Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay

Chương 54Trầm Luân


Đọc truyện Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay – Chương 54: Trầm Luân

Edit: Yin – Beta: Bơ (Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi)
Hôm nay Lâm Thủy Trình mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ của mình, cậu thấy một con bướm rất lớn bay qua thế giới gương, sau khi hạ cánh hóa thành một bóng người nhanh nhẹn, sau lưng mở rộng đôi cánh như phù thủy, có tròng mắt quỷ quái và mái tóc dài tung bay, nam nữ không phân rõ; thế giới trong gương khá kỳ lạ, đi một bước, hàng ngàn cảnh trong gương cùng nhau chuyển động.
Mê cung làm từ chiếc gương này trở thành thước kẻ mê cung bằng nhựa mà cậu thường chơi khi còn nhỏ, hình dáng giống như những hạt nổi nhỏ xíu, đủ mọi màu sắc mang theo mùi gay mũi, nhẹ nhàng trôi nổi mà ngâm mình trong chất lỏng ngọt ngào.
Cậu đẩy ra căn phòng trong gương, thấy hai ngôi nhà trên mặt đất, và hai đứa trẻ giống hệt nhau ngồi ở hai bên nhà.
Cậu biết họ, nhưng cổ họng nghẹn lại —— cậu không cách nào phân biệt, hai Phó Lạc Ngân nho nhỏ cúi đầu đùa nghịch khối gỗ, lúc ngẩng đầu lên nhìn cậu, khoảnh khắc đó cơ hồ làm trái tim cậu tĩnh lặng.
Bóng của họ được phản chiếu trên bốn bức tường của gương, vô số người có khuôn mặt như vậy nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt dịu dàng lưu luyến.
Nhìn cậu bằng đôi mắt trong trẻo, pháp sư đứng đối diện thăm dò, giống như được lập trình đồng thời xuất kích lại đồng thời lui bước, đồng thời ra đời, đồng thời chết đi, các nàng vốn dựa theo thiết lập AI mà di chuyển, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại bất động, sôi nổi quay đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt tinh quái phản chiếu hình phóng cậu, lưỡi dao lạnh thấu hướng cậu đâm tới —— chém cậu thành hai nửa.
Cái bóng rải rác trên mặt đất tình cờ lại là danh họa thế kỷ XV.
Những người trong tranh đang nhìn chằm chằm cậu, đọc tên của cậu ——
“Lâm Thủy Trình.”
Tim Lâm Thủy Trình đập dữ dội, bừng tỉnh dậy thở hổn hển.
Cậu tựa như người chết đuối, đôi mắt tan rã trống rỗng mở ra, hơn nửa ngày sau mới nhớ tới mình đang ở đâu.
Vẫn là ban đêm, thời gian còn lại ba ngày lẻ mười tám tiếng.
Phó Lạc Ngân ngủ cạnh cậu, bị động tĩnh cậu quấy rầy mà tỉnh lại.
Khi hắn ở quân khu đã dưỡng thói quen ngủ khá tốt, lúc chìm vào giấc ngủ thì sấm đánh bất động, còn đã ngủ rồi thì báo động nhỏ cũng có thể tỉnh lại ngay, đầu tiên hắn chú ý tới trạng thái Lâm Thủy Trình hình như không đúng, ngồi dậy hỏi cậu: “Làm sao vậy?”
Lâm Thủy Trình xoa xoa đầu, mồ hôi lạnh ròng ròng: “Không có gì, tôi……”
Đây là dư âm của cơn ác mộng, bờ cát bị thủy triều tràn qua, ướt át mặn đắng, nếm thử mùi vị như nước mắt.
Khi thủy triều rút đi, trên bãi biển để lại một vỏ sò.

