Bạn đang đọc Toàn Trí Độc Giả – Chương 172
Mẹ tôi im lặng một lúc.
Sự im lặng này như cổ vũ tôi một chút.
Việc bà trông mong rằng tôi yêu bà và ý nghĩ rằng tôi có thể làm tổn thương cảm xúc của bà khiến tôi cảm thấy kích động.
Tuy nhiên, mẹ tôi nói với một giọng giống như bà đã đoán trước được điều này “Hmm…!ta hiểu rồi.”
“…”
“Ta vẫn muốn thử nó.
Nó có thể sẽ kết thúc được định mệnh mà con được đoán trước là sẽ phải chịu.
Và trong trường hợp nào đi nữa thì con cũng có rất nhiều mạng sống.”
“Đừng nói như thể bà đang làm điều này cho tôi.”
“Ta yêu con.”
Da mẹ da con nổi hết cả lên.
Tại sao bà ấy đột nhiên nói điều này? “Bà rốt cuộc định nói cái gì?”
“Ta là mẹ của con.”
Nụ cười của bà khiến một góc trong tim tôi trở lên nhức nhối.
Bà tin rằng tôi có thể chấp nhận được những câu chữ đấy sao? Chỉ vì điều đó mà tôi phải chịu những năm tháng cô độc dài đằng đẵng.
Tôi trừng mắt nhìn bà.
Mẹ, tình thương…..
Tôi không định sử dụng tính năng Phát hiện nói dối với bà ấy.
Đôi khi có những điều như vậy trên thế giới này đấy.
Ngay cả dù nó là sự thật, vẫn thật đau đớn khi phải thừa nhận điều đó là sai lầm.
Tôi thở dài và nói, “Đã quá muộn rồi.”
“Ta biết.”
“Vậy thì tại sao…”
“Ta chỉ muốn nói điều đó một lần.
Ta không nghĩ rằng ta đã từng nói với con điều này trước đây.”
Chúng tôi im lặng và không nói bất cứ điều gì trong một thời gian.
Chỉ có kim giây của chiếc đồng hồ treo tường cho tôi biết thời gian đang trôi qua.
Nó giống như một trang giấy trắng tinh.
Giống như nhà văn bị mắc kẹt ngay tại câu mở đầu, tôi gần như không mở miệng được.
“…Cuộc sống của bà trong tù như thế nào?”
“Cần thiết phải hỏi khi con thường đến gặp ta sao?”
“Bà không kể cho tôi chuyện gì cả.”
“…”
“Tại sao lúc đấy bà lại không nói gì? Tôi đã đến thăm bà rất nhiều lần…”
Tôi không ghét mẹ tôi ngay từ đầu.
Kể cả khi bà giết bố tôi.
Kể cả khi bà vào tù.
Ngay cả khi những người họ hàng lao vào tranh đoạt tài sản của chúng tôi và ngay cả việc tôi bị đối xử như một món đồ thừa thãi.
Tôi không ghét hay oán trách gì bà.
“Làm thế nào để một người có thể không biết xấu hổ như vậy?” Lý do tại sao tôi ghét bà rất đơn giản.
“Tại sao bà luôn không nói gì? Và tại sao…!lại viết ra một câu chuyện như thế?”
Có người nói thế này: Cậu đã trở nên giàu có đấy thôi.
Cô ấy đã làm tốt khi bán cuốn sách đó.
Tôi không biết tiền nhuận bút từ mẹ có giúp ích gì cho cuộc sống của tôi không.
Nhưng những người thân chưa từng coi tôi là con người luôn khinh thường tôi.
“Tôi đã có một khoảng thời gian thực sự rất khó khăn.
Mỗi khi tôi đến trường, đi trên đường hay gặp ai đó, dường như mọi người đều bàn tán về tôi.
Ngay cả khi tôi chuyển trường.
Lần nào cũng thế, tôi cũng là con của một kẻ sát nhân.”
