Bạn đang đọc Tổ Trinh Thám Linh Dị – Chương 18: Q.1 – Chương 18
Sơn động vốn là một đầm nước, ngoại trừ phần sàn đá mà Thầy Tào dùng để lập trận thì ba phía còn lại đều là nước sâu thăm thẳm.
Hôm trước Vũ đã ngó qua, nên mới dám liều lĩnh nhảy từ trên cao như vậy
Tuy nhiên, dù đầm nước trong động khá sâu nhưng việc thực cũng không đơn giản giống như trong phim.
Vũ cũng không phải vận động viên nhảy cầu nên khi rơi xuống, hắn ngu ngốc xòe cả hai tay hai chân ra như người ta nhảy dù vậy. Rơi xuống từ độ cao gần 30m nên khi tiếp xúc với mặt nước, lực phản chấn mạnh tới mức kinh người. Trần Oai vừa xúc động định nhảy theo thì nghe thấy một tiếng ” Oành ” lớn nghe như pháo nổ, từ xa nhìn xuống, thấy Vũ không trực tiếp xuyên xuống nước mà nằm ngang trên mặt nước, sóng xung kích từ thân hắn truyền qua mặt nước lan đi trông như một vụ nổ được các nhà làm phim Hollywood dựng bằng kĩ xảo điện ảnh tối tân.
Nằm trên mặt nước tới mấy giây, hắn mới không biết còn sống hay chết, từ từ chìm xuống. Trần Oai rùng mình, tay bấu chặt vách đá, từ từ leo xuống.
Thầy Tào đứng ngay gần nơi Vũ rơi xuống, lão dù tức cười trước hành động ngu ngốc của Vũ nhưng vẫn không thể xua tan sự khiếp sợ khi thấy Vũ lao mình xuống như thiên giáng. Trong khoảnh khắc đó, lão bỗng có dự cảm không hay.
Sở dĩ Thầy Tào bị Vũ đánh bại ở đình Vạn, một phần là vì Bảo Linh giúp hắn, một phần là vì lão khi đó vẫn còn phải hao tốn rất nhiều niệm lực để thao túng trận pháp khống chế món cổ vật. Kể cả lúc lão chủ động buông tha Trần Oai và Vũ rồi theo hắn về đồn cũng chỉ là kế hoãn binh của lão mà thôi.
Vốn kế hoạch của lão còn cần thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng với sự xuất hiện của Trần Oai và Bảo Châu lão biết mình đã bị chú ý. Mà lúc giao thủ, lão cũng biết Vũ là kẻ trong nghề, sớm muộn hắn sẽ tìm ra lão nên đành liều mạng dốc hết vốn liếng để hoàn thành kế hoạch, lại còn phải bày ra Trấn Linh Tụ Âm Trận để che mắt Vũ. Lúc đó lão đã kiệt sức rồi, không thể tiếp tục dùng Thuật Bóng khống chế Trần Oai nữa, nên đành chủ động buông tha, rồi ngầm sai Bảo Linh khởi động cơ quan đánh sập lối vào phía trên khiến Vũ không thể tiếp cận món cổ vật, cũng không thể không nhờ lão dẫn vào sơn động.
Tất cả cơ mưu của lão đều hoàn thành đơn giản, thậm chí việc Trần Oai để mặc lão tiến vào trong động cũng thuận lợi hơn nhiều so với kế hoạch nên lão vẫn rất coi thường đám ” thường nhân ” như Trần Oai, hay kẻ ngu ngốc là Vũ.
Nhưng khi Vũ bất ngờ phá đá mà vào, lại còn làm ra cái việc ngu ngốc nhảy hang tự sát này khiến lão không khỏi nảy sinh dự cảm bất tường.
