Đọc truyện Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công – Chương 174: Thẳng thắn về thân phận
Editor: Aminta.
Chương 174: Thẳng thắn về thân phận.
***
Sigourney miêu tả cho mọi người về một Ilov khác.
Nơi đó có một vầng trăng đỏ, sinh vật ma pháp đứng trên đỉnh cao, con người sống khốn khổ, có một tổ chức tên là liên minh Tự Do tích cực phản khảng.
Có rồng, có quái vật khổng lồ, có người cá… Có rất nhiều sinh vật ma pháp đã biến mất ở thế giới này.
Đó là một thế giới vừa kỳ ảo vừa xinh đẹp. Chỉ là nó rất khắc nghiệt với con người.
Nếu như nghe về Ilov Đỏ vào một lúc khác, có lẽ Nance và Mon sẽ kinh ngạc và tò mò hơn.
Nhưng hiện giờ họ để ý đến một chuyện khác, Sigourney là con người của thế giới khác ư?
Nance bị sặc nước rất dữ dội, ông cảm thấy Sigourney không thể học cách săn sóc như Ash, mà cứ muốn học cách nói chuyện ngay thẳng khiến người ta nghẹn lời của Ash, thật sự là không đáng yêu gì cả.
Dù cho không đáng yêu thì ông có thể làm gì đây?
Còn chẳng phải là đứa trẻ ông nhận nuôi từ tay người bạn cũ sao?
Ông vừa nghe, vừa xót xa nhìn Sigourney, đáng thương cho ông thay, ông nuôi lâu như vậy mà cũng không biết anh là con người.
Đứa trẻ có bí mật mà cũng không nói cho ông biết.
Sigourney nói xong chuyện Ilov Đỏ thì bị Nance nhìn chằm chằm đến nỗi đứng ngồi không yên.
Anh mất tự nhiên lườm Nance một cái, tức giận nói: “Trước kia tôi vẫn cho rằng thế giới đó không liên quan gì đến thế giới này nên tôi sẽ không còn dính líu gì đến nó. Không còn dính líu thì cũng không cần nhắc đến đúng không?”
Ash nín cười, đây là nguyên nhân anh giấu ngài Nance sao?
Nance cũng hiểu điều này, tất cả xót xa lập tức tan thành mây khói. Thay vào đó, ông đỏ mắt nhìn Sigourney như nhìn một đứa bé đáng thương.
Ông nghĩ, thảo nào bắt Sigourney uống một ngụm máu lại khó khăn như vậy.
Khi còn là con người, trước khi chết nhìn thấy bạn bè của mình bị đội quân sinh vật ma pháp giết chết, nhìn thấy quỷ hút máu cắn chết bạn mình.
Khi tỉnh lại, mình lại trở thành quỷ hút máu.
Khi thèm khát máu tươi, anh sẽ nhớ lại cảnh bạn mình từng bị hút máu thì làm sao anh uống nổi?
Sigourney lại bị Nance nhìn chằm chằm đến mức mí mắt giật giật, anh hít sâu một hơi để khỏi mất bình tĩnh đánh liệt nửa người lão già, đến lúc đó anh vẫn phải chăm nom.
Ash nín cười rất khổ sở.
Thầy đang trả thù tội Sigourney giấu diếm không nói ư? Đùa giỡn như thế với Sigourney, thầy không sợ sau này quỷ hút máu ghi thù này nhận ra rồi trả thù lại sao?
Có lẽ Nance cũng lo lắng điều này, ông nhanh chóng dời mắt đi, nghiêm túc nói: “Ngay cả ngài Mercator cũng không thể vượt qua vách tường thế giới, nhưng nó lại không cản nổi linh hồn của Sigourney. Chết rồi tái sinh ở một thế giới khác, chắc chỉ có mình Sigourney trong lịch sử thôi.”
Trong mắt Mercator cũng hiện vẻ kỳ lạ, ông gật đầu đồng ý: “Trước kia ta chưa từng nghe thấy.”
“Là sức mạnh nào mới có thể làm được tất cả chuyện này?” Nance như đang tự hỏi.
Mercator trầm ngâm: “Người có thể đánh vỡ bức tường thế giới chỉ có thể là thế giới?”
Chỉ có thế giới mới có thể chống lại sức mạnh ngang với thế giới.
Nance thử làm vẻ mặt nghiêm túc: “Thì ra thế giới để ý Sigourney của chúng ta sao? Chết cũng phải cướp cho bằng được?”
