Bạn đang đọc Tờ Hứa Hôn – Chương 15
Tờ hứa hôn Chương 10
Nhìn cảnh hàng trăm ngàn người rơi vào cơn nghiện ngập, nỗi ân hận đã giày vò lương tâm, Nguyệt My ngẩng phắt lên nhìn Tiến Dũng :
– Tôi chấm dứt không hợp tác với anh nữa.
Tiến Dũng nghiến răng:
– Mày nói gì, nói lại tao nghe ?
– Tôi muốn chấm dứt mối quan hệ với anh. Tôi không muốn sai lầm rồi tiếp tục sai lầm.
Tiến Dũng chụp lấy vai Nguyệt My kéo gần lại phía mình:
– Nghe rõ đây. Mày không còn sự lựa chọn đâu. Khôn hồn thì ngoan ngoãn tiếp tục công việc của mình, còn bằng không mày cũng giống như một con “đầm” trong vũ trường lần trước vậy.
– Anh …
– Mày có biết Thủy Linh không ? Có đôi lúc suy nghĩ giống như mày vậy, bị tao đập cho vài lần bạn bè nhìn không ra, bây giờ đâu dám hó hé nữa. Còn mày, không chừng chẳng còn nhìn thấy được ba mẹ.
– Anh là một thằng tồi, một tên biến thái.
– Cứ chửi đi. Ha … ha … ha … Người nào đã biết được việc tao làm thì đừng hòng mà bỏ tao.
Nguyệt My xô mạnh Tiến Dũng ra:
– Dọa tôi đấy à ?
Tiến Dũng chỉ vào mặt mình:
– Dọa ? Mày theo tao không lâu, nhưng cũng biết chút ít về tao mà. Hừ! Người đàn bà nào có liên can đến Lâm Trí Nguyên thì tao không buông tha.
– Trí Nguyên đâu có thù oán gì với anh ?
– Nó không làm gì hại tao, nhưng tao thì ghét nó. Tao không muốn những thằng như nó hơn tao về tất cả. Đáng lý ra tao không để ý tới nó đâu, nhưng rất tiếc nó quá tài giỏi.
– Anh điên rồi.
– Phải, rất nhiều người chửi tao điên. Tao không giận vì câu chửi đó của mày đâu.
Ánh mắt Tiến Dũng lóe lên tia nham hiểm, độc ác:
– Sắp tới, Trí Nguyên đấu giá hai tòa cao ốc. Tao muốn buổi đấu giá đó không có, mày biết phải làm gì rồi chứ ?
Nguyệt My lắc đầu:
– Tôi không làm.
– Nhưng tao muốn mày làm.
– Thà tôi ra đầu thú chứ tôi không tiếp tay với anh hại những người tài giỏi vô can. Anh ganh tỵ người khác giỏi hơn mình, tại sao anh không tranh đua với họ bằng chính tài năng và thực lực của mình ? Anh mưu toan thủ đoạn để hại người khác như vậy là anh hùng sao ?
– Chân chính trở thành thằng ăn mày.
– Thì ra ông làm giàu là do phạm pháp ?
– Không sai.
– Một ngày nào đó ông sẽ bị trừng trị bởi luật pháp.
Tiến Dũng đanh giọng:
– Đừng đem luật pháp ra hùa dọa tao nữa. Mày có biết tao không thích chơi thân với cảnh sát.
– Tà gian làm sao đứng trong hàng ngũ chính trực.
– Chửi nãy giờ tao thấy đủ lắm rồi, im giùm tao đi. Tao nhắc lại một lần nữa ày nhớ. Hãy ngoan ngoãn hợp tác đi, tao sẽ trọng thưởng cho. Còn bằng cứ mãi cứng đầu thì đừng trách tao độc ác. Tiến Dũng vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa:
– Chuyện gì ?
– Chị Thủy Linh đã về.
– Gọi nó vào đây.
Cánh cửa được đẩy ra:
– Anh Dũng!
– Ngồi xuống đi rồi hẵng nói.
Thủy Linh ngồi xuống cái ghế cạnh Nguyệt My. Hai người nhìn nhau thoáng ngỡ ngàng. Thủy Linh chua chát, thì ra họ đều là nạn nhân của tên Dũng “đại bàng”.
