Đọc truyện Tình Yêu Trọn Vẹn – Chương 15: Phiên ngoại dịp Thất tịch: Món quà
Phiên ngoại dịp Thất tịch (1): Món quà
(1) Ngày lễ tình yêu ở một số nước Đông Á và Đông Nam Á, gắn liền với câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ
Hoắc Dương đã đợi dưới nhà được năm phút. Sáng sớm vốn bàn xong hai người sẽ ra rạp xem phim tình cảm, sau đó đi bộ tới siêu thị mua đồ ăn để tối làm lẩu. Thế nhưng, đứa bé hai tuổi đã chạy quanh đài phun nước trên sân được một vòng rưỡi, vậy mà giáo sư Dư vẫn đang chuẩn bị. Hoắc Dương nghĩ nếu anh còn không xuống, ngày Thất tịch mình chạy hai vòng với nhóc kia cũng coi như xong.
Lúc bước ra khỏi thang máy, Dư Lạc thấy Hoắc Dương đang chơi với một đứa bé bụ bẫm ở đằng xa. Hắn vui vẻ giơ quả bóng cao su lên cao, để nhóc kia trèo lên đôi chân dài của mình. Bởi khung cảnh ấm áp quá đỗi, Dư Lạc thả cái ví bị Hoắc Dương bỏ lại vào túi áo sơ mi, đứng ở cạnh cửa lớn mà hướng ánh mắt dịu dàng về phía hai chú cháu đang chơi không biết trời trăng.
Dường như Hoắc Dương rất thích trẻ con. Anh vừa nghĩ vừa rũ mắt nhìn loài bách hợp và trúc đào nơi bồn hoa. Hai năm trước, khi anh nằng nặc đòi Hoắc Dương đến nhà mình ở, nơi này còn trồng cây hoàng dương lá rộng, mà hoa của nó chẳng đẹp đẽ gì.
Hoắc Dương chơi một lúc mới nhận ra Dư Lạc đứng cạnh cửa. Hắn trả bóng cho nhóc kia, xoa xoa đầu nó vài cái rồi chạy nhanh tới trước mặt Dư Lạc.
“Giáo sư Dư rửa mặt thay đồ xong rồi hả?” Hoắc Dương đâm khuỷu tay về phía eo Dư Lạc.
Anh nhìn hắn rất lâu như cố nín, nhưng rồi vẫn mở miệng: “Ví của em đâu?”
“Đương nhiên là ở… Ơ chết?” Hoắc Dương sờ túi quần nhưng chẳng thấy ví đâu: “Không đúng, trước khi ra cửa em để ở tủ giày, hay là vừa nãy…” Hắn quay đầu nhìn chỗ mới ra chơi.
Không có, không có gì hết. Đứa bé thấy hắn quay lại còn nhảy cẫng lên bye bye: “Cháu chào chú.”
“… Tạm biệt nhé!” Hoắc Dương tính quay về tìm một lát. Trong ví không nhiều tiền vì giờ đều dùng thẻ, nhưng giấy tờ như chứng minh thư đều ở trong.
Chân mới cất bước, cổ áo đã bị người đằng sau kéo lại. Khi Hoắc Dương quay lại, Dư Lạc vừa cầm ví trong tay vừa cúi đầu nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
“Ôi! Anh lấy cho em hả? Ôi mẹ ơi… Làm em sợ chết khiếp. Ví làm sao mà mất được…” Hoắc Dương vội vã ôm ví vào ngực xoa xoa. Đi được vài bước, hắn đột ngột quay qua nhìn người bên cạnh: “Ánh mắt anh vừa nãy là sao? Có phải anh coi thường em không? Dư Lạc, chờ đã, anh cố ý!”
Trên đường rất đông người, phần lớn là các cặp tình nhân. Mấy cậu trai nắm tay các cô gái ăn vận đẹp đẽ. Hai người cứ dính lấy nhau nên bước chân cũng trở nên loạng choạng.
