Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 198: Quyền sở hữu


Đọc truyện Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công – Chương 198: Quyền sở hữu

“Hả? Chỉ cần họ yêu nhau là có thể cứu thế giới?”

Rồng vàng thốt lên một cách khó tin khi nghe Dylan giải thích cặn kẽ.

Dylan bình tĩnh gật đầu: “Quỹ tích tinh tú nói cho ta biết như thế.”

Ash im lặng nghiêng mặt tránh né ánh mắt dò xét khó tin của rồng vàng và rồng đen, cậu cũng cảm thấy lời tiên đoán này như một trò đùa, nhưng sự thật chứng minh Dylan đúng là một nhà chiêm tinh ưu tú vĩ đại, ánh mắt của cô có thể nhìn thấu sự thật trên thế giới, lời nói của cô có thể miêu tả quỹ tích của vận mệnh khiến người không thể nghi ngờ.

“Hai người có yêu nhau không?” Lavinia hỏi họ.

Sao hỏi thẳng quá vậy?

Ash cảm thấy một luồng uy thế, lập tức lỗ tai cậu đỏ lên, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.

Sigourney: “…”

“Ngươi thì sao?” Thấy Sigourney không trả lời, Lavinia lại hỏi một lần.

Sigourney khẽ chậc một tiếng, giơ tay xoay đầu Ash đang nhìn anh sang chỗ khác, sau đó mới gật đầu với Lavinia.

Lavinia dang tay với Dylan: “Cô xem đi, họ đã yêu nhau rồi, tức bây giờ chúng ta không cần lo lắng thế giới sụp đổ nữa đúng không?” Thật ra hắn vẫn không tin lời giải thích của Dylan lắm.

Dylan ôn hòa nhìn hắn, tuy Lavinia lớn tuổi hơn cô, nhưng ánh mắt cô nhìn Lavinia lại giống như đang nhìn một đứa trẻ cố ý gây chuyện: “Có lẽ vậy.” Cô rất nghiêm túc nói: “Từ trước đến giờ lời tiên đoán không phải là sự thật cố định, cũng không phải đáp án cố định. Nên không chỉ có một con đường dẫn đến kết quả tiên đoán.”

“Ngươi nói không sai, có lẽ lúc này, thậm chí ngay khoảnh khắc họ yêu nhau, nguy hiểm của thế giới đã lặng lẽ biến mất, chỉ là chúng ta chưa biết mà thôi. Biết đâu nếu chúng ta cứ tiếp tục để yên, không làm gì cả, hai thế giới cũng hợp lại suôn sẻ.”

“Nhưng cũng có khả năng, nếu chúng ta bị động chờ đợi, không đạt được cơ hội cần thiết nào đó và cũng không thể đi trên con đường chính xác dẫn đến kết quả tiên đoán, vậy chúng ta chỉ có thể mang hối hận biến mất cùng thế giới này.”

“Trước khi thời khắc cuối cùng đến, không ai trong chúng ta biết những hiểu biết của chúng ta về lời tiên đoán là đúng hay sai. Lựa chọn của chúng ta lúc này là tốt hay xấu.” Cô mỉm cười và nói: “Vậy phải làm gì bây giờ? Chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức, suy nghĩ tất cả khả năng, làm tất cả những chuyện chúng ta có thể làm, như vậy đến thời khắc cuối cùng chúng ta mới có thể bình tĩnh đối mặt với lời tuyên án của thế giới dành cho chúng ta đúng không? Dù cho kết quả tuyên án là hủy diệt, chí ít chúng ta sẽ không bắt đầu hối hận những chuyện bản thân đã có thể làm vào thời khắc ấy. Loài rồng kiêu ngạo sẽ khinh thường những ý nghĩ như “Nếu ban đầu ta…, thì bây giờ đã…” đúng không?”

Lavinia im lặng thật lâu, sau đó hắn chậm rãi thở ra một hơi: “Về điểm này, con người các ngươi rất đáng sợ.”


Bởi vì tuổi thọ ngắn ngủi, cho nên luôn cố gắng tỏa sáng trong khoảng thời gian ấy.

Chướng mắt cực kì.

Hắn dừng một chút, chợt nhếch môi, nụ cười mang theo vẻ tiếc nuối: “Ầy, xem ra vì cứu vớt thế giới, ta không thể chen chân giữa hai người rồi.” Hắn nháy mắt với Ash.

Ash: “!”

