Tòa Thành Tội Ác

Chương 19: Cân Bằng


Đọc truyện Tòa Thành Tội Ác – Chương 19: Cân Bằng


Ba tầng trên cùng của Thâm Lam đều thuộc khu vực riêng của Tô Hải Luân, người không phận sự miễn vào. Nếu như muốn vào cũng được thôi, chỉ cần đánh bại những khôi lỗi thực lực tương đương chiến sĩ mười lăm cấp tuần tra khu vực, sau khi đánh thắng những khôi lỗi này thì lại khiêu chiến chục ma đạo sư nữa và sau cùng là chiến thắng Tô Hải Luân là có thể tùy ý cướp đoạt tài sản của pháp sư truyền kỳ. Chí ít trên lý thuyết là như vậy.
Pháp sư truyền kỳ là người ưa thích cảm giác không gian cho nên khu vực của nàng chiếm diện tích vô cùng rộng lớn. Lúc này trong trong hành lang một góc khu vực đó không ngừng vang lên tiếng kêu thảm, tiếng kêu thảm thiết đến mức làm người đi qua sởn gai tóc. Mà những người biết chuyện thì lại có phản ứng khác.
Minnie xuất hiện đầu hành lang, nàng bước rất nhanh đi qua. Nàng dù sao cũng chỉ là thiếu nữ, môi nàng mím lại thật chặt, mi mày khẽ nhíu, thân thể thì căng cứng như sợ hãi gì đó, có vẻ như hành lang tối đen này ẩn chứa bí mật. Nhưng khu vực này vĩnh viễn âm u, ẩm ướt mà đây lại chính là quyết định của Tô Hải Luân điện hạ cho nên không ai dám có ý kiến phản đối. Lúc này tiếng kêu thảm lại vang lên, Minnie nhanh chóng nhận ra thanh âm là của ai nên khẽ cười lạnh phỉ nhổ kẻ đó.
Phía cuối hành lang, trong một góc hơn ngàn mét vuông có đủ các loại dụng cụ tra tấn. Trong một phòng tù ở giữa, Randolph đang bị kéo ra tứ chi treo trên giá hành hình, trang phục bị lột sạch, một tên cai ngục thân trần không ngừng múa roi da dài đến năm mét, từng cái từng cái hạ xuống chính xác trên người Randolph. Tên cai ngục da đen, cơ thịt trên người hắn được bôi mỡ phản quang đen lánh, khố ngắn che thân dưới của hắn đã có chút sờn rách loang lổ những vết bám đen, cũng không biết là máu của sinh vật hay của người nào bám lại nữa.
Nếu như có thể bỏ qua máu tanh và bạo lực trước mắt thì có thể thấy kỹ thuật của tên cai ngục vô cùng tốt, roi dài vạch từng đường phức tạp trên không rồi mang theo thanh âm khủng bố rơi xuống mông đít Randolph lưu lại từng vết sưng đỏ. Nhưng những vết thương này chỉ sưng lên chứ không bị phá da như vậy càng làm đau đớn thêm chồng chất. Cai ngục đứng ngoài bốn mét không ngừng khua múa roi dài, mỗi roi rơi xuống đều được phân bố rất đều trên mông đít Randolph, lấp đầy những khối đất trống và có rất ít những vết roi đan xen. Từ xa mà nhìn thì phảng phất một bức tranh nghệ thuật với vô số đường nét rối loạn. Kỹ thuật thành thạo như vậy nếu ra bên ngoài cũng có thể tính là cường giả.
Mông đít Randolph đã sưng vù lên, trên gương mặt anh tuấn của hắn lem nhem nước mắt, nước mũi và nước miếng. Là đệ tử hạch tâm của gia tộc, Randolph cũng không thiếu dũng cảm và kiên nhẫn nhưng khu vực này có rất nhiều hình phạt thiết kế cho các chủng tộc mạnh về thân thể như luyện ngục ác ma, vực sâu ma quỷ, long duệ, hỗn huyết thú nhân và hôi ải nhân. Nhân loại, đặc biệt là ma pháp sư thân thể yếu đuối không thể chịu được, ví như Randolph còn mới chỉ chịu hình phạt đầu tiên đánh roi thôi đã đau đớn đến suýt tan rã ý chí. Phải biết trong khu ngục này có mười sáu bộ hình cụ mà cai ngục ở đây có thể sử dụng thành thạo chín bộ.
Sau khi đánh roi kết thúc, Randolph không ngừng lại được thân thể co quắp, thậm chí hắn còn không hôn mê được. Đau đớn kịch liệt liên miên tràn đến chưa từng dừng lại, không ngừng xung kích lý trí hắn phảng phất như chỉ một giây nữa thôi là hắn sẽ tuyệt vọng mất trí.

