Bạn đang đọc Tờ Hứa Hôn – Chương 14 – part 02
Bài hát đã dứt nhưng dư âm vẫn còn. Cả khán phòng sôi động hẳn lên , nhiều cô gái đã rút những cánh hoa trong bình của quán chạy lên tặng Trí Nguyên. Thậm chí có nàng mạnh dạn hôn lên má anh trong tiếng vỗ tay khuyến khích tán thưởng. Rồi mộ hai ánh chớp xuất hiên. Họ chup hình đây. Trí Nguyên đúng đấy nụ cười anh rạng rỡ. span>
Một lúc sau, Trí Nguyên mới rời khỏi được sân khấu nhỏ của quán bar về chỗ của mình, trên tay anh vô số loại hoa.
Như thể còn chưa chịu buông tha , họ yêu cầu Trí Nguyên hát tiếp.
Níu kéo làm Trí Nguyên từ chối cũng không xong. Lúc nãy anh hát theo sự nổi hứng thôi mà. Bây giờ bảo hát nữa, không thể nào đâu.
Không nỡ để bạn khó xử, Mộ Nam giải vây:
– Xin lỗi quý vị nghe, bạn tôi khá mệt rồi.
Lời từ chối vô cùng tế nhị , mọi người không còn níu kéo nữa, Trí Nguyên thở phào:
– Cảm ơn nghe.
Thái Hoàng đưa ly nước chanh cho bạn : – Uống đi.
Hớp một ngụm, Trí Nguyên la lên:
– Sao chua thế ?
– Chanh thì làm sao không chua cho được. Tao chỉ muốn mày tỉnh táo một chút thôi đừng quậy nữa, bộ muốn làm người nổi tiếng sao ? span>
Kéo lấy bạn lại gần mình:
– Làm bạn với mày bao nhiêu năm, tao không ngờ mày có giọng hát hay đến chết người như vậy.
Anh nói nhỏ:
– Khoe khoang như thế đủ rồi , có người của Tiến Dũng đấy.
Trí Nguyên ngẩng đầu lên, nhưng bị Mộ Nam kéo lại :
– Ngồi yên đi, Thủy Linh đang nhìn mày đấy.
Thái Hoàng cầm ly bia lên, đánh trống lảng:
– Có cần rời khỏi đây không ?
– Không cần. Cứ tự nhiên ăn uống, đừng để ý đến bọn chúng:
Trí Nguyên vỗ vai bạn:
– Tao sợ à?
Mộ Nam giật mình hét nhỏ:
– Mày làm gì thế?
– Uống tay đôi với tao nè.
Thái Hoàng thở nhẹ:
– Tao tưởng mày sắp sửa lên cơn.
Ba lon bia chạm vào nhau:
– Dzô! Xóa tan buồn phiền, gặt hái được nhiều thành công.
– Được. Lúc nãy tao cũng đã thấy rồi. Các fan hâm mộ đa số là phụ nữ. Họ yêu thích mày vì mày giàu có đẹp trai chứ họ không quan tâm lắm đến tiếng hát của mày.
– Vậy sao? Nhưng họ cũng yêu thích tao còn hơn có người không biết yêu thích, tâm hồn chai lạnh.
Thái Hoàng ngạc nhiên:
– Mày nói ai không biết yêu thích ? Chứ tao thấy ai cũng yêu thích mày cả chỉ có mày bất cần với người ta thôi.
Trí Nguyên nhếch môi:
– Tụi bây không biết đâu. Trong đời tao thấy lần này mình thất bại nhât. Không biết giữ lấy trái tim mình để nó đi hoang rồi đau đớn khi nghe nói hoa đã có chủ.
Mộ Nam bật cười:
– Thì ra mày đang rơi vào cái vòng lẩn quẩn của tình yêu. Lần đầu tiên tao cũng nghe Lâm Trí Nguyên bị thất tình. Chuyện khó tin mà có thật.
Trí Nguyên quạo quọ:
– Vui lắm sao mà cười ?
– Vui chứ. Vui vì được dịp chứng kiến khuôn mặt thất bại của mày.
– Thằng bạn trời đánh.
Mộ Nam vẫn chưa dứt cười, anh nghiêng đầu:
– Cô gái nào mà cao tay ấn quá vậy?
– Mày biết để làm gì ?
– Thì để chúc mừng cô ấy vì đã sáng suốt từ chối mày.
– Mày…
Thái Hoàng căn ngăn:
– Đừng chọc ghẹo nó nữa, Mộ Nam.
Mộ Nam nhịp nhịp chân:
– Ừ, không chọc thì không chọc.
Anh đốt ình điếu thuốc , Mộ Nam nhìn bạn qua làn khói.
