Bạn đang đọc Tổ Trinh Thám Linh Dị – Chương 22: Q.1 – Chương 22
Toàn thân Bảo Châu lúc này đã bị những bóng đen phủ kín khiến làn da trắng nõn như trứng gà của nàng chuyển thành đen kịt. Khi mà cái thứ màu đen như đá cẩm thạch ấy trùm lên đôi mắt vô hồn và làm chúng phát ra thứ ánh sáng ma quái thì trong động cũng vang lên những âm thanh kì lạ.
Những âm thanh đó lúc bổng lúc trầm, có lúc nghe rõ ràng là những câu thần chú khó hiểu, lúc chỉ là những tiếng ngân nga vô nghĩa lại có lúc nó giống như tiếng móng vuốt cào vào vách đá nghe rin rít inh ai.
Trần Oai bất lực nhìn Bảo Châu uốn éo thân mình theo một điệu múa ma quái nào đó mà những âm thanh kia là thứ nhạc nền. Anh muốn nhào đến ôm lấy cô, muốn gào lên gọi tên Bảo Châu để giúp cô thoát khỏi tình trạng đáng sợ hiện giờ. Nhưng Trần Oai hoàn toàn bất lực.
Cảm giác bất lực này không giống bị trói toàn thân, cũng không giống bị điểm huyệt định thân như trên phim ảnh. Nếu như vậy, ít nhất anh còn có thể nhắm mắt để khỏi phải nhìn tràng cảnh ma quái đang diễn ra trước mặt. Nhưng Trần Oai lúc này giống như người bị liệt hoàn toàn, thân thể anh đã không còn là của mình nữa. Linh hồn và thể xác đã mất hẳn mối liên hệ với nhau trừ những giác quan là vẫn hoạt động bình thường, nhưng chúng chỉ khiến anh thêm tuyệt vọng.
Bảo Châu đã ngừng cử động, lúc này nàng đã hoàn toàn biến thành một pho tượng bằng đá cẩm thạch đen, làn da bóng loáng và lạnh lẽo. Thân thể nàng khẽ dao động với biên độ rất nhỏ bằng một tần số khiến mắt thường không sao bắt kịp khiến Trần Oai chỉ thấy nàng là một cái bóng mờ.
Anh sợ hãi với ý nghĩ chỉ chốc lát nữa thôi, Bảo Châu sẽ thực sự trở thành một cái bóng ma quái chỉ tồn tại ở những nơi tối tăm như trong động đá này.
Sợ hãi khiến người ta yếu đuối đánh mất mình nhưng sự sợ hãi cũng có thể kích thích những bản năng sâu thẳm khiến con người có thể bộc lộ được sức mạnh to lớn nhất.
Trần Oai trong cơn sợ hãi bỗng cảm thấy mắt mình mờ đi, cay ướt vì nước mắt.
Anh cuống cuồng bấu víu vào điểm liên hệ duy nhất của linh hồn và thể xác này. Ý chí kiên cường như sắt đá càng được huy động đến mức điên cuồng.
Trần Oai như người treo trên vách đá trơn trượt và dựng đứng chỉ bằng một cái móng tay,
Anh điên cuồng huy động hết tất cả lực lượng của mình chống lại cái cảm giác bị ép ra khỏi chính bản thân mình. Nếu lúc này Trần Oai điều khiển được bản thân, không nghi ngờ gì anh sẽ cắn nát hàm răng hay siết những ngón tay tới gẫy nát mới thôi.
Trong động, Thầy Tào cũng không nhàn hạ, sau khi hoàn thành một loạt các câu thần chú bí hiểm, lão cũng bắt đầu nhảy nhót vòng quanh như một người điên.
Vết đạn Trần Oai bắn vào chân lão dường như không chút ảnh hưởng nào, thậm chí lão còn trở nên mạnh hơn trước rất nhiều. Mỗi bước chân dậm xuống đều khiến sàn động vang lên những tiếng uông uông như dàn đàn đá.
Tiếng đàn đá ma quái ấy cứ mạnh dần lên theo từng bước chân lão. Rồi cả vòm động cũng rung lên mãnh liệt, Lúc này nước mưa vẫn theo hàng trăm huyệt đá lớn nhỏ đổ vào lòng động không ngừng, khiến nước trong đầm ban đầu còn dập dờn như có sóng rồi sôi lên ầm ầm như thể bên dưới được đốt bởi một lò than lớn.
Oành một tiếng lớn, nước trong đầm cuộn thành một vòi rồng lớn, phóng vọt lên cao.
