Đọc truyện Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay – Chương 53: Trầm Luân
Edit: Yin – Beta: Bơ (Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi)
Đếm ngược còn bốn ngày.
Gần đây Phó Lạc Ngân rất bận rộn, thường xuyên ở lại Thất Xử làm việc.
Hắn biết Lâm Thủy Trình đang bận, cơm cũng không cần cậu làm.
Mỗi lần Lâm Thủy Trình suy nghĩ chuyện gì đó thì khá thú vị, mấy hôm trước Phó Lạc Ngân ở nhà, thường thấy một mình cậu đi tới đi lui trước cửa sổ sát đất, một người có thể đi vài tiếng liền, cứ như đồng hồ quả lắc nhỏ.
Có đôi khi lại thấy Lâm Thủy Trình nằm trên sô pha chơi game.
Lâm Thủy Trình không chơi game võng du mà sinh viên bây giờ ưa thích hoặc game Đại Đường Tây Du, mà cậu chỉ chơi Pet Lianliankan*, một trò chơi không cần phải động não.
(*)Game kiểu pikachu tìm hai hình giống nhau rồi nối lại.
Chú thích hình bên dưới
Lúc Phó Lạc Ngân ngồi cạnh cậu đấu địa chủ, đã từng thấy cậu trong ba giờ vượt qua bốn trăm vòng, nhìn dáng vẻ thì rất rõ ràng là đang nghĩ về vụ hai bức tranh, rũ mắt ngây ra, kêu tên cậu cũng không phản ứng.
Còn có một lần nửa đêm Phó Lạc Ngân thức dậy, ra phòng khách rót nước uống, phát hiện Lâm Thủy Trình không ở nhà —— rạng sáng ba giờ, Lâm Thủy Trình không nói một tiếng đã chạy tới phòng thí nghiệm ở trường, giữa trưa hôm sau mới về.
Sau khi về lại không biết đặt mua một loạt thiết bị hóa học ở đâu, tự nhốt mình trong phòng làm việc mỗi ngày để chuẩn độ.
Có một lần Lâm Thủy Trình quên khóa cửa, Phó Lạc Ngân cho thủ trưởng ăn xong, thời điểm hắn chạy ngang qua cửa đuổi theo sờ chú mèo, liền thấy Lâm Thủy Trình cả người lạnh nhạt, khuôn mặt gần như nghiêm trang, nhỏ từng giọt dung dịch vào ống nghiệm hình nón.
Tay cậu rất vững vàng, ngón tay nhỏ dài trắng nõn, dưới da lộ xương và mạch máu xanh nhạt như ẩn như hiện, mỗi khi nhỏ một giọt vào, lông mi dài mới chớp một chút, mỗi lần chớp chớp sao sáng dưới mắt cũng nhấp nháy.
Thần thái đó gần như là thành kính, giống nhà sư trong chùa gõ chuông, một giọt một giọt, một chút một chút, không có gì khác, chỉ là lặp lại.
Chỉ là chùa chiền tăng nhân có thể đâm ra thiền ý, hơi thở Lâm Thủy Trình lại mang theo sự cố chấp nặng nề khép kín.
Cậu không muốn hắn hay bất kỳ ai giúp đỡ, đây là ánh sáng kiêu ngạo có thể đâm bị thương đôi mắt người khác.
Phó Lạc Ngân sợ cậu sẽ chết đói tại nhà trong tình trạng này, thủ trưởng cũng sẽ đói chết theo, vì thế cố ý kêu Chu Hành liên hệ gia chính mỗi ngày lại đây nấu cơm, quét tước, cho mèo ăn.
Lâm Thủy Trình không chú ý, cũng không thèm quan tâm, chỉ đang tự hỏi, tính toán đến lúc thể lực chống đỡ hết nổi, mới nhớ đi ăn mấy miếng cơm, đến nỗi người nào lại đây, khi nào thì đi cậu hoàn toàn không biết.
Phòng ban ngầm chấp thuận cho Lâm Thủy Trình xin nghỉ, dành toàn bộ sức lực vào giám định danh họa.
Nhưng từ từ cũng có người xì xào bàn tán, Dư Phàn tổ hai còn thấy ông mỗi ngày ở văn phòng giám định vội tới vội đi, Lâm Thủy Trình lại trừ bỏ ngày đầu tiên đến chỗ hành chính tổng hợp tìm hiểu tình huống, mấy ngày sau cơ bản đều là trạng thái thần ẩn, không ai tìm thấy cậu, không ai liên hệ được.
