Tớ Không Nói ... Cậu Tự Hiểu Đi !

Chương 17: Tớ Xin Lỗi, Tớ Sai Rồi


Đọc truyện Tớ Không Nói … Cậu Tự Hiểu Đi ! – Chương 17: Tớ Xin Lỗi, Tớ Sai Rồi

– Sao vậy hả ??? Sao không đi ăn lên đây làm gì .
– Thì lên đây ăn nè .
– Mà ăn gì ???
– Nè !!!_ Nó cầm hộp cơm lên cho hắn xem .
– Ở đâu vậy ???_ Hắn thắc mắc .
– Tớ làm đó .
– Cậu làm ??? Tin nổi không ???
– Có ăn hông thì bảo ???
– Thì lỡ lên đây rồi thì ăn chứ biết sao giờ .
Nó từ từ mở ra và bây giờ hộp cơm đã hiện ra trước mắt hai đứa .
– Ơ sao lại là hình con heo .
– Tại tớ chẳng biết làm con nào cả .
– Chắc tại nó giống cậu chứ gì . Heo ngốc .
– Tớ không có ngốc , cậu ăn thử đi .
– Ờ .

Nó nhìn không chớp mắt hồi hộp , tim đập mạnh lo lắng , không biết hắn sẽ khen như thế nào nữa .
– Sao hả ???
– Thành thật mà nói thì trứng thì hơi khét , thịt thì có vẻ chưa chín , rau hình như không được sạch …………_Hắn nói một lèo như đổ một gáo nước lạnh vào mặt nó .
– Hức , dù sao tớ cũng đã rất cố gắng làm , không được ngon thì cậu cũng đừng phê bình thậm tệ như thế chứ!
Vừa khóc vừa nói xong nó chạy xuống để hắn một mình ngồi đó với những thắc mắc hết sức là vô duyên :
– Mình sai sao ta , dở thì bảo dở chứ chẳng lẽ khen , mà sao ngón tay nhỏ bị gì mà dán băng keo cá nhân vậy nhỉ ??? Chắc do làm hộp cơm này . Vậy mình đúng thật là thằng ngốc mà , mình mà cũng có ngày hôm nay sao trời !!!
Hắn ngồi ngấu nghiến ăn hết hộp cơm . Khi chuông reo , hắn vào lớp định lại nói với nó lời xin lỗi nhưng nó không thèm nhìn mặt hắn luôn . Thế là đành ngồi chiến đấu với 3 tiết cuối một cách vật vã . Hết giờ trong khi hắn lủi thủi xếp sách vở thì nó, Ngân và Nhu đã đi về từ lúc nào . Thế là hắn đành ngậm ngùi ra về trong nỗi hối hận tràn đầy “Làm sao để nhỏ đó hết giận đây” câu hỏi này lặp đi lặp lại trong đầu hắn suốt đoạn đường về .
* Nhân vật mới :
Võ Hà Minh Duy : Anh trai song sinh của Hy chúng ta đồng thời là bạn chí cốt của hắn . Có một khuôn mặt baby cực kỳ , luôn sử dụng khuôn mặt này vào việc cưa gái và vào việc có mục đích không tốt , dù vậy nhưng Duy là một người anh tốt luôn yêu thương chăm sóc nó .
Đoàn Lê Ngọc Trân : Nhân vật này đã xuất hiện ở chap 3 nhưng do lúc đó chỉ có một tình tiết nên Su không giới thiệu , còn bây giờ có lẽ nhân vật này sẽ gây sóng gió cho nó và hắn . Là hotgirl của lớp 12 dịu dàng , thùy mị . Trân có một khuôn mặt tựa như thiên thần làm đổ ngã bao nhiêu trái tim thơ dại.
Tại phòng nó :
– Đồ xấu xa , đồ đáng ghét , đồ lạnh lùng bla…bla… _ Nó ngồi vừa rủa con nhà người ta vừa đánh vào cái gối thùm thụp .
Còn ở nhà hắn :
– Bé Thanh nè .
– Sao Hai .
– Bạn của Hai ý nó lỡ làm ột người con gái giận , Thanh nghĩ cách giúp nó xem làm sao người đó hết giận đây .
– Bạn Hai hay Hai _ Bé Thanh gãi cằm suy tư .
– Bạn Hai .
– Ủa Hai có bạn hồi nào dạ ????
– Thì ….. thui được rồi là Hai .
– Còn người con gái đó là chị Hy phải hông?
– Sao biết hay vậy!
– Thanh mà !!! _ Bé Thanh ngước đầu lên hai tay chống hông ra dáng người rành rỏi.
– Thui đi ông nội .
– Mà sao chị Hy giận Hai .

