Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 199: Đại diện tộc người cá


Đọc truyện Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công – Chương 199: Đại diện tộc người cá

Một đêm trước ngày Huy Hoàng.

Lúc chạng vạng tối, ráng mây đỏ kéo dài miên man trên đường chân trời, vô cùng tươi đẹp.

Các đại diện của các tộc cử ra để vào Thánh Địa tập trung bên bờ biển ngoài Thánh Địa.

Cũng không phải tất cả chủng tộc sinh vật ma pháp đều có suất vào Thánh Địa, chỉ có các chủng tộc mạnh mẽ như rồng, tinh linh, quỷ hút máu, thú nhân, người cá và linh hồn mới có một suất cho riêng mình.

Ash và Sigourney tới chung với tộc rồng, vừa đến nơi lập tức có trưởng lão quỷ hút máu tới đón Sigourney.

Sau khi trưởng lão quỷ hút máu và Lavinia kết thúc cuộc trò chuyện có lệ thì cực kỳ thỏa mãn nhìn săm soi Sigourney, đúng là người đại diện họ chọn trúng, vậy mà có thể làm bạn với rồng, đây không phải may mắn thì là cái gì?

Tuy vừa kinh ngạc vừa mừng trước thái độ thân mật của tộc rồng đối với Sigourney, nhưng nhóm quỷ hút máu vẫn mời Sigourney cách xa tộc rồng để phòng ngừa.

Có quan hệ quá tốt với rồng cũng là vấn đề, lỡ như Sigourney làm phản, chạy theo phe rồng thì sao?

Đừng nói là Sigourney là quỷ hút máu thì anh phải đại diện cho quỷ hút máu.

Nhìn sang đại diện của người cá kế bên kìa, chẳng phải cũng là quỷ hút máu sao?

Trưởng lão quỷ hút máu lấy lý do “Trước khi vào Thánh Địa phải ký khế ước, cam kết sẽ mang đồ từ trong Thánh Địa ra, bất kể là thứ gì cũng phải giao cho tộc quỷ hút máu. Mà tộc quỷ hút máu sẽ đưa cho anh một khoản thù lao khổng lồ” và mời Sigourney đến trại của quỷ hút máu.

Sigourney không nói gì, chỉ nhìn sang Ash một cái rồi đi theo trưởng lão.

Đương nhiên anh sẽ ký khế ước, đến lúc đó mang đại một món đồ ra cho tộc quỷ hút máu.

Dù sao Ash cũng sẽ đi vào.

Đi chung với Ash, anh chẳng thể nào nhặt được thứ gì tốt.

Quỷ hút máu có chút buồn bực lại có chút kiêu ngạo mà nghĩ, chắc chắn thứ tốt sẽ rơi vào trong tay Ash.

Ash nhìn Sigourney rời đi, nhưng cậu nghĩ họ có thể gặp lại trong Thánh Địa thì lại yên tâm.

Lavinia thấy bộ dáng trông ngóng của cậu bèn đùa: “Không phải chứ? Người ta mới đi mà ngươi đã nhớ nhung rồi à?” Hắn dừng một chút rồi nói, “Cũng đúng, nếu tình nhân của ta đẹp như thế, ta cũng phải nhìn chằm chằm, tránh cho người khác cướp.”

“Đúng vậy, Sigourney dịu dàng lại xinh đẹp, chắc chắn có rất nhiều người thích anh ấy.” Hiện tại Sigourney không ở bên cạnh, Ash nói cực kỳ tự nhiên giống như là đồng ý với Lavinia, nhưng tiếp theo cậu nở nụ cười, vui vẻ nói: “Nhưng anh ấy chỉ thích tôi mà thôi.”


Lavinia: “…”

Để con người này nói nhiều làm gì! Lần trước đã bị nghẹn lời một lần, vì sao còn không rút kinh nghiệm?

Hắn cảm thấy hơi cô đơn lạnh lẽo, hắn không nhịn được nháy mắt với một người đẹp ở tộc người cá bên cạnh, định quyến rũ thêm một tình nhân.

Nhưng hoóc-môn của hắn còn chưa tỏa ra được một nửa thì đã bị đạp mạnh một cái từ sau lưng tới lảo đảo, lập tức mất hết hình tượng, cực kỳ nhếch nhách.

“Ai!” Hắn tức giận quay người, khi thấy khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc của rồng đen thì hắn gầm nhẹ, “Zeldorf, ngươi làm gì vậy!”

Rồng con nằm sấp trên vai Zeldorf.

Là một con rồng đen thích kho báu, ham mê ngủ trong nhà, đã rất nhiều năm Zeldorf không đi ra đảo rồng.

Ngày Huy Hoàng lần này chỉ cần rồng vàng cũng đã đủ rồi, nhưng rồng con không nỡ xa rồng vàng, cũng không nỡ xa Ash và Sigourney, hắn cũng chỉ đành đi theo rồng con.

