Toàn Trí Độc Giả

Chương 171


Bạn đang đọc Toàn Trí Độc Giả – Chương 171


“Tên Kim Dokja ngu ngốc đó…!cậu ta lại lần nữa bỏ quên mình.”
Nơi đây là một pháo đài nhỏ mọc lên trên vùng đồng bằng rộng rãi.

Trên thực tế, nó chỉ có kích thước của một ngôi nhà chứ không thể so được với một pháo đài.

Tuy vậy, vũ khí của nó được trang bị không thua kém gì một pháo đài.
Không cần phải nói cũng có thể đoán ra, đó là Pháo đài vũ trang của Gong Pildu.
Dudududu!
Gong Pildu nã đạn vào những con quái vật đang tiếp cận pháo đài.

Trong vài tuần sau khi vào Lâu đài bóng tối, Gong Pildu đã sống trong vùng đất quái quỷ khắp nơi toàn quái vật.

Một đống quái vật dường như vô tận.

Nếu không phải có số xu mà Kim Dokja đã cung cấp cho ông trước đó, ông có thể đã cạn kiệt ma lực và chết rồi.
[Chòm sao Bậc thầy phòng thủ hào hứng với trò chơi phòng thủ.]
Tình hình sẽ không đến bước này nếu không phải nhà tài trợ biến thái này.
“Chết tiệt!”
Thứ hạng trong Lâu đài bóng tối của ông tăng mạnh do số lượng quái vật mà ông đã giết được.

Vấn đề là sức mạnh tinh thần và sức mạnh ma thuật của ông đang đã
“Vậy đây là giới hạn…”
Gong Pildu thất vọng khi nhìn ​​Pháo đài Vũ trang dần bị phá vỡ bởi móng vuốt của những con quái vật.
Lúc này, một thứ năng lượng màu vàng dội đến từ phía xa.

Một cơn bão năng lượng cực mạnh phá tan toàn bộ cánh đồng.

Ông tự hỏi liệu nó có phải Kim Dokja không nhưng sự thật lại khiến ông càng thêm bất ngờ.
“…Yoo Jonghyuk?”
Một con rồng khổng lồ đang bay trong cơn bão.

Trên hết, có hai người mà Gong Pildu biết đang ở trên nó.

Sức mạnh của Gong Pildu đồng thời vào lúc này cũng cạn kiệt và pháo đài sụp đổ.

Yoo Jonghyuk chạy nhanh như chớp và đỡ được Gong Pildu đang rơi xuống.
Lạm dụng quá nhiều sức mạnh của sự siêu việt.

Hiện tại, mình cần phải tiết kiệm sức lực. Yoo Jonghyuk vừa nghĩ vừa liếc nhìn cánh tay phải của mình.
Bàn tay đang cầm kiếm sưng tấy lên.

Tuy đấy không phải sức mạnh của nhà tài trợ của anh nhưng sự siêu việt cũng bị xác suất kiểm soát.
Tình hình sẽ cải thiện khi các hạn chế dần được dỡ bỏ.

Tuy nhiên, xác suất được cho phép trong kịch bản thứ chín không đủ để anh tận dụng hết khả năng của sự siêu việt.
Gong Pildu đã được phục hồi.

Lee Seolhwa đang dần nâng cao thứ hạng của mình ở phương Tây…
Kế hoạch của anh đang tiến triển đều đặn.

Tình hình suôn sẻ hơn bất kỳ kịch bản nào trước đây.
Bây giờ vấn đề duy nhất là Kim Dokja. Yoo Jonghyuk nghĩ khi nhìn về phía đồng bằng phía tây.

Số phận của Star Stream không dễ dàng thoát ra như vậy.

Cậu sẽ làm gì đây, Kim Dokja?
_______
“Đừng lo lắng quá.

Có một lối thoát ở đây.”

“…Người phụ nữ đó không phải là vấn đề duy nhất.

Còn nhiều người còn khó xơi hơn.

Hơn nữa, anh định làm gì để xử lý Mechanical Gateway Array Method? “
“Không có cách nào để phá vỡ Mechanical Gateway Array Method.”
Han Sooyoung và tôi dạo bước qua Mechanical Gateway Array Method trong khi theo chân hóa thân của Jeon Woochi, Cho Youngran.

Tôi thấy cô ấy đang lơ lửng, không cần bước đi và nghĩ rằng cô ấy chắc chắn phù hợp làm hóa thân của Jeon Woochi.
Jeon Woochi.

