Tớ Đẹp Tớ Có Quyền

Chương 33: Phiên Ngoại 1: Đám Cưới Kì Quặc


Đọc truyện Tớ Đẹp Tớ Có Quyền – Chương 33: Phiên Ngoại 1: Đám Cưới Kì Quặc

Thời gian xa tít xa tắp tại lúc cả Special đã tròn hai mươi tuổi. À đấy, từ nhỏ cả đám đã là “quái vật” bẩm sinh rồi, công việc cực kì ổn định. Lại phải nói đến tập đoàn DT dưới sự lãnh đạo của chủ tịch Hàn Tử Dương và giám đốc Tiêu Thiên Phong thì ngày càng vững mạnh. aizzz….đúng là quái vật mà, họ thật là đáng sợ.
Hôm nay là ngày cưới của Hàn Tử Dương và Tiêu Thiên Thiên, một lễ cưới siêu siêu lớn. Dĩ nhiên là phải lớn rồi, chủ tịch tập đoàn DT và nhà thiết kế thời trang nhãn Fusa cực nổi mà lại (à, nghề của nữ chính ấy mừ). Từ các nghệ sĩ, chủ tịch nhiều tập đoàn khác, công tử nhà giàu….toàn là những người có máu mặt trong giới thượng lưu đến tham dự lễ cưới của hai người.
– Tiểu Thiên, cậu có chịu ngồi yên để trang điểm không hả? – Bách Tuyết Nghiên cáu nhặng lên với cô bạn đang không ngừng run cầm cập, mặt nhăn nhó, không chịu để yên cái mặt để cô thoa phấn, cứ giẫy nguây nguẩy suốt ba mươi phút từ nãy giờ.
– Nhưng…nhưng mà…. – Tiêu Thiên Thiên ấp a ấp úng không nói được câu nào.
– Aizzz…tụi này đã nhường cho cậu kết hôn đầu tiên đấy nhá, khôn hồn thì ngồi yên đi! – Lục Vân Anh giở giọng hăm dọa.
– Hix….chị dâu… – Cô mếu máo nhìn cô gái có mái tóc ngắn đang đứng dựa ở cửa.
– Thôi nào, có em chồng ở đây rồi, lo gì nữa chị! – Tiểu Du cười châm chọc.
– Mà hay chị kết hôn sau tụi em đi – Nahi gật gù.
– Chậc…Tiểu Thiên bây giờ so với Tiểu Thiên của bốn năm trước chẳng khác tẹo nào. – Trịnh Mai Lan lại bồi thêm một câu. Hà Lam Diệp vừa cười vừa gật đầu tán thưởng.
– Mấy cậu….hừ hừ, được lắm!!!! Tiểu Nghiên, tớ ngồi yên rồi, làm mau đi!! – Bị khiêu khích một cách quá đáng, Tiêu Thiên Thiên sôi máu, hùng hổ về bàn trang điểm, ngồi im như thóc nhưng xung quanh bùng bùng lửa. Cả đám nhún vai cười nhìn nhau.
______Phòng thay đồ nam_______

– Chà chà, em rể, hôm nay em đẹp trai phết nhở! – Tiêu Thiên Phong đi tới tự mãn đập bôm bốp vào vai Hàn Tử Dương. Cậu hừ lạnh một cái, nếu tên này không phải là bạn cậu và là anh hai của “vợ yêu” thì cậu chắc chắn sẽ được vinh dự vào đội của bác Vương ngay lập tức.
– Boss Special có khác, cơ mà vẫn không đẹp trai bằng tớ đâu nha! – Minh Hạo Thần hếch mặt, trên miệng còn ngậm một cành hoa hồng được ngắt hết gai đầy tự mãn, rõ ràng nhìn như một dân chơi không sợ mưa rơi, có ngày mất Nahi thì đừng có kêu nha anh.
Kuruo thì cứ đứng tần ngần một chỗ, Mộc Lý Nam ngạc nhiên đến chỗ anh chàng.
– Sao thế? Mới mấy phút thôi mà đã nhớ Tiểu Lan rồi hả? hahahaha…..
– Im đi! – Cậu quay mặt, hướng mắt ra cánh cửa ra vào. Trung Cảnh thầm than thở với Mạc Nhất Trung.
– Chậc chậc, ngay bên cạnh mà cũng bày đặt nhớ nhiếc.
Sau đó mấy tên đàn ông lại cười rộ lên, riêng Hàn Tử Dương vẫn ngồi một chỗ, nhấp nhẹ tách trà. Cậu vận trên mình bộ vest màu trắng, nhìn rất chững chạc. Mái tóc được vuốt keo ngược ra sau, nhìn cậu càng đẹp trai hơn bao giờ hết.
– Yo mấy nhóc, xuống sảnh trước đi ha, cô dâu sẽ xuống sau! – Hà Lam Diệp bất thình lình xuất hiện ở cửa, nói gọn một câu rồi lại chuồn mất dạng mặc cho Mạc Nhất Trung í ới gọi lại. Cả đám lắc đầu nhìn nhau rồi theo chân Hàn Tử Dương xuống sảnh chính.
________
Hiện tại dưới sảnh rất đông đúc, sự xuất diện của cả dàn mỹ nam Special khiến tiếng huyên náo im bặt, bao nhiêu cô chiêu, tiểu thư đài các mơ mộng nhìn các đại mỹ nam đang thanh lịch từng bước xuống sảnh.
– AAAAAA!!!!! KHÔNG!!!!
Bỗng nhiên, tiếng la hét thất thanh vang lên phá hoại sự tĩnh mịch này.
“Thiên Thiên” – Hàn Tử Dương rất nhanh chóng nhận ra chủ nhân của tiếng hét, nhưng chưa kịp nhấc chân lên chạy đi tìm cô thì một thân ảnh trắng xóa lao vụt xuống sảnh chính và chạy bán sống bán chết ra chỗ cậu.
– Trời ơi…là cô dâu đó sao?
Xung quanh rầm rộ lên tiếng bàn tán. Hàn Tử Dương bỏ ngoài tai, vội quay ra chỗ Tiêu Thiên Thiên hỏi.
– Em có sao……
Nhưng liền im bặt ngay tức khắc. Tiêu Thiên Thiên mặc trên mình bộ đầm trắng có sóng lượn, chỉ ngắn đến đầu gối để lộ ra bắp chân thon dài trắng mịn, mái tóc uốn lượn cài thêm một bông hoa tuyết giả cùng với chút phấn trang điểm nhẹ càng tôn lên vẻ đẹp quyến rũ của cô.
– Tử Dương, em không đi giày cao gót đâu, huhuhu….. – Cô nắm lấy cánh tay Hàn Tử Dương ra sức mè nheo khiến cho mặt cậu đỏ bừng như trái cà chua và xém chút nữa phun máu ra ngoài.
– Tiểu Thiên!!! Cậu đâu rồi?? – Tiếng gầm lên của Lục Vân Anh làm chấn động cả đại sảnh.
– Tử Dương….. – Tiêu Thiên Thiên mếu máo nhìn cậu, và lúc này một ý nghĩ tuôn ra trong đầu, cậu mỉm cười rồi bế cô lên.