Ai nói anh không biết Trí Nguyên tương tư ai? Nhưng thôi, chuyện của người nào thì người đó biết, chen vào làm gì đó không phải là điều tế nhị. Con người mà, dù có cứng rắn , sắt thép đến đâu cũng bị đánh đổ bởi tình cảm. Huống chi người con gái ấy luôn để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Trí Nguyên.
Ban đầu là chuyện đụng xe, Trí Nguyên bị giữ điện thoại vì không có tiền bồi thường.
Lần thứ hai nhờ cô gái ấy, Trí Nguyên xa được Thủy Linh. Nếu không bây giờ chẳng biết Trí Nguyên ra sao bởi những lời mật ngọt đầy tà ma.
Lần thứ ba xin việc, ai đời nhân viên bắt buộc tổng giám đốc phỏng vấn. Để rồi Trí Nguyên phải nhân cô trợ lý ngang tàng ấy trong trường hợp ép buộc. Nhưng có ai ngờ đâu cô trợ lý ấy lại rât được việc. Chỉ cần trong môt thời gian ngắn mà mọi khó khăn của nhà hàng khách sạn Tây Đô đều được giải quyết. Nay đã đi vào hoạt động , khách du lịch đến ở ngày một đông.
Như vậy đấy, bảo sao Trí Nguyên không phải lòng cho được.
Mộ Nam không tin cô trợ lý của Trí Nguyên là hoa đã có chủ. Phải chăng cô ta muốn hành hạ Trí Nguyên xem tim anh có phải là trái tim chân thành, thủy chung hay là con tim đa tình.
Nếu đúng như lời suy đoán của anh thì đáng đời cho Trí Nguyên lắm. Ai bao anh yêu lung tung làm chi. Nhưng như vậy cũng tốt âu đó là sự trắc nghiệm của tình cảm.
Anh ủng hộ cuộc tình của họ chứ, vì cô trợ lý kia đâu có xa lạ gì với anh. Vũ Sơn Khương, người con gái đã được gia đình họ Lâm chọn làm con dâu từ lâu.
Đáng lý ra Trí Nguyên và Sơn Khương đã bước vào cuộc hôn nhân định trước của hai gia đình, nhưng để có được một cuộc hôn nhân như ý muốn, Sơn Khương tạm gác lại tư ái của một người con gái để đi tìm một tình yêu chân thành, một trái tim yêu thương.
Gần được như ý muốn rồi đó , Sơn Khương có vui không? Còn Trí Nguyên thì sao khi biết được sự thật Sơn Khương chính là người vợ hứa hôn của mình?
Có lẽ cái ngày vui ấy không còn xa nữa, những áng mây đen kia vẫn còn chưa trôi hết. Ngày nào Quang Tiến Dũng và đồng bọn còn chưa bị luật pháp trừng trị, thì ngày đó Trí Nguyên và Sơn Khương vẫn còn bị đe dọa.
Họ không thù oán gì, nhưng Trí Nguyên và Sơn Khương đều là mục đích cho Tiến Dũng tìm đến. Bọn chúng săn lùng những người hàng đầu ở thương trường và những người có chất xám cao nhất để làm công cụ phát triển tiền và đó là chỗ chung. Hiện tại, bọn anh lo nhất la Sơn Khương, vì cô bé có thể bị bắt cóc bất cứ lúc nào. Kế hoạch bảo vệ không phải là không có, nhưng đâu phải lúc nào cũng theo sát bên Sơn Khương.
Bây giờ đi đâu cũng nhìn thấy người của hắn, bọn anh không rõ cũng phải sợ đấy.
Trí Nguyên đá mạnh vào chân anh:
– Ê! Á khẩu rồi hả?
Mộ Nam rời khỏi dòng suy nghĩ:
– Tao không thích nói nữa.
– Bộ không thích cũng được sao? Mày đang nghĩ gì ,nói tao nghe?
– Vũ Sơn Khương.
– Cái gì?
– Tao đang nghĩ về cô trợ lý thông minh, năng động , giàu tình thương ấy.
– Tốt đẹp chứ?
Mộ Nam nhún vai:
– Ít ra tao cũng có can đảm đối diện với sự thật, một lần trắc nghiệm trái tim. Còn mày, cơ hội nhiều nhưng không biết trân trọng.
– Mày…
Thái Hoàng gục gặc:
– Tao hiểu rồi. Thì ra ngài tổng giám đốc thân yêu của chúng ta đã phải lòng Vũ Sơn Khương.
– Có gì đáng nói đâu.
– Bị cô ta từ chối nên uống rượu tìm quên, đó mới là vấn đề, là điều đáng nói, phải không? Trí Nguyên! Mày dở thật đấy. Bị từ chối chưa chắc là thât bại. Mày cứ đeo đuổi đi , giờ phút chót vẫn còn có thể thay đổi suy nghĩ được mà.