Khi cách rạp chiếu phim đúng một cột đèn giao thông, xe phải dừng lại rất lâu. Vé đã mua từ sớm, mà chưa tới nửa tiếng nữa phim sẽ bắt đầu. Hoắc Dương vội đến mức muốn đập đầu vào tường. Hoạt động giải trí của giáo sư Dư chưa từng có hạng mục: chen chúc với một đám người lạ giữa rạp chiếu phim đen thui để xem một bộ phim không rõ hay dở. Phần lớn thời gian, anh xem phim trên đĩa, hoặc đôi khi là web nước ngoài không có phụ đề, thỉnh thoảng làm xong việc sẽ ngồi xem trước máy tính. Hiếm hoi lắm mới thuyết phục được Dư Lạc đi xem phim, Hoắc Dương thật sự không muốn đến muộn tới nỗi bỏ lỡ cả đoạn mở đầu.
Ven đường có một trung tâm thương mại tên “Trời Xanh”, từ nơi ấy có rất nhiều cô gái cầm trà sữa bước ra. Lúc đưa mắt ra ngoài, Hoắc Dương nhìn chỗ đó nhiều thêm một chút.
“Ôi!” Hắn vỗ chân Dư Lạc: “Hay chúng ta đỗ ở garage chỗ này rồi đi bộ. Đi cũng không mất đến nửa tiếng, chắc chắn tới kịp!”
Lúc Dư Lạc đi đỗ xe, Hoắc Dương đợi hai phút lại thấy một cô bé vừa uống trà sữa vừa đi ra. Cô bé còn hăng hái bảo bạn mình phải đổi trà sữa cho nhau để uống thử.
Ngon đến thế cơ á?
Hoắc Dương vừa nghĩ vừa vào trung tâm thương mại. Vừa vào đã có một tiệm trà sữa mới khai trương đập vào mắt. Người đứng đợi rất đông, nhưng vì nhân viên làm nhanh nên đa số mọi người đợi tầm hai phút là đi. Thử xếp hàng đi vậy. Hoắc Dương đứng ra đằng sau rồi nhắn tin cho Dư Lạc: “Em đi mua trà sữa cho anh.”
“?”
“Muốn uống vị gì?”
Dư Lạc gọi thẳng qua: “Em đang ở đâu? Anh đỗ xe xong rồi, giờ qua chỗ em.”
“Em vào chỗ cửa mình vừa dừng xe ấy, dễ thấy lắm. Anh uống vị nào? Em thấy ở đây nhiều loại ghê.”
“Vị nào cũng được. Anh đến đây.” Dư Lạc cúp máy.
“Haiz…” Hoắc Dương nhìn một đống món trên thực đơn cũng chẳng biết loại nào ngon. Hắn càm ràm Dư Lạc chẳng chịu trách nhiệm gì đã cúp máy.
Cô bé nhân viên cười hỏi: “Anh muốn gọi món gì?”
“Anh… Các em có đề cử loại nào mới không?”
“Có ạ, ở bên này… Matcha hoặc cheese milk cap… Đây đều là sản phẩm mới. Còn có milkshake uống cũng ngon lắm ạ.”
Hoắc Dương thầm nghĩ, em đề cử thế này cũng như không, gần như đọc một lượt thực đơn rồi. Hắn chỉ nhìn ảnh rồi nghĩ một lát. Cái gì không ngọt quá, matcha hình như không quá ngọt, cheese không ổn, món đó ngấy chết…
“Anh ơi?”
“À, anh gọi cái này, hai cốc thêm đá!”
Đồ đúng là ra rất nhanh. Lúc Dư Lạc tới, Hoắc Dương đã lấy được hai cốc matcha milk cap size lớn, nhìn rất hấp dẫn.
Thời gian không còn nhiều, đi tới rạp cũng phải gần mười phút. Hoắc Dương cầm trà sữa đi về phía trước, đi được vài bước còn phải quay lại chờ giáo sư Dư.
“Em cứ đi đi, không phải để ý đến anh.”
“Anh đi nhanh lên. Trà sữa của em thành băng luôn rồi!” Hoắc Dương quyết định vứt trà sữa lại cho giáo sư Dư rồi lao đi.
Dư Lạc cảm giác địa vị của mình trong nhà lại rớt một chút. Cốc trà sữa có lẽ cũng đang cười trộm trong ngực anh.
Xem phim xong trời cũng sắp tối, nhưng mùa hè phương Nam chẳng cần biết mấy giờ vẫn cứ ẩm và oi bức như thế.
