuyện trực tiếp từ miệng mẹ tôi.
Nó có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi nhưng tôi phải lắng nghe, ngay cả khi bức tường rung chuyển lần nữa.
Bởi vì nó là câu chuyện của tôi.
Một số câu chuyện sẽ không thể hiểu được nếu bỏ lỡ chỉ một trang thôi.
Chẳng mấy chốc, môi mẹ tôi hé mở.
Tuy nhiên, trong kịch bản chết tiệt này, nó không phải là một câu chuyện chỉ liên quan đến mẹ và con trai.
[Tinh vân Vedas đang xem xét số phận của bạn.]
[Tinh vân Olympus đang xem xét số phận của bạn.]
[Tinh vân Papyrus đang xem xét số phận của bạn.]
Chúng tôi không được phép đóng một bộ phim truyền hình.
Các thông điệp của tinh vân hiện lên và những tia lửa dữ dội tràn ngập trong không khí.
Mẹ tôi dùng hai tay ôm lấy đầu và bắt đầu la hét.
Tôi la lên và chạy về phía bà.
Khoảnh khắc bàn tay dang rộng của tôi sắp chạm đến bà, bóng của Mẹ của Người sáng lập đã bắt gặp tôi.
[Chòm sao Kim Dokja.
Cậu…!không thể đi qua đây.]
Có một vết nứt trên Chuông tám hạt và những làn sóng đen ngòm, mờ mịt tràn ra.
Một âm thanh dữ dội giống như bầu trời bị xé toạc vang lên, và một vòng xoáy xuất hiện trên bầu trời.
Một cánh cổng đang mở ra ở tâm của cơn lốc.
[Đại sảnh đường.]
Xác suất quá cao đã triệu hồi một sinh vật sẽ phá hủy mọi thứ.
“Đừng nhìn nó! Nhắm hết mắt lại!”
Tôi hét lên khi tôi phát hiện ra những xúc tu xuất hiện từ Đại sảnh đường.
Tôi không biết Yoo Jonghyuk, một người siêu việt sẽ như thế nào, nhưng những hóa thân bình thường sẽ sụp đổ chỉ vì nhìn thấy một sự tồn tại như vậy.
“…Một vị thần bên ngoài”
Biểu cảm của Yoo Jonghyuk đanh lại.
Chúng tôi tin chắc như vậy khi nhìn thấy những xúc tu xuất hiện từ Đại sảnh đường.
Đây là một vị thần bên ngoài.
Một vị thần được gọi là do sự hy sinh của Mẹ của Người sáng lập.
Sấm sét xuất hiện từ vết nứt trên bầu trời trong khi thời gian và không gian biến dạng gào thét đau đớn.
Nó tương tự nhưng khác với khi gã đó được triệu hồi trên Vùng đất hòa bình.
Thứ được triệu hồi bây giờ là cơ thể thực sự của một vị thần bên ngoài
Dựa trên quy mô này, ít nhất một phần ba cơ thể thực sự sẽ được triệu hồi.
Chân thân của một vị thần.
Cái bóng thậm chí không thể so sánh với nó.
“Yoo Jonghyuk! Nếu chúng ta không ngăn chặn nó ngay bây giờ―”
“Quá muộn rồi.
Đây không phải level mà tôi có thể ngăn chặn.”
Cơ thể tôi run rẩy khi nhìn lên bầu trời.
Tôi có thể thấy nó với trạng thái của một chòm sao.
[Bức tường thứ tư được kích hoạt mạnh mẽ!]
Sự run rẩy của tôi giảm bớt một chút bởi Bức tường thứ tư nhưng nỗi sợ hãi không thay đổi.
Sự tồn tại bên ngoài Đại sảnh đường đó là thứ không thể bị đánh bại ngay cả khi tôi và Yoo Jonghyuk cùng hợp sức.
Giữa lúc bất lực này, tôi nhận ra một điều.
Bây giờ nó không phải là một cuộc chiến cho các hóa thân.
“Kuaaaaah!”
Một số hóa thân với các chòm sao cấp trên đã đổ máu và chết ngay khi họ nhìn thấy sự tồn tại này.
Yoo Jonghyuk và tôi bảo vệ các thành viên trong nhóm và rút lui.
Đôi mắt của Yoo Jonghyuk trở nên tối hơn.
Tôi đã nói trong sức ép này.
“Đừng lo lắng quá.
Các chòm sao sẽ không yên lặng khi có một tên thuộc loại này đi xuống đây đâu.”
Trong bữa tiệc của các chòm sao đã chỉ ra rằng các chòm sao và các vị thần bên ngoài không có mối quan hệ tốt.