Người chưa từng trải qua sẽ không thể nào biết được.
Thế giới này luôn thật cứng đầu.
Các phóng viên đứng trước cửa nhà tôi và nó khiến tôi cảm giác mọi con mắt đều đổ dồn về hướng này.
“Có lẽ, chỉ có lẽ…!tôi đã có thể chịu được nó.”
Có thể nó sẽ ổn nếu mẹ tôi nói điều gì đó với tôi.
Nếu bà bảo tôi phải chịu đựng nó, tôi có thể làm được.
Giá như bà nói với tôi rằng bà luôn đứng về phía tôi, ngay cả khi bà bán câu chuyện của chúng tôi vì tiền.
[Bức tường thứ tư đang rung chuyển dữ dội.]
[Dấu ấn Tự hợp lý hóa Lv.
2 được kích hoạt!]
Tôi nhìn mẹ tôi.
Tôi đã đúng.
Mẹ tôi đã bán cuộc đời của chúng tôi để kiếm tiền.
Rồi mẹ tôi mở lời.
“Ta muốn biết.”
“Biết gì chứ?”
“Sự thật.”
“…Sự thật sao? Mẹ, không phải bà đã giết ông ấy sao?”
“Con không biết.”
“Tôi biết điều đó rất rõ.
Kể từ khi bị chia cắt với bà, tôi đã nhìn đi nhìn lại trí nhớ mình.”
Nói cách khác, tôi đã đọc lại nó.
Tôi trở nên nhập tâm vào các nhân vật của cuốn tiểu thuyết vì mẹ tôi.
“Dokja, từ bây giờ, mẹ sẽ nói lại tất cả những điều này.”
“Cha con, ông ta đã làm sai và đáng bị chết.”
“Đây chỉ là tự vệ thôi.
Con hiểu không?”
Tôi đã đọc lại nó hàng trăm, hàng nghìn và thậm chí hàng chục nghìn lần.
Không, tôi đã phát lại nó nhiều lần đến nỗi tôi thậm chí không thể nói nó là sự thật nữa.
“Đó là quá đủ cho cái chết của ông ta.
Ông ta nghiện cờ bạc và lại còn cư xử bạo lực với chính gia đình của mình.
Gia đình này sẽ gặp nguy hiểm nếu ông ta còn sống.”
Bà nhìn tôi và gật đầu.
“Ừ, ta nhớ rất rõ.
Vậy tại sao con lại tức giận?”
Tôi đã cố gắng hỏi mẹ tôi vài lần.
Tại sao bà không chạy trốn với tôi? Tại sao bà lại để một đứa trẻ một mình như thế? Tại sao bà không đến gặp tôi sau khi bà được thả ra chứ?
Những câu hỏi chồng chất trong tôi và tôi đã có câu trả lời cho riêng mình.
[Sự rung chuyển của Bức tường thứ tư đã giảm xuống.]
Sự sợ hãi đến từ câu trả lời.
Một câu trả lời mà tôi đã cố gắng xóa bỏ.
Tôi sợ rằng một khi câu trả lời được đưa ra, tôi sẽ không thể chấp nhận nó.
Trong khi đó, mẹ tôi đã liên tục mở và ngậm miệng một lúc lâu sau đó mới có thể cất lên lời.
“…Đã quá muộn để nói bất cứ điều gì.”
Đúng vậy, tôi biết.
[Nhiều chòm sao đã tài trợ cho bạn 5.000 xu cho lịch sử gia đình của bạn.]
Đây là cái giá đưa ra cho một bộ phim chết tiệt.
[Chòm sao Tù nhân của vòng Kim cô đang mong đợi khoai lang của bạn.]
[Chòm sao Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng gợi ý bạn nên suy nghĩ lại.]
[Chòm sao Poked Out His Eyes đang cười một cách quỷ quyệt.]
Vai trò này ngay từ đầu đã không phù hợp với tôi.