Mon cũng vỗ tay một cái: “Đúng là chàng trai đẹp nhất trên Ilov, lọt cả vào mắt xanh của thế giới.”
Ash mím chặt môi, nhưng hai lúm đồng tiền sâu trên gương mặt lại bán đứng cậu.
Sigourney khoanh tay, lạnh lùng nhìn mấy người này càng nói càng lố, nhưng một nơi nào đó trong đáy lòng lại âm thầm thở phào.
Ash không che giấu nữa, cậu cười nhẹ nhìn anh, tốt quá, dù biết Sigourney giấu diếm quá khứ, nhưng thái độ của mọi người vẫn hoàn toàn như trước đây, không có bất kỳ xa cách hay thay đổi.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng.
Nance và Mon bắt đầu tò mò hỏi thăm Sigourney một số chuyện về một thế giới khác, giống như là đang thăm dò một thế giới mới vậy.
Mercator yên tĩnh ôm Lan, ông không hỏi cái gì. Nếu như ông muốn hỏi, vậy cũng chỉ muốn hỏi một chuyện: Ở thế giới bên kia, anh có nghe tin tức của Dylan không?
Nhưng nếu như anh đã từng nghe nói, không cần ông hỏi, Sigourney cũng đã nói cho ông từ lâu.
Nhưng Sigourney không nói, vậy tức là anh chưa từng nghe thấy.
Cho nên ông không có gì muốn hỏi nữa.
Trong đôi mắt tối tăm của Mercator cũng không có nhụt chí và chán nản, trái lại lại cặp mắt ấy vô cùng kiên định. Ông vẫn luôn tin lời tiên đoán của Dylan.
Ông nhìn Sigourney và Ash, tự nhủ trong lòng rằng ta phải nhờ cậy vào hai người rồi.
Ash vẫn còn chưa biết từ nay về sau lại có thêm một người quan sát họ yêu đương bỗng nhiên bị Mon vỗ vai một cái: “Này, Ash, chẳng phải trước kia cậu hỏi thăm về miền Trăng Bạc à? Vậy hỏi Sigourney xem, bên thế giớ kia cũng có tinh linh, vậy chắc cũng có cây Thế Giới mà nhỉ?”
“Cây Thế Giới?” Sigourney nhướng mày nói, “Có.”
Mon: “Ash, cậu thấy…”
“Nhưng không có miền Trăng Bạc.” Sigourney không nhanh không chậm bổ sung, anh nói với giọng vô cùng trào phúng: “Chỉ có Trăng Đỏ giữa trời đêm thì lấy đâu ra miền “Trăng Bạc”?” Anh nhấn mạnh hai chữ trăng bạc.
Mon nghẹn họng một chút, anh ta tự nhiên quên mất.
Nhưng giọng điệu này của Sigourney thật là đáng ghét.
Chắc chắn là trả thù vì lời trêu chọc lúc nãy của anh ta!
Ash đã nghĩ đến điều này từ lâu, cho nên cậu vẫn không hỏi Sigourney. Cậu có chút mong đợi nói: “Thế giới bên kia có cây Thế Giới, thế giới bên này có trăng bạc. Nếu như một ngày nào đó, hai thế giới hợp lại với nhau, vậy miền Trăng Bạc chắc chắn sẽ xuất hiện lần nữa.”
Lúc này, Sigourney mới hơi nhếch môi, khẽ gật đầu.
Hội nghị ở thành phố Thần Sáng vẫn còn tiếp tục.
Nhưng mà đã không còn vấn đề gì với bình nguyên Đoạn Hà.
Hội nghị sau này chỉ xoay quanh nguy hiểm của thế giới.
Nhưng có một nhóm phù thủy đã có thể rời khỏi nơi này.
Đó chính là các phù thủy của vương tọa Rực Rỡ.
Họ đã được hiệp hội phù thủy giao nhiệm vụ, cần trở về Bắc Địa – nơi gần tinh tú nhất trên Ilov để tiến hành một lần chiêm tinh tập thể thật hoành tráng.
Vận mệnh tương lai của Ilov cần các nhà chiêm tinh chỉ dẫn.
Nance cũng là một thành viên trong số đó.
Ở lại thành phố Thần Sáng còn chưa đến bảy ngày, bọn họ phải vội vàng rời đi. Nhưng cũng may, mục đích tới đây đã được hoàn thành, họ không có bất cứ tiếc nuối nào.
Mercator cũng trở về vương thành Rực Rỡ chung với họ.