” Kẻ ngu ngốc thường làm những việc phi thường.” – dùng ánh mắt quái dị nhìn Vũ từ từ chìm vào lòng nước tối đen, lão vội phấn chấn tinh thần, hoàn thành nốt công đoạn cuối cùng.
o0o
Vũ nằm dưới đáy hồ, bị dòng nước đưa đẩy không biết bao lâu thì tỉnh lại. Khi nãy hắn xúc động nhất thời, không nghĩ ngợi gì chỉ thấy đầm nước liền trực tiếp dùng phương pháp đơn giản nhất nhảy ngay xuống dưới.
Ngẫm lại nếu cái đầm nước này không đủ sâu, hoặc là góc độ nhảy của hắn có chút vấn đề, rơi vào sàn đá thì giờ hắn đã thịt nát xương tan, một mạng ô hô rồi. Mà chưa cần nói đến những rủi ro đó, chỉ cần thân thể hắn không đang ở trong trạng thái Quy Pháp thì lực phản chấn của mặt nước sau khi rơi từ độ cao hơn 30m cũng đủ để làm cho 206 khớp xương của hắn không cái nào còn nguyên vẹn được.
Nhưng Vũ chẳng có thời gian để mà tự kiểm điểm, Hắn thấy nước tràn vào miệng, phổi nóng như than hồng mới chợt nhớ ra mình không biết bơi, hơn nữa trong đầm nước tối om, ánh sáng từ hai ngọn đuốc trên vách chỉ đủ chiếu sáng một khoảng không nho nhỏ chứ không thể lọt xuống làn nước sâu thăm thẳm trong đầm.
Vũ mắt không thấy gì, chân cũng không chạm đất nên hoàn toàn mất phương hướng. Hắn đành cậy vào trạng thái Quy Pháp thả lỏng cơ thể, vừa cố gắng phục hồi chấn thương bởi lực phản chấn , vừa chờ cho lực đẩy acsimet nâng hắn lên trên mặt nước.
Quy Pháp là một môn công pháp hắn học được từ Luân.
Môn công pháp này dựa trên việc điều chỉnh hô hấp làm giảm nhịp tim, tạm thời đình chỉ hô hấp rồi dùng phép nội thị trong Thiền Minh Sát để huy động các khí quan trong cơ thể. Do đó kích phát được toàn bộ năng lực của từng khớp xương, mạch máu hay gân cơ trong cơ thể.
Vũ rất thích môn này, bởi trong khoảng thời gian vận dụng Quy Pháp, hắn không những có sức lực vô tận, khả năng chịu đựng dẻo dai bền bỉ mà quan trọng nhất là hắn có thể dựa vào việc khống chế Khí trong cơ thể theo hai phương hướng hoàn toàn đối lập để vận dụng được Quy Thần Chưởng – tuyệt chiêu mà hắn thành công mô phỏng trong bộ manga nổi tiếng ” Bảy Viên Ngọc Rồng “.
Vũ quờ tay bơi theo hướng lực đẩy, bất ngờ hắn thấy sao bay đầy trời, hoa lửa lập lòe. Cơn đau choáng váng vì đỉnh đầu húc vào vách đá không ngờ lại khiến hắn tỉnh táo ra.
Vũ thầm than ” Chết rồi, mình đang bị nước ngầm cuốn đi “
Hắn ra sức vùng vẫy nhưng trong bóng tối vô tận của đầm nước ngầm, hắn cũng đành tuyệt vọng để luồng nước xoáy giống như con quái vật vô hình nuốt trửng vào trong cuống họng tham lam của nó rồi nghiền nát ra như một miếng mồi ngon mấy ngàn năm nay mới được thưởng thức lần đầu.
o0o
Trần Oai vừa đặt chân xuống sàn động đã lập tức rút ngay khẩu K54 hướng về phía Thầy Tào quát
– Đứng im, không tôi bắn.
Nhưng có vẻ món vũ khí chết người trên tay Trần Oai cũng không thể tiếp thêm uy lực cho tiếng quát của anh. Thầy Tào vẫn điềm nhiên thực hiện những nghi lễ của lão, mặc cho Trần Oai từ từ bước lại.