Trí Nguyên ơ hờ:
– Tao không muốn ép buộc hay làm phiền ai, nhất là phương diện tình cảm.
– Vậy mày muốn đau khổ riêng mày chư không muốn giải bày?
– Có lẽ vậy vẫn tốt hơn.
– Thì thôi, tùy mày vậy.
Ba chang trai lại rơi vào im lặng. Bất chợt có ly bia đặt xuống bàn kèm theo tiếng nói :
– Cho em ngồi chung với.
Ba chàng trai đồng ngẩng lên. Thủy Linh ư ?
Cô gái mỉm cười:
– Sao hả?
Trí Nguyên nhích ghé sang một bên:
– Cô ngồi đi.
Thủy Linh rất tự nhiên, cô ngồi sát vào Trí Nguyên:
– Lâu lắm mới gặp các anh.
Thái Hoàng trả lời:
– Chỉ mới vài tháng thôi mà.
– Với em , đó là thời gian lâu.
– Phụ nữ là vậy.
Thủy Linh bĩu môi:
– Ngày nào các anh cũng đến đây à?
– Chưa hẳn. Thích thì đến , không thì thôi.
– Tùy hứng ấy à ?
– Có thể hiểu vậy.
Mộ Nam hỏi:
– Cô đến đây với bạn hay một mình?
– Với bạn. Họ ngồi bên kìa kìa.
– Cô cũng thích những nơi này nhỉ?
– Sau những giờ căng thẳng, em thường đến đây. Ít ra nó cũng cho em những giây phút thoải mái.
Thủy Linh thân thiện dựa cánh tay Trí Nguyên như lúc còn quen nhau:
– Công việc của anh sao rồi? Lúc này hình như anh gầy đi, phải không?
Trí Nguyên gỡ nhẹ cánh tay Thủy Linh:
– Cám ơn sự quan tâm của cô. Công việc của tôi vẫn bình thường.
– Anh là một người tài giỏi, em hỏi cũng bằng thừa, phải không?
Mộ Nam và Thái Hoàng thầm đưa mắt nhìn nhau. Thủy Linh đến đây không phải đơn giản là những câu chào hỏi. Vậy cô ta muốn gì đây?
Thái Hoàng ra hiệu cho Mộ Nam. Thừa lúc Thủy Linh mải chìm đắm trong
mắt của Trí Nguyên, anh lấy điện thoại ra bấm số. Rồi đưa cho Trí Nguyên.
– Mày có điện thoại nè.
Trí Nguyên lịch sự:
– Xin lỗi nghe.
– Anh cứ tự nhiên
Anh áp máy vào tai:
– Alô. – Anh Hai!
– Thúy My hả ? Có chuyện gì không?
– Em hỏi anh có chuyện gì thì đúng hơn, anh gọi cho em mà.
– Ợ..
Bắt nhanh “tần số” từ cái nheo mắt của Mộ Nam , Trí Nguyên thay đổi giọng:
– Anh đang đi chung với Mộ Nam và Thái Hoàng.
– …
– Được rồi. Anh lập tức về ngay. Em chờ nghe. span>
Tắt máy, Trí Nguyên hấp tấp nói:
– Tao nghĩ chúng ta ngừng ngay cuộc chơi này thôi.
Thái Hoàng và Mộ Nam vờ ngơ ngác:
– Sao vậy?
– Ba tao đang nổi giận ở nhà, tao sợ …
– Vậy còn chần chờ gì nữa. Gọi người tính tiền đi. Trí Nguyên quay sang Thủy Linh:
– Xin lỗi cô nghe, chúng tôi phải về rồi.
Thủy Linh xởi lởi:
– Không có gì, anh có công việc mà. Hôm nào gặp lại.
– Ừ, hôm nào gặp.
– Bye.
Trí Nguyên, Mộ Nam, Thái Hoàng rút nhanh, bỏ lại sau lưng đôi mắt đầy giận dữ.
– Nguyệt Mỹ! Cô nói đi, bên cô có hành động gì không ?
– Thì cũng như anh đã biết.
– Nghĩa là giậm chân tại chỗ ?
– Chứ anh muốn tôi làm gì đây khi mục tiêu duy nhất chẳng có động tĩnh nào.
Tiến Dũng dụi tắt điếu thuốc chửi đổng:
– Mẹ kiếp!
– Việc gì cũng phải từ từ. Anh gấp quá chẳng có kết quả gì đâu.