Trong tình huống thần thánh giáng thế, không chòm sao nào khác can thiệp.
Hiền giả vĩ đại công bằng của Thiên đàng, Uriel và con rồng lửa đen hơi đáng tin cậy…
Tuy nhiên, các chòm sao không có phản ứng gì khi cơ thể thực sự của vị thần đi qua.
Yoo Jonghyuk nghiến răng nói.
“…Tôi không biết làm sao họ có thể ngu dốt được như vậy.”
Đây cũng là một tình huống khó hiểu đối với tôi.
Đây là dòng dõi của một vị thần bên ngoài.
Tại sao không có ai đến giúp chúng tôi?
[Một số chòm sao ngạc nhiên trước sự xuất hiện của vị thần bên ngoài!]
[Nhiều chòm sao đang phàn nàn về sự chuyên chế của một số tinh vân.]
…Gì cơ?
[Chòm sao Tù nhân của vòng Kim cô đang thể hiện sự thù địch với tinh vân Papyrus.]
[Chòm sao Hắc hỏa Vực long đang nhe nanh với tinh vân Vedas.]
[Chòm sao Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng phẫn nộ trước những hành động tàn bạo của tinh vân Olympus!]
Bây giờ tôi đã nhận ra.
Tôi hiểu rồi, tình huống chết tiệt này.
[Tất cả các chòm sao trên Hàn quốc đang tự hỏi bạn sẽ chọn tinh vân nào.]
Tất cả điều này xảy ra là do tôi.
Các tin nhắn lần lượt hiện lên.
[Một số tinh vân muốn bạn kế thừa những câu chuyện của họ.]
[Nếu bạn kế thừa một câu chuyện, sự tồn tại của bạn sẽ bị ràng buộc cưỡng bức với tinh vân.]
.
.
[Tinh vân Olympus muốn bạn kế thừa Lễ hội Sấm sét.]
[Tinh vân Olympus muốn bạn kế thừa Chỉ dẫn của Sấm sét.]
[Tinh vân Papyrus muốn bạn kế thừa Chủ nhân của cơn lốc Sói.]
.
.
[Tinh vân đang cung cấp cho bạn lựa chọn cuối cùng.]
[Tất cả các chòm sao trên Hàn Quốc đang theo dõi sự lựa chọn của bạn.]
Tôi bật cười.
Đây là lý do tại sao tôi không thích các chòm sao.
Lễ hội Sấm sét.
Chỉ dẫn của Sấm sét.
Chủ nhân của cơn lốc Sói.
Tất cả đều là câu chuyện về những chòm sao có lịch sử giết hại người thân của chính mình.
Đồng thời, mỗi tinh vân đều có một câu chuyện mạnh mẽ.
Có lẽ nếu tôi tiếp nhận câu chuyện của họ, tôi sẽ có thể đẩy lùi vị thần bên ngoài.
Rồi mẹ tôi sẽ chết ở đây.
Yoo Jonghyuk đang quan sát tôi.
Đôi mắt của anh ta như đang hỏi tôi sẽ làm gì.
Tôi nói với anh ta, “…Yoo Jonghyuk.
Anh có nhớ tinh vân chúng ta đã tạo ra không? Kim Dokja Company ấy.”
Nó không chỉ đơn giản là để cứu mẹ tôi.
Mọi thứ sẽ kết thúc nếu tôi thuộc về một tinh vân.
Không có cách nào tôi có thể vượt qua hợp đồng không công bằng với họ và rồi tôi sẽ không bao giờ có thể đi đến cuối câu chuyện.
“…Cậu vẫn muốn sử dụng cái tên đó?” Yoo Jonghyuk cau mày khi anh ta tiến lại gần tôi và rút ra một thanh kiếm.
“Tôi sẽ chọn tên của tinh vân.”
Tôi mỉm cười khi nghĩ rằng Yoo Jonghyuk đang nói đùa.
Tôi có thể cảm nhận được năng lượng của sự siêu việt ở bên cạnh.
Nó nhẹ nhõm một cách kỳ lạ mặc dù sự hiện diện của một người đã vượt qua sự sắp xếp của tôi từ lâu.
Có thể là vì tôi cảm thấy như lần đầu tiên chúng tôi đứng trên cùng một chân trời kể từ khi kịch bản bắt đầu.
Tôi hướng tới những vì sao trên bầu trời đêm.
“Tôi sẽ không cúi đầu trước số phận các người tạo ra.”
Tôi hướng thanh kiếm của mình về phía những ánh mắt lặng lẽ đó.
