Đọc truyện Tớ Đẹp Tớ Có Quyền – Chương 3: Thành Viên Cuối Cùng – Sự Thật Bất Ngờ
Đang ngủ ngon thì tiếng gọi lanh lảnh ở ngoài cửa phá vỡ giấc mộng của Tiêu Thiên Thiên.
– Thiên Thiên ơi, dậy đi! Thiên Thiên!
– Oáp….!!!! – Cô ngáp ngắn ngáp dài, mang bộ dạng hài đến độ không thể chê vào đâu, lếch nhếch bò ra cửa – Gì vậy Vân Anh?
– Cậu còn dư thời gian mà ngủ hả? Thành viên thứ 10 về sớm hơn 1 ngày, giờ cậu ấy ở dưới sảnh, cậu mau thay đồ đi!!
– hm…… – Cô lại ngáp vài cái nữa rồi lại leo lên giường – Chúc ngủ ngon!!!
Tưởng gì hệ trọng, hóa ra là thành viên cũ về à? Chẳng có gì đáng quan tâm, tối gặp cũng được. Cô cứng đầu vùi chặt vào trong chăn mặc kệ cho Lục Vân Anh la hét om sòm kêu cô dậy cô cũng mặc.
Lục Vân Anh ho sù sụ sau đợt gầm ầm ĩ mà vẫn thấy cô bạn không chịu chui ra khỏi chăn, cô thở hắt một cái rồi lững thững đi sang phòng kế bên.
– Hàn Tử Dương!!
Cạch!
Cánh cửa mở ra, hiện một chàng trai cao ráo, mặc đồ thể thao càng làm cho cậu trở nên đẹp trai hơn bao giờ hết.
– Có chuyện gì? – Cậu lạnh lùng hỏi.
– Ủa? Cậu bỏ tóc giả để gội đầu à? mà Tiêu Thiên Phong trở về rồi đấy!
– 5p nữa tớ xuống.
Nói xong cậu định đóng cửa lại thì bị Lục Vân Anh ngáng chân.
– Để tớ nói hết câu cái đã!! – Cô cáu lên vì sự lạnh băng đáng ghét của thằng bạn.
Cậu không nói gì, chỉ nhìn chờ cô nói tiếp.
– Việc của Thiên Thiên…….
– Xuống sảnh trước đi, 5p sau cả tớ và cô ấy cùng xuống.
– Cảm ơn cậu.
Lục Vân Anh méo mặt lững thững đi xuống cầu thang, lòng cô thầm than “Thiên Thiên, tớ xin lỗi…hix hix….. Lần này chắc cậu ấy không còn nguyên vẹn rồi…”
Ai mà ngờ được, đằng sau một “cô gái” xinh đẹp Hàn Tử Dương lại là một cậu trai ác quỷ chính hãng. Cậu đội tóc giả và mặc đồ như ngày thường, nhếch môi cười lạnh rồi sang phòng bên cạnh – nơi một cô gái khác đang ngủ ngon lành mà không biết nguy hiểm đang sắp sảy ra với cô.
******
Ầm Ầm Ầm Ruỳnh Ruỳnh Ruỳnh Cộp Cộp Bốp Bốp!!
– AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!
Dưới sảnh, cả 8 người nghe thấy những tiếng động kinh hoàng như động đất cùng với tiếng la chói tai của cô bạn mới mà trong lòng không ngừng cầu nguyện cho cô còn sống.
– Có chuyện gì vậy? – Tiêu Thiên Phong nhíu mày nhìn Lục Vân Anh.
– À…Boss ra trận ấy mà!
– Hàn Tử Dương?
– Chứ theo cậu còn ngoài ai khác? mà công nhận thành viên mới hôm qua có sức ảnh hưởng khá lớn với cậu ấy, lần đầu tiên tớ thấy cậu ấy chịu gọi người ngoài dậy.
– Ừm…
Tiêu Thiên Phong thầm cười một mình, cậu vừa mới về nước mà đã có chuyện hay, quả thật cậu đang rất háo hức gặp cô nàng – thành viên mới của Special đây này.
Đúng 5p sau không lệch 1 giây, hai con người đang từng bước xuống cầu thang. Cô gái đi đằng trước vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc, nhưng cô gái đằng sau thì không còn tẹo nào sức sống dù đã mặc đồ chỉnh chu và cột tóc gọn gàng.
Tiêu Thiên Thiên cay cú đi đến chỗ Mạc Nhất Trung như muốn trút giận vào cậu, giọng nồng sát khí
– Thằng cha thứ mười đâu? Lôi ra đây!
– A…Kia…kia…..
Mạc Nhất Trung mặt xanh lè như tàu là chuối, chỉ ra chỗ Tiêu Thiên Phong đang thảnh thơi uống nước. Cô quay ra nhìn cậu và cùng lúc cậu ta nhìn cô, bốn mắt chạm nhau và cả bốn mắt đang dần tròn xoe.
1 giây….
2 giây…..
3 giây….
-AAAAAAAA!!!!!! ANH HAI/ TIỂU QUỶ????? – Cùng lúc cả hai la toáng lên, chỉ nhau mà tay run cầm cập.
Hàn Tử Dương ngồi trên ghế nhếch môi lên như chẳng có vẻ gì ngạc nhiên, tuy nhiên những thành viên còn lại đang há hốc mồm, mắt họ như sắp lồi ra.
– WHAT????!!!!!