Lâm Thủy Trình vừa mới nói một chữ, lại dường như chợt nghĩ tới cái gì, nắm lấy cổ tay Phó Lạc Ngân: “Tôi nghĩ, tôi phải đến phòng thí nghiệm lượng tử ở trường.”
Đây dường như là một hành động nhỏ vô thức từ dư âm cơn ác mộng, theo bản năng tìm kiếm một chỗ ấm áp để dựa vào, cho nên cậu nắm chặt lấy hắn.
Cậu mệt mỏi, xanh xao, hốc hác, cả độ cong ngọt ngào của hàng mi cũng trở nên lộn xộn.
Bộ dáng này giống như ngày đó lúc cậu lên biện luận, ánh sáng tối tăm, trang giấy rơi đầy đất, máy sưởi trong phòng biện luận vang ong ong, tất cả đều ảm đạm mờ mịt, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới cậu lại như đang phát sáng, bộ dáng cậu cầm bút đánh dấu xoay người viết chữ lên bảng trắng, có thể kinh động đến ngôi sao đang ngủ say.
Phó Lạc Ngân nhìn cậu một lúc, duỗi tay chạm vào đôi mắt hồng hồng của cậu, dùng lực độ nhẹ nhàng như vuốt ve mèo con sờ sờ mặt cậu: “Tôi có thể giúp gì cho em không?”
Lâm Thủy Trình nghĩ nghĩ, gật đầu khẳng định: “Có, tôi còn cần máy quét* so sánh mặt cắt ngang cấp bậc nguyên tử, anh có thể giúp tôi liên hệ với xe không gian gần đây nhanh nhất đến phân bộ cũ ở Thái Bình Dương không? Tôi muốn tìm thầy hướng dẫn của tôi mượn phòng thí nghiệm.”
(*)Máy quét ảnh, hay thường được gọi tắt là máy quét, là một thiết bị quét quang học hình ảnh, văn bản trên giấy, chữ viết tay hay vật thể chuyển đổi thành ảnh kỹ thuật số.
Xe không gian nhanh hơn máy bay, nhưng rất đắt hàng, thường phải cần hẹn trước.
Bây giờ cậu chỉ còn lại chưa đến bốn ngày, nếu chỉ bay qua đó làm so sánh quét cắt ngang, có lẽ sẽ kịp.
Phó Lạc Ngân nói: “Giờ em nói trước với tôi điều em muốn làm đi, học sinh ngoan của tôi, để tôi xem xem sắp xếp cho em thế nào.”
Lâm Thủy Trình chỉnh lại suy nghĩ: “Trước tiên tôi sẽ đi xin phòng thí nghiệm lượng tử ở trường, xin lấy mẫu mặt cắt ngang, sau đó bay đến phân bộ cũ ở Thái Bình Dương để rà quét giám định, trong khi chờ kết quả tiếp tục quay lại trường giải toán.”
“Em không cần bay tới phân bộ Thái Bình Dương cũ đâu, bây giờ tôi đưa em về trường lấy mẫu, sau đó em đi với tôi đến Thất Xử.” Phó Lạc Ngân chậm rì rì mà nói, “Thất Xử có máy quét đầu dò nguyên tử đời mười bảy và máy tính lượng tử đời năm, còn hai bộ nữa.”
Lâm Thủy Trình ngẩn ra: “Nhưng máy quét đầu dò nguyên tử tốt nhất là ở ……”
Phó Lạc Ngân nói: “Ở nơi Dương Chi Vi, nhưng đống thiết bị chỗ Dương Chi Vi được sản xuất ở công ty tôi, nhóm chất lượng tốt nhất giữ lại ở Thất Xử, chẳng qua là không công bố ra ngoài.”
Hắn bật đèn, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, nhìn Lâm Thủy Trình vẫn ngồi ngây người trên giường, vì thế kiên nhẫn ngồi xuống, bắt Lâm Thủy Trình kéo vào trong ngực, mặc quần áo rồi cài nút cho cậu.
Lâm Thủy Trình không biết nhà hắn làm gì, cũng không biết hắn làm gì ở Thất Xử, bây giờ hắn có tác dụng rồi, Phó Lạc Ngân thực sự cảm thấy hơi buồn cười —— người yêu mèo con này đã ở với hắn được hai năm, sợ là ngay cả cảm giác nhân vật lớn cấp cao cũng không có.
Có tiện lợi để dùng, nhưng lại không biết dùng thế nào.
Lần trước hắn ăn cơm với cậu, Lâm Thủy Trình còn hỏi rốt cuộc là hắn đang mở công ty hay là đang đi lính.
Cái lần bị Dịch Thủy liên lụy đến Thất Xử, hắn không ở đó, không biết Lâm Thủy Trình thấy thế nào về việc hắn ở Thất Xử, đối với bối cảnh của hắn, ước chừng Lâm Thủy Trình vẫn thiếu hiểu biết rõ ràng.
Lâm Thủy Trình không biết nên làm cái gì ngay bây giờ —— theo bản năng mà nói: “Hay là tôi đến chỗ thầy Dương ……”
“Đừng bỏ gần tìm xa, học sinh tốt của tôi, qua lại một chuyến đã mất hai ba tiếng đồng hồ, vào lúc này nếu xảy ra vấn đề em có thể phân thân không?”