Tất cả những vết thương đều tập trung vào vị trí mông đít mà Minnie đã nhắc hắn chú ý bởi thế khuất nhục làm hắn suýt thì phát điên may mà ý chí hắn đủ kiên cường nên mới có thể nhẫn nhịn được. Nhưng khi đánh roi kết thúc, hắn cũng không còn sức lực cảm thấy sỉ nhục nữa bởi trong quá trình chịu hành hình hắn đã chịu một việc còn khó tiếp nhận hơn. Hắn chỉ hy vọng việc đó không truyền đến tai Tô Hải Luân nếu không vị trí học đồ của hắn chắc chắn không còn. Vừa nghĩ đến viễn cảnh bị đá khỏi Thâm Lam, Randolph đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hắn thậm chí không dám suy nghĩ sau này nên làm gì. Cảm giác từ cao cao tại thượng rơi xuống đất thật không dễ chịu, không phải ai cũng có thể chịu được. Hiện tại, Randolph cuối cùng cũng phát hiện, hắn hơn mọi người cũng không phải vì diện mạo hay thiên phú mà là vì thân phận đệ tử của Tô Hải Luân và bối cảnh gia tộc. Nhất thời nỗi sợ hãi, hỗi hắn giằng xé tâm linh Randolph làm hắn quên cả nguyền rủa mông đít Minnie.
Trong sảnh nghỉ Tô Hải Luân thích nhất, một tên nô lệ da đen cúi mình vác theo một bồn vàng khổng lồ, bên trong là những loại trái cây trân quý, có loại tỏa ánh hấp dẫn mê người, có loại hình dạng kỳ quái, rất nhiều loại đều là trái mùa và sinh sản ở vị diện khác. Mà ở trên cùng là vài loại quả thường được những siêu giai ma thú bảo hộ. Bồn trái cây này chí ít cũng phải nặng mấy chục cân nhưng đây chỉ là món vặt cho pháp sư truyền kỳ Tô Hải Luân.
Tên nô lệ da đen nhanh chóng bước từng bước nặng nề, đi nhanh qua đường nhỏ rải bằng đá vụn rồi lại bước qua mảng rừng cây rộng lớn mới nhìn thấy mấy cái bàn bày ven hồ. So với những quả trái cây hấp dẫn kia thì những cái bàn này vô cùng giản đơn, thuần một màu giúp người khác cảm giác được thoải mái.
Tô Hải Luân đang lười biếng dựa trên giường nhỏ, từng quả từng quả trái cây đi vào miệng nàng. Chiếc bồn vàng bên cạnh đã bắt đầu thấy đáy, tên nô lệ nhanh chóng thả bồn mới xuống rồi vác bồn đã hết theo đường cũ đi ra. Nói là sảnh nghỉ ngơi nhưng khu vực này diện tích lên đến cả ngàn mét vuông, bên trong có hệ thống sinh thái hoàn chỉnh và hệ thống sưởi ấm giúp người vào đây như tiến vào vùng núi thoải mái nhất.
Năm sáu ma đạo sư vây quanh Tô Hải Luân không ngừng báo cáo những việc quan trọng. Theo thứ tự phân chia thì lần lượt là cân bằng, Randolph và Richard.
Một vị ma đạo sư nhanh chóng thống kê tình huống tài chính Thâm Lam mùa đông, hắn còn chưa nói hết thì quả anh đào đột nhiên dừng bên miệng nhỏ Tô Hải Luân, đôi mắt nàng mở to nhìn chằm chằm vào hắn, uy áp như của cự long làm hắn đứng thẳng không yên.
“Ngươi nói cái gì? Quý vừa ròi chúng ta lỗ sao?”