– Trong tam tịnh lục, tẩu vi là thượng sách!
Sau đó dùng tốc độ như gió chạy biến. Và ngay sau đó giọng sư tử gầm của Lục Vân Anh lại xém làm bay cả biệt thự.
– Ai bắt được hai người họ sẽ có được chiếc nhẫn Blue Ruby có môt không hai trên thế giới!!!!!
Đầu tiên đám người dưới sảnh ngây ngốc một hồi, Blue Ruby là chiếc nhẫn được Lục gia tìm thấy từ rất lâu, đó là một chiếc nhẫn vô cùng quý hiếm, không có chiếc thứ hai trên thế giới. Ngay lập tức, đám người ồ ạt chạy đi tìm hai nhân vật chính của lễ cưới đã trốn từ đời nảo đời nao. Trong biệt thự vắng te, còn mỗi đám Special và mấy ông bố già đang ngồi chơi cờ với nhau, cười cười “Đúng là tuổi trẻ”
– Này Tiểu Anh, cậu cố tình đúng không? – Trịnh Mai Lan hích hích tay Lục Vân Anh. Cô nàng liền nở nụ cười man rợ.
– Kakaka…ai bảo cậu ta quá kiêu ngạo đâu!
– Aizzz….bây giờ chắc họ ở biệt thự riêng ở Hawai rồi, chị thừa biết Boss “trâu” thế nào mà! – Nahi chán nản lắc đầu. Và ngay sau đó, lại vang lên một tiếng hét.
– Hàn Tử Dương!!! Đồ chết tiệt!!!
___________________
Tại biệt thự ở Hawai….
Tiêu Thiên Thiên nhanh chóng ném chiếc váy cưới do chính tay mình thiết kế lên chiếc sofa, thay bằng một chiếc váy màu trắng nhẹ hơn, tẩy hết lớp trang điểm rồi nằm vật lên giường giẫy giẫy.
– Moa!!!! Thoải mái quá!!!!
– Em có thấy mình thật vô duyên không? – Hàn Tử Dương đã bỏ chiếc áo vest, mặc trên mình là chiếc quần jean và chiếc áo sơ mi trắng để mở nguyên ba cúc đầu, lộ ra hẳn phía trong. Tiêu Thiên Thiên hơi đỏ mặt, liền quay mặt đi.

– Anh mới vô duyên đó! Mặc đồ lại cho tử tế đi!
Cậu khẽ nhếch môi lên, liền nằm sau cô, vươn tay ôm lấy trọn cơ thể Tiêu Thiên Thiên, vùi đầu vào vai cô, thì thầm.
– Đừng nói em quên rồi nhé?
– Quên…quên gì??
– Chúng ta không còn là học sinh cấp ba nữa đâu (ai quên xem lại chương 30 nhé).
Giọng nói sặc mùi hăm dọa, đầy quyến rũ của cậu vang đến tai làm cô giật thót, toát mồ hôi lạnh.
– Em…em….đâu có…… “Móe, sao anh ý nhớ dai quá vậy?? Mình ném nó vào cái xó xỉnh nào rồi còn đâu!!!”
– Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nhé!
– Em….em…Tử Dương……aaa…ư ư…..
Tắt đèn của Ngô Tất Tố.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.