Phó Lạc Ngân xoa xoa đầu cậu, trong lòng biết rõ cậu học sinh Lâm Thủy Trình này là tiểu thanh cao, duỗi tay đưa cậu xem một tập tin điện tử được quét trong điện thoại.
Đó là một báo cáo xin chuyển giao thiết bị thí nghiệm từ Thất Xử.
Người nộp đơn Phó Lạc Ngân, người phê duyệt Phó Lạc Ngân, trưởng ban Tiêu Tuyệt đóng dấu.
Chỉ là điều động phòng thí nghiệm, dùng nó làm hạng mục báo cáo vụ án giám định danh họa, ngày tháng là từ năm ngày trước, lúc Lâm Thủy Trình vừa mới đem chuyện này nói cho hắn.
Mặc dù Lâm Thủy Trình kiên trì suy nghĩ của mình, nhưng Phó Lạc Ngân vẫn viết đơn xin phép.
Đây là nhiệm vụ chính thức đã được duyệt, miễn là mọi liên quan đến hạng mục đều có quyền sử dụng các thiết bị này.
Tương đương mà nói, ngay từ năm ngày trước, Thất Xử đã giúp Lâm Thủy Trình chịu trách nhiệm bảo hộ bản thảo, dù cậu hoàn toàn chả biết gì.
Phó Lạc Ngân không phải không tín nhiệm năng lực của Lâm Thủy Trình, đơn giản chỉ là hắn thay cậu chuẩn bị con đường lui mà thôi.
Lâm Thủy Trình tuổi trẻ non nớt, dù những người khác không nói với hắn, nhưng từ nhỏ Phó Lạc Ngân đã ở bên người Phó Khải cũng coi như mưa dầm thấm đất, hắn biết rõ mối quan hệ trong giới học thuật Tinh Thành, việc này dù giai đoạn trước không có người nhúng tay làm chuyện mờ ám, chỉ cần Lâm Thủy Trình ra mặt, khó tránh khỏi sẽ bị người khác theo dõi.

Nơi có nhiều tài nguyên nhất và cạnh tranh khốc liệt nhất, người đứng đầu sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Nhìn vào thái độ của Lâm Thủy Trình, Phó Lạc Ngân cũng không có ý định nói cho cậu.
Này chỉ là chuyện thuận tay, Lâm Thủy Trình có thể tự làm tốt, nếu làm không được, hắn sẽ thay cậu xử lý hậu quả.
Những chuyện mà Tinh Đại và chỗ tổng vụ không giải quyết được, chưa chắc Thất Xử không giải quyết được.
Trên người Phó Lạc Ngân có loại chủ nghĩa đại nam tử như Phó Khải, hắn nghiêm khắc yêu cầu mình và người bên cạnh, sẽ phân chia lãnh thổ của mình, yêu cầu bạn đời tuân theo các quy tắc của riêng mình.
Nhưng mà đối với chức nghiệp theo đuổi bạn đời, các đàn ông Phó gia vẫn luôn hết sức duy trì thái độ tốt, hơn nữa cho rằng đây là điều kiện cơ bản trở thành một người đàn ông thành thục.
Trong nhà bọn họ, Sở Tĩnh Xu theo nghệ thuật, là một nhà trang trí nổi tiếng quốc tế, Phó Khải không hiểu những thứ này, nhưng có thể trút hết tất cả xây cho bà phòng làm việc tốt nhất, ra cửa sưu tầm tư liệu, đi tìm cảm hứng, tổ chức triển lãm đều không phản đối, ông không hiểu lý niệm mà người yêu theo đuổi, nhưng sẽ vì bà thích mà lót đường mọi thứ.
Sở Tĩnh Xu là người lãng mạn, tự do, hướng tới điện phủ tâm linh, ông vì bà quét dọn con đường đầy đi từ điện phủ đến nhân gian.
Sở Tĩnh Xu trên tạp chí và tham dự nhiều sự kiện với tư cách đại sứ nghệ thuật, Phó Khải sẽ ở sau lưng kêu người liên hệ các nhà tạo mẫu và nhà thiết kế tốt nhất, chú ý sắp xếp đủ loại hoạt động, thậm chí còn chu đáo đến khách sạn đặt hoa cảnh, nhưng khi tạp chí được đưa đến trong tay Phó Khải, ông không xem một cái —— xem không hiểu, cũng không có hứng thú.