Vòi nước cũng không đổ xuống mà nương vào những cơn gió lùa qua mạch đá bay lượn khắp động tạo thành cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Tiếng nổ lớn do cột nước phun lên khiến Thầy Tào vô cùng hưng phấn, Thuật bóng dùng để khống chế Trần Oai cũng sao lãng đi một chút. Trần Oai chỉ chờ có thế, nghị lực kinh người liền giúp anh đoạt lại quyền điều khiển bản thân.
Aaaa một tiếng, thân mình chưa kịp khống chế ngã lộn về sau như bị đấm.
Lão Tào cũng chẳng buồn quản, dục vọng điên cuồng trong đáy mắt sáng rực lên như một con quỷ đói. Lão cười sằng sặc nhìn Bảo Châu nhấc mình khỏi mặt đất từ từ bay lên khoảng không giữa động. Xung quanh là con rồng bằng nước đang điên cuồng bay múa tràn ngập không gian.
o0o
Trần Oai lồm cồm bò dậy, khẩu K54 đã nằm gọn trong tay. Bình thường anh rất ít khi dùng súng, kể cả trong các chuyên án tấn công tội phạm có vũ trang anh cũng ưu tiên dùng võ thuật để khống chế mục tiêu. Nhưng đó hoàn toàn không phải vì anh không dám bắn mà là do sự tự tin tuyệt đối vào sức mạnh của bản thân. Nhưng hôm nay, khi sức mạnh và võ thuật đã không có chút tác dụng nào đối với những chuyện kì quái đang xảy ra trước mắt, hơn nữa người đang bị khống chế lại là Bảo Châu. Trần Oai không chút do dự bóp cò.
Đoàng… Đoàng… Đoàng. Ba viên đạn phá tung gáy Thầy Tào thành một lỗ máu lớn toang hoác đáng sợ như phim kinh dị. Nhưng Thầy Tào cũng không ngã xuống, lão từ từ quay người lại, hướng bộ mặt bị phá vỡ như quả dưa bở nhìn Trần Oai, cất tiếng cười khọt khẹt:
– Ta đã nói với anh. Súng đạn cũng không thể làm thương ta được. Khe khe khe. Ta đã trở nên bất tử. Chỉ một lát nữa thôi, khi Linh thể của ta hoàn thành hấp thu được long mạch ngàn năm của đất Hoa Lư này, ta sẽ chuyển linh hồn của mình vào đó, chính thức trở thành thần tiên.
Giọng lão khọt khẹt khó nghe vì cuống họng đã bị viên đạn găm trúng nhưng trong cơn hưng phấn, lão không ngại nói nhiều.
– Khe khe khe. Lúc đó, ta sẽ cho anh thấy sức mạnh của ta khủng khiếp đến dường nào. Bọn Kim Quy sẽ bị ta quét sạch, quân đội vũ trang cũng không nghĩa lý gì. Ta sẽ đủ sức thống trị cả đất nước này. Không, ta sẽ thống trị cả thế giới này. kha kha kha.
Trần Oai bóp cò, sự điên rồ của lão khiến anh cũng nổi điên theo. Nhưng khẩu súng chỉ vang lên những tiếng cạch cạch khô khốc. Khi nãy anh đã dùng hết đạn trong băng.
Trần Oai định móc băng đạn dự trữ còn trong bao da, nhưng gương mặt méo mó đáng sợ của Thầy Tào khiến anh mất lòng tin vào súng ống. Hét lên một tiếng, Trần Oai điên cuồng lao đến vật lão lăn ra đất rồi đấm đá điên cuồng.
Thầy Tào mặc dù có nhiều pháp thuật, nhưng thân thể vẫn là một lão già hom hem, dưới những cú đấm như vũ bão của Trần Oai, mặt lão đã cơ hồ nát bét.
Trần Oai dường như bị máu trên mặt Thầy Tào và khung cảnh quỷ dị trong động làm cho phát điên, mất đi khống chế. Anh vừa đấm đá Thầy Tào, vừa điên cuồng gào thét như đã phát rồ.
Máu bắn lên mặt và sự man dại hừng hực phát ra từ trong đáy mắt khiến Trần Oai còn đáng sợ hơn cái thân hình nửa người nửa ngợm của Thầy Tào đang rên rỉ dưới tay anh.
Chợt một cánh tay mạnh mẽ túm lấy Trần Oai, kéo anh ngã lăn ra sàn động. Trần Oai gầm rú lộn mình định đứng lên trả đũa thì trời đất đã quay cuồng. Thân thể anh vật ra mềm nhũn, tri giác mụ mị chìm vào bóng tối.