Những người trong trường đưa ra ý kiến khác nhau về chuyện này: “Đừng nói là muốn chạy trốn? Một khi điện thoại bị tắt, đến lúc đó cho mọi người đợi sml rồi coi như không có việc gì xảy ra, cũng thật là khí phách ha.”
Phó Tuyết vẫn luôn chú ý tình huống trên diễn đàn Tinh Đại, ngoại trừ Dư Phàn ở phòng ban, còn vài giáo sư khác có quan hệ chặt chẽ với công ty các cô, từng hợp tác chung hạng mục.
Nếu lần này Dư Phàn có thể kết hạng thành công, như vậy nhân mạch tài nguyên trong tay các cô có được lại có thể lên thêm một bậc thang.
Cô chụp ảnh màn hình bài đăng này gửi vào nhóm chat, cười: “Còn chưa tới thời gian, tớ thấy Tiểu Ngư phải thua rồi, không ai liên lạc được hàng giả, không phải là trốn về quê khóc rồi chứ?”
Cả đám trong nhóm cười nhạo: “Tớ thấy không chạy được đâu.”
Tô Du không lên tiếng.
Y tức giận đến độ đánh không ra chữ.
Y bấm vào bài đăng Tinh Đại nhìn nhìn chút, sau đó mở ra liên hệ điện thoại.
Lướt lướt xem mới phát hiện lần trước Lâm Thủy Trình nói hôm sau sẽ đồng ý kết bạn mà tới nay vẫn chưa đồng ý.
Chắc Lâm Thủy Trình đã quên.
Sau khi do dự một lúc, Tô Du gọi điện cho Phó Lạc Ngân: “Alo, Phụ nhị? Anh dâu có ở chỗ cậu không?”
Phó Lạc Ngân ở Thất Xử, vừa được tạm nghỉ trong lúc mở họp, hỏi: “Cậu tìm em ấy làm gì?”
Tô Du không rõ lắm Phó Lạc Ngân có biết tới việc này của Lâm Thủy Trình không —— hơn nữa nếu Phó Lạc Ngân đem Lâm Thủy Trình làm thế thân, chả biết hắn có để ý tới không nhỉ.
Y không nói sự thật, chỉ nói: “Mẹ tôi nói muốn báo tình huống về Lâm Đẳng cho cậu ấy, tôi không liên lạc được với anh dâu nên tìm cậu hỏi.”
Phó Lạc Ngân nói: “Gần đây em ấy không nhận điện thoại, nhưng chắc đang ở nhà đó, nếu quá khẩn cấp thì qua đó tìm em ấy nói đi, tôi bên này không thể phân thân.
Ngoài ra cậu đừng làm phiền em ấy nghiên cứu, mấy ngày nay em ấy rất bận.”
Tô Du vội vàng nói: “Biết biết, tôi qua đó một chuyến.”
Tô Du chỉ muốn gặp Lâm Thủy Trình, cơ hội lần thứ hai tới cửa cầu mà không được, lập tức bắt taxi đến nhà Lâm Thủy Trình và Phó Lạc Ngân.
Khi y qua đó, vừa lúc gặp được gia chính tới cửa chuẩn bị nấu cơm, Tô Du đi theo vào cửa, thấy Lâm Thủy Trình ở phòng khách, kêu một tiếng: “Anh đâu! Tôi vào thẳng đây.”
Lâm Thủy Trình đang chơi game, giương mắt nhìn nhìn, phát hiện là y rồi mới buông di động, đứng dậy: “Sao anh lại tới đây?”
Tô Du gãi gãi đầu: “Có một số việc muốn nói với anh dâu.
A cậu đừng lo lắng, không phải chuyện Đẳng Đẳng, tình trạng của Lâm Đẳng rất tốt.”
Y hữu hảo mà chào hỏi mèo bò sữa vọt lại đây, rồi liếc liếc mắt nhìn dì gia chính đang định rửa rau nấu cơm, nuốt nuốt nước miếng.
Lâm Thủy Trình cũng không hỏi y có chuyện gì, cậu xoa xoa đôi mắt, nói: “Ăn cơm trước đi, tôi nấu cơm.”
Lâm Thủy Trình kêu dì gia chính đi trước, lại nói chờ một lát, cậu đi tắm rửa thay quần áo trước.