Sau khi Sở Tĩnh Xu về nhà, bà vẫn phải tuân theo lịch trình thời gian nghỉ ngơi và yêu cầu làm việc trong quân đội.
Hai người con trai của Phó gia, Sở Thời Hàn theo Sở Tĩnh Xu, từ nhỏ thông minh lanh lợi, học tập xuất sắc, trở thành một nhà nghiên cứu khoa học.
Mọi người trong công nghiệp quân sự khoa học kỹ thuật Phó thị ghen tị đỏ cả mắt, tất cả mọi người đều đoán rằng Sở Thời Hàn là con trai cả, lại được cưng chiều, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ chắc chắn sẽ tiếp quản công ty trong nhà, Sở Tĩnh Xu cũng nghĩ vậy.
Nhưng ngay từ đầu, Phó Khải đã không định đem phần sản nghiệp này giao cho con trai cả.
Phó Khải nhìn thấu sự ưu tú và điều con trai lớn muốn theo đuổi, giống hệt người mẹ của anh, theo đuổi con đường thuần khiết hoàn hảo.
Vì thế ông quay đầu đặt tầm mắt trên người Phó Lạc Ngân.
Ông giao tất cả cho hắn, điều hành công ty trong nhà, san sẻ giúp cha mẹ, lót đường cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học về sau của anh trai hắn, lúc đưa ra quyết định này, thậm chí Phó Lạc Ngân còn chưa thành niên.
Phó Khải như cấp trên bàn giao nhiệm vụ, nói với hắn —— gia nghiệp này về sau là của con, phần trách nhiệm sau này cũng để con gánh vác.
Sở Thời Hàn theo Sở Tĩnh Xu, Phó Lạc Ngân theo Phó Khải.
Đối với Phó Khải mà nói, vị trí này, con trai nhỏ của ông thích hợp hơn con trai lớn.
Nhưng khi đó Phó Khải nói hắn thích hợp, nhưng chưa từng hỏi hắn có muốn không, nên mới có chuyện Phó Lạc Ngân phản nghịch đấu tranh, bị đưa đến quân khu 8.
Bây giờ Phó Lạc Ngân đã tốt nghiệp nhiều năm, lăn lê bò lết hồi lâu, cũng phải bình tĩnh tiếp nhận mọi thứ.
Nói đến ủng hộ việc học và sự nghiệp, lúc trước là vì Hạ Nhiên, hiện tại đổi thành Lâm Thủy Trình, cũng không có gì là không thể.
Biện pháp là Lâm Thủy Trình tự mình nghĩ ra, sau bước này, Lâm Thủy Trình không còn chống lại sự giúp đỡ của hắn.
Lâm Thủy Trình ngoan ngoãn tùy ý hắn thay quần áo cho mình, rồi đi ra ngoài cùng hắn.
Đã gần đến mùa đông, rời đi hệ thống sưởi trong nhà, vừa bước ra khỏi cửa đã bị gió thổi lạnh lẽo tay chân.
Phó Lạc Ngân gọi vài cuộc điện thoại, trực tiếp đưa Lâm Thủy Trình đến trường, lấy đi bút bi hàng mẫu lớn tới nhỏ, tiếp theo dẫn cậu đến Thất Xử.
Chu Hành cũng ở lại đây tăng ca, đưa cho Lâm Thủy Trình một chuỗi chìa khóa dự phòng của Phó Lạc Ngân ở Thất Xử.
Phó Lạc Ngân suy đoán có lẽ Lâm Thủy Trình sẽ ở đây ba ngày không về.
Hắn đưa Lâm Thủy Trình đến phòng thí nghiệm, nói với cậu: “Có việc gì thì dùng máy bàn gọi tôi, ấn số 102, không có tôi thì tìm Chu Hành.”
Lâm Thủy Trình nói: “Vâng.”
Cậu không nghỉ ngơi tốt, dụi mắt suốt quãng đường, trên đường gió lớn, bị Phó Lạc Ngân túm vào bọc trong ngực, dụi cả một đường, càng dụi mắt càng hồng.
Phó Lạc Ngân nhắc nhở cậu vài câu, Lâm Thủy Trình vẫn cứ dụi dụi, ngay khi cậu giơ tay lên, Phó Lạc Ngân liền tiến lại gần hôn hôn đôi mắt cậu.
Lâm Thủy Trình cũng mặc kệ hắn, cậu không có nhiều thời gian, đẩy Phó Lạc Ngân ra đi vào trong.

