Bạn đang đọc Tổ Trinh Thám Linh Dị – Chương 17: Q.1 – Chương 17
Trời bất ngờ mưa tầm tã cho Vũ và Trần Oai như có lửa trong lòng.
Cơn mưa bất ngờ trút xuống mang theo sự bất lực của mấy con chó nghiệp vụ. Bao nhiêu công sức của Vũ đành dồn cả vào việc khai thông hang đá. Hắn không dám chắc Bảo Châu có ở trong sơn động đó không, nhưng rõ ràng đây là manh mối duy nhất hắn có thể nghĩ ra.
Vụ án này thật kì lạ, rất nhiều manh mối, rất nhiều giả định khác nhau, không có cơ sở. Nhưng mỗi khi tới thời điểm quyết định, cần sự lựa chọn giữa các phương án, giả thiết… thì chung quy vẫn lại quay về việc tìm ra món cổ vật kia.
Tuy nhiên việc này cũng không đơn giản. Núi cấm được sinh ra từ loại đá xanh vô cùng cứng chắc, tảng đá bịt lối vào vừa to vừa cứng khiến Vũ cảm thấy dần dần tuyệt vọng.
Nếu tảng đá ấy nằm ngay ngoài cửa hang thì đã có thể dùng thuốc nổ để phá đi, nhưng nó lại nằm sâu bên trong hang đá, dù chỉ một hành động quá đà liền có thể khiến cả hang há sụp đổ xuống ngay.
Hắn lồng lộn nói với Trần Oai:
– Tôi không tin lão Thầy Tào đó sẵn sàng chôn món cổ vật vào lòng núi. Cũng không tin sơn động ấy chỉ có một lối vào này. Anh lập tức thả lão ta ra. Tôi sẽ vào đó đợi lão trước, nếu cần anh cứ bảo lão như vậy.
o0o
Thầy Tào tranh thủ lúc đêm tối lẻn vào đình Vạn.
Mặc dù lão biết việc mình bỗng nhiên được thả ra chắc hẳn là mưu kế của Trần Oai nhằm theo dõi mình. Như vậy tức là cái hũ vẫn chưa lọt vào tay bọn họ.
Nhưng quả thật là lão cũng không thể ngồi so kiên nhẫn với họ. Bảo Châu có thể rất quan trọng với Vũ và Trần Oai, nhưng đối với lão chắc chắn không thể quan trọng bằng cái hũ.
Hơn nữa, lão cũng không còn phải đợi chờ gì nữa.
Bây giờ, ai nhanh người đó được. Mà lão lại có lợi thế sân nhà.
Thầy Tào đến bên cây gió bầu cổ thụ phía sau đình, bóng của lão bỗng kéo dài ra rồi nhập vào gốc cây gió bầu cổ thụ.
Rồi một tiếng động nhỏ mà trầm đục vang lên như thể một cơ quan ngầm nào đó ở ngay dưới đất vừa được khởi động, dưới gốc gió bầu bỗng lộ ra một miệng hang vừa đủ ột người đi xuống.
– Đứng im, cử động là tôi bắn.
Tiếng Trần Oai vang lên đanh gọn. Thầy Tào không dừng lại, chỉ là động tác của lão chậm hơn mà thôi.
Đạo thuật dẫu cao thâm cũng không thể coi thường súng ống, lão vừa bước vào miệng hang vừa nói:
– Hang này chỉ mở được từ bên trong, ngoại trừ tôi thi triển thuật bóng sử dụng thủ pháp riêng thì không ai có thể mở được nó từ bên ngoài đâu.
Thầy Tào vừa phóng vào, miệng hang lại xoay nửa vòng, bên dưới gốc gió bầu đã không còn gì khác lạ ngoại trừ một lùm cây nhỏ.
Trần Oai lao theo phía sau nhưng khi anh xông tới, miệng hang đã khép kín lại, tìm không ra dấu vết. Trần Oai bực tức gầm lên rồi cắt cử 2 công an đi cùng đứng trông, còn mình thì phóng lên núi Cấm.
o0o
Vũ ngồi trong hang đá, trước mặt là khối đá xanh khổng lồ bít kín lôi vào sơn động.
Hang đá đoạn này khá rộng, theo Vũ nhớ thì đây là đoạn rộng nhất trên đường vào sơn động. Từ đây vào đến sơn động còn chừng hơn 20 mét nữa. Thành hang vốn cũng không cao hơn đầu người, bên cạnh còn có mấy hốc đá sâu hun hút trông như những lối rẽ khác. Lần đầu vào, hắn và Bảo Châu cũng bị lầm đường quay ra quay vào chỗ này mất mấy lần.
Nhưng bây giờ nó đã bị biến dạng rõ rệt. Lối vào sơn động đã bị một tảng đá rộng gần một mét, cao khoảng 2m bịt kín hoàn toàn, xung quanh có rất nhiều tảng đá nhỏ hơn do vòm hang bị sập xuống một mảng lớn tuy đã được nhân công dọn dẹp qua một bên, nhưng vòm hang lúc này lại rất yếu ớt, soi đèn pin liền thấy rất nhiều vết rạn lớn chạy ngoằn ngoèo như những con rắn hướng về tảng đá lớn kia. Chính tảng đá đó bây giờ lại là cột trụ nâng đỡ cả vòm hang. Chỉ cần nó khẽ suy chuyển, hang đá này cũng sẽ ầm ầm sụp đổ, chôn sống mọi người xung quanh. Đó là lý do vì sao đội cứu hộ không dám động đến nó chút nào.