Tô Du chú ý khuôn mặt cậu hơi tái nhợt tiều tụy, mái tóc rối loạn hơn so với lần trước nhìn thấy, giống bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ, có một loại cảm giác dễ gần gũi hơn bình thường.
Y vừa nhấc mắt, tim Tô Du đập chậm nửa nhịp, liên tục nói: “Anh dâu cứ tắm từ từ, bên này có gì muốn tôi hỗ trợ không?”
Lâm Thủy Trình nghĩ nghĩ: “Anh không bận thì giúp tôi xắt khoai tây đi.”
Tô Du lập tức làm theo, cẩn thận đi cắt khoai tây, y thấy bên cạnh còn có dưa chuột, vì thế xung phong nhận việc đập củ tỏi, làm rau trộn dưa chuột —— đây là một trong những kỹ năng sinh tồn mà y học được.
Lâm Thủy Trình tắm rửa thay quần áo ra tới, cả người lên tinh thần rất nhiều, chỉ là tóc còn ướt rủ xuống, thoạt nhìn mềm mại lại phân tán.
Tô Du không dám nhìn cậu —— nhưng thật ra y không có ý gì với Lâm Thủy Trình, Tô Du chỉ đơn giản cảm thấy vẻ đẹp của cậu có giá trị đến kinh sợ.
Hôm nay Lâm Thủy Trình làm một nồi mì gà tấm lớn, sau đó chế biến món salad dưa chuột của Tô Du một tí, xào nước cốt cắt thành ruột gạo, ruột gạo ngâm đầy trong súp, cộng thêm hương thơm dưa chuột thoang thoảng, một ngụm uống vào cay sảng khoái, tác dụng chậm mười phần.
(*)Ruột gạo là một loại thực phẩm của Hàn Quốc.
Ruột gạo chủ yếu được làm từ ruột heo, gạo, gạo nếp và máu heo tươi.
Chúng được hấp và tẩm gia vị.
Rau cải còn dư lại, y tùy tiện xào trứng cà chua, sau đó đem mấy con tôm hôm qua chưa ăn hết làm nóng lại.
Tô Du mở miệng to nhét đồ ăn vào, ngon đến suýt nữa rơi lệ —— nằm vùng như y làm không lỗ vốn!
Có mỹ thực như vậy, căn bản không cần tra tấn bức cung, y tự nguyện phản bội!
Tô Du ở đây ăn uống thả cửa, xơi ngồm ngộm thoải mái, Lâm Thủy Trình ung dung thong thả ăn mì om, cậu ăn uống rất nhã nhặn, lại có vẻ không hòa hợp với Tô Du bên kia.
Tô Du cảm thấy hơi xấu hổ, ăn đến lửng dạ mới nhớ tới ý đồ mình đến: “Anh dâu, tôi có chuyện muốn nói với cậu, gần đây cậu nhận vụ án giám định danh họa phải không?”
Lâm Thủy Trình “Ừ” một tiếng.
Tô Du lại hỏi: “Chuyện này Phụ nhị biết không?”
Lâm Thủy Trình sửng sốt một chút, không nghe rõ y đang hỏi ai, mơ hồ đoán là biệt danh của Phó Lạc Ngân, lại lên tiếng: “Biết.”
Tô Du nghẹn nghẹn: “Anh dâu à nếu không thì cậu đừng làm hạng mục kia, tôi vừa nghe người ta nói qua, rất khó đó, cậu cuốn vào cũng chiếm không được cái gì tốt.
Phụ nhị hắn……
Chắc hắn không biết độ khó của nó, bằng không hắn sẽ khuyên cậu đừng làm hoặc là giúp cậu gánh.”
“Hắn biết, là tôi không muốn hắn giúp.” Bên môi Lâm Thủy Trình treo lên tia cười nhàn nhạt, “Hôm nay anh tới đây là để nói với tôi việc này? Đừng lo lắng, tôi sẽ có biện pháp.”
Tô Du nói: “Nhưng anh dâu à, tổ cạnh tranh của cậu……
Ai, cái này nói thế nào đây, chính là tôi biết sẽ có một công ty quét mảng nano trợ giúp Dư Phàn làm hạng mục này, có thể nói là……”
“Nano sao?” Lâm Thủy Trình cong đôi mắt lên, nhàn nhạt mà nở nụ cười, “Không việc gì.”
Y trả lời rất nhanh, Tô Du hơi nghĩ không ra.