Hoắc Dương ra ngoài hít một hơi sâu. Cảm giác trên người dính dớp mồ hôi không mấy dễ chịu. Có lẽ Dư Lạc cũng bị như thế. Hắn quay đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy… Chỉ thấy cổ áo sơ mi của giáo sư Dư vẫn cài đến nút trên cùng. Hắn hơi muốn giấu giáo sư Dư nhà mình đi, không để người đàn ông này xuống phàm trần. Hắn ngắm da dẻ mịn màng và sống mũi thẳng kia, trong lòng càng khẳng định ý nghĩ khoá người lại là chính xác.
“Em đang nghĩ gì đấy?” Dư Lạc đã nhìn Hoắc Dương ngẩn người một lúc lâu.
“Ha ha… Không có gì. Tụi mình định mua gì đây?” Hoắc Dương cười gượng gạo.
“Gì cũng được, vào rồi xem.”
Siêu thị bày nhiều loại đồ ăn tươi ngon mới được mang ra từ trưa. Ở trong có khá nhiều bà nội trợ vừa bế con vừa chọn nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối. Hình như khuôn mặt của Hoắc Dương trời sinh được trẻ con ưa thích, lúc đang đi dạo bỗng có đứa bé nhào vào chân hắn cười khúc khích, làm mẹ nó sợ đến mức phải vội vã chạy ra dẫn đi.
“Uầy, Dư Lạc này, anh nói xem đẹp trai như em mà làm kẻ xấu lừa gạt trẻ con, chắc chắn lừa đứa nào trúng đứa ấy luôn.” Hoắc Dương sờ cằm tự sướng, lúc đi ngang qua gương còn vuốt vuốt tóc.
Dư Lạc chỉ lặng lặng đẩy xe đi chọn thịt dê tươi.
“Em đang nói chuyện mà, giáo sư Dư.” Hoắc Dương khá là để ý sự khẳng định của Dư Lạc với ngoại hình của mình.
“Có phải em rất thích trẻ con không?” Dư Lạc nhìn hai hộp thịt dê cuộn trong tay, sau đó hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Hoắc Dương sửng sốt. Đương nhiên hắn có nghĩ tới vấn đề này, đặc biệt là sau khi ở bên Dư Lạc.
“Đúng vậy.” Hắn nhìn Dư Lạc rũ mi, nhẹ nhàng trả lời.
Hắn yêu trẻ con, yêu thú cưng. Có ai lại không thích mấy đứa nhóc đáng yêu chứ. Bọn trẻ ngây thơ, giản đơn hơn người lớn nhiều, làm người ta thấy dễ chịu và thư thái.
Hoắc Dương tới đẩy xe, lấy hai hộp thịt dê cuộn từ tủ lạnh rồi bỏ cả hai hộp trên tay Dư Lạc vào. Xung quanh có rất nhiều người, rất nhiều cặp mắt. Có người đang nhìn hàng hoá, có người đang nhìn đám đông muôn hình muôn vẻ. Hoắc Dương kéo tay Dư Lạc để vai anh dựa vào thật gần, sau đó xoay mặt anh lại và đặt lên đó một nụ hôn. Hắn hoàn thành liền một mạch toàn bộ động tác, nhanh gọn và thuần thục như thể cả tháng không đi làm mà chỉ chuyên tâm dàn dựng và luyện tập tiết mục này.
Dư Lạc khẽ run lên. Anh nhìn Hoắc Dương với vẻ khó mà tin nổi. Vành mắt hơi đỏ lên, mà hàng mi cũng run rẩy không dứt. Hoắc Dương nhìn hắn cười cười, thế rồi điềm nhiên như không nắm tay Dư Lạc dạo quanh siêu thị. Mọi thứ xung quanh dường như chẳng hề thay đổi. Giữa đám đông náo nhiệt ồn ã, có hai người đàn ông tay nắm tay. Không ai quan tâm, không ai chỉ trỏ, thậm chí cũng ít thấy những ánh nhìn kì lạ. Thực ra không có ai sẽ đi để ý thế giới bên ngoài bản thân đang vận hành thế nào.
Ra khỏi siêu thị, Dư Lạc vẫn không nói câu nào. Anh chỉ nhìn Hoắc Dương, chờ câu trả lời của hắn.