Cùng với Hong Gildong, anh ấy là một trong những người có sức mạnh để bước vào đỉnh cao trong số các chòm sao của Hàn Quốc…
Han Sooyoung nhận ra cô ấy và nói lại.

“Bên cạnh đó thì, Vua lang thang không bị giết bởi người tái sinh hả?”
“Bà không phải là người dễ bị giết như vậy đâu.”
“Nghĩ lại thì anh đã nói rằng anh biết vị vua này nhỉ? Nói rõ đê.

Mối quan hệ giữa hai người là gì thế?”
Một tiếng thở dài nhẹ xuất hiện trước câu hỏi.

“Một mối quan hệ phức tạp nhất trên thế giới.”
“Tôi cảm thấy hơi kinh rồi đấy nhé.

Bạn gái cũ hả?”
“Mẹ tôi.”
“Gì cơ? Thật đấy à? Uh…!tôi xin lỗi.” Han Sooyoung nói lắp với một vẻ vẻ xấu hổ khác thường.
Như thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, Cho Youngran nhìn lại với vẻ mặt cứng đờ.

“Hãy dẫm chính xác theo bước chân của tôi.

Nếu hai người dẫm sai, hai người sẽ bị lạc đấy.”
Tôi cũng đã nghĩ như vậy.

Tất cả Mechanical Gateway Array Method đều giống nhau.

Nếu bạn không đi đúng con đường, bạn sẽ bị lạc.

Tôi hỏi với giọng hơi bất mãn, “Cô không thể tắt nó đi được à?”
“Thật là khó cho tôi.

Tôi không biết cậu sẽ làm gì.”
“Buồn cười làm sao.

Cô đã giết tôi và giờ thì lại sợ tôi.”
“Tôi biết cậu có khả năng sống lại.”
“Điều đó cho phép cô giết tôi mặc kệ mong muốn của tôi hả?”
“Tôi xin lỗi vì điều đó.

Mà, tôi không có ý định giết cậu.

Tôi chỉ tấn công cô gái này và cô ấy sử dụng cậu như một tấm khiên.”
…Gì cơ? Tôi quay lại và thấy Han Sooyoung đang huýt sáo.

Tôi nhìn Han Sooyoung cười và nghĩ đến việc đập đầu cô ấy.

Tôi sẽ hỏi cô ấy về nó sau.

Tôi có thể có tám mạng sống nhưng…!khoan đã, giờ chỉ còn sáu.
Tôi quay lại nhìn Cho Youngran và hỏi, “Tại sao cô lại giúp mẹ tôi chứ?”
Cho Youngran dừng lại trước câu hỏi đột ngột của tôi.


“Thực lòng tôi không biết tại sao một người như cô lại tình nguyện đi theo một hóa thân.

Nhà Tâm linh đầu tiên của Joseon có thể trở thành vua ngay bây giờ.”
“…Làm sao cậu biết được nhà tài trợ của tôi?”
“Rõ ràng là Hàn Quốc chỉ có một chòm sao có thể sử dụng Mechanical Gateway Array Metho.”
Jeon Woochi không phải là một chòm sao tường thuật nhưng anh ta có nhiều lợi thế trong các tình huống ban đầu vì mức tiêu thụ xác suất khi sử dụng sức mạnh khá nhỏ.
Hơn nữa, theo diễn biến của kịch bản, danh tiếng và câu chuyện có thể gây dựng được là điều áp đảo so với các chòm sao cùng rating.
Đó là lý do tại sao Yoo Jonghyuk cố gắng khiến Jeon Woochi đi theo mình rong các kịch bản ban đầu
Cho Youngran trả lời, “Tôi không thích hợp để trở thành một vị vua.”
“Mẹ tôi đã nắm được điểm yếu của cô hay gì đó à?”
Cho Youngran định nói gì đó, nhưng cô lại dừng lại.
Tôi nói với cô ấy, “Hãy nói thật với tôi.

Tôi có thể giúp cô.”
“…”
“Cô đang bị bà ấy lừa đấy.”
Jeon Woochi sẽ là một sức mạnh tuyệt vời nếu tôi thu phục được hóa thân của anh ấy về phía tôi.

Tất nhiên, tôi cũng chả mong đợi gì nhiều.
“Cô ấy đã cứu con gái tôi.”
Đúng thế nhỉ.
“Tôi hiểu rồi.

Cứu mạng đứa con của cô…!tất nhiên rồi, cô sẽ trung thành sau một việc như thế.”
Cho Youngran nhíu mày lại trước lời nói của tôi.

