Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 16


Đọc truyện Tình Yêu Trọn Vẹn – Chương 16

Sau khi vào thang máy, Dư Lạc không nhắc lại chuyện ban nãy. Bởi giờ này đã quá muộn, không có ai lên xuống tầng nên thang máy di chuyển rất nhanh. Vào tới nhà, Hoắc Dương mới thấy người mệt lả, đầu như một mớ hỗn độn. Giờ chỉ cần nhắm mắt hắn có thể ngủ thiếp đi, nhưng Dư Lạc muốn nói chuyện, hắn không dám không nói.

Dù có ngốc cũng nhìn ra được Dư Lạc còn đang giận.

Song, nếu thời gian quay lại buổi trưa, Hoắc Dương cảm thấy mình vẫn sẽ đi. Có thể sẽ không nói huỵch toẹt ra, hoặc có thể hôm nay căn bản không về nhà anh. Dù thế nào, ở lại nhà Dư Lạc vẫn là suy nghĩ bị hắn từ chối trong tiềm thức. Hắn vừa dựa vào sofa vừa nghĩ, trước cứ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, chờ anh qua đây rồi nói.

Dư Lạc chuyển mấy túi trái cây vào bếp. Anh lấy đủ phần cho một đĩa to bỏ vào bồn rửa, phần còn lại lau khô bằng giấy rồi để trong tủ lạnh. Quýt, vải, dâu, nho… Nói chung Hoắc Dương mua cả hàng hoa quả về. Nghĩ tới đây, gương mặt Dư Lạc giãn ra như đang cười.

Anh rửa sạch quả rồi hâm nóng một cốc sữa. Cái người trong phòng khách kia chắc là đói lắm, có lẽ không chờ bữa tối làm xong được đâu. Khi mang đồ lên phòng khách, anh thấy Hoắc Dương đã ngả người trên sofa mà ngủ mất tiêu. Dư Lạc đứng yên cạnh bàn trà, nhẹ nhàng đặt sữa và hoa quả lên bàn. Hoắc Dương vẫn ngủ rất sâu, nhưng lông mày cứ nhăn lại mãi tựa như đang mơ một cơn ác mộng. Dư Lạc ngồi được mấy phút thì đứng lên, lấy một cái chăn điều hoà từ trong tủ phòng ngủ ra đắp lên người Hoắc Dương. Anh mỉm cười nhìn gương mặt say ngủ của Hoắc Dương hồi lâu. Bàn tay chạm lên mái tóc hắn, nhưng ngừng một chút rồi lại rút về. Anh dịch chiếc ghế nhỏ về vị trí cũ, quay người vào nhà bếp và kéo cửa.

Cách một cánh cửa, giữa ánh sáng lờ mờ chỉ thấy một cái bóng đang bận bịu đằng xa. Đây là khung cảnh Hoắc Dương nhìn thấy khi vừa tỉnh lại. Vài chiếc đèn ngoài cửa sổ đã tắt đi, làm phòng khách tối lại vài phần. Bóng người trong phòng bếp đi sang trái, có tiếng thái rau vang lên. Anh đi tới bên phải, ngọn lửa nơi bếp gas phản chiếu ánh sáng lên tấm kính phủ mờ.

Hoắc Dương xoay xoay cái cổ đã tê cứng vì ngủ, cúi đầu nhìn chiếc chăn nhung san hô màu xám trên người. Chiếc chăn này mềm mại và ấm áp lắm, hẳn là Dư Lạc đắp lên người hắn.

Hắn bỗng hiểu ra vì sao Dư Lạc cứ nhất quyết phải giận, bỗng hiểu ra cảm giác chua xót lúc mình rời đi là từ đâu mà có. Trong hai mươi bảy năm cuộc đời, hắn chưa từng thương ai như vậy. Không cần biết tại sao, không để ý quá khứ thế nào, hắn vẫn sẽ nhận lấy tấm lòng này của Dư Lạc.

Hoắc Dương đứng lên, gấp chăn lại cẩn thận rồi để lên sofa. Phòng khách bật máy sưởi điện nên không khí khô ráo và ấm áp, tựa như gian nhà có lò sưởi trong kí ức thơ ấu sống cùng bà. Hắn quay qua quay lại trong phòng khách thì phát hiện cốc sữa trên bàn. Sữa đã không còn nóng, nhưng để lót dạ lại rất vừa miệng.

Hắn nhấp một ngụm sữa rồi đi tới gõ cửa phòng bếp. Cửa phòng được mở ra từ bên trong, kéo theo hương thơm nức mũi và làn khói trắng chui ra từ khe cửa. Dư Lạc cầm đĩa nhìn hắn: “Cậu muốn vào hả?”