Nhưng Lâm Thủy Trình đã nói như vậy, Tô Du cũng câm miệng lại, vốn dĩ y muốn nhắc nhở Lâm Thủy Trình chú ý nhiều hơn, nếu còn có thể dứt ra, nhanh chóng rời khỏi là lựa chọn tốt nhất.
Hôm qua sau khi Đổng Sóc Dạ nói với y xong, y sợ tới mức chưa ăn cơm chùa đã một lòng một dạ cân nhắc nên nhắc nhở Lâm Thủy Trình như thế nào.
Nhưng giọng điệu biểu cảm của Lâm Thủy Trình, cố tình lại làm người ta tin rằng cậu có thể làm được.
“Là có cách sao?” Tô Du cõi lòng đầy hy vọng hỏi.
Lâm Thủy Trình cười cười: “Vẫn đang tìm cách.”
Tô Du: “……”
Chỉ còn bốn ngày nữa thôi đó!
Nhưng bộ dáng Lâm Thủy Trình giống như không vội vàng, sau khi ăn xong còn rảnh rỗi ngồi trên sô pha chơi game.
Cậu để Tô Du tự tùy tiện chơi, Tô Du bớt thời giờ lại gửi cho Phó Lạc Ngân một đống hình Lâm Thủy Trình làm đồ ăn, sau đó lặng lẽ hỏi hắn: “Dáng vẻ anh dâu có vẻ không bận lắm, tôi thấy cậu ấy còn đang chơi game á.”
Phó Lạc Ngân mấy chục phút sau mới trả lời: “Em ấy đang suy nghĩ chuyện.
Cậu đừng làm phiền đấy.”
Tô Du hoàn toàn không tin, có ai một bên chơi game một bên nghĩ về vấn đề học thuật?
Tên chó Phó Lạc Ngân này rõ ràng là phát tác tính chiếm hữu, đề phòng y phân tán lực chú ý của Lâm Thủy Trình, hành động kéo đen y lần trước có thể thấy rõ.
Tô Du nhìn Lâm Thủy Trình chơi game một lúc, đột nhiên tâm huyết dâng trào hỏi: “Anh dâu cậu chơi game MOBA* sao, loại《 Light of the Abyss 》?”
(*)Moba là viết tắt của cụm từ Tiếng Anh ” Multiplayer Online Battle Arena”, khi tham gia người chơi sẽ hội tụ lại ở một đấu trường online và sẽ cùng nhau tranh tài.
Dạng game Liên Quân và Âm Dương Sư.
Lâm Thủy Trình vẫn còn nghiên cứu chơi trò Pet Lianliankan, Tô Du đánh giá, chỉ sợ Lâm Thủy Trình từ nhỏ đến lớn chưa từng chơi bất kỳ game nghiêm túc nào.
Gần đây có một game mới đang nổi, mỗi khi không có việc gì y sẽ cùng Đổng Sóc Dạ, Phó Lạc Ngân chơi, nhưng mà cơ hội không nhiều lắm.
Bọn Phó Lạc Ngân bận quá, vẫn là thích đấu địa chủ tiết tấu đơn giản dễ hiểu hơn.
Lâm Thủy Trình hơi sửng sốt, hiển nhiên chưa từng nghe qua game y nói.
Tô Du click mở giao diện game cho cậu xem, Lâm Thủy Trình cảm thấy hứng thú mà nói: “Chưa từng chơi, nhưng có thể thử xem.
Tôi download nhìn xem, thay đổi suy nghĩ một chút.”
Sau khi tìm APP, bắt đầu chờ download trên màn hình nền.
Hai ba phút sau, Lâm Thủy Trình tải xong rồi, trực tiếp dùng tài khoản xã hội của mình đăng nhập.
Tô Du tạo phòng trước chờ cậu, Lâm Thủy Trình không kiên nhẫn đọc hướng dẫn người mới, trực tiếp bỏ qua, chấp nhận lời mời của Tô Du vào phòng.
Tô Du thấy cậu vào, lập tức nhấp vào bắt đầu, nhưng ai mà ngờ, cùng lúc đó, vào lúc này, một người khác cũng nhảy thẳng vào phòng, canh thời gian theo chân bọn họ thành lập một đội.
Tô Du hoảng sợ: “Đ*t mẹ!”
Khi y thiết lập phòng quên mất từ chối bạn tốt tự động nhập đội, lúc này nhảy vào là một cô gái Tô Du quen biết – Bạch Nhất Nhất.
