Đọc truyện Tớ Đẹp Tớ Có Quyền – Chương 32: Special – Tớ Mãi Yêu Các Cậu (End)
Hai ngày sau, cả đám bái bai hai ông bố già, lên máy bay trở về Trung Quốc, riêng Hà Lam Diệp trở lại Mỹ để tiếp tục công việc, còn Tiểu Du lại sang Pháp để hoàn thành khóa học. À à, Mạc Nhất Trung thì mè nheo mãi và cũng chạy sang Mỹ cùng Hà Lam Diệp, rốt cuộc thì Special thiếu mất một thành viên, coi bộ chiến lược tán gái bỏ bạn của anh chàng khá phũ phàng đấy.
Sau khi xuống máy bay, Tiêu Thiên Thiên vươn vai hít một hơi dài.
– Moa moa, nhớ Tổ quốc thân yêu quá!!!
Cả đám cười nói vui vẻ, dường như ai cũng thấy khá thoải mái, cùng trở về trường Diệp Lục. Cô hiệu trưởng rất nhanh chóng nắm bắt thông tin được cả nhóm về, và còn nghe thêm một chuyện rằng Special sẽ nạp thêm hai thành viên, chính là hai học sinh mới đến từ Nhật.
—————
– Nè, sao lúc tụi mình đến gặp mà cô Kim cứ cười tự kỉ vậy? – Bách Tuyết Nghiên khoanh tay ra vẻ ngạc nhiên.
– Ai mà biết được, chắc cô ấy lại bày trò gì đó. – Trung Cảnh nhún vai.
Vừa bước vào biệt thự, cả đám suýt đứng hình vì khung cảnh trước mắt. Hai người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi đang hí hửng ngồi chơi cờ với nhau, chốc chốc lại cười khanh khách một tiếng.
– Bố??? – Nahi,Kuruo và Trịnh Mai Lan cùng lúc đồng thanh đầy sững sờ.
– Aha, Special về rồi đó hả? – Bộ trưởng Trịnh – tức bố của Mai Lan – ngẩng mặt lên.
– Mấy đứa về sớm quá, làm chúng ta chưa kịp chơi xong đây này. – Ông Sawaki ngán ngẩm đầy thất vọng.
Cái…cái móe gì đây? Chẳng phải là hai người này luôn đối địch nhau (theo thông tin của Nahi), vậy mà….đây là…..
– Chào các em. – Lại không biết từ đâu, một người phụ nữ tầm hai mươi ba tuổi đi tới, giọng nói trong trẻo và vô cùng trầm ấm cất lên.
– Mi…Mika one sama??!! – Cả ba người vừa rồi là cùng lúc hét lên kinh hoàng.
– Hihi.
—————–
– Cái gì? Năm đó chị không chết, chỉ là được đi du học ở Anh. Và sau đó hai bố cá với nhau xem bọn con có thể bỏ qua mối hận giữa hai nhà để đến với nhau không hả? – Nahi hùng hồn kể một lèo rồi la toáng lên.
– À ừ, đúng như em nói đó. – Mika cười cười, nhấp ngụm trà nóng hổi.
– Trời ơi……. Hai người…… – Trịnh Mai Lan và Sawaki Kuruo hung hăng nhìn hai ông bố “ngáo đá” của mình, nghiến răng kèn kẹt, rõ ràng cả hai đang rất tức giận nha. Cả đám Special thở dài ngán ngẩm, đây đúng là lớp học Đặc Biệt, vô số chuyện “đặc biệt” nó cứ “nhảy” vào, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, thậm chí còn lấy tính mạng con người làm trò cá cược, thật không hiểu nổi nữa.
—————
Thời gian lại trôi đi nhanh chóng, vừa vặn đến lớp mười một, Mạc Nhất Trung trở về, mang theo cả Hà Lam Diệp. Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cô nàng và cách cười toe toét đắc ý là biết anh chàng cưa đổ được bà chị hơn mình những hai tuổi này rồi. Đúng là…..mất mặt quá!!!