“Ừm.” Hoắc Dương bước nhanh vào trong rồi đóng cửa lại. Nhiệt độ trong bếp hơi thấp, mà hắn chỉ mặc một cái áo len nên hơi ấm chẳng mấy đã tan đi. Dư Lạc đang trang trí đồ ăn. Hai món ăn còn toả hơi nóng được đặt trên mặt bếp bằng đá hoa cương. Nồi cơm điện đã chuyển sang chế độ giữ ấm, trong khi một nồi canh nhỏ đang nấu trên bếp gas.

Dư Lạc chỉ mặc một chiếc áo len. Tay cũng vì ngâm nước đá mà đỏ lên vì lạnh. Hoắc Dương thấy vậy thì trong lòng chẳng hiểu vì sao lại khó chịu. Hắn nhíu mày: “Sao cậu không bật đèn, còn không bật máy sưởi?”


“Cậu đang ngủ mà. Tôi sợ bật đèn lên cái là cậu tỉnh luôn… Không sao đâu, nấu xong rồi. Cậu ra tủ rượu lấy một chai đi.”

Anh cười khẽ, ngẩng lên nhìn Hoắc Dương rồi chỉ vào tủ kính chỗ phòng khách. Hoắc Dương lấy ra một chai rượu đỏ trông rất cao cấp, có vẻ không giống hàng tự chọn trong siêu thị. Hắn tự rót cho mình một ly với vẻ thoả mãn. Lúc mang đồ ăn ra bàn, Dư Lạc cầm luôn ly của Hoắc Dương, uống xong thì nhìn ly rượu liếm môi: “Cậu chọn giỏi đấy. Vang đỏ khô (1) của Pháp rất ngon.”

(1) Rượu khô là rượu không ngọt

Hoắc Dương nhíu mày: “Đồ cướp của người khác lúc nào chẳng ngon.”

“Bác sĩ bảo cậu thế nào?” Dư Lạc nở nụ cười, tâm trạng có vẻ khá tốt.

“Haiz, nói chung là dù muốn ăn cũng chẳng ăn hết được.” Hoắc Dương nếm thử một miếng: “Ừm… Nhưng mà cậu nấu ngon quá, rút lại câu vừa nãy.”

Nụ cười của Dư Lạc càng sâu thêm.

Hai người ăn xong cơm tối rất nhanh. Trong khi Dư Lạc rót vang đỏ, Hoắc Dương lấy nước thay rượu cụng ly với anh.

“Lần nào gặp cũng thấy cậu đang bệnh.” Dư Lạc vừa dựa vào sofa vừa uống một hớp rượu.

Hoắc Dương biết anh đang nói tới buổi họp lớp. Hắn cười cười, duỗi chân một cách thư thái: “Trùng hợp thôi. Bình thường cả năm tôi cũng không ốm.”

“Nhưng năm nay cậu ốm hai lần rồi. Có phải công việc áp lực quá không?” Dư Lạc hơi chần chừ, giọng nói cũng mang theo vài phần do dự.


“Cũng có thể nói là thế…” Hoắc Dương nhớ lại những ngày tháng đảo lộn ngày đêm trước kia: “Viết văn rất tốn não. Gần đây cũng phải chạy đi chạy lại cho công ty.”

“Ừm, nếu cậu cần giúp gì cứ nói với tôi, trong chuyện công việc ấy.” Dư Lạc uống hết rượu lại rót thêm một ly.

“Ừ, nhưng chắc cũng không có việc gì đâu. Tôi đã ở nhờ nhà cậu rồi còn gì.” Hoắc Dương thở dài, lúc này mới để ý chai rượu chỉ còn một nửa: “Vang đỏ không phải uống kiểu này. Sao cậu uống nhiều thế?”

“Không sao đâu, haha.” Dư Lạc cúi đầu nhìn ly rượu. Khi anh ngẩng đầu lên, nét cười sóng sánh nơi đáy mắt: “Có phải tôi rửa bát đâu.”

“Đm cậu say rồi đúng không…” Hoắc Dương trừng mắt với Dư Lạc, sau đó đẩy chai rượu ra xa ly của anh.

Dư Lạc cũng không phải là say, chỉ hơi chóng mặt một chút.

Rượu vào người thì gan cũng to ra. Những tâm sự đã bị chôn vùi quá lâu đều được phơi bày trong đôi mắt. Anh nhìn Hoắc Dương không chớp, chẳng nói chẳng rằng, chỉ có đôi mắt long lanh ngấn nước và ánh nhìn bướng bỉnh.

“Nói chuyện nhà đi.” Dư Lạc vươn người ra cầm ly.

“Cậu còn chưa say hả?” Hoắc Dương chưa từng thấy anh như vậy nên hơi buồn cười. Trong lòng lại trầm trồ trước ngoại hình của Dư Lạc, mặt đỏ bừng rồi mà trông vẫn đẹp trai ngời ngời, chẳng bù cho mình.