Bạch Nhất Nhất là một trong những cô gái sống ở đại viện, cũng ở trong nhóm, coi như thanh mai trúc mã với Tô Du, học chung từ tiểu học đến sơ trung, quan hệ khá tốt.
Kể từ khi Tô Du gia nhập nhóm, mỗi ngày cô đều kéo y chơi game, hai người kết hợp đánh Boss, đoàn đội xem như tương đối thuận lợi.
Bạch Nhất Nhất cho rằng y đang chơi một mình, sau khi vào mới phát hiện trong đội ngũ còn có một người khác: “Tô Du, người trong đội là ai thế? Sao không phải là đấu trường cao cấp?”
Tô Du vội vàng giải thích với Lâm Thủy Trình: “Xin lỗi anh dâu, tôi quên tắt tự động nhập đội, chúng ta đừng để ý tới cô ta.
Tôi biết cô gái này, hay là kick ra nha.”
Nhưng thật ra Lâm Thủy Trình không sao cả: “Không cần, tôi không biết nhiều về game này.
Bạn anh đã vào thì chơi cùng nhau đi, nếu cô ấy không ngại thì tôi sẽ không nói.”
Ở phía bên kia, Bạch Nhất Nhất điên cuồng chọc Tô Du: “Người đâu rồi? Sao không để ý tới tôi?”
Tô Du có hơi xấu hổ: “Tôi bên này không tiện lắm, tôi mang bạn chơi chung.”
Thái độ của những người trong nhóm đối với Lâm Thủy Trình như thế nào, y đều xem vào mắt, hai bên mà gặp nhau, coi bộ có hơi xấu hổ.
“Không tiện cái lìn gì, tôi đã hỏi dì rồi, sau khi cậu từ chức vẫn chưa có việc làm, nhanh tới bồi ba ba lên cấp!”
Bạch Nhất Nhất nói, ” Nhớ rõ là vào đấu trường cao cấp.”
Tô Du: “……
Không tiện thật mà.
Một hồi quay lại bồi cậu sau.”
Bên kia im lặng một lúc, rồi gọi thẳng tới kênh, vừa mở miệng đã ập xuống hỏi: “Người trong phòng là Lâm Thủy Trình??”
Tô Du hoảng sợ, giọng cũng không bình thường: “Sao cậu biết?”
Bạch Nhất Nhất cười lạnh nói: “Cậu không có đầu óc hả? Nick name hắn là nick name tài khoản xã hội mới bắt đầu, ba chữ cái LSC chình ình cậu tưởng tôi bị mù chắc?”
Tô Du tập trung nhìn vào, đúng vậy thật.
Lâm Thủy Trình tạo bằng tài khoản xã hội của mình, là tên chữ cái viết tắt, người quen biết cậu vừa thấy sẽ nhận ra.
Từ khi y ở trong nhóm công khai ủng hộ Lâm Thủy Trình, thì những người khác nói về chủ đề này trở nên vi diệu hơn, về sau đàm luận về đề tài liên quan tới Lâm Thủy Trình, đều sẽ chú ý không tag y, tìm từ cũng cẩn thận rất nhiều.
Bạch Nhất Nhất gửi một emoji mỉm cười :”Cho nên cậu chơi cùng hắn chứ không chơi cùng tôi hả? Tô Du, tiểu tử cậu được lắm, cậu biết hắn bao lâu, quen chúng tôi bao lâu? Chỉ chơi ván game thôi mà, chứ có thể ăn hắn đâu, nói hoài, bắt đầu game rồi, đánh xong rồi nói.”
Nói xong, Bạch Nhất Nhất sang Kênh Đội Ngũ, nói thẳng: “Chào buổi tối anh trai, chơi chung he?”
Lâm Thủy Trình ý thức được những lời này là nói với mình, “Ừ” một tiếng ——một tiếng này là xuyên qua microphone Tô Du truyền vào.
Nghe có vẻ hơi xa, nhưng lại đạm mạc dễ nghe.
Bạch Nhất Nhất sửng người, rồi hỏi tiếp: “Có tiện mở mic không?”
Không đợi Tô Du lên tiếng, Lâm Thủy Trình rất có lễ phép mà nói một câu: “Không tiện lắm, xin lỗi.”
Nói chuyện sẽ làm cậu mất tập trung.
