Đọc truyện Tớ Thích Cậu Mất Rồi, Xin Lỗi – Chương 112: Bà xã-Ông xã
Một lúc sau anh bế cô đi tắm. Xả nước nóng vào bồn, anh cẩn thận tắm cho cô.
“Thiên” Cô trong lòng anh ngâm mình ở bồn tắm lớn.
“Ừm. Anh nghe” vuốt tóc cô, anh cười
“Không có gì, em chỉ muốn gọi anh thôi” cô mỉm cười, dựa lưng vào ngực anh, nghịch nghịch tay anh ở dưới nước
Anh dựa cúi xuống, dựa cằm vào vai cô, nhắm mắt, cô nhìn anh sau đó lại bất giác cười hạnh phúc, ghé đầu vào đầu anh, tay vẫn nghịch nghịch bàn tay của anh
“Bà xã”
Không có tiếng đáp lại
“Bà xã à. Ông xã gọi bà xã không trả lời” anh mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn cô. Thấy cô đang đỏ mặt, tay vẫn còn đang nghịch tay anh, thoáng chút bối rối không dám đối mặt với anh
“Bà xã! Ông xã gọi, sao bà xã không trả lời?” Tay còn lại vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng
“Bà xã. Trả lời ông xã đi. Ông xã làm gì bà xã giận à? Hay hồi nãy ông xã lỡ làm quá nên bà xã đau thắt lưng bây giờ bà xã giận? Bà xã, bà xã ơi”
“Em nghe rồi mà anh không cần gọi nhiều vậy” vùi mặt vào ngực anh thật sâu, giọng cô lí nhí, mặt đỏ ửng, tai nóng ran
Anh mỉm cười rồi bế bổng cô lên, lấy khăn lau khô người cho cô rồi, rồi bế cô ra giường
Đè cô dưới thân anh tiếp tục tiến tới làm nũng
“Bà xã, yêu ông xã không? Hay bà xã lỡ có người khác rồi?” Anh nghiêng đầu thắc mắc hỏi
“Em yêu anh mà. Không có người khác! Tuyệt đối không có người khác” cô lắc đầu cự tuyệt
“Bà xã. Chịu nổi ông xã không? Ông xã lười lắm ấy, bà xã có chịu lấy ông xã về không?” Lại chưng bộ mặt vô tội nhìn cô
“Anh thì có việc gì siêng được đâu chứ” cô bĩu môi
“Có mà, việc ăn bà xã nè, làm chồng bà xã nè, cưới bà xã nè, làm bà xã có con nè. Ông xã siêng vậy mà” lại vô tội
Cô nằm dưới đỏ mặt “Anh chỉ được có mỗi vậy”
Nằm xuống cạnh cô anh vùi đầu vào cổ cô “Bà xã”
“Dạ” cô vòng tay ôm anh
“Gọi ông xã đi” anh vùi mặt vào sâu hơn nữa ở cổ cô, hít lấy mùi bồ công anh thoang thoảng
“Ô… ông xã”
Vừa nghe xong, anh liền bật dậy nhìn cô đang đỏ mặt quay đi kia “Gọi lại lần nữa, anh chưa nghe rõ”
Cô đỏ mặt hơn đẩy anh ra “Em không nói lần thứ hai” cô đi lại tủ quần áo, mở cánh tủ ra. Đồ của cô đem đi giặt hết rồi. Còn lại đúng một cái quần ngắn, cùng mấy bộ đồ dạ hội.
Đồ dạ hội cô mặc không được nên lấy quần ngắn mặc rồi thản nhiên mở bên tủ anh lấy áo sơ mi của anh mặc
“Bà xã, gọi lại đi. Ông xã thực sự nghe chưa rõ. Bà xã à~ Bà xã” vừa cài xong cúc áo vào, anh đã ôm cô từ đằng sau.
Cô cúi mặt, rồi lí nhí “Ông xã, mong anh chiếu cố em”
Anh mỉm cười rồi ôm cô chặt hơn nữa “Ừm. Ông xã biết rồi mà. Nhưng bà xã mặc áo sơ mi của ông xã như này đi ngủ, rộng thùng thình, với lại nhăn rồi, sao mai ông xã đi làm bây giờ?”