“Cậu đang châm biếm đấy hả?”
“Đúng vậy.

Tôi nghĩ việc cứu mạng đó là có chủ đích.”
“…Cố ý?”
“Mẹ tôi, có điều gì đó rất lạ ở bà ấy đúng chứ?”
“Sao cơ?”
“Bà ấy thích nghi nhanh quá mức với thế giới này hoặc biết rất nhiều thông tin không nên biết vào thời điểm này.”
Han Sooyoung nhìn tôi với vẻ bối rối vì cô ấy không biết tôi đang cố gắng làm gì.

Cho Youngran tự hỏi, “…!Cậu đang muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói gì hả? Mẹ tôi biết cô sẽ được chòm sao nào tài trợ.”
“…”
“Có thể bà ấy đã cứu con gái của cô để có thể chiếm được lòng tin của cô.

Bà ấy là như vậy đấy.”
Cho Youngran…!Tôi không nhớ chính xác nhưng có vẻ như một người phụ nữ với cái tên này đã từng là hóa thân của Jeon Woochi.
Một nhân vật bị mất con gái và trở thành hóa thân của Jeon Woochi với quyết tâm trả thù thế giới.
Tôi không biết tôi đã kể cho mẹ tôi câu chuyện khi nào, nhưng nếu mẹ nghe tôi kể lại và ghi nhớ thông tin, thì việc mẹ tôi sử dụng nó không phải là nói quá.
Tuy nhiên, những lời nói không ngờ được xuất hiện từ miệng Cho Youngran.

“Cậu không hiểu cô ấy.”
“Không hiểu?”
Cho Youngran nhìn tôi một cách kỳ lạ.

Nó chứa đầy sự thương cảm khó chịu và là kiểu nhìn mà tôi ghét.
“Sookyung-ssi không tệ như cậu nghĩ đâu.”
Có phải sự căm ghét đang trào dâng trong tôi không? Tôi trả lời thẳng thừng, “Không ai hiểu bà ấy hơn tôi.”
“Vốn dĩ những đứa trẻ mới là người không hiểu gì về bố mẹ chúng.

Trong mọi trường hợp, luôn là chúng tôi bắt đầu trước.”

Tôi đột nhiên nhìn thấy một thứ giống như một cánh cửa trước.

Cho Youngran nói về phía Han Sooyoung.
“Cô gái, cô không được vào.

Đợi ở đây với tôi..”
“Chậc, mẹ anh có vẻ khá nhút nhát.

Cẩn thận nhé.”
Tôi gật đầu và đưa tay ra trước cửa.

Đứng sau cánh cửa này có lẽ là kẻ thù mạnh nhất trong kịch bản hiện tại.
Cho Youngran nói với tôi, “Có một cái chuông.”
Ding Dong.
Bằng cách nào đó, bản nhạc chuông kỳ lạ lại gợi lên trong tôi những ký ức quen thuộc.

Đó là một bản nhạc chuông mà tôi dường như đã nghe từ rất lâu rồi.

Rồi tiếng mẹ tôi vang lên từ trong cửa.

“Mời vào.”
Cánh cửa mở ra và lối vào quen thuộc của một ngôi nhà hiện ra.

Một vài đôi giày được đặt ngay ngắn với nhau.

Một số trong số chúng đủ nhỏ để thuộc về trẻ em.

Cảm giác về deja vu của tôi thậm chí còn tệ hơn.

Nội thất quen thuộc.

Nó không quá hào nhoáng hay theo phong cách cũ, nhưng những đồ trang trí nhỏ cho thấy phong cách cá nhân của người nào đó.
Tôi bước vào phòng khách và nhìn thấy một căn phòng quen thuộc.

Chiếc đồng hồ treo tường và ti vi bị bỏ quên.

Tôi biết kết cấu của chiếc ghế sofa mà không cần ngồi lên nó.

Vị trí của chiếc bàn cũng quen thuộc.
[Bức tường thứ tư đang rung chuyển.]
Thực sự…!một sở thích kinh khủng.
Mẹ tôi đang ngồi trên ghế sô pha của phòng khách, mặc một bộ quần áo lịch sự.

Bà hỏi tôi, “Phải mất một thời gian dài rồi.