Nguyệt My cũng nhận ra Thủy Linh , cô bạn thời trung học. Tại sao họ phải tao ngộ nhau trong hoàn cảnh này chứ ?
Do ham muốn khát vọng, một phút sai lầm mà cả đời ân hận, còn Thủy Linh thì sao ? Cô hoa khôi ngày nào nay tàn tạ thấy rõ. Có phải Thủy Linh đã lỡ lầm như cô không ? Số phận của hai người con gái không ai tốt hơn ai.
Nguyệt My đã từng biết Thủy Linh cặp bồ với Trí Nguyên. Hai người là một cặp kim đồng ngọc nữa, vậy tại sao ra nông nỗi này ? Phải chăng Thủy Linh cũng là người phụ nữ nhẹ dạ và cả tin ?
Không biết Tiến Dũng có phát hiện ra cử chỉ của hai người không, hắn ta vui vẻ giới thiệu:
– Hai cô làm quen với nhau nghe. Nguyệt My , bác sĩ tâm lý.
“Bác sĩ tâm lý”, Nguyệt My nghe mà cay đắng. Tiến Dũng quay sang Thủy Linh : – Thủy Linh , nhân viên tiếp tân của nhà hàng khách sạn Tân Nam Hoa.
– Chào cô.
– Chào cô.
Hai người bạn chào nhau trong khách sáo. Tiến Dũng xoa tay vào nhau:
– Làm quen như thế đủ rồi. Nguyệt My ! Cô hãy nhớ những gì tôi đã nói. Còn bây giờ, tôi muốn bàn chuyện với hai người. Nhưng trước khi đi vào vấn đề, tôi muốn nghe cô Linh báo cáo kết quả công việc mà tôi đã giao cho cô.
Thủy Linh cúi đầu:
– Xin lỗi anh nghe anh Dũng.
– Cô nói vậy là sao ?
– Tôi không có tiếp cận được Trí Nguyên.
– Lại con nhỏ kia giúp hắn à ?
– Tôi không biết.
Tiến Dũng vỗ tay xuống bàn:
– Thật là vô dụng. Cô đã từng nói chuyện tình yêu với Trí Nguyên , vậy mà chỉ việc tiếp xúc lại bằng tình bạn, cô cũng làm không được. Bộ cô muốn chết hay sao vậy ?
Hắn ta lườm lườm Thủy Linh :
– Hay là cô không nỡ ra tay vì vẫn còn yêu nó ?
– Em không có. Thật sự lúc này rất khó tiếp xúc với Trí Nguyên. Anh ấy đến đâu cũng có bạn đi cùng. Hình như…
– Hình như, hình như. Cô không thể dùng từ nào khác hơn được sao ?
– Tôi …
– Tôi cái gì ? Nói cho cô biết, công việc đó không xong thì không yên với tôi đâu.
Thủy Linh khô khan:
– Anh có thể giao cho tôi công việc khác không ? Tôi không thể tiếp tục công việc anh đã giao.
– Tại sao ? Xấu hổ à ? Ha … Ha … Ha … Thế những lúc cô quỳ gối xin thuốc tôi đó, cô có cảm thấy xấu hổ không ?
– Anh đừng ép tôi.
– Đề nghị của cô, không thể nào chấp nhận.
Nguyệt My chen vào:
– Tôi có thể biết việc cô Thủy Linh đang làm không ?
Tiến Dũng nhướng mày:
– Được thôi. Tôi muốn Trí Nguyên đứng vào hàng ngũ chúng ta.
– Nghĩa là…
– Mội mũi thuốc hay một giọt nước trong ly rượu … Tôi không cần biết các người làm cách nào, trước khi tôi trở thành một người đàn ông giàu nhất thế giới này, Lâm Trí Nguyên phải là người của tôi.
– Anh nói nghe dễ dàng quá. Đâu có ai đứng yên để cho anh xỏ mũi, trừ phi những thằng khờ.
– Tôi không cần biết, đó là nhiệm vụ của các cô. Không xong thì chuẩn bị đi.