“Đáng tiếc thật.” Ánh mắt Lavinia dừng trên gương mặt hoàn mĩ không tì vết của Sigourney, hắn đau lòng nói, “Đây là người đẹp nhất ta từng thấy, vậy mà ta lại không chiếm được.”

Sigourney lạnh nhạt ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đỏ sậm tràn đầy ghét bỏ.

Ánh mắt kia còn kiêu căng hơn rồng, lạnh như băng khiến tất cả cảm khái của Lavinia đóng băng, hắn hậm hực ho nhẹ một tiếng, lập tức nghiêm chỉnh lại: “Vậy thì cứ như lúc nãy đã bàn, tới Thánh Địa vào ngày Huy Hoàng.”

Hắn không nghi ngờ lời tiên đoán của Dylan nữa.

Đây chính là chuyện duy nhất họ có thể nghĩ đến và cũng có thể làm được hiện giờ.

Hắn dừng một chút, chợt nảy ý xấu: “Nếu đi đến Thánh Địa, cô có thể tiên đoán xem chìa khóa ở đâu không?”

Dylan bật cười: “Không thể. Tiên đoán đâu phải một cuộc vấn đáp có qua có lại, tinh tú cũng khó chỉ dẫn những việc liên quan tới thế giới.” Nếu tiên đoán dễ dàng như vậy thì sao cô và Mercator lại chia cách lâu như thế chứ?

Cô vừa nói, vừa liếc nhìn Sigourney và Ash.

Mặc dù không thể tiên đoán, nhưng trong lòng cô đã có một suy đoán. Có lẽ hai người này cũng đã hiểu rõ trong lòng.

Lavinia tiếc nuối nhún vai, xem ra là không thể gian lận rồi.

“Ngài Lavinia.” Ash lên tiếng khiến hắn chú ý.


“Ừ?”

Ash nghiêm túc nhìn hắn chăm chú: “Có hai chuyện.”

Lavinia: “Chuyện gì?”

“Chuyện thứ nhất, trước khi tới Thánh Địa chúng tôi có thể gặp những người bị giam trên đảo rồng không? Họ đến từ Thánh Địa, có lẽ sẽ có manh mối gì đó?”

Sigourney hơi nghiêng đầu, trông thấy vẻ mặt thành khẩn nghiêm túc của thiếu niên, thằng nhóc này…

Sau cái nhìn ngắn ngủi, anh lặng lẽ dời mắt nhìn sang Lavinia, chờ câu trả lời của hắn.

Lavinia lắc đầu: “Bây giờ không đi được. Tuy họ bị giam trên đảo rồng, nhưng quốc hội lo lắng loài rồng bọn ta chiếm làm của riêng…” Hắn dừng một chút, nở một nụ cười ngạo mạn giễu cợt mới tiếp tục nói, “Cho nên họ điều lính canh của các tộc canh chừng chặt chẽ.”

Hắn giơ tay chỉ về một hướng: “Phía bắc đảo rồng có một thung lũng bị chia cho đám người kia rồi.”

Hắn ghét bỏ nhăn mũi một cái dường như mùi của những kẻ ngoại lai khiến hắn rất khó chịu: “Một đám không biết lễ nghĩa, nếu không nể tình đống của cải quốc hội đưa tới mỗi năm thì ai thèm đồng ý cho chúng đặt chân lên đảo rồng?”

“Nhưng tới ngày Huy Hoàng là các người sẽ gặp được họ thôi.” Lavinia tiết lộ tình hình ngày Huy Hoàng: “Ngày đó, quốc hội sẽ mang họ về Thánh Địa để khôi phục dáng vẻ ban đầu của Thánh Địa trong lời tiên đoán.”

Hắn lại không nhịn được nói một cách hả hê: “Nhưng sao có thể khôi phục được. Số người luôn luôn thiếu một.”

Sigourney: “…”

Dylan hỏi: “Sao? Có người trốn thoát được à?”

Lavinia nói: “Một người chết. Ngay cả xác cũng không tìm được.”

Sigourney: “…”


Ash yên lặng kéo ngón tay Sigourney, bình tĩnh, bình tĩnh đi.

Lavinia nhìn Ash: “Chuyện thứ hai là gì?”

Ash mím môi, trên gương mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nhạt.

Cậu giữ nguyên tư thế hiện tại, nắm lấy tay quỷ hút máu giơ lên môi và đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, cậu nói một cách vô cùng chắc chắn: “Anh ấy là của tôi, ngài không cướp được đâu.”