“Tôi sẽ quyết định câu chuyện của chính mình.”
Rồi tôi nghe thấy tiếng cười từ đâu đó.
Cùng với tiếng cười, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của vũ trụ dường như đang chế giễu những con sâu tầm thường này.
[Chòm sao xui xẻo.]
[Chính tay ngươi đã giết cha ngươi.]
[Ngươi là người sẽ phá hủy mẹ mình.]
[Ngươi là người sẽ thấy sự sụp đổ của những thứ quý giá của mình.]
Tôi nhìn chằm chằm vào vị thần bên ngoài.
Nếu hắn ta hoàn toàn đi xuống, tầng hai của Lâu đài Bóng tối sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.
Đó là một tình huống khác với Vùng đất hòa bình.
Không có nơi nào để đi nếu một cuộc khủng hoảng như vậy xảy ra ở đây.
Tuy nhiên…
Bên trong tôi là một chòm sao cũng mệt mỏi với từ số phận như tôi vậy.
[Đã vài trăm năm trôi qua và mọi thứ vẫn không thay đổi.
Bọn chết tiệt này.]
Sự hiện diện của Cheok Jungyeong trong tôi bắt đầu được giải phóng.
Tôi không biết liệu Cheok Jungyeong có thể đối phó với vị thần bên ngoài hay không.
Tuy nhiên, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào anh ta.
Cheok Jungyeong hét về phía Mẹ của Người sáng lập, người đã bị vị thần bên ngoài hấp thụ một nửa.
[Mẹ của người sáng lập! Tại sao bà lại thỏa thuận với vị thần bên ngoài?]
Đó là một giọng nói trầm và đầy tức giận.
[Từ khi nào mà Hongik trở nên rẻ rúng như vậy?]
Thật ngạc nhiên, Mẹ của Người sáng lập đáp lại.
[Tôi không thỏa thuận…!với vị thần bên ngoài.]
[Vậy thì tình huống này là gì?]
[Tôi xin lỗi.
Không có cách nào khác.
Để bảo vệ…!các kịch bản của Hàn quốc.
Hóa thân này…!nên ở đây.
Người đàn ông đó không nên trở lại Hàn quốc.
Nếu không, tinh vân khác…]
[Bà đã thỏa thuận với tinh vân?] Cheok Jungyeong thốt lên.
[Bà vẫn còn bị ám ảnh bởi mảnh đất nhỏ bé đó đến mức giờ bà đang phản bội con cháu của mình?]
[Cậu không biết.
Cậu…]
[Cái quái gì đây? Thần sáng tạo ở đâu? Tại sao tên ấy lại biến mất khi có chuyện như thế này xảy ra?]
[Vị thần sáng tạo…]
Tuy nhiên, những lời Mẹ của người sáng lập vẫn chưa kịp nói hết.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi cảm thấy Cheok Jungyeong đang nhìn lên bầu trời.
[Đừng nói với tôi…]
Bầu trời đêm gửi một tin nhắn gián tiếp trước khi trả lời.
[Tinh vân tuyên bố rằng bất cứ ai giúp Thanh kiếm đầu tiên của Goryeo sẽ bị coi là kẻ thù của họ trong tương lai.]
Rồi như có phép thuật, những dòng tin nhắn gián tiếp trên bầu trời đêm trở nên tĩnh lặng.
Tôi đã nghe thấy tiếng nói của Hiền giả vĩ đại công bằng của Thiên đàng và Uriel, nhưng họ dường như không thể can thiệp vì lợi ích riêng hoặc lý do đặc biệt nào đó.
Cheok Jungyeong nhìn bầu trời đêm qua mắt tôi.
Tôi có thể cảm thấy những cảm xúc bùng nổ đan xen trong khoảng không tĩnh lặng.
Sự giận dữ và buồn bã của Cheok Jungyeong.
Sự đau buồn của anh ta…!Và…!quyết định của anh ta.
[Ngươi có thể cảm thấy tự hào.]
Cheok Jungyeong nói chuyện với tôi.
[Những người ở vị trí cao nhất trong thế giới chết tiệt này đều sợ ngươi.]
“…Tự hào để làm gì khi tôi sắp chết?”
[Ngươi sẽ không chết.]
Chỉ là những lời nói, nhưng chúng là lời nói của một chòm sao.
Như thể đặt một chiếc phao chống lại số phận, tất cả những câu chuyện do Cheok Jungyeong xây dựng đều bắt nguồn từ sự tồn tại của tôi.
[Ta sẽ không để ngươi chết.]