Thủy Linh níu lấy tay Tiến Dũng :
– Anh có thể giao cho tôi bất cứ công việc khác, nhưng xin anh đừng bắt tôi phải đi gặp Trí Nguyên nữa. Tôi không thể đâu.
Tiến Dũng túm lấy tóc Thủy Linh :
– Mày nói gì ? Được, không làm thì bây giờ mày đi chết đi cho tao. Đi!
Hắn xô Thủy Linh nằm dài xuống gạch. Chạy đến đỡ bạn, Nguyệt My bất nhẫn:
– Anh vũ phu quá.
– Con người tao là vậy đó. Cô có biết cô đã nói thừa không ?
– Nhưng ít ra anh cũng không nên nặng tay với người đồng hành của anh.
– Tao là vậy đó. Tao không hài lòng với những người chống đối tao.
Tiến Dũng nheo mắt:
– Cô có muốn nếm thử mùi vị không ?
Thủy Linh hốt hoảng:
– Đừng Nguyệt My ! Đừng khờ khạo đùa giỡn, chỉ thiệt hại ình thôi.
– Nhưng… anh ta làm vậy là quá đáng.
Thủy Linh nói nhỏ:
– Hắn ta là một con chó điên.
Tiến Dũng đá mạnh vào chân bàn:
– Từ từ mà suy nghĩ đi.
Cánh cửa phòng đóng sầm lại sau lưng Tiến Dũng. Thủy Linh và Nguyệt My ôm chầm lấy nhau, cứ để mặc nước mắt rơi. Hai người bạn cùng chung số phận này phải đối phó sao để thoát khỏi sự cay nghiệt đây ?
Nguyệt My lau nước mắt cho bạn:
– Tại sao mày ra nông nỗi này ? Bao nhiêu năm không gặp lại, tao cứ tưởng mày được sung sướng, hạnh phúc. Ai ngờ…
– Tại tao dại khờ nên tin lầm người. Bây giờ thì hỏng cả cuộc đời. Trí Nguyên là một người đàn ông tốt, cũng bởi hồ đồ mà tao tự đánh mất tình yêu cao đẹp. Tao đã không còn sự lựa chọn.
– Mọi việc rồi cũng có cách giải quyết thôi.
Thủy Linh cười buồn:
– Đừng tự an ủi. Tao biết rõ tên Dũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta đâu.
– Mặc kệ hắn. Cũng vì tao do dự nên mới có ngày hôm nay. Mày có biết hắn đe dọa tao như thế nào không ? Nhưng tao không sợ hắn nữa đâu. Nhất định tao phải đưa hắn cho pháp luật trừng trị.
Thủy Linh bịt miệng bạn:
– Khẽ thôi, tai mắt của hắn nhiều lắm đấy.
– Tao không sợ.
– Mày làm ơn đi. Nguyệt My. Muốn gì đem toàn mạng ra ngoài rồi hãy nói. Thú thật tao cũng đang muốn hắn bị bắt đi để xã hội bớt một mối đe dọa.
– Chúng ta hợp tác đi.
Nguyệt My kề tai bạn:
– Cứ giả vờ theo kế hoạch của hắn. Sau đó chúng ta sẽ kháng lại.
– Ừ.
Thủy Linh ngập ngừng:
– Mày có sợ nhà tù không ?
– Nếu sợ thì tao đâu có bày kế hoạch ày. Dù sao có cơ hội làm lại cuộc đời vẫn tốt hơn.
– Bỏ cả những gì mày đang có cũng không tiếc ư ?
Nguyệt My nhún vai:
– Nhưng cái tao đang có không phải là của tao. Bảo vệ nó để người đời khinh chê, tao không muốn.
Thủy Linh thở dài:
– Bắt đầu lại từ đầu, tao không ngán, nhưng tao chỉ lo sợ cho đời không chấp nhận tao.
– Chỉ có mình không chấp nhận mình thôi chứ xã hội nào không chấp nhận mình, nhưng dù sao có cơ hội vẫn tốt hơn.
Hai người bạn xiết chặt tay nhau. Kể từ giờ phút này, họ quyết định nương tựa vào nhau để chống chọi lại thế lực tàn bạo.
Cửa phòng lại mở, Tiến Dũng bước vào:
– Sao ?
