Tổ Trinh Thám Linh Dị

Chương 23: Q.1 - Chương 23


Bạn đang đọc Tổ Trinh Thám Linh Dị – Chương 23: Q.1 – Chương 23

Thầy Tào được Vũ cứu ra khỏi bàn tay cuồng loạn của Trần Oai nhưng không chút cảm kích, lão rít lên giận dữ với cái cổ họng bị xé toang tạo thành những âm thanh khào khào loạn xạ. Cánh tay rung rung nhằm vào mặt hắn, mấy ngón tay xương xẩu co quắp lại như muốn bóp nát Vũ ra thành cám.
Vũ hoảng hốt lăn mình sang bên, dùng hết sức bình sinh vừa lết vừa bò chạy thật xa khỏi Thầy Tào.
Đừng nhìn lão thân tàn ma dại như thế mà lầm tưởng không nguy hiểm, lúc này thân thể đối với Thầy Tào đã hoàn toàn vô dụng. Cứ nhìn nửa đầu lão bị Trần Oai đánh cho nát bét, phần còn lại cũng dập nát đáng sợ là biết.
Thầy Tào tất nhiên cũng chẳng quan tâm đến cái thân thể chẳng mấy chốc sẽ vứt bỏ đi này, linh hồn của lão sau khi hấp thu niệm lực và dục vọng trong Thánh Vật đã mạnh hơn trước gấp trăm lần, có thể tồn tại hoàn toàn độc lập giống như những hồn ma tinh quái mà không cần thân thể.
Bởi vậy lão cũng chẳng cần cám ơn Vũ đã giải vây, ngược lại sự xuất hiện của Vũ lúc này còn khiến lão bất an hơn nhiều. Hắn biết đạo thuật, mặc dù với thực lực của hắn biểu hiện ra thì còn lâu mới so được với lão trước kia chứ chưa cần nói đến bây giờ, sau khi lão đã hấp thụ được nguồn niệm lực to lớn này. Chỉ một thuật pháp nho nhỏ lão cũng có thể khiến hắn thần phách tán loạn, vỡ vụn linh hồn, nhưng thời khắc này vô cùng quan trọng, chỉ cần một chút rối trí cũng có thể khiến kế hoạch cả đời của lão tan thành mây khói.
Thầy Tào quyết định bằng mọi giá tiêu diệt Vũ ngay trước khi Linh Thể hoàn toàn hấp thụ xong long mạch. Tay lão bắt thành thủ ấn chữ Liệt, ngón chân bấm xuống đất cứng như móc câu. Tức thời từ cái miệng bầy nhầy toàn máu của lão phụt ra một luồng khói đen nhắm vào phía Vũ.
Vũ thấy luồng khói đen thổi thẳng vào lưng thì tá hỏa tam tinh, phốc một cái đã nhảy bật lên khỏi mặt đất tới gần hai mét, văng mình vào thành động vừa vặn né kịp đòn tấn công của Thầy Tào.
Hắn bám vào thành động nhìn làn khói đen vừa đánh trượt mình mà mồ hôi tuôn đầy mặt. Thứ khói đen này hắn không biết tên nhưng công dụng giết người của nó thì hắn hết sức rõ ràng.
Mới năm ngoái thôi, hắn đi thu mua đồ phong thủy trên đất Hà Giang nhân tiện nghe một người bạn kể chuyện về hòn đá độc đã hại chết năm người bèn tò mò tìm đến tận nơi xem xét.