Trần Oai đang tiến lại gần Thầy Tào, bỗng thấy thân hình lão rung động dữ dội, miệng vẫn không ngớt đọc những chú ngữ bằng thứ tiếng cổ xưa có lẽ là Phạn văn gì đó.
Mặc dù không phải người tin vào những chuyện phép thuật hồn ma, nhưng một lần bị lão khống chế đã khiến Trần Oai bị đả phá lòng tin. Mặc dù đã tự dùng những cách giải thích có màu sắc khoa học như mộng du, thôi miên… để xua đi cảm giác ma quái nhưng bản thân anh cũng đã trở nên cực kì cảnh giác với mọi cử động bất thường nào của lão.
Lúc này, Thầy Tào vẫn ngồi trên sàn động nhưng thân hình thì lại xoay tròn như đang hầu đồng. Càng kinh dị hơn là chiếc hũ sành trước mặt cũng liên tục lắc lư phát ra tiếng lục cục như thể bên trong có một con quái vật hung hãn đang lồng lộn đòi ra.
Trần Oai đứng ngây như phỗng nhìn Thầy Tào và cái hũ, một người một vật không ngờ lại xoay mình với cùng một nhịp. Dưới ánh sáng chập chờn của hai ngọn đuốc, Trần Oai dựng tóc gáy thấy những cái bóng lúc đen thẫm như mực, lúc mờ ảo như hơi sương liên tục di chuyển qua lại giữa cái hũ và Thầy Tào.
Những cái bóng ấy hình dạng biến đổi liên tục, lúc giống như những con dị thú, lúc lại giống những họa tiết hoa văn, có khi còn trông rõ cả những gương mặt với mồm miệng mắt mũi méo mó kì dị. Chúng như nước chảy kiến đi liên tục qua lại với tốc độ càng lúc càng nhanh.
Rồi bỗng nhiên, những cái bóng giống như thác lũ tràn từ cái hũ sang phía Thầy Tào. Thân hình lão cũng run lên dữ dội, gương mặt vặn vẹo thống khổ như đang bị loài dòi bọ gặm nhấm tủy xương. Làn da Thầy Tào lúc này đã xanh xám lại như người bị tụ máu, mắt lão cũng đã mở ra trừng trừng,
Trần Oai rùng mình nhìn cặp mắt đen kít không còn phân biệt được lòng trắng với con ngươi của Thầy Tào, miệng lão giật giật như muốn nói điều gì nhưng không thành tiếng. Dưới lớp da của lão dường như có những con bọ lúc nhúc chạy tới chạy lui khiến lớp da đã nhăn nheo vì tuổi tác của lão cũng căng trướng lên, chuyển động như sóng nước.
Khi những cái bóng cuối cùng của cơn thác bóng đổ vào người Thầy Tào, lão rên lên một tiếng, ngã lăn ra đất rồi thân hình bắt đầu run rẩy.
Trần Oai lúc này còn run hơn lão.
Mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, những thứ đáng sợ như xác chết thối rữa hay sự điên dại của đám nghiện ngập cuồng loạn vì thuốc lắc anh cũng đã trực tiếp đối mặt nên dù những nhà làm phim có cố tạo thành những bộ phim kinh dị đến mấy cũng đã không còn khiến Trần Oai sợ hãi mảy may.
Nhưng quả thật những bộ phim kinh dị dù có quái đản đến đâu cũng không thể đáng sợ bằng sự việc đang xảy ra trong sơn động này.
Đáng sợ bởi khi xem phim, dù bộ phim rùng rợn thế nào, người xem nhập tâm đến đâu thì khi sợ hãi, người ta vẫn có thể chỉ đơn giản là để mặc cảm giác sợ hãi, buông mình cho bộ phim và chờ đợi những tình huống tiếp theo.
Nhưng bây giờ, Trần Oai phải hành động. Mà đáng sợ là anh cũng không biết hành động từ đâu.