“Tại sao con cố gắng thay đổi tiểu thuyết gốc?” Mẹ tôi chuyển chủ đề.
“Nếu con để nó đi theo dòng chảy ban đầu, để những con người đó chết đi, kịch bản sẽ không khó đến vậy.”
“Tôi phải thay đổi nó.
Mẹ à, mẹ biết rằng Yoo Jonghyuk không thể đi đến đoạn kết trong lần hồi quy thứ ba mà.”
[Nhiều chòm sao thất vọng vì quá trình lọc.]
Thông tin về tiểu thuyết gốc đã được lọc để chòm sao không thấy được.
“Phần kết?”
“Đúng.
Đoạn kết.”
“…Con đang đấu tranh chỉ vì điều đó? Con đâu có bị đần.”
“Phần kết của câu chuyện này quan trọng đối với tôi.
Chính thế giới này đã giúp tôi sống sót khi không có bà ở cạnh.” Chính nhờ cuốn tiểu thuyết mà tôi có thể sống sót qua những năm tháng cuối cùng đó mà không có mẹ và cha.
“Bà không bao giờ có thể hiểu được.”
[Ba cách để sống sót trong một thế giới đổ nát.]
Tôi không biết tác giả có ý định gì khi đặt tiêu đề này.
Tuy nhiên, danh hiệu này là thực tế đối với tôi, không phải là một phép ẩn dụ.
Bởi đối với tôi, đây đã trở thành một thế giới hoang tàn từ rất lâu rồi.
Tôi đọc cuốn tiểu thuyết này hàng ngày và tồn tại.
Vì vậy, tôi không thể từ bỏ câu chuyện này.
Mẹ tôi bác bỏ, “Đây không phải là một cuốn tiểu thuyết.
Không có kết thúc như “Mọi người đều sống hạnh phúc mãi mãi” trong thực tế.
“
“Tôi sẽ đi đến đoạn kết cùng với nó.
Với lại tôi nói tôi muốn đoạn kết như vậy lúc nào?”
“Dừng lại.
Thế giới này quá điên rồ.
Nó không phải là điều con có thể đạt được chỉ vì con biết trước tương lai.
Không phải con đã biết rồi sao? Các tình huống tiếp theo―”
“Dừng lại đi.” Thật vô nghĩa khi tôi tiếp tục cuộc tranh cãi này.
“Chỉ cần nói bà muốn gì.
Tại sao lại gọi tôi đến đây?”
“Ở lại đây.”
Ừ, tôi đã nghĩ bà sẽ nói điều này.
Một cách hành xử đậm chất của bà ấy.
“Tại sao tôi lại phải làm một điều như vậy?”
“Ta không thể để mất con trai mình một lần nữa.
Ta sẽ bằng cách nào đó thực hiện nó ở các kịch bản sau.”
“Bỏ ý định đó đi.”
Tôi nâng cao năng lượng của mình.
“Hãy trung thực.
Bà nghĩ rằng tôi sẽ là một trở ngại.
Tôi không biết mục đích của bà là gì nhưng tôi sẽ không hỏi bà bất cứ điều gì.”
Lần đầu tiên, một cảm xúc xa lạ lướt qua khuôn mặt mẹ tôi.
Trông bà ấy buồn.
Buồn? Bà ấy có tư cách gì để cảm thấy như thế này?
“…Con thực sự giống ai đây?” Một làn sóng ma lực trỗi dậy trong cơ thể mẹ tôi khi bà nói.
“Ta không thích phương pháp này nhưng không thể làm khác được.”
[Một số chòm sao thích nội chiến gia đình.]
[Một số chòm sao coi trọng lòng hiếu thảo không thích tình huống này.]
Đồ đạc trong nhà bị cơn bão ma thuật cuốn đi khiến Han Sooyoung chú ý và chạy vào trong.
“Kim Dokja!”
Hóa thân của Jeon Woochi, Cho Youngran cũng đứng sau Han Sooyoung.