Hòn đá này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hòn đá xanh hết sức bình thường nhưng dân trong làng nói hễ có ai chạm vào nó là đều bị trúng tà. Vũ vốn có tí hiểu biết về đạo thuật, nhìn ngang ngó ngửa hồi lâu nhưng cũng không thấy nó có điều gì lạ, bèn bác bỏ tin đồn, còn cố tình cầm hòn đá lên tay.
Thế nhưng vừa cầm hòn đá đến tay, Vũ đã bị một luồng niệm lực đáng sợ bám vào.
Luồng niệm lực này độc địa vô cùng, hắn vừa bị nó bám vào liền cảm thấy tâm thần bị bao phủ bởi một mảng tối tăm lạnh ngắt, trong đầu không ngừng hiện lên những ý tưởng oán độc sợ hãi vừa, linh hồn suy yếu đi thấy rõ. Hai mắt hắn mờ đi, phổi cũng không hô hấp được, mặc dù đang đứng trên mặt đất mà chân tay chới với, ngộp thở như người chết đuối.
Lần đó nếu không có Luân kịp thời đề tỉnh thì hắn cũng giống như những người khác bị hòn đá ấy hại chết rồi.
Vũ sợ hãi hỏi chuyện kỹ càng, người bạn kia của Vũ bèn kể hòn đá đó vốn là hòn đá dùng để chặn cửa bình thường, ở trong làng đâu đâu cũng có nhưng mấy hôm về trước, trong làng có vụ thảm án. Nạn nhân là một cô gái, không rõ làm sao bị người ta dùng đá đập vỡ đầu, sau đó hung thủ tưởng cô gái đã chết lại dùng chính hòn đá đó buộc xác vứt xuống sông để phi tang. Nhưng bác sĩ giám định pháp y nói cô ta chỉ bị đập ngất đi chứ chưa có chết, lúc bị dìm xuống nước thì tỉnh lại nhưng do không biết bơi lại bị buộc vào tảng đá nên thành ra bị chết chìm trong nước. Tận đến lúc được vớt lên, cô gái xấu số vẫn giữ nguyên tư thế dùng móng tay cào vào hòn đá.
Có lẽ cô gái xấu số bị đánh lén từ phía sau, đến lúc tỉnh lại rồi chết ngộp cũng không biết hung thủ là ai, chỉ biết mình bị hòn đá này dìm chết nên bao nhiêu oán độc, căm hờn đều dồn cả vào hòn đá. Có lẽ với thần trí hoảng loạn và choáng váng trước khi chết ngạt, cô ta đã nguyền rủa bất kì kẻ nào nhấc hòn đá này lên.
Bởi vậy trừ người đầu tiên kéo được xác cô gái lên bờ, còn thì những người sau này hễ ai chạm vào hòn đá đều bị niệm độc này hại chết.
Vũ nhớ như in lúc Luân trục xuất niệm độc này đi có giúp hắn mở con mắt tâm linh để nhìn cho rõ. Nó vốn là thứ năng lượng vô hình, lại cũng không có tác động tới vật chất và môi trường xung quanh như khí phong thủy nên lúc đầu hắn không thể nhận ra nhưng khi tâm thức được mở, hắn có thể cảm nhận được nó rất rõ ràng.
Đó là một luồng oán niệm nguyên thủy, không có nhiều thông tin và cũng không có quy tắc rõ ràng, chỉ như một làn khói đen mỏng manh như sợi chỉ bám quanh hòn đá.

Nhưng sợi chỉ đen đó chỉ cần chạm vào kẻ nào thì sẽ tàn phá linh hồn kẻ đó, nó còn đáng sợ hơn bất kì thứ vũ khí giết người man rợ nào.
o0o
Một luồng oán niệm không định hướng của một cô gái chết oan đã đáng sợ như thế rồi. Oán niệm của những người bị đem làm vật tế để thực hiện trấn yểm Thánh vật còn cuồng bạo đến mức nào?
Thứ oán chú có thể trở thành lời nguyền khống chế long mạch của cả một quốc gia suốt một ngàn năm thì đáng sợ tới mức nào?
Luồng khí màu đen mà lão già phun ra khi nãy chính là oán niệm tích tụ trong Thánh vật đã bị lão hấp thu. Nó có thể tụ tập thành hình như vậy nếu đem so với một tia oán niệm vô hình mà Vũ từng trải nghiệm thì đáng sợ hơn đâu chỉ ngàn lần, có lẽ chỉ cần để nó chạm vào thì hắn sẽ chết ngay tức khắc cũng nên.
Vũ không biết, hắn cũng không có ý định đi thử nghiệm sự đáng sợ của oán niệm ngàn năm đã kết thành hình ấy.
Ngược lại, luồng khói đen ấy cứ như có mắt, thấy Vũ nhảy tránh cũng lập tức đuổi theo, hễ hắn chạy về phía nào nó cũng chuyển hướng đuổi theo bằng được.
Đối mặt với nguy hiểm Vũ bộc lộ ra tiềm năng kinh người. Không cần biết khi nãy bị xoáy nước hành hạ đến mức nào, cũng không cần biết thân hình hắn vốn béo lùn chậm chạp làm sao chỉ cần luồng khói đen kia đuổi tới gần lưng là hắn lại nhanh nhẹn phóng đi nơi khác. Có những lúc bị dồn vào thế kẹt, Vũ tung mình lên cao tới hơn hai mét, bám vách đá mà chạy đi như con thằn lằn núi.