Nguyệt My trả lời:
– Chúng tôi sẽ cố gắng. Tiến Dũng cười sảng khoái:
– Tốt! Biết suy nghĩ như vậy thì đâu có bị đòn.
Hắn thảy hai xấp tiền:
– Cầm lấy đi.
– Cám ơn anh Dũng.
– Nhớ làm cho tốt công việc đấy. Lúc ấy, tôi thưởng thêm cho. Đừng bày đặt cứng đầu, không hay lắm đâu.
Tiến Dũng phẩy tay:
– Về nhà đi. Nguyệt My dìu Thủy Linh :
– Tôi cho cô quá giang.
– Cám ơn.
Nguyệt My và Thủy Linh vừa đi khuất. Tiến Dũng ra hiệu cho đàn em.
– Theo dõi tụi nó cho tao.
– Dạ.
– Mày nhanh lên một chút được không Nam Như ? Làm gì mà như rùa bò vậy ?
– Tao đã tăng tốc độ rồi đó.
– Tăng thêm một chút nữa đi.
– Không! Mày đi chợ hay mày đi ăn cướp vậy ?
– Dĩ nhiên là đi chợ rồi. Nhưng mà trễ quá người ta mua hết món hàng mà mình thích.
– Cửa hàng này không có thì đi cửa hàng khác, làm như chỉ có một cửa hàng vậy.
– Mày nói đúng đó. Chỉ duy nhất cửa hàng này có thôi. Tao như dã lục tung các cửa hàng của thành phố này rồi, không có cửa hàng thứ hai và cũng không có món thứ hai.
– Hàng gì đặc biệt vậy ?
– Đừng có hỏi , một chút nữa sẽ biết thôi.
Sơn Khương vừa dứt lời thì …
– Ui da! Chết tao rồi Sơn Khương ơi.
– Chuyện gì nữa đây ?
Sơn Khương cau có quay lại. Cô thấy Nam Như tay ôm cổ chân, ống quần thì đầy vết bẩn. Cô ngồi xuống:
– Sao vậy ?
Nam Như nhăn nhó:
– Có một tên lấn tao xuống lề đường. Ui da! Hình như là trật khớp rồi.
– Đâu, mày đứng dậy thử xem.
Mới nhón lên cô liền khuỵu xuống:
– Đau lắm, không được đâu.
Trán Nam Như đẫm mồ hôi cho thấy cô rất đau, Sơn Khương bực mình:
– Thật là xui xẻo.
Đưa mắt nhìn chung quanh đoạn đường, Sơn Khương chỉ:
– Vào ngồi tạm ở quán kia nhé ? Cô vòng tay ngang eo bạn, dìu đến quán nước khá lịch sự:
– Ngồi đây để tao tìm dầu cho.
– Nhưng gọi nước cái đã, ngồi không đây kỳ lắm. – Ừ.
Sơn Khương gọi hai ly dừa tươi, sẵn tiện cô hỏi thăm tiệm thuốc tây. Chị chủ quán cũng tận tình chỉ giúp.
Dặn dò bạn, Sơn Khương đi nhanh ra đường. Lát sau, cô trở lại với bông gòn và chai dầu trên tay. Kéo ghế ngồi, Sơn Khương ra lệnh:
– Đưa chân đây.
Nam Như ngần ngừ:
– Tự tao làm được rồi.
– Tao nói thì cứ nghe đi. Bộ mày biết xoa bóp để giảm đau sao ?
– Nhưng …
– Không nhưng nhị gì hết.
Sơn Khương làm những động tác thật là thuần thục. Nam Như cũng thấy cái chân mình bớt đi nhiều. Cô khen:
– Mày hay thật đó.
– Hay ho gì. Tao xoa bóp cho bác Dung không biết cũng thành biết. Sao, đi được chứ ?
– Mày muốn đi mua hàng tiếp à ?
– Không. Tao hỏi xem mày về nhà được không thôi.
Nam Như nhổm lên:
– Chắc là được.
– Thôi, ngồi xuống uống nước đi , tao đâu bảo mày đi liền.
Sơn Khương cầm tay bạn:
– Xin lỗi nghe, tại tao mày bị đau.
Nam Như không đồng ý :
– Sao lại nói vậy ? Lỗi này không phải do ai.