“Nhiều chuyện em hết đồ mặc rồi, anh còn rất nhiều đấy thôi. Với lại mặc đồ vô đi anh định lõa thể đi ngủ chắc” với tay vào tủ lấy áo thun cùng quần thun dài cho anh, cô ấn vào người anh.
Anh cầm đồ, đi lại nhấc bổng cô lên, tiến lại giường để cô ngồi trong lòng mình trên giường, nở nụ cười “Bà xã mặc đồ cho ông xã đi”
“Anh là trẻ con chắc. Cái đồ cầm thú nhà anh. Đè em ra hành rồi giờ còn kêu em mặc đồ hộ. Anh sao không tự làm đi hả?” Miệng nói thì nói, trách thì trách, mà cô vẫn mặc đồ cho anh.
Chỉ vừa mới mặc đồ xong cho anh, cô liền bị anh kéo lại, hôn lên môi “Bà xã, yêu em nhất. Yêu em nhất cơ”
“Bà xã biết rồi mà. Ông xã để bà xã yêu ông xã nữa chứ. Giành hết phần bà xã rồi” ôm anh, cô vùi vào vai anh mỉm cười.
“Lâm Nguyệt Hạ” tay vuốt tóc cô, anh nâng cằm cô lên đối diện với mình
Cô mỉm cười với anh, nghiêng đầu “Dạ”
“Gả cho anh, sau đó sinh cho anh một đứa con, trao cả phần đời còn lại để anh chăm sóc em, được không?” Anh vuốt tóc mai của cô ra sau tay, nhìn cô ôn nhu
Cô nhìn anh, rồi hai tay lại vòng qua cổ ôm anh, cười tươi đến rơi nước mắt”Được, em đồng ý”
Miễn là anh cho dù có hỏi bao nhiêu câu cầu hôn đi chăng nữa câu trả lời của em vẫn là có. Em muốn làm vợ anh, muốn sinh cho anh một đứa con, muốn chăm sóc, làm tròn bổn phận làm vợ của mình đối với anh.
“Em yêu anh, em lỡ thích anh, thích anh từ lâu rồi, xin lỗi. Chồng của em”
Hạ à, anh biết có nhiều lần anh đã lỡ làm tổn thương em, nhưng em biết không? Hình bóng của em trong tâm trí anh, không ai khác có thể xóa nhòa, không một ai có thể thay thế. Vì đối với anh, em là vợ, là bà xã. Là mẹ của các con anh.
“Một lần nữa làm con dâu cha mẹ anh, làm mẹ các con anh, được không? Lâm Nguyệt Hạ?” Tay lau đi nước mắt cho cô, anh cười.
Cầm bàn tay đang lau nước mắt cho mình kia cô áp lên má mình mỉm cười
“Em đồng ý. Cho dù có một nghìn kiếp hay mãi mãi về sau, em vẫn nói. Em đồng ý, nguyện gắn bó với anh cả đời. Lâm Triệu Thiên. Ông xã của em. Ông xã độc nhất vô nhị”
Từ khi nào trên tay cô đã có một chiếc nhẫn kim cương sáng loáng. Anh nâng tay cô mỉm cười, đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn “Bà xã của anh, là đẹp nhất”
“Em yêu chồng. Yêu ông xã nhất” cầm chiếc nhẫn còn lại, cô cũng đeo vào ngón áp út cho anh.
“Ừm. Anh sẽ cố gắng, yêu em, yêu đến nỗi em không thể rời anh dù nửa bước. Yêu đến nỗi ngày nào trong tâm trí anh cũng chỉ có mỗi em. Một mình em, bà xã.”
Tình yêu, không thể bắt nguồn từ một phía, mà cả hai phải cùng vun đắp, biết chịu trách nhiệm với nhau, nhường nhịn đi một tí thì tình yêu mới trọn vẹn.
~Toàn văn~ Hoàn!~
Tái bút: Cám ơn, đã đồng hành cùng tác giả suốt thời gian qua. Thật lòng, cám ơn các bạn.
Akusa Hyoukimi