Phòng khách nhanh chóng chuyển sang tình thế đối đầu.
Cho Youngran đang chuẩn bị một trò lừa trong khi mẹ nhìn tôi với ánh mắt trầm lặng.
Kỹ thuật của Jeon Woochi rất phức tạp nhưng tôi có thể chống lại chúng bằng cách nào đó.
Vấn đề là ở phía mẹ tôi.
Tôi vẫn chưa biết nhà tài trợ của mẹ tôi là ai.
Điều này chỉ có thể biết khi kỹ năng của mẹ tôi được bộc lộ.
[Kỹ năng độc quyền Đánh dấu được kích hoạt!]
“Chọn dấu trang thứ tư, Lycaon Isparang.”
[Kỹ năng độc quyền Con đường của gió Lv.
10 (+1) đã được kích hoạt!]
Con đường của gió đạt đến giới hạn và cả căn phòng bị cuốn vào một cơn bão ma thuật.
Tôi ngưng tụ gió lại và phá hủy toàn bộ phòng khách.
Sau đó tôi cùng Han Sooyoung trốn ra khỏi nhà.
Khi làn khói đen che khuất tầm nhìn của tôi, tôi nói với Han Sooyoung.
“Tôi sẽ kết thúc nó ngay lập tức nên hãy sẵn sàng đi.”
“Hiểu rồi.” Han Sooyoung bắt đầu tọa ra một ngọn lửa đen mạnh mẽ trong tay.
Tôi ngay lập tức thay đổi Dấu trang.
“Tôi sẽ chọn dấu trang thứ năm, Kyrgios Rodgraim.”
Sự kết hợp của Biến nhỏ và Điện khí thế cùng với Con đường của gió.
Cách nhanh nhất và hiệu quả nhất để chế ngự mẹ tôi là sử dụng kỹ năng tốt nhất mà tôi có.
Tuy nhiên, ngay lúc tôi chuẩn bị sử dụng kỹ năng, hàng chục người xuất hiện trong làn khói.
Họ vây quanh tôi và nói.
“Cậu đã hiểu lầm tất cả mọi thứ.
Xin cậu đấy.
Cậu phải ở lại nơi này.”
Họ là cấp dưới của mẹ tôi.
Hàng chục người phụ nữ mặc đồng phục tù nhân nhìn tôi với vẻ mặt thương cảm.
Han Sooyoung hét lên, “Cái gì thế này?”
Han Sooyoung ngạc nhiên trút ngọn lửa đen về phía họ nhưng nó đụng phải sự phòng thủ của Jeon Woochi và phân tán ra mọi hướng.
Cho Youngran hét lên, “Kim Dokja! Dừng lại đi! Sookyung đang làm điều này vì cậu!”
Chính mẹ tôi đã chặn miệng họ.
Bà đưa một ngón tay lên miệng, bảo họ đừng nói gì cả.
Sau đó, một luồng điện lớn bắt đầu xuất hiện từ cơ thể mẹ tôi.
Tia lửa điện hình thành do sử dụng quá nhiều xác suất.
Sự đồng bộ hóa mãnh liệt hơn bất cứ thứ gì tôi từng thấy trước đây.
Mẹ tôi rõ ràng đã làm quá lên.
[Nhà tài trợ của hóa thân Lee Sookyung đã tiết lộ biệt hiệu của cô ấy.]
[Chòm sao Mẹ của người sáng lập cảm thấy rất buồn với bạn.]
Mẹ của người sáng lập? Ôi trời ạ.
Đừng nói với tôi….
[Chòm sao Mẹ của người sáng lập nói rằng sức mạnh của bạn là mối đe dọa đối với kịch bản của Hàn quốc.]
[Chòm sao Mẹ của người sáng lập nói rằng cô ấy sẽ không lấy mạng bạn nếu bạn không nổi loạn.]
Tôi vội vàng sử dụng Biến nhỏ và Điện khí thế cùng một lúc.