“Mai tôi sẽ nhờ người viết hợp đồng. Nhà bếp và phòng vệ sinh dùng chung, cậu ở phòng cho khách, mỗi tháng một ngàn.” Dư Lạc nói rất nhanh, không biết có phải vì uống rượu không.


“Không thành vấn đề.” Hoắc Dương gật đầu: “Không cần ưu đãi gì cho tôi. Nhưng mà tôi muốn ăn cơm cậu nấu.”

“Ừ, tôi nấu cơm, cậu rửa bát. Cuối tuần dọn dẹp cùng nhau.” Dư Lạc phân công một cách thản nhiên.

“Ơ… Cậu có tiền sao không mời người về quét dọn?” Hoắc Dương phản đối một chút.

Dư Lạc lại rót thêm một ly: “Không quen…”

“Gì cơ?”

“Tôi không quen…” Dư Lạc say thật rồi, khoé mắt cũng đỏ bừng. Anh nhắm mắt tựa đầu lên sofa.

Hoắc Dương không hiểu anh không quen cái gì, rốt cuộc là không quen ở chung với mình, hay là không quen nên mới phải quét dọn nhà. Nhìn Dư Lạc càng uống càng say, hắn bắt đầu hối hận sao vừa nãy không cản anh lại.

“Dư Lạc,” Hoắc Dương để anh tựa đầu lên vai mình rồi cố gắng đỡ người kia đứng dậy: “Tôi dìu cậu về phòng ngủ nhé.”

Đỡ một người đàn ông hơn mét tám không phải chuyện dễ, đã thế Dư Lạc thỉnh thoảng còn giãy dụa rồi quay sang nhấn mạnh với Hoắc Dương mình chẳng say tí nào.

“Ngoan nào. Cậu không say. Tôi dìu cậu đi ngủ thôi.” Hoắc Dương giằng co mấy lần, đến lúc lên tầng hai đã thở hồng hộc. Hắn hơi khó hiểu, cái tên này trông gầy thế mà sao lúc đỡ lại thấy nặng vậy nhỉ, hay là mình yếu thật. Hắn bỗng nhớ lại cái câu “Cậu yếu quá” của bà chị bán thuốc cảm rồi nhíu mày.

Vất vả lắm mới đỡ được Dư Lạc nằm xuống giường, Hoắc Dương thấy tay chân mình cũng hỏng luôn rồi. Hắn kéo rèm, bật điều hoà, cởi giày cho Dư Lạc, sau đó phân vân không biết có nên tiện cởi quần áo hộ anh không, nhưng nghĩ một lúc lại thôi, có khi Dư Lạc không thích người khác đụng vào người.

Trước khi đi, tay Hoắc Dương vẫn tê mỏi. Hắn giận mà không có chỗ xả, bèn chạy tới giường vỗ lên người Dư Lạc: “Cậu bảo muốn nói chuyện, cuối cùng còn chưa nói gì đã say thành cái dạng này!” Vỗ xong mới xoay người ra ngoài.

“Hoắc Dương!”


“Hả?” Hoắc Dương lúc này còn chưa ra khỏi phòng ngủ. Hắn hơi bất ngờ vì tiếng gọi này nên quay lại nhìn Dư Lạc đang nằm trên giường. Ánh mắt anh dường như còn tỉnh lắm. Anh thấy Hoắc Dương xoay người thì chậm rãi mấp máy môi, khẽ khàng thủ thỉ: “Cậu đừng đi.”

Hắn quay lại giường, sờ trán Dư Lạc với vẻ mặt khó hiểu: “Cậu không say hả?”

Dư Lạc bèn nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ mê man.

Hoắc Dương đứng dậy, ngắm gương mặt còn ửng đỏ vì hơi men của người đang say ngủ. Sau một lúc, hắn mới nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài.

“Tôi không quen.”

“Cậu đừng đi.”

Khi tới cầu thang, Hoắc Dương nhớ lại hai câu nói không đầu không đuôi của Dư Lạc. Hắn dừng bước, cúi đầu nhìn bàn ăn còn chưa dọn dẹp ở tầng dưới. Trên đó vẫn còn chai vang đỏ chỉ còn một nửa.

Dư Lạc là người rất chú trọng hình ảnh cá nhân, chắc chắn sẽ không uống rượu bừa bãi. Một khi rượu vào, người ta sẽ thốt ra nhiều lời không nên nói. Trừ khi vốn định nói, nhưng không thể mở lời… Không thể mở lời?

Dư Lạc muốn nói cái gì mà không nói ra miệng được?

Cậu đừng đi?

Hoắc Dương dừng một lát rồi lại qua dọn dẹp bàn, xếp bát đũa cần rửa thành một chồng mang ra bếp. Giữa lúc làm việc nhà, hắn thỉnh thoảng lại ngẩn người.

Rõ ràng lúc trước người rời đi là cậu, vậy mà chuyện cậu mãi nhớ nhung lại là không cho tôi đi.

Dựa vào đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.