Nếu có người nhìn vào cảnh này hẳn sẽ há hốc mồm tưởng mình đang xem phim điện ảnh bởi khả năng di chuyển của Vũ đã hoàn toàn thoát khỏi giới hạn của con người, thậm chí lực trọng trường cũng không ảnh hưởng gì đến hắn y hệt như những cảnh kỹ xảo trong phim.
Vũ vừa điên cuồng nhảy nhót vừa vắt óc ra tính kế thoát khỏi cái thứ chú oán chết người đang đuổi sát sau mông.
Hắn vẫn còn may, Niệm căn bản là một phạm trù khác hẳn so với khí Phong thủy hay những môn pháp thuật.
Dù là pháp thuật hay khí phong thủy trong tự nhiên vẫn có một nguyên tố then chốt đó là ” khí ” để vận hành.
Là khí thì dễ rồi, dù nó có nhanh như điện sét hay bao phủ khắp không gian như khói sương thì cũng còn có cách tránh hoặc là cách phá.
Đạn bắn còn tránh được, mưa rơi còn lấy ô dù che được, nhưng nếu bị niệm bám theo thì những phương pháp thông thường thật không có chút tác dụng nào.
Niệm là ý chí, là tâm linh, là quy tắc nên nó không bị giới hạn bởi không gian, cũng không bị vật chất hay khí phong thủy, ngũ hành tương tác. Càng khó có thể hiểu được kết cấu tạo thành nên nó để mà đối phó. Cách duy nhất để đối phó với niệm là sử dụng chính niệm lực của mình. Nếu niệm lực của ta mạnh mẽ hơn, tinh thần ta cứng cỏi hơn, quy tắc mà ta áp dụng tương khắc với quy tắc của đối phương thì tự nhiên không cần phải lo lắng gì.
Cũng may cho Vũ, Thầy Tào không những có được một nguồn oán niệm cực mạnh mà lão còn có cả cách điều khiển nó nữa, nếu đổi lại Vũ gặp một gã tay mơ thì chắc đã chết mất xác rồi.
Niệm lực là thế, không phải cứ mạnh thì sẽ tốt, quan trọng nhất trong Niệm đạo thuật chính là ở chỗ khống chế tùy tâm.
Thầy Tào đã hấp thu được luồng oán niệm khủng khiếp trong Thánh Vật, chỉ cần khẽ phum một hơi là có thể khiến Vũ chay trối chết không xong nhưng chính vì luồng oán niệm này quá lớn vượt qua cả khả năng kiểm soát của Thầy Tào nên lão vẫn không cách nào vận dụng nó dễ dàng như Thuật Bóng sở trường.

Lúc này lão giống như một đứa trẻ con bỗng có sức khỏe của một con voi, quơ tay nhấc chân đều hết sức uy lực nhưng lại mất đi sự khéo léo bình thường.
Hơn nữa, luồng niệm lực này quá lớn, lão hoàn toàn không dám vận dụng đến các quy tắc mạnh hơn của nó.
Chỉ tính riêng Oán niệm kia thôi, tự bản thân cũng có quy tắc của riêng mình. Việc bám vào một đối tượng theo những điều kiện nhất định chính là một quy tăc của nó.
Ví dụ như cô gái xấu số năm xưa định ra quy tắc cho oán niệm của mình đó là trả thù những kẻ cầm vào hòn đá tội ác kia thì khi Vũ cầm vào nó, thỏa mãn quy tắc ấy liền bị oán niệm kia bám vào, bất kể trước đó hắn đã quan sát kiểm tra kĩ càng đến mấy cũng không phát hiện được tảng đá có điểm bất thường.
Nếu Thầy Tào không điều khiển mà để nó tự vận hành theo quy tắc ví dụ như ” Bám vào bất kì kẻ nào có mặt trong hang đá này ” thì Vũ có là siêu nhân cũng không thể nào tránh được, lập tức bị oán niệm kia bám vào ngay.
Nhưng Thầy Tào không dám, Luồng oán niệm này là do lúc hiến tế để trấn yểm long mạch trên sông Tô Lịch, Cao Biền sử dụng bí pháp làm cho họ bị cuồng loạn sợ hãi, khiến linh hồn mãi mãi không siêu thoát được, trở thành chất xúc tác dẫn động linh khí quanh quẩn trong trận pháp.
Năm đó Sư Vạn Hạnh pháp lực cao cường, tâm phật trong sáng kiên nghị là thế cũng không độ hóa được những oán niệm này đi, đành lợi dụng chính Trấn Linh trận kia, thay đổi một chút tạo thành Trấn Linh Tụ Âm Trận để tiếp tục phong ấn đủ biết những oán niệm này đáng sợ đến mức nào.
Từ đó đến nay lại đã trải qua cả ngàn năm, niệm lực tích lũy được mạnh tới mức nào chính Thầy Tào cũng không tưởng tượng ra được. Những lời khai của lão về việc can gián Thầy L. và ông Tứ không nên giải khai phong ấn, đề phòng tinh quái làm hại nhân gian cũng đều là lời thật.
Thầy Tào hoàn toàn dựa vào bí pháp của hội Kim Quy để tạm thời hấp thụ và khống chế những oán niệm này chứ chưa thể hoàn toàn chuyển hóa được. Chỉ khi hợp nhất cùng Linh Thể, linh hồn cũng sẽ theo thể xác mà trở nên mạnh mẽ mới có thể từ từ luyện hóa những oán niệm này. Do vậy hiện thời lão chỉ có thể vận dụng một chút xíu niệm lực không đáng kể chứ không dám vận dụng tới các quy tắc rắc rối hơn, tuy nhiên ” chút xíu không đáng kể ” này đã mạnh hơn công lao tu luyện cả đời của lão rất nhiều rồi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.