[Năng lượng của vùng đất cũ đã phong ấn kỹ năng của bạn.]
Tầm nhìn của tôi trở nên mờ nhạt, như thể tôi đã bước vào một hang động tối tăm.
Sức mạnh bị dập tắt khỏi cơ thể tôi và tôi trở thành một con người bình thường.
Tôi đã chìm sự bất lực của một con vật nhỏ bé.
[Năng lượng của vùng đất cũ đóng dấu giá trị của bạn.]
Tôi biết dấu ấn này.
Chỉ có một câu chuyện liên quan đến việc niêm phong trên Hàn quốc
“…Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bà có thể sử dụng cái này.”
Phải…!thật lạ là tôi đã không nghĩ về nó, đây là Hàn quốc.
Tuy nhiên, có một tinh vân vẫn chưa liên lạc với tôi.
Đáng lẽ tôi nên liên lạc với họ trước nhưng tôi vẫn chưa đến gần họ được vào thời điểm này.
“Ta đã nói với con rằng ta yêu con.” Mẹ tôi vừa cười vừa khua chiếc chuông đồng trên tay.
Mẹ của Người sáng lập.
Một trong những chòm sao xếp hạng cao nhất của Hongik và là một trong những câu chuyện nổi tiếng nhất trên vùng đất này.
Nhà tài trợ của mẹ tôi là Ungnyeo, mẹ của Dangun Wangeom.
(*Dangun Wangeom: là vị vua thần thoại sáng lập ra nước Vương Kiệm Triều Tiên (vì thế nước này còn được gọi là Đàn Quân Triều Tiên).
Tương truyền, con của Thượng Đế trên thiên đình giáng phàm, dùng phép biến một con gấu cái thành một người đàn bà xinh đẹp, thụ thai cho nó.
Nó đẻ ra một đứa bé, chính là vua Dangun.)
Tôi thở dài và nói.
“…Được rồi.
Tôi đầu hàng.”
“Gì cơ? Ê này! Kim Dokja!”
“Chỉ cần đợi ở đây.
Dù sao thì cô cũng không thể thắng được.”
Một cảm giác mệt mỏi tràn ngập khắp cơ thể tôi.
Bây giờ tôi không khác gì một người bình thường.
“…Bỏ qua nhà tài trợ của bà, làm thế nào bà có được Chuông tám hạt?”
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc chuông đồng trên tay mẹ.
Chuông tám hạt là một trong ba ấn thiên đường trong thần thoại của Dangun.
Nó là một trong những di tích vĩ đại nhất của Hàn quốc và có khả năng phong ấn câu chuyện của người khác.
Bất kể tôi nghĩ về nó như thế nào, không có cách nào để lấy được di vật ngôi sao này thông qua các phương pháp bình thường.
Mẹ tôi chắc đã phải trả giá để có được nó.
“Ta sẽ cho con biết khi đến lúc.
Chỉ cần ở lại đây vào lúc này.” Cuối cùng, mẹ tôi và những người lang thang biến mất.
Han Sooyoung và tôi đã bị mắc kẹt trong Mechanical Gateway Array Method.
Tôi có thể đoán được mẹ tôi đã đi đâu.
Có lẽ bà ấy sẽ đến gặp Yoo Jonghyuk.
Tôi không muốn tưởng tượng nhưng sẽ là thảm họa nếu hai người họ gặp nhau.
“Chết tiệt, làm sao bây giờ? Làm cách nào để chúng ta thoát khỏi đây?”
Han Sooyoung hỏi khi cô ấy cố gắng phá vỡ Mechanical Gateway Array Method.
Kỹ năng của một chòm sao của tôi đã bị phong ấn nên không thể phá hủy ngay lập tức.
Chà, đây là sức mạnh của riêng tôi.
Tôi đã nghĩ xong rồi.
“Có một cách.”
“Cách gì?”
“Có một sự hiện