Vị đại ma đạo sư phụ trách tài chính này lại có chủng tộc là tử địch của nhân loại: hôi ải nhân vùng địa cực! Hôi ải nhân rất ít có ma pháp thiên phú, có thể tu luyện đến đại ma đạo sư đếm được trên đầu ngón tay nhưng đặc tính ham tiền và tiết kiệm của hôi ải nhân thì quá thích hợp cho chức vụ tổng quản. Hắn lập tức mượn tư thế khom lưng cúi đầu tránh ánh mắt của pháp sư truyền kỳ, cẩn thận nói: “Dạ, nhưng lỗ không lớn còn không đến 60 vạn kim tệ đế quốc…”
Tô Hải Luân lập tức cắt đứt lời hắn: “Nhưng vẫn là lỗ! Ta nhớ năm ngoái ta có đánh cướp của mấy con cự long, còn chia một ít vào tài chính Thâm Lam cơ mà. Sao vẫn lỗ vậy? Có tìm được nguyên nhân không?”
“Nguyên nhân đã tìm được, nhưng là…” Ma đạo sư hôi ải nhân có chút ấp úng, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Nói đi!” Thanh âm Tô Hải Luân lên cao.
Hôi ải nhân hơi cắn răng, liều mình nói: “Nguyên nhân là vì đại nhân gần đây rất vui…”
Quả anh đào tiếp tục hành trình của nó là tan biến trong miệng của Tô Hải Luân, pháp sư truyền kỳ lại nhíu lông mi nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Nhưng là sau này ta có thể sẽ càng vui. Chuyện này để nói sau đi!”

Một nhân loại ma đạo sư lập tức bước lên nói: “Đã xử phạt Randolph theo ngài dặn dò, hiện tại nên xử trí hắn như nào?”
“Kiến nghị của ngươi là gì?” Tô Hải Luân lười biếng đùa giỡn quả trái cây trong tay, dáng vẻ nàng không chút hứng thú với chuyện này.
Nhân loại ma đạo sư nói: “Thiên phú của hắn không sai, tổng hợp lại là trác tuyệt, mà hắn là con của công tước Suo Lamu, Cruise đại sư cũng từng nói hắn có thiên phú cấu trang sư cho nên thuộc hạ kiến nghị bảo lưu thân phận học đồ của hắn.”
Truyền kỳ pháp sư khẽ hừ một tiếng nói: “Tên Cruise kia cũng dám tự xưng đại sư? Lại còn cho thêm một chữ thánh vào phía trước nữa! Bỏ qua những yếu tố này thì tên kia đã nhìn đúng người bao giờ chưa? Chúng ta đã có một vị đại cấu trang sư tương lai rồi, loại đồ vật không trên không dưới này không cần lãng phí tài nguyên bồi dưỡng! Quý vừa rồi chúng ta tốn không ít tiền rồi! Như vậy đi, làm theo quyết định ban đầu, trả Randolph về!”
“Nhưng dù sao hắn cũng là con của công tước Suo Lamu…” Vị ma đạo sư nhân loại cẩn thận nhắc nhở. Cho dù là ở Thánh Thụ Vương Triều cường giả như mây thì Suo Lamu cũng là đại nhân vật quan trọng. Công tước bản thân cũng có danh hiệu đồ long giả, cự ma chung kết giả và luyện ngục săn giết giả, ngài chỉ còn cách truyền kỳ một bước, tùy thời có thể tiến vào cảnh giới truyền kỳ. Nếu như đôi bên chuyển thành đối địch thì Suo Lamu chưa chắc đã thua Tô Hải Luân.
Tô Hải Luân có chút phiền toái vẫy vẫy tay cắt đứt lời hắn nói: “Randolph là con của Suo Lamu, nhưng Suo Lamu không phải chỉ có một đứa con! Mà trừ mẹ của Randolph ra, mười một người vợ còn lại của Suo Lamu sẽ đứng ở phía chúng ta! Như vậy đi, ta nhớ hắn còn có hai đứa con thiên phú không tệ, chắc không làm ta mất mặt đâu. Ngươi cho bọn họ quyền ưu tiên vị trí học đồ tự trả tiền này đi, chỉ cần Suo Lamu trả ra một nửa tiền phí tài trợ thì vị trí này cho bọn họ.”
“Có khoản tiền tài trợ này thì tài chính Thâm Lam sẽ không thiếu hụt đúng không?” Tô Hải Luân đầy mong đợi quay qua nhìn hôi ải nhân.
Hôi ải nhân nhanh chóng tính toán rồi nhíu mày nói: “Chỉ có thể duy trì mùa xuân tới. Bởi vì ngài sẽ càng vui vẻ.”