– Chẳng lẽ do cái người đụng mày ?
Sơn Khương lườm dài:
– Nói vậy mà cũng nói.
Nam Như chợt đề nghị:
– Tao thì không theo kịp mày nữa rồi. Hay là tao ngồi đây đợi, mày vào trong kia mua quà đi.
Sơn Khương lắc đầu:
– Bây giờ không thích mua nữa.
_ Sao kỳ vậy ? Chẳng lẽ mày giận tao ?
– Không thích mua thì không thích mua, chẳng có gì kỳ mà cũng chẳng giận ai.
Cô chống cằm:
– Có lẽ thượng đế đã không tán thành việc tao mua quà.
Nam Như tò mò:
– Mày mua quà cho ai vậy ?
– Nói ra thì mày cũng không tin. Còn một tuần lễ nữa là sinh nhật của Trí Nguyên.
Nam Như tròn mắt:
– Mày nói …
– Đó! Thấy chưa ? Tao biết thế nào mày cũng ngạc nhiên đến tột độ. Nhưng trên đời này có những cái bất ngờ vậy. Tao còn chưa dám tin sẽ có ngày tao mua quà cho Trí Nguyên , người đàn ông mà tao tưởng mình ghét.
– Thú thật, tao cũng không bất ngờ lắm đâu. Vì từ đầu, tao nghĩ thượng đế đã sắp đặt sẵn cho hai người gặp nhau trong trường hợp như vậy. Đúng là những ấn tượng khó quên.
Sơn Khương cúi đầu:
– Tao không biết lòng mình hiện tại như thế nào, nhưng chữ yêu thì tao chưa dám nói. Bởi vì tao chưa thích ứng lắm với sự thay đổi.
– Thì cứ từ từ , nhưng tao cũng thành thật chúc mừng mày, lời hứa năm xưa không bị quên lãng.
Nam Như đẩy bạn:
– Nào! Mau đi mua đi.
– Không cần thiết. Không có món quà này tao cũng có món quà khác thay thế.
– Đó là trái tim của mày chứ gì ? Đúng là mâu thuẫn. Một mặt chưa dám nói chữ yêu, một mặt thì đi dâng tặng trái tim. Tao thật không hiểu nỗi mày.
– Còn có cái mày không hiểu nữa nè. Đó là sinh nhật của tao trùng với sinh nhật Trí Nguyên.
– Chu choa! Vui cả làng nghe. Ê! Mày muốn quà gì ?
– Một nhẫn đính kim cương tám ly.
– Bảo Trí Nguyên kìa, hắn mua cho.
– Vậy đâu còn ý nghĩa nữa.
– Hay là tao mua ày một bó hoa bách hợp đi ?
– Đám cưới tao chắc ?
– Tao nghĩ cũng gần đúng như vậy.
Sơn Khương đấm bạn:
– Con quỷ!
Nam Như xoay ly nước trên tay:
– Mày làm viêc. mà gần gũi với Trí Nguyên như vậy, mày thấy anh ta thế nào ?
– Thế nào là thế nào ?
– Còn hỏi đố tao nữa hả ?
Sơn Khương mỉm cười:
– Nói chung tao không phủ nhận Trí Nguyên thông minh, tài giỏi, bản lĩnh, là mẫu người đàn ông lý tưởng. Nhưng cũng không loại trừ bản tính hay ra lệnh mà dễ dàng thất vọng. Chỉ cần một lời từ chối nhẹ nhàng của tao thì anh ta không còn xem tao là bạn. Cứ thế là mấy ngày gần đây, Trí Nguyên trở nên lạnh lùng và luôn cáu gắt.
– Vậy là mày lầm rồi. Trí Nguyên không dễ dàng bỏ cuộc như mày nghĩ đâu. Trái lại, anh ta còn quan tâm đến mày nhiều hơn nữa. Theo tao được biết, Tiến Dũng đang tiến hành kế hoạch hủy hoại Trí Nguyên và mày cũng đang là mục tiêu của bọn chúng. Cho nên, cả Trí Nguyên , Mộ Nam , Thái Hoàng lẫn chị Thúy My luôn tìm cách bảo vệ mày.