Vũ không có thời gian hỏi Bảo Linh xem nó đã được Thầy Tào làm những gì mà có thể khiến cho cả một cái hang đá xanh cứng chắc trở nên như vậy. Nhưng rõ ràng đây là một việc hết sức nguy hiểm, có thể mất mạng như chơi. Vũ cũng đã thấy vẻ thất thần hoảng sợ của Bảo Linh lúc nó từ hang đá chui ra.
– Lão hẳn là đã vào được trong động đá rồi. Bây giờ là lúc tôi theo vào, anh hãy quay trở ra, phục kích sẵn ở ngoài đi.
Vũ đứng dậy nói với Trần Oai rồi làm một động tác kì lạ.
Hai tay hắn bắt chéo trên đầu rồi chậm chạp giang ra hai bên, mũi miệng hắn ra sức hít vào.
Động tác chậm chạp, hơi thở dài đến mức phi lí khiến người nhìn thấy phải cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, căng thẳng thần kinh.
Vừa ngưng hít khí vào lông ngực, thấy Trần Oai vẫn đứng bên cạnh, hắn quát lên:
– Đi mau lên, hang động này sẽ sập xuống ngay đấy.
Trần Oai vừa nghi hoặc nhìn động tác của Vũ, vừa lắc đầu đáp:
– Tôi vào cùng anh.
Vũ xòe bàn tay trái nắm chặt lấy nắm đấm tay phải đã co về ngang hông, tạo thành một tư thế súc lực cực mạnh, hắn dậm tới một bước, thân hình nhao về phía trước, hai tay đầy uy lực phóng ra tạo thành song chưởng đánh mạnh vào tảng đá. Miệng hắn quát to : ” Kamejoko “
Oành.
Một tiếng động giống như tiếng nổ vang lên nhưng cả hang vẫn im lìm không chấn động.
Trần Oai vừa định cười trò hề của Vũ thì thấy hắn lảo đảo lùi về phía sau, vừa thở gấp vừa nói:
– Lấy đà phóng theo tôi, tốt nhất là cuộn người lại.
Trần Oai còn chưa kịp trả lời, Vũ đã giống như trâu điên húc mả nhằm thẳng tảng đá khổng lồ nặng tới mấy tấn ấy mà lao tới.
Trần Oai ngước nhìn vòm hang, những vết rạn nứt đã mở rộng ra rất nhiều, có nhiều vết nứt mới được tạo thành cũng từ nơi tiếp xúc với tảng đá lớn tỏa ra xung quanh phát ra những tiếng lách cách rợn người. Anh biết vòm hang sẽ sập ngay bây giờ, trở thành nấm mồ chôn sống cả anh và Vũ nhưng không biết làm thế nào để né tránh, đành trơ mắt ngó.
Một cú va chạm tóe lửa đã không xuất hiện như trong suy nghĩ của Trần Oai.
Tảng đá khổng lồ cứng chắc vô cùng bỗng giòn tan như chiếc bánh đa, bị Vũ tông trúng liền vỡ vụn, một phần hóa thành bột phấn văng tung tóe theo đà lao tới của hai người. Phần còn lại đổ ập xuống như một bức tường cát.
Quy Thần Chưởng mà Vũ thi triển khi nãy không ngờ đã đánh cho cả tảng đá khổng lồ hóa thành bụi phấn. Mang vẻ mặt kinh ngạc tột độ, Trần Oai vội phóng vào lối đi vừa được Vũ khai thông.
Cũng may đoạn này hang đá dốc xuống, cả hai vừa lăn vừa trượt với tốc độ khá cao, không bị đá đè chết ngay tức khắc.
Cả hai vừa bò vừa lăn trối chết trong hang, bỏ lại sau lưng những tảng đá đang rơi ầm ầm như một đàn voi dữ đuổi sát phía sau.
o0o
Thầy Tào đang lầm bầm mấy câu thần chú đạo gia bỗng thấy một tảng đá lớn từ nóc hang rơi vèo xuống, suýt chút rớt trúng cái hũ. Lão bị dọa đến mức nhảy dựng cả lên, ngước mắt nhìn lên cao liền thấy từ cái hốc lớn cao tới gần 30 mét phía trên, nơi Vũ và Bảo Linh đã từng vào bỗng phát ra những tiếng ầm ầm như sấm dậy rồi hai bóng người từ trong đó văng ra, kéo theo rất nhiều đá cục. Một người phản xạ rất nhanh, mặc dù bị quán tính hất văng đi nhưng vẫn kịp móc chân miết vào thành hang, một tay bám vào mép vực, một tay bám lấy người kia. Cả hai lơ lửng trêm vách động như người làm xiếc.
Vũ bám chặt lấy vách sơn động rồi buông tay Trần Oai ra. Miệng lắp bắp cảm ơn.
Vách động đoạn này không quá trơn, có nhiều hốc nhỏ, mấu đá có thể bám vào. Lần trước hắn cũng đã bám theo những hốc đá này mà leo xuống dưới. Nhưng nếu không có Trần Oai nhanh tay tóm được thì hắn đã bị quán tính ném văng ra ngoài rồi rơi xuống từ độ cao gần 30m, nếu vậy hắn cũng không biết mình sẽ thành cục thịt viên trông như thế nào nữa.
Đợi Trần Oai ổn định thân hình, Vũ cúi nhìn xuống dưới, thấy Thầy Tào đứng dưới sàn động, bèn hét lớn:
– Lão già đứng im, đừng hòng chạy trốn
Nói đoạn liều lĩnh buông tay, nhảy khỏi vách động.