Đọc truyện Tớ Không Nói … Cậu Tự Hiểu Đi ! – Chương 2: Tớ Thích Cậu, Cậu Có Thích Tớ Không?
– Ê mày sao vậy Hy , bộ đi ăn với chàng không ngon à _ Nhỏ Ngân nhìn nó rồi cười lém lỉnh.
– Hic tao chưa kịp ăn gì , lại còn phải cãi nhau với mấy con khùng kia nữa _ Nó buồn bã đáp
– Mà nảy giờ mày làm gì vậy Ngân sao hông xuống căn tin với tao .
– Tao bận tí việc ấy mà , mà chuông vừa reo là mày dẫn chàng đi ngay có để ý gì đến tao đâu _ Con bạn nói giọng vừa giỡn pha lẫn chút giận hờn .
– Thui tao xin lỗi mà , tí ở lại trực tolet với tao nha _ Nó nhìn con bạn đắm đuối.
– Bó tay mày luôn _ Nhỏ Ngân cười.
– Hai bạn Hy và Ngân nói gì rôm rã nãy giờ vậy _ Tiếng ông Đan vang lên . Hai đứa nó nói chuyện nảy giờ đâu biết thầy Đan khó tính đã vào lớp từ đời nào đang nhìn tụi nó với đôi mắt rực lửa
-Dạ … dạ .. tụi.. em đang.. bàn.. về môn toán của thầy.. í mà _ Nó đáp giọng run run do sợ quá .
-Hừ !! thôi được rồi hai em ngồi xuống đi , hôm nay chúng ta đi vào bài học mới ….._ Ông thầy tiếp tục phận sự giảng bài
Hai đứa nó mừng rỡ ngồi xuống chăm chỉ viết bài , hắn nhìn mà chậc lưỡi. Nó ngồi cắm cúi viết một mảnh giấy rồi quay xuống bạn dưới đưa cho hắn .
Tớ thích cậu , cậu có thích tớ không ??
Hắn lạnh lùng ghi một mẩu giấy cho nó vỏn vẹn hai chữ Không biết Nó đọc xong buồn bã nhưng vẫn tự nhủ với mình cố lên .
– Rengg !! _Chuông báo hết giờ vang lên.
– Thịnh ơi mình về thôi _ Nó mừng rỡ quay xuống chỗ hắn .
– Cậu quên là hôm nay phải trực tolet à _ Hắn đáp mà không nhìn mặt nó cặm cụi thu xếp sách vở rồi lạnh lùng bước đi . Bỏ mặc nó đứng như trời trồng , Nhu nhìn thấy tức giận định bước lại an ủi nó nhưng Ngân đã tới trước.
– Thôi mày đừng buồn , rồi từ từ nó cũng thích mày mà _ Nhỏ Ngân an ủi nó.
– Ừ _ Nó buồn bã đáp.
Hai đứa bước đi mà không để ý có một người nảy giờ nhìn thấy cũng đau lòng không kém gì nó. ….
Giới thiệu nhân vật mới :
*Nguyễn Phước Thanh : 4t em trai của hắn , siêu baby luôn , tính tình nhõng nhẻo hay khóc nhè rất thích nó . Là người mà hắn thương nhất tại nhà chỉ có hai anh em , papa với mama hắn thì đi làm suốt ngày nên hắn rất yêu thương em mình .
7.00 pm . Tại nhà nó :
– Hy ơi xuống ăn cơm đi con_Mama nó đang dọn đồ ăn ra bạn.
– Dạ _Nó uể oải bước xuống.
– Sao vậy con gái ba hôm nay có chuyện gì buồn hả _ Papa nó nhìn nó lo lắng .
– Dạ hông có gì đâu ba , tại con hơi mệt í mà _ Nó ngước mặt lên cố cười gượng .
– Ừ , con nên nghỉ ngơi bớt đừng học nhiều quá có hại đó con ( Su : Học nhiều mới sợ ) .
– Dạ _ nó ăn xong xin phép papa , mama lên phòng trước.
Nằm trên giường nó suy nghĩ về những hành động của hắn sáng nay à không suốt cả 17 năm qua , hắn chưa bao giờ cười với nó dù chỉ một lần , lúc nào cũng lạnh lùng như tảng băng di động , ngay cả việc hằng ngày qua kêu nó đi học cũng là do sự nhờ vả của mama nó , chứ nó biết thật ra trong tâm hắn có muốn chút nào đâu , nó vừa ngốc lại vừa phiền , nghĩ vậy mà hai dòng nước mắt nó đã tuôn ra khi nào . Ngước mắt nhìn qua cửa sổ căn phòng đối diện nó thấy hắn vẫn đang cặm cụi làm bài , nó thầm nghĩ : Có thể cậu ấy lạnh lùng với mọi người là do hoàn cảnh gia đình cậu ấy , mình quyết tâm sẽ làm cho cậu ấy thích mình dù có khó khăn đâu chăng nữa . Nó lấy tay quệt những giọt nước mắt , một nụ cười nở trên làn môi bé xinh của nó , một nụ cười của sự hy vọng và cố gắng .
Tại nhà hắn :
Nhỏ đó làm gì nhìn mình nảy giờ vậy trời , không để người ta học bài hay sao . Ý mà hình như nhỏ khóc , mà thôi có liên quan gì mình đâu nhỉ _ Hắn tự cốc đầu mình vì cái suy nghĩ ngu ngốc mà đâu biết rằng len lỏi đâu đó trong trái tim hắn , sự ấm áp của nó đã thành một vết in không thể xóa mờ .
Cứ thế tối đó có hai người không ngủ được , người thì đang hy vọng kết quả tình yêu của mình , người còn lại suy nghĩ bâng quơ về hành động lúc nãy của mình . Cứ thế họ chìm vào trong giấc ngủ , mà không biết rằng ngày mai sẽ là một ngày không được tươi đẹp cho lắm.