– Thì tại nhỏ đó làm cơm hộp cho Hai nhưng mà dở quá nên ……
– Nên Hai kêu dở đúng hông ???
– Ừ .
– Trời ơiiiiiiiii!!! Hai có phải là anh của Thanh không dạ sao mà Hai ngốc ơiiiii là ngốc .
– Nè Hai đứng nhất toàn trường đó nha !!
– Ừ giỏi ghê . Người ta đã cất công làm cơm hộp cho Hai cực nhọc biết bao , ăn xong không thèm cảm ơn một tiếng mà phán một từ trớt quớt ” Dở ” . Hai nghĩ xem Hai như vậy không ngốc thì là cái gì hả , người như Hai đáng lẽ chị Hy không nên làm cho …bla…bla…_Bé Thanh giảng đạo lý như thầy giáo giảng bài .
– THÔIIIIIIIIIIIIIIIIIIII _ Khi đã chịu hết nổi hắn dùng hết công lực hét lên .
– Bây giờ Thanh có giúp Hai hông thì bảo .
– Giúp Hai thì Thanh cũng muốn giúp , nhưng không biết là Hai có chịu làm không thôi .
– Nói thử xem sao nào ??
– Lại đây _ Bé Thanh vẫy vẫy cái tay .
Bé Thanh xầm xì thứ gì đó bí mật lắm vào tai hắn “…” :
– Thui đi làm sao Hai có thể _ Hắn nhăn mặt nói .
– Chậc chậc !! Chỉ có cách đó thôi Hai mà không làm thì ráng chịu thôi .
– Nhưng mà liệu có thành công không vậy?
– Nhất định thành công , Thanh đã ra tay sao mà thất bại được chứ .
– Ờ ờ .
– Thui đứng dậy chuẩn bị nhanh coi còn ngồi đó hả , Hai ngốc .

– Ờ .
Quay lại nhà nó :
– Ừ con nói sao cơ …..ờ ờ mami hiểu rồi… ờ ờ vậy đi nha , hehe _ Mama nó cúp máy nở một nụ cười gian tà .
Sau khi ăn cơm xong nó uể oải nằm lên ghế nệm mà trong đầu không ngừng rủa cái tên làm nó giận :
– Hức hức Hy ơi !!
– Sao vậy mama có chuyện gì hả .
– Bé Thanh nó ….
– Nó sao sao hả mama .
– Nó bị té cây chảy máu nhiều lắm _ Mama nó vừa nói vừa lấy tay gạt nước mắt .
Chưa để mama nó nói xong nó chạy nhanh qua nhà hắn :
– Mở cửa , mở cửa
Nó đập rầm rầm vào cánh cửa nhà hắn , mà ai ngờ không khóa nên nó vào luôn vào nhà chưa kịp nói gì thì 2 mắt và mồm của nó mở to ra . Khắp nhà hắn bây giờ toàn là bong bóng và trên mỗi bóng bóng đó đều có dòng chữ ” Xin lỗi !! Tớ sai rồi” nó mãi mê vừa đi vừa nhìn bóng bóng nên đầu nó đụng chúng cái gì mà cứng cứng , ấm ấm . Nó ngước mặt nhìn lên thì thấy bộ mặt khó ưa của hắn định mắng cho hắn một trận nhưng chưa kịp thì hắn đã đưa ra trước mặt nó một em gấu bông xinh cực kỳ :
– Tớ xin lỗi , tớ sai rồi .
– Dễ thương quá !!!_ Nó chẳng thèm nghe hắn nói giật phăng con gấu bông trên tay cười toe toét .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.