Các nhân viên bảo vệ phòng thí nghiệm không có biên chế ở Thất Xử, ký hiệp định bảo mật, cũng không biết máy móc ở đây là gì, dùng để làm gì, chỉ biết cách vận hành và bảo trì nó, lúc nhắc tới đều là dùng mã số.
Lâm Thủy Trình vừa vào, nhân viên bảo vệ đều gọi cậu “Thầy”, dò hỏi ý đồ cậu đến.
Lần đầu tiên Lâm Thủy Trình nhìn thấy máy tính lượng tử đời mới nhất, bên ngoài màu đen trong suốt giống như cự thú; sau khi nhân viên bảo vệ thông báo, một nhà gỡ lỗi chuyên nghiệp nói với cậu: “Là thầy Tiểu Lâm mà Phó tiên sinh nói qua phải không? Máy móc bên này và bên Tinh Đại không giống lắm, giải toán không bị lỗi và không cần lặp toán, ngài có thể bắt đầu dùng hai đài máy tính lượng tử.
Sau khi hoạt động, mỗi quy trình hoạt động sẽ được đưa trở lại cơ sở dữ liệu ở trụ sở chính.
Mấy cái trên hiệp định bảo mật có hết, chắc là ngài đã biết, tôi sẽ không nói nhiều.”
(*)Gỡ lỗi là quá trình tìm ra lỗi khiến chương trình máy tính hay hệ thống không hoạt động đúng.
Lâm Thủy Trình nói: “Cảm ơn.”
“Vậy không có chuyện gì tôi đi trước, nếu ngài có việc thì đến tìm chúng tôi.” Nhà gỡ lỗi nhìn tay cậu rất chuyên nghiệp, cũng biết không có gì để lo lắng, cười cười, “Không có gì phải cảm ơn, đều là việc chúng tôi nên làm.
Nhưng Phó trưởng ban lại cùng tới đây, bình thường Phó trưởng ban bận đến thần long không thấy đầu đuôi, vậy mà lại tự mình đưa ngài lại đây, cảm tình hai vị rất tốt.”
Kể từ lần trước Lâm Thủy Trình tới Thất Xử, ở đây dần dần có một lời đồn, nói là Phó phó trưởng ban có một bạn trai nhỏ rất xinh đẹp, học nghiên cứu sinh ở Tinh Đại.
Đuôi mắt Lâm Thủy Trình có nốt ruồi đỏ rất dễ nhận dạng, về cơ bản bất cứ ai đã nghe tin đồn này đều có thể nhận ra cậu trong nháy mắt.
Lâm Thủy Trình nhìn thoáng qua bên ngoài, Phó Lạc Ngân đã đi rồi.
Phó Lạc Ngân còn thiếu ngủ hơn Lâm Thủy Trình, sau khi hắn đưa cậu lại đây, lại có một cuộc họp qua điện thoại không ngừng nghỉ, mở họp xong tơ đỏ dưới đáy mắt sắp nổi ra ngoài.
Hắn tùy tiện đến phòng ngủ ở chung cư mà Thất Xử đã phân phối ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy quét tin tức như thường lệ, lại phát hiện Lâm Thủy Trình đã gửi cho hắn một tin nhắn.
Hai chữ: “Cảm ơn.”
Phó Lạc Ngân đang buồn nôn vì thuốc dạ dày nơi nơi, thình lình nhìn thấy tin nhắn này, còn tưởng rằng Lâm Thủy Trình gửi sai rồi.
Người này hầu hết thời gian đều gửi cho hắn động thái sinh hoạt, cái gì lên máy bay nha, xuống máy bay, hôm nay ăn cái gì, có về nhà hay không …
Đột nhiên nghĩ tới đây, phảng phất như là lần đầu tiên Lâm Thủy Trình quen biết hắn.
“Còn rất khách khí.” Hắn nghĩ.


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.