– Chà chà, tận một năm sau mới trở về, có phải quên anh em rồi không đấy? – Minh Hạo Thần vỗ bôm bốp vào vai Mạc Nhất Trung cười đểu giả.
– Dẹp đi nha! – Mạc Nhất Trung lườm nguýt cậu một cái.
Lục Vân Anh cười nham nhở đi tới, bẹo một bên má cậu, bên má kia lại “thuộc quyền sở hữu” của Tiêu Thiên Phong, mặc kệ cho Mạc Nhất Trung la oai oái, cặp đôi “quỷ sứ” này vẫn không ngừng “hành hung” bạn mình.
– Nào nào, phun ra hết đi, hai người đã có gì chưa?
– Có…có…gì…chứ?? – Mạc Nhất Trung xanh mét mặt, đinh cầu cứu Lam Diệp, ai ngờ cô nàng lại mải mê buôn bán chuyện với Tiêu Thiên Thiên.
– Chà chà….có nói không? – Cả hai “cục nợ” vẫn không ngừng đeo bám cho cậu.
– Á á…tha cho tớ đi mà!!!!
Nói thêm nói thêm, hôm nay Minh Hạo Thần cũng chính thức “chiếm trọn trái tim” của Nahi, ròng rã theo đuổi từ năm ngoái, coi bộ anh chàng cũng cao tay phết ấy nhở, cả hai đã chuồn đi hẹn hò từ đời nào rồi ấy. Còn Kuruo và Mai Lan thì họ không cần nói thì ai cũng biết họ như thế nào nha. Bách Tuyết Nghiên và Trung Cảnh thì hiện tại đang phụ giúp cha mẹ ở công ty nên cả hai vẫn chưa thấy về. Mộc Lý Nam nghe nói sang Pháp để xử lí vài kế hoạch cho công ty, haizz….nhưng mà trụ sở chính của tập đoàn cậu ở bên Thái Lan mà, sao lại sang Pháp nhỉ? Á da, hình như Tiểu Du cũng ở bên Pháp hay sao ấy.
– Nhanh thật đấy, mấy cậu ấy đã có người quan trọng hết rồi. – Tiêu Thiên Thiên nhai nhai miếng bánh, vô cùng vui vẻ nói.
Hàn Tử Dương chuyển động con ngươi sang phía cô, đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng đi tới nâng cằm cô lên làm cô có chút giật mình.
– Em cũng có anh rồi mà, sao phải ghen tị với mấy cậu ấy làm gì.
– Em…đâu có….. – Tiêu Thiên Thiên ngượng ngùng quay mặt đi.
– E hèm! Ở đây vẫn còn tụi này đấy nhá! – Tiếng đằng hắng của Mạc Nhất Trung, Hà Lam Diệp và Tiêu Thiên Phong, Lục Vân Anh làm cô nàng giật bắn, vội vàng đẩy Hàn Tử Dương, mặt thì “bùm” một cái thành núi lửa, đỏ bừng bừng.
– Hahahaha……. – Tiếng cười rộn rã lại vang lên.
Lại thêm một năm nữa, đã đến cuối cấp mười hai. Hôm nay chính là ngày tống kết, tạm biệt Diệp Lục, tạm biệt luôn lớp học Special đã theo cả mười hai người trong ba năm qua.
“tách”
Tiếng máy ảnh vang lên, bức ảnh chụp kỉ niệm cuối cấp đã được hình thành. Dù sau này mỗi người một phương, nhưng chắc chắn tình bạn của họ sẽ mãi được giữ vững trong con tim mỗi người.
Special – nơi đã cho tớ những người bạn tuyệt vời, mãi mãi yêu các cậu. Hãy luôn giữ trọn tình bạn này nhé!
——————————————————————————————————————————————————————————– The end ———————————-
Vài lời tác giả: À ừm truyện này mình viết phần kết có hơi kì kì xíu, nhưng cũng đã end rồi. Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện của mình trong thời gian qua nhé! ^^