Cậu mà chơi game, mặc kệ là Lianliankan hay là cái gì, cũng chỉ để kích thích tư duy tốt hơn, thuận tiện giảm stress.
Trò chơi không cần động não nhiều, tay làm việc gì đó, thì sẽ suy nghĩ tốt hơn.
Thí dụ như Phó Lạc Ngân bận rộn, nhu cầu sẽ càng lớn.
Lý do Lâm Thủy Trình chọn Lianliankan hoặc là Candy crush cũng rất đơn giản, cái tiếng khối hình vuông va chạm vào nhau rồi biến mất rất giảm stress, cũng rất quy luật, đó là chỗ cậu thích.
Tô Du thở phào nhẹ nhõm.
Y ở bên này không tiện nói chuyện, sau nửa ngày đấu tranh tư tưởng, mới thoát ra giao diện chuẩn bị, mở ghi chú đánh mấy chữ cho cậu xem: “Anh dâu, cô gái trẻ này là ……
Là bạn tốt của bạn trai cũ Phụ nhị, thì đó……
Ai, tôi không biết nói như thế nào, chính là, lần trước tôi đã nhắc cậu……”
Bạn trai cũ?
Lâm Thủy Trình nhìn y hình như đã từng nhắc qua với cậu thiệt, hơi sửng sốt, rồi không quá quan tâm mà nói: “Không sao đâu.”
Phản ứng cậu như vậy, làm Tô Du choáng cmn váng —— chẳng lẽ đây là phong phạm chính cung trong truyền thuyết?
Nhưng Lâm Thủy Trình còn là bạn trai hiện tại danh chính ngôn thuận của Phó Lạc Ngân, cậu có tư cách này.
Tô Du nghĩ đến đây, cảm thấy không còn yếu nữa.
Y nói cho Bạch Nhất Nhất: “Anh dâu không biết chơi, đừng nhắm vào cậu ấy.”
Bạch Nhất Nhất: “Sợ cái gì, cậu nghĩ tôi là ai?”
Nói rồi, Bạch Nhất Nhất bắt đầu khẩu nghiệp trên nhóm chat.
Cô tag tất cả thành viên: “Tôi và Tô Du livestream mang bạn trai Phụ nhị chơi game, có ai muốn xem hem?”
Tô Du rất vất vả trấn định xuống, da đầu lúc này rợn lên: “Cậu nói với nhóm chi vậy? Chơi game là được rồi còn call video?”
Bạch Nhất Nhất gửi qua sticker ủy khuất: “Không dễ dàng liên lạc với bạn trai Phụ nhị người thật sờ sờ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chia sẻ với mọi người thì có sao đâu, hơn nữa, hắn quan hệ tốt với cậu như vậy, dù sao sau này cũng sẽ gặp mặt.
Hồi nãy mọi người còn nói có phải hắn đã chạy trốn mất tích rồi không, nhưng bây giờ vẫn đang chơi game, tôi chỉ giúp hắn làm sáng tỏ thôi mà?”
Bên này trò chơi đã bắt đầu rồi, Lâm Thủy Trình đợi y ở điểm hồi sinh, hỏi: “Tôi nên làm gì đây?”
Tô Du vừa thấy cậu đang đợi y, đối mặt Lâm Thủy Trình, cãi nhau với Bạch Nhất Nhất cũng không tốt, chỉ nghĩ đánh nhanh kết thúc game: “Được rồi, cứ như vậy đi, tôi chơi anh hùng phụ trợ bảo hộ cậu.
Xong ván này thôi, tôi và anh dâu ra chơi riêng.
Lát nữa nói tiếp.”
Cùng lúc đó, trong nhóm oanh động, tất cả cùng kéo vào Screen Recorder* xem.
(*)App ghi lại màn hình.
Ví dụ như Bandicam, Apowersoft, EV,…
Mọi người liên tục xác nhận: “Là Lâm Thủy Trình thật à??? Sao Tô Du kéo được hắn vậy?? Clm!!”
ID người cuối cùng nhảy vào hiển thị là “Hạ”.
Bọn họ tiến vào bản đồ 5V5, ban đầu Tô Du muốn giúp Lâm Thủy Trình chọn một anh hùng sơ cấp đơn giản, nhưng khi y thoát ra nói chuyện phiếm đã quên mất, lúc này tập trung nhìn vào, Lâm Thủy Trình vậy mà lại chọn nhân vật thích khách có tiếng khó chơi.