Tô Hải Luân chăm chú nhìn lên, bàn tay nhỏ thò vào bồn trái cây nhưng quên mất không ném trái cây vào miệng. Nàng trầm ngâm một lát, đắn đo rồi khổ sở nói: “Tâm trạng của ta không thể khống chế. Hiện tại nên làm gì chứ? Những con rồng đó đã rất nghèo rồi, năm ngoái chúng vừa mới bị ta cướp hiện tại đến cướp khẳng định không có thu hoạch gì. Mà chúng nó càng lúc càng đi xa, muốn tìm cũng mệt nhọc…”
“Hay là tăng thêm một vị trí học đồ tự trả tiền?” Hôi ải nhân nói thăm dò.
Còn chưa đợi Tô Hải Luân trả lời, một vị ma đạo sư tuổi cao khác: “Không được! Vị trí học đồ của Tô Hải Luân điện hạ cao quý như nào, sao có thể tùy tiện bán chứ? Mà đây lại là kế tạm thời, sau này lại thêm một vị trí nữa sao? Nếu như số học đồ quá nhiều sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự điện hạ, danh dự Thâm Lam, làm vậy sẽ mất nhiều hơn được!”
“Danh dự là chuyện tương lai, còn lỗ lãi là chuyện trước mắt! Huống hồ chỉ cần có thể trở thành học đồ của điện hạ dù là tự trả tiền phí cũng có vô số thiên tài tranh đoạt. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm bảo điện hạ trẻ tuổi mỹ lệ không được vui vẻ sao? Còn nữa, học sinh của điện hạ sau này sẽ có một vị đại cấu trang sư! Tất cả vì sao đều mờ nhạt dưới ánh mặt trời lóa mắt.” Hôi ải nhân gần như nhảy lên gầm rú.
Tô Hải Luân lại vung lên tay nhỏ, thế là tất cả tranh luận đều im bặt, tất cả đều chờ quyết định cuối cùng của nàng.
Đắn đo giữa danh dự và kim tiền hồi lâu rồi Tô Hải Luân mới đầy khổ sở quyết định: “Tăng thêm một vị trí học đồ tự trả tiền đi!”
Vì để cân bằng tâm lý, Tô Hải Luân lập tức chuyển chú ý đến người Richard nói: “Hiện tại để xem vị thánh cấu trang sư tương lai của chúng ta đã làm được gì.”
Dưới áp lực kim tệ, vị đại cấu trang sư tương lai Richard lập tức tăng cấp thành thánh cấu trang sư tương lai!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.