Đôi mắt xanh lam nhạt sáng rực, có một sự mạnh mẽ và lạnh lẽo đáng sợ, ẩn chứa sự sắc bén khiến người ta không thể phớt lờ, cậu giống như một con dã thú vừa hung dữ vừa nguy hiểm bảo vệ lãnh địa của mình, không cho bất luận kẻ nào đặt chân xâm phạm.

Sigourney hơi nhướng mày, sau đó anh cúi đầu bật cười.

Anh khẽ “Ừ” một tiếng khó nhận ra.

Lavinia: “…” Rõ ràng là hắn đã có mười tám đời bạn trai bạn gái, nhưng sao bây giờ hắn vẫn cảm thấy muốn đá ngã bát cẩu lương này vậy?

Trong lúc chờ đợi ngày Huy Hoàng đến, Ash và Sigourney tạm thời ở lại đảo rồng.

Tuy Zeldorf sẵn sàng hào phóng cung cấp cho họ một chỗ nhỏ trong hang, nhưng họ thực sự không hề cảm thấy ổn khi được vàng bạc và đá quý bao quanh.

Quả thật là ngạt thở.

Thế là hai người dựng lều ở một chỗ đất bằng cách hang không xa. Còn Dylan ở một cái lều khác gần họ.

Sức khỏe của cô còn đang trong quá trình hồi phục, cô thường xuyên tìm đến họ để nghe chuyện của thế giới khác và của Mercator.

Rồng con Grey cũng có được căn phòng mới.

Chính là viên đá xa-phia xanh to lớn Dylan ngủ trước đó.

Trên viên đá có một cái khe vừa đủ để rồng con chui vào, nó giống như là một căn phòng nhỏ vô cùng kín kẽ làm từ đá quý.

Grey cực kỳ thích viên đá, một mình chui vô đó nó cũng có thể chơi vui sướng hết cả buổi.


Zeldorf chăm sóc rồng con, đồng thời dạy bảo Grey học kiến thức thông thường và tri thức truyền thừa của rồng, cực kỳ có ý thức của một bậc huynh trưởng.

Lavinia cũng thường chạy qua chỗ rồng đen, trong lòng hắn từ chối có thêm một đứa con trai, nhưng có một rồng con cùng huyết thống với hắn, hắn quả thực không thể không để ý. Hơn nữa, đã rất lâu rồi loài rồng không có rồng con ra đời, là tộc trưởng, hắn càng nhìn càng thích Grey.

Zeldorf cũng không chào đón Lavinia, nhưng hắn không chịu nổi rồng con.

Dưới ánh mắt chờ mong của Grey, rồng đen nhẫn nhịn, chấp nhận rồng vàng tới thăm.

Nhưng khi rồng vàng đến, hắn trở nên cảnh giác hơn, phòng ngừa rồng vàng trộm kho báu của hắn bất cứ lúc nào.

Nhịp độ cuộc sống lập tức chậm lại, trong lúc đó Ash và Sigourney đã từng lén tới gần nơi người liên minh Tự Do bị nhốt, kết quả phát hiện nơi đó canh gác rất kín, họ nghĩ tới cơ hội vào ngày Huy Hoàng, thế là tạm thời bỏ cuộc tránh bứt dây động rừng.

Còn ba ngày nữa là đến ngày Huy Hoàng, Sigourney nhận được thông báo bên quỷ hút máu…

Đã xác định anh sẽ đại diện nhóm quỷ hút máu vào Thánh Địa vào ngày Huy Hoàng.

Ash kinh ngạc: “Chẳng phải còn cạnh tranh suất với những người khác à?” Sao lại xác định nhanh như thế?

Sigourney cũng không rõ ràng cho lắm, suýt nữa anh đã đoán theo hướng âm mưu.

Kết quả Lavinia dễ dàng có được tin tức từ người thích hắn ở bên quỷ hút máu.

Hắn đi vào lều của Ash, ánh mắt hắn nhìn Sigourney rất vi diệu: “Nghe nói năm nay quỷ hút máu đề cử bảy người. Nhưng gần đây sáu người trong đó đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể tham gia ngày Huy Hoàng.”

Sigourney không hề dao động: “Ồ.”

Trông có vẻ nằm trong dự đoán.

“Những người có địa vị cao trong tộc quỷ hút máu rất kích động.” Lavinia nói: “Họ cho rằng nếu ngươi làm người đại diện, năm nay bên quỷ hút máu sẽ có thu hoạch lớn.”

Sigourney lạnh nhạt nói: “Là ta sẽ có thu hoạch.”

Không có phần của nhóm quỷ hút máu.

Lavinia nhún vai: “Ngươi nói đúng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.