Ông rất chờ mong các nhà chiêm tinh đạt được lời tiên đoán, ông cho rằng lời tiên đoán đó cũng có thể gợi ý cho họ, không bằng đợi các nhà chiêm tinh của vương tọa Rực Rỡ hoàn thành chiêm tinh tập thể rồi họ sẽ đến vùng đất ban đầu – bình nguyên Đoạn Hà sau.
Trước khi rời đi, Mercator biến mất một thời gian, khi gặp lại ông mới nói ông đi làm chút chuyện với trận pháp ánh sáng, trận pháp hàng đầu Ilov đã mất hết sức mạnh, chỉ còn lại vẻ ngoài đẹp đẽ như ảo ảnh.
Tóm lại, nếu đến lúc cần khởi động trận pháp, vậy thì… Ai khởi động thì người đó biết.
Là phù thủy thây ma và cũng là sinh vật bóng tối, nếu Mercator đã tỉnh lại, trận pháp ánh sáng đã không còn tác dụng gì với ông, đương nhiên ông không thể chừa lại trận pháp khắc chế bản thân.
Nance và Mon cảm thấy một chút tiếc nuối vì lòng yêu quý pháp thuật.
Nhưng Ash lại lặng lẽ vỗ tay một cái trong lòng, đúng vậy, ngài hủy hay lắm!
Trên đường trở về, mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Khi sắp đến vương thành Rực Rỡ, Lan cuối cùng nhớ lại một việc: “Mercator, Lelek đâu?”
Cô thấy mấy người Ash hoang mang nên giải thích rõ: “Chẳng phải ta đã hứa với Solvi là sẽ giới thiệu cho cậu ta một người bạn sao? Lelek chính là sinh mệnh luyện kim của Mercator.”
“Lelek?” Mercator trả lời, “Cậu ta còn ở thành phố Thần Sáng.”
Lan thắc mắc: “Sao chàng không mang cậu ta theo?”
Mercator khó hiểu: “Cậu ta vẫn phải tham gia hội nghị, sao có thể đi cùng chúng ta được?”
Tham gia hội nghị?
Ánh mắt của mọi người, bao gồm cả Nance đồng loạt nhìn sang Mercator, những người tham gia hội nghị lần này đều là những thành viên cao cấp trong hiệp hội phù thủy, sao một sinh mệnh luyện kim có thể tham dự?
Đối mặt với ánh mắt mờ mịt của mọi người, Mercator sực tỉnh: “Có phải ta vẫn chưa nói Lelek hiện giờ là… Vương Tọa Đinh Hương của Ilov đúng không?”
Ash ngơ ngác lắc đầu, cậu cảm thấy khung cảnh này rất là quen thuộc.
Bên tai cậu như có giọng nói thanh tao trang nhã khác vang lên: “Có phải ta vẫn chưa nói Mercator… là một phù thủy thây ma đúng không?”
Mercator và Dylan quả nhiên là một cặp vợ chồng ân ái.
“Lelek thức tỉnh trước ta một trăm năm, sau khi tỉnh lại, cậu ta không đánh thức ta mà một mình lang bạt khắp nơi.” Mercator vui vẻ nói: “Không biết từ lúc nào cậu ta đã trở thành Vương Tọa thứ mười ba.”
Mọi người đã kinh ngạc đến chết lặng.
Thảo nào trong mấy ngàn năm qua chỉ có mười hai Vương Tọa, một trăm năm trước lại đột nhiên xuất hiện Vương Tọa thứ mười ba, thì ra đối phương là người… À, sinh mệnh luyện kim từ thời cổ đại.
Sức mạnh đạt đến ngưỡng Vương Tọa cũng không có vấn đề gì.
“Nàng muốn giới thiệu bạn bè cho cậu ta à?” Ông hỏi Lan: “Lelek đã liên lạc với ta và nói chờ hội nghị ở thành phố Thần Sáng kết thúc, cậu ta sẽ lén tới thăm chúng ta.”
Lan mỉm cười: “Hi vọng hai người họ có thể trở thành bạn tốt.”
Nhóm người Ash đều im lặng.
Cùng là sinh mệnh luyện kim, đối phương là một Vương Tọa, có được tháp phù thủy Vương Tọa cho riêng mình. Còn mình lại là tháp phù thủy dưới bậc tháp Vương Tọa.
Hmmmmm…
Trở thành bạn tốt ư?
Sao cứ cảm thấy cảm xúc của Solvi sẽ rất là phức tạp nhỉ.