Nhìn Thầy Tào đang co giật, giãy dụa như đuôi con thằn lằn bị bứt khỏi thân, miệng vẫn phát ra những tiếng ú ớ vô nghĩa. Trần Oai không khỏi ghê tởm, anh cũng không muốn đến gần lão lúc này nên đành chú ý tới cái hũ.
Cái hũ lúc này không còn lắc lư hay phát ra tiếng lục cục nữa mà nằm im lìm trên sàn động.
Dù sao, nó cũng chính là mục đích của chuyên án lần này. Mọi chuyện đều bắt nguồn từ nó mà ra. Tìm được nó, mọi việc sẽ tự động kết thúc.
Trần Oai tiến về phía cái hũ, nó vẫn nằm im lìm không hề động cựa.
Cái hũ không lớn, chỉ cao tầm 60cm, bán kính cũng chỉ hơn một gang tay. Trần Oai có thể nhìn thấy những hoa văn cổ phác của nó đôi chỗ còn vết bùn đất bám vào.
Trông nó rất đơn giản,có chút không xứng đáng với một vị trí quan trọng trong cả một vụ án mấy mạng người.
Trần Oai thử nhấc nó lên, không ngờ cái hũ không hề nhúc nhích khiến anh hết sức ngạc nhiên.
Phải biết cái hũ này không có bao nhiêu lớn, với thể tích như vậy, dù bên trong có đúc đặc bằng vàng hay bất kì thứ kim loại nặng nào thì trọng lượng cũng không thể vượt quá hai ba trăm cân.
Trần Oai không phải Hạng Vũ có thể bạt sơn cử đỉnh, nhưng anh có một thể lực tuyệt vời trước nay vẫn rất tự tin.
Dù là mấy trăm cân thì anh cũng vẫn có thể xoay chuyển được mới phải. Đằng này dù đã vận hết sức bình sinh, Trần Oai cũng vẫn chỉ là chuồn chuồn lay cột đá mà thôi.
Nếu không phải khi nãy thấy nó lắc lư liên tục, Trần Oai còn nghĩ nó đã được gắn liền với sàn đá của sơn động này rồi.
” Có lẽ là thứ nó chứa đựng bên trong có điều kì lạ. Hèn nào cấp trên yêu cầu mình phải mang nó về bằng được.Mà sao bọn họ biết bên trong có cái gì khi mà nó còn chưa từng được mở ” – Anh nhìn lên nắp hũ, thấy nó vẫn còn vết bùn đất khô bám vào như thể niêm phong, Trần Oai bỗng thấy hiếu kì.
Nắp chiếc hũ này hao hao như nắp giành tích, có hai cái gờ làm chỗ bấu tay, Trần Oai liền dùng sức nhấc mạnh, không ngờ cái hũ thì quá nặng, mà nắp thì lại lỏng như không, Trần Oai dùng sức quá đà, loạng choạng ngã ngửa ra sau.
Vừa tự giễu mình, anh vừa tiến lại nhìn vào trong hũ. ánh mắt Trần Oai chuyển từ ngạc nhiên sang sợ hãi rồi bỗng trân trân ra như hóa đá.
Dù trong hũ có là một bảo vật nổi tiếng như ngọc tỉ hay dạ minh châu, hay là một bộ xương khô thường thấy trong các di tích khảo cổ cũng không thể làm Trần Oai ngạc nhiên đến thế.
Thậm chí, sau khi trải qua những điều kinh dị vừa diễn ra trong động, với khả năng tưởng tượng của mình dù trong hũ chứa một con quái vật múa vuốt giương nanh như Thần Đèn trong truyện cổ tích, hoặc là những thứ trong hũ đã bị Thầy Tào hút ra bằng hết, bên trong chỉ còn lại hư không thì với Trần Oai cũng chỉ là thoáng chút ngạc nhiên.
Nhưng anh không ngờ, trong chiếc hũ bé xíu ấy lại chứa một người.
Mà người ấy, không phải là một xác ướp mấy ngàn năm mà là một người anh vô cùng quen biết – Bảo Châu.