Nhưng mấy người biết rõ tình hình đều đang âm thầm suy đoán liệu có phải rồng đen đang tạm thời ám ảnh với việc ngủ trong bảo tàng nên mới không thể ru rú trong hang như trước, cho nên mới phải ra ngoài hóng gió điều chỉnh cảm xúc một chút hay không?

Lúc này Zeldorf đưa tay che mắt rồng con, ghét bỏ nhíu mày: “Ngươi chú ý một chút. Đừng làm hư rồng con.”

Lavinia: “?” Hắn đã làm cái gì? Nháy mắt thôi mà cũng sai à?

Hai con rồng giằng co lần thứ 1001, đại khái là khí chất của họ đã không hợp nhau, lúc trước không gây ra mâu thuẫn gì là bởi vì một rồng hướng nội một rồng hướng ngoại, chẳng thể gặp mặt nhau. Nhưng bởi vì rồng con nên hai con rồng chỉ nói được với nhau vài câu trong mấy ngàn năm phải chạm mặt, thế là ngày nào cũng gây chiến.

Ash không hề cảm thấy kinh ngạc, cậu chậm rãi nhích mấy bước sang bên cạnh, cách xa không gian tràn ngập mùi thuốc súng.

Bên cạnh trại của tộc rồng chính là tộc người cá.

Không giống với tộc rồng chỉ có rồng đen, rồng vàng và mỗi cái lều.

Bên tộc người cá có không ít người, họ dùng san hô, rong biển và sò, ngọc trai dưới đáy biển xây dựng nên một cung điện cỡ nhỏ tràn đầy phong cách biển cả, một nửa cung điện nằm trên bờ biển, một nửa nằm trong biển.

Đội quân của họ cũng thế, một nửa trên bờ biển, một nửa dưới biển.

Người cá trên bờ sẽ biến đuôi cá thành đôi chân dài. Ash từng nghe Sigourney nói người cá biến đuôi thành chân sẽ trả một cái giá rất lớn, cái giá đó chính là giọng nói du dương bẩm sinh của người cá. Chỉ có chiến sĩ người cá có ý chí kiên định nhất mới lựa chọn con đường này vì lợi ích toàn tộc.

Ash không khỏi nhìn về phía lính gác người cá trên bờ, quả thật khí thế của họ rất áp lực, cho dù có dung mạo xinh đẹp của người cá nhưng có thêm phần sắc bén và nghiêm túc.


Vừa rồi hình như Lavinia còn để ý một trong số họ?

Ừm…

Dù cho rồng đen không ngăn cản, chắc rồng vàng cũng chẳng thể thành công nhỉ?

Những chiến sĩ này chắc chắn không thèm để ý con rồng ong bướm đó.

Ash đang suy nghĩ lan man, bỗng nhiên ánh mắt cậu trở nên tập trung, chờ đã… Đó là ai?

Cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Một quỷ hút máu tuấn tú với nước da tái nhợt, mặt mày mang theo vài phần nóng nảy và mất kiên nhẫn đúng lúc đi ra khỏi cung điện cỡ nhỏ.

Ơ?

Hình như là…

“Quentin?” Ash kinh ngạc.

Giọng của cậu không lớn, nhưng thính giác của quỷ hút máu vô cùng nhạy bén, huống chi là bị gọi tên của mình.

Quỷ hút máu kia lập tức xoay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Ash và cũng sửng sốt: “Ash?”

Quả nhiên là Quentin!

Ash tập trung cảm nhận một chút, vị trí chiếc vòng tham lam chỉ cũng gần trong gang tấc, thế nhưng lúc nãy cậu hoàn toàn không cảm nhận được. Là bởi vì cung điện của tộc người cá che chắn cảm nhận của cậu chăng?

Cậu chậm rãi đi qua trước ánh mắt cảnh giác của tộc người cá, tò mò hỏi: “Sao anh cũng tới đây?”

Cậu và Sigourney đã không liên lạc Jain và Quentin rất lâu rồi.

Sigourney nói đừng quấy nhiễu họ, cứ để họ tự đi xem dáng vẻ của thế giới này.

Không ngờ họ sẽ gặp lại nhau ở đây.


Trái lại Quentin đã nghĩ là hôm nay sẽ gặp Ash, dù sao nếu người của thế giới này có mắt, chắc chắn sẽ không thể thiếu Ash trong ngày Huy Hoàng được.

Bởi vậy khi gã trông thấy Ash thì cũng không kinh ngạc lắm.

Gã ra vẻ bình tĩnh: “Ta là đại diện của tộc người cá.” Sau đó gã cố gắng làm mặt mất kiên nhẫn: “Thật sự là phiền phức, nể tình họ đau khổ cầu xin ta, bằng không ta chắc chắn sẽ không đồng ý tham gia ngày Huy Hoàng gì đó!”

Ash khen ngợi một tiếng: “Suất đi Thánh Địa rất khó lấy được.”

Quentin hừ một tiếng: “Khó lắm à?”

Ash nghiêm túc gật đầu, sau đó mới hỏi: “Sao anh được tộc người cá chọn vậy?”