– Không gấp sao được. Cuối tháng này tôi phải giao hàng cho bên kia, mà tôi từ lâu rồi chưa biết thất bại là gì. Nhờ cô làm chút chuyện mà cũng để cho bị lộ. Bây giờ Trí Nguyên đề phòng rồi , phải làm sao đây ?
– Cũng tại đàn em của anh cả. Làm quá, làm sao người ta không nghi ngờ.
Nguyệt My cau mày:
– Tôi vẫn chưa hiểu về hai cú điện thoại mà Trí Nguyên đã nghe lúc đi chung với tôi. Cú đầu, Trí Nguyên có vẻ giận dữ. Cú thứ hai thì anh ta có vẻ hốt hoảng lắm.
– Cô không nghĩ ra à ?
– Không.
Tiến Dũng ngả người ra ghế:
– Là do cô tất cả. Tôi bảo cô coi chừng con bé Sơn Khương mà cô không chịu nghe.
– Cô bé đã không làm được gì chúng ta nữa.
– Tại sao cô biết ?
– Hôm ấy, chính mắt tôi đã nhìn thấy Sơn Khương trong cơn hoảng loạn.
– Cô bị gạt rồi đấy. Cô ta không hề bị gì hết, trái lại còn rất tỉnh táo. Nhà hàng khách sạn Tây Đô hoạt động lại cũng nhờ cô ta đấy.
Nguyệt My chối bỏ:
– Tôi không tin.
– Những cú điện thoại để Trí Nguyên quay về cũng là do cô ta đạo diễn.
– Tại sao anh biết ?
– Tôi có mật thám mà.
– Vậy là anh cho người theo dõi tôi ?
Tiến Dũng cười đểu:
– Tôi chỉ bảo vệ cô thôi.
– Hừ! Anh không tin tưởng tôi thì hợp tác với tôi làm gì ?
– Phải thận trọng với nhau thì hay hơn. Nhiều khi tôi còn không tin bản thân tôi nữa kìa.
Nguyệt My nổi giận:
– Anh cáo già lắm.
– Trước khi hợp tác, tôi đã nói rồi mà. Tôi đã từng làm việc ở Ma Cao, nhưng cũng tại cô ham tiền mà không chịu suy nghĩ.
Nguyệt My bật dậy:
– Tôi không hợp tác với anh nữa.
– Cô còn con đường để quay về sao ?
Tiến Dũng chồm lên:
– Đang nằm mơ đó à ? Ha .. Ha … Ha …
– Tôi tin bạn bè, gia đình sẽ tha thứ cho lỗi lầm của tôi. Đánh kẻ chạy đi chứ ai nỡ đánh kẻ chạy lại.
– Đừng bày đặt nói văn chương. Tiến Dũng là một thằng lưu manh, nó không hiểu đâu. Cô muốn quay đầu lại chứ gì ? Được thôi. Bạn bè, gia đình tha thứ cho cô, thế xã hội và pháp luật có tha thứ cho cô không khi đồng thời cô là một bác sĩ mà đi buôn hàng trắng và chơi hàng trắng ? Hiểu luật mà vẫn phạm luật , tội nặng nề lắm đó. Ha … ha … ha … Tôi còn chưa nói đến những lúc lên cơn ghiền, thuốc đâu mà cô chích ?
Nguyệt My buông người xuống ghế như một người mất hồn. Tại ai mà cô ra nông nỗi này ? Tại ai mà cô trở thành kẻ phạm tội , kẻ đồng lõa bao che cho tội phạm ? Hết, hết thật rồi. Cô đã tự đánh mất tương lai, đánh mất bản thân mình vì một chút ham muốn dục vọng cá nhân mà cô càng ngày càng lún sâu, đến cuối cùng không thể dứt ra được.
Bây giờ, khi cô nhìn ra cái sai của mình cũng đã muộn màng rồi. Cho dù mọi người có cho cô cơ hội, chịu tha thứ cho cô, nhưng cô không thể tha thứ cho bản thân mình. Bởi vì tội lỗi có ngàn lần không thể tha thứ.
Nguyệt My gục đầu vào hai tay. Tại sao cô không nhận ra bản chất suy đồi của Tiến Dũng sớm hơn nhỉ ? Cô đã đi sai đường. Cô đã mất bạn bè và mất tất cả. Theo Tiến Dũng cũng không có ngày an toàn. Rồi cũng một ngày nào đó không còn lợi dụng được, Tiến Dũng cũng loại trừ cô như người tàn phế và cô đành cam chịu số phận như vậy sao ?
Không! Bản năng còn lại không cho phép Nguyệt My đầu hàng số phận nghiệt ngã này. Là con người, dù không có ngày mai, cô cũng phải đấu tranh. Cô cần phải ngừng ngay mọi hành vi tội lỗi. Cô không vì cô cũng vì mọi người.