Cảm giác như thế nào khi trở về nhà sau một thời gian dài?”
“Thà chết đi còn hơn.”
“Ta rất vui vì con vẫn khỏe.”
“Nhờ có ai đó, tôi vừa chết đi rồi sống lại đây.”
Có lẽ mẹ tôi chọn nơi này để giành thế chủ động.

Cuộc đối thoại kể từ bây giờ sẽ là chiến trường quyết định kết quả của hai kịch bản tiếp theo.
“Tôi nghe nói Nirvana đã giết bà.

Bà làm như nào mà sống sót vậy?”
“Mẹ sẽ không bị lừa bởi một người như vậy.

Con đã quên rồi sao? Mẹ cũng nắm được nhiều thông tin về tương lai.”
Tôi đã biết trước điều này.

Tuy thế, mẹ tôi vẫn lừa được Nirvana.

Tôi không biết người này có khả năng gì.

Có lẽ điều đe dọa nhất đối với tôi lúc này không phải là Yoo Jonghyuk hay các chòm sao, mà là người phụ nữ này.
“Bà còn sống nhưng lại không đến dự đám tang của con trai bà.”
“Tại sao ta lại phải đi dự đám tang khi ta là người không may bị bỏ lại.”
“Bà nghĩ như vậy là chưa đủ và để người của bà giết tôi thêm lần nữa.”
“Mẹ đã giết con một lần vì con là một đứa con vô trách nhiệm.

Lần này con có cần đám tang không? Mẹ thấy rằng có vẻ con có nhiều đồng đội tốt đấy.


Họ đã không biết con sẽ sống lại và rồi khóc lóc…”
Người đang nói điều này là mẹ tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Tôi không bao giờ có thể bất cẩn khi nói chuyện với mẹ tôi.

Từ bây giờ, nó sẽ là cuộc đấu tranh thật sự.

“Tại sao bà lại giết tôi?”
Mẹ tôi cười đáp.

“Hóa thân Kim Dokja sẽ bị giết bởi người cậu ấy yêu thương nhất.”
“…Làm sao bà biết điều đó?”
“Yoo Sangah-ssi nói với mẹ.

Cô ấy đã cầu xin mẹ cứu con.” Yoo Sangah chắc đã đến thăm mẹ tôi.

“Nhân tiện, lần này con lại đi cùng một cô gái khác.

Sở thích của con đã thay đổi sao? Thành thật mà nói, mẹ thích Yoo Sangah hơn.”
“Đừng để ý đến những thứ không cần thiết.

Tôi càng không hiểu bà càng nói nhiều.

Tại sao bà lại giết tôi trong khi được nhờ vả để cứu tôi?”
“Lời tiên tri đã trở thành sự thật nhờ ta.

Đúng không?”
“Huh?”
Tâm trí tôi trở nên phức tạp.

Không, bà ấy đang nói…
Mẹ tôi tiếp tục, “Nó đã nói điều đó trong lời tiên tri.

Người bạn yêu nhất. Vì vậy, mẹ đã giết con.


Thật nực cười khi người tôi ghét hơn ai hết lại nói điều này.
Mặc dù vậy, ngay khi tôi nghe nó, tôi đã bị xáo trộn bởi một cảm giác mà tôi không thể diễn đạt được.

Tôi chắc chắn ghét mẹ tôi.

Cuộc sống của tôi là một mớ hỗn độn vì mẹ tôi đã phá hỏng nó.

Tuy nhiên…!tâm trạng của tôi rất phức tạp.
“Tôi hiểu rồi.

Bà giết tôi vì cho rằng bà là người mà tôi yêu nhất.

Định mệnh sao?”
“Nó không phảo thường xuyên xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết yêu thích của con sao?”
“Nếu vậy, bà đã hoàn toàn thất bại.”
Rõ ràng, số phận đã nói với tôi rằng tôi sẽ bị giết bởi người tôi yêu nhất.

Nếu vậy, cái chết cuối cùng của tôi lẽ ra đã biến số phận của tôi thành sự thật.
“Tôi vẫn đang nhận được thông điệp định mệnh.”
Đó là sự thật.

Một lúc trước, một tin nhắn vẫn lọt vào tai tôi.
[Một số phận lớn đang hy vọng cho cái chết chắc chắn của bạn.]
Một sửa đổi thậm chí đã được thêm vào.

Đó là một cái chết chắc chắn.
Những lời của Vua Oedipus trong giấc mơ của tôi là chính xác.

Tôi không thể thoát khỏi số phận này với câu chuyện Tám mạng sống.
“Ít nhất, bà không phải là người mà tôi yêu nhất.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.