“…” Quentin tạm ngừng một chút một cách khả nghi, gã lập tức giơ tay lên và nói một cái tên gì đó không rõ.

Khi gã dứt lời, một quả cầu nước trong suốt long lanh, mặt ngoài lấp loáng gợn nước, nó hơi hơi rung động như có sức sống. Khi quả cầu nước xuất hiện, một luồng hơi nước ướt át tràn ngập không gian, không khí dường như cũng mát mẻ hơn.

“Bo ~” Quả cầu nước run rẩy, phát ra một tiếng kêu thanh thúy.

Trông có vẻ là đang chào hỏi thì phải?

Chẳng biết tại sao cậu lại có thể cảm thấy như vậy, Ash vô thức trả lời một câu: “Xin chào, anh tên Ash.”

“Bo ~ bo ~” Quả cầu nước nhảy nhót trong tay Quentin, giọng trở nên vui vẻ hơn.

Cũng không biết quả cầu nước đang nói cái gì, vẻ mặt Quentin cứng đờ, gã nói nhanh: “Nó là tinh linh nguyên tố… thủy tinh linh.”

Thì ra lúc ở vịnh Chạng Vạng, Quentin đã làm quen một người bạn quỷ hút máu tên Loron.

Loron nghe nói gần biển có nguyên tố tinh linh thoắt ẩn thoắt hiện, hắn muốn đi thử vận may để xem có bắt được không. Hắn mời Quentin, Quentin cũng đi cùng hắn.

Sau đó họ bỏ hết công sức, rốt cuộc tìm được chỗ của nguyên tố tinh linh, phát hiện nó là một thủy tinh linh mới sinh.

Lúc đó họ không phải là đám người duy nhất phát hiện thủy tinh linh, có tầm mười người cá cũng ở đó.

Cũng may các người cá này không chung một đội mà cạnh tranh với nhau, thế là những người cá cũng không chung tay đuổi họ đi, quyết định ai nấy tự tìm cách riêng để hấp dẫn, bắt thủy tinh linh.

Cách hấp dẫn thủy tinh linh của tộc người cá là ca hát, tiếng ca của họ đầy mê hoặc, cách này luôn bách trúng bách thắng.

Nhưng lần này họ đều thất bại hết.

Tiếng ca quyến rũ cỡ nào cũng không thể mê hoặc thủy tinh linh.


Thủy tinh linh trái lại chủ động sa vào vòng tay Quentin.

Bởi vì gã giành được thủy tinh linh từ trong tay tộc người cá nên được người cá cho rằng vận may của gã bùng nổ, hơn nữa năm nay lại không có người được chọn nào tốt hơn nên họ bèn mời gã đại diện tộc người cá tham gia ngày Huy Hoàng.

“Anh giành được thủy tinh linh bằng cách nào vậy?” Ash nghe mà rất tò mò, người cá không cho rằng gã dựa vào thực lực mà dựa vào vận may, chắc chắn có nguyên nhân gì đặc biệt nhỉ?

Quentin ấp úng, né tránh, từ chối trả lời.

Đúng lúc này, một giọng nói kiêu ngạo, tràn ngập tán thưởng vang lên từ bên cạnh: “Hắn hát một bài hát. Ở chỗ thủy tinh linh, tiếng ca của hắn chiến thắng tiếng ca của người cá, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, là kỳ tích không gì sánh được!”

Quentin cứng đờ: “…”

Ash nghiêng đầu nhìn sang, người đến là một thiếu niên quỷ hút máu tối tăm đẹp trai, hẳn là người bạn Loron mà Quentin đề cập lúc nãy.

Cậu nhìn Loron rồi lại nhìn Quentin, chẳng hiểu sao cậu thấy hai người tương tự nhau.

Thảo nào có thể trở thành bạn bè.

“Bo bo ~ bo bo ~” Thủy tinh linh lại nhảy nhót trong lòng bàn tay Quentin, liên tiếp thúc giục.

“Nó đang nói cái gì vậy?” Ash hỏi.

Loron cười nhẹ một tiếng, cảm thấy đắc ý vì có thể hiểu sơ sơ ý của thủy tinh linh: “Nó muốn nói cho ngươi tên của nó đó.” Loron trách cứ nhìn Quentin: “Sao ngươi không để ý đến nó?”

Quentin há miệng, vẻ mặt bối rối, nhưng không thể kịp ngăn cản Loron, chỉ nghe Loron nói…

“Nó tên Bé Cưng. Quentin đặt tên cho nó đó.”

Quentin: “…”

Gã tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Xong đời rồi.

Bé Cưng? Ash giật mình, cậu sáng tỏ trong lòng: “Vậy bài hát anh hát thắng người cá kia có phải là “Bé cưng thủy tinh linh” không?”

Loron kinh ngạc hỏi Quentin: “Hóa ra là tên này hả? Hình như trong lời bài hát có nhắc đến thì phải?”

Quentin: “…”

Không biết, không biết, đừng hỏi ta.

Ta không có người bạn như ngươi!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.