Tô Du: “……
Sao cậu chọn nó vậy?”
Lâm Thủy Trình lời ít ý nhiều: “Đẹp.”
Tô Du: “Được rồi.”
Lâm Thủy Trình muốn chơi thì chơi, kệ mẹ đi!
Lâm Thủy Trình còn mắc nghĩ chuyện, sau khi vào game trở nên rất im lặng, gần như toàn bộ hành trình đều trong trạng thái mộng du.
Tô Du liên lạc với các đồng đội của mình, nói là mang người mới, nhường đường để người ta đi thu hoạch bùa, sau đó để Lâm Thủy Trình đi top.
Tô Du đánh support đi theo cậu.
Lâm Thủy Trình vô cùng nghe lời mà lên đường, lính tốt tới thì đánh chết hết, kỹ năng tuy vẫn chưa ổn định nhưng cậu kết hợp chúng rất hài hòa tự nhiên.
Tuy nhiên tới giữa ván, đối diện rõ ràng phát hiện đội hình bên này không bình thường: Thích khách và phụ trợ cùng lên đường, xạ thủ đang vất vả mà đánh quái.
Nhìn ra Lâm Thủy Trình là tay mới, bốn người đối diện trực tiếp nhắm vào họ.
Hai đấu bốn, Tô Du và Lâm Thủy Trình không có cơ hội đánh trả, không đến hai giây màn hình đã đen thui.
Sau khi ra khỏi điểm hồi sinh, Lâm Thủy Trình lại mộng du.
Đối phương tiếp tục nằm vùng, lại là một làn sóng nện nổ tung.
Tô Du lúc này mới nghĩ tới lời Phó Lạc Ngân nói —— Lâm Thủy Trình đúng là vừa chơi game vừa nghĩ chuyện, toàn bộ hành trình đều tự bế, dù y ở bên người cậu nói chuyện, Lâm Thủy Trình cũng không nghe lọt.
Cậu chỉ lặp lại mấy cái quá trình đi đường, phóng kỹ năng, chết, chờ hồi sinh mà thôi.
Cái trạng thái này dù là thần tiên cũng gánh không nổi!
Bọn họ bị đánh suốt bảy phút, trò chơi kết thúc, defeat đỏ tươi nhảy ra, hết sức thảm thiết.
Lúc này Lâm Thủy Trình mới hoàn hồn: “Kết thúc rồi hả?”
Tô Du dở khóc dở cười.
Bạch Nhất Nhất gửi tin nhắn cho Tô Du, cười nói: “Đúng là chưa từng chơi ha, Tiểu Ngư cậu đợi tí, tôi sẽ dạy hắn chơi, mở phòng 1V1 để hắn làm quen với skill.
Hắn hơi quá đáng nha, tốt xấu gì tôi cũng là người đào tạo gần cấp đại thần, vì thế nên để hắn ta đi với tôi!”
Trong nhóm đã sớm cười nghiêng ngả: “Ủa cmn thạc sĩ chỉ số thông minh bình thường có thể chơi ra trình độ này sao? So với robot còn đơ hơn! Vl, cùi bắp quá!”
“Quá thảm, thảm đến nỗi tôi không đành lòng xem, DOTA2 bị hắn chơi thành như vậy.”
Lâm Thủy Trình thấy họ đã lâu vẫn chưa bắt đầu lại, ý thức được là vấn đề của mình: “Xin lỗi nha, nãy giờ đang nghĩ chuyện.
Bắt đầu lần nữa đi.”
Bạch Nhất Nhất mở cuộc trò chuyện trong team, hỏi Lâm Thủy Trình: “Tay mới phải không? Cậu như vậy quá gà rồi, tôi mở phòng 1V1 cùng cậu, để cậu làm quen skill một chút? Tôi sẽ dạy cậu.”
Bạch Nhất Nhất thông qua lịch sử tổ đội chủ động gửi lời mời khiêu chiến, Lâm Thủy Trình nhìn nhìn, nhấp vào.
Tô Du còn chưa kịp ngăn cản đã bị kick thẳng ra ngoài, choáng váng say sẩm.
Lâm Thủy Trình thấy sắc mặt y sai sai, còn nhớ an ủi y: “Không sao đâu, game thôi mà.”
Cậu lại chọn nhân vật thích khách, lý do vẫn là “Đẹp”.
Đấu 1V1 cùng bạn của Tô
1 2 »
.