“Từ bé em đã là trùm trong đám trẻ con. Em thích chơi với mấy đứa bé hơn mình, thấy đáng yêu mà chơi cùng rất vui.” Hoắc Dương châm điếu thuốc: “Sau này cũng vậy, thấy bọn trẻ ngây thơ chứ chẳng như người lớn chúng ta. Em thích trẻ con giống như thích vật nuôi ấy, đương nhiên ví dụ này không hợp lý. Nhưng mà với em mà nói, ở cùng với mấy đứa bé rất dễ chịu, rất thư giãn.”
“Có điều Dư Lạc à, chuyện này khác với việc em muốn có con hay không.” Hoắc Dương quay sang nhìn Dư Lạc: “Em không thấy mình đang hi sinh.”
Dư Lạc nghiêng đầu qua đối mặt với hắn.
Trong cuộc đời sẽ có nhiều lần phải lựa chọn giữ lấy hay buông bỏ. Em biết rất nhiều người cứ mãi nhớ nhung những thứ họ không có được, nhưng em thì không. Hoắc Dương không nói ra những câu này.
Hắn nâng chân lên, dựa vào đầu xe rồi dập tắt thuốc. Ánh đèn sáng chói ngoài cửa sổ làm trong xe hơi tối. Dư Lạc cũng cúi đầu dựa vào ghế.
“Với em, anh không phải sự thoả hiệp khi cuộc đời khó vẹn cả đôi đường. Dư Lạc, anh nhìn em này.” Hoắc Dương ngồi thẳng người, nói với giọng hơi khàn: “Anh là do em… do em chờ rất lâu… Em…”
Dư Lạc đột ngột quay đầu nhìn người trước mặt. Nước mắt đã rơi xuống từ khoé mắt Hoắc Dương. Ánh mắt ấy, Dư Lạc nghĩ cả đời mình cũng chẳng thể quên được. Từ trước tới nay chưa có ai từng làm như vậy, chưa có ai rút ruột rút gan chỉ để chứng minh sức nặng của một người khác trong tim mình.
Anh ôm lấy Hoắc Dương, nhẹ nhàng vỗ về lưng người kia bằng cả hai tay. Hoắc Dương tựa cằm lên vai anh, bởi cấn nên hơi đau một chút, còn nước mắt dường như làm bả vai ướt cả, thế mà vẫn không nỡ buông người ra.
Hoắc Dương hít một hơi sâu cho mình bình tĩnh lại, sau đó đẩy Dư Lạc ra, lấy giấy ăn lau nước mắt. Hắn hơi nhếch miệng, quyết định nói cho xong lời ban nãy. Dư Lạc quay lại rút giấy ăn trong tay hắn ném vào gạt gàn. Chóp mũi chạm chóp mũi, môi Dư Lạc dán lên môi hắn. Hoắc Dương vừa khóc xong nên hơi thở còn hơi gấp gáp. Khi hắn hé miệng trong vô thức, lưỡi Dư Lạc đã đẩy vào.
Hoắc Dương hơi phiền muộn. Đầu lưỡi của hắn chẳng có cơ hội khám phá nơi sâu xa của người kia, đã vậy còn bị đẩy vào thế bị động. Giữa lúc môi lưỡi đan vào nhau, Dư Lạc tiến quân thần tốc. Anh quấn lấy lưỡi Hoắc Dương, rồi lại bỏ qua thành trì đã chiếm trọn mà bắt đầu tiến thẳng về phía trước. Một chiếc, hai chiếc, rồi cả hàm răng của Hoắc Dương được chậm rãi liếm bằng hết, cuối cùng đầu lưỡi kia lưu luyến mãi nơi lưỡi hắn, ra ra vào vào, qua lại tới lui vô cùng tự nhiên.
Môi Dư Lạc đè lên môi hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua một lần. Sau cùng, môi Dư Lạc mút lưỡi hắn một cái “chụt” rồi anh mới buông người ra. Cùng với tiếng động nhẹ nhàng vang lên, Hoắc Dương đỏ bừng mặt. Lời muốn nói đều quên sạch sành sanh, trong đầu chỉ quanh quẩn tiếng “chụt” kia.
Dư Lạc xuống xe, định mở cốp sau lấy hai quả chuối tiêu mới mua cho Hoắc Dương ăn trên đường. Cốp sau đóng lại “ầm” một phát mà Dư Lạc vẫn chưa về. Hoắc Dương nhìn gương chiếu hậu cũng không thấy gì bên trong.
Người đâu?
Trêu người ta xong rồi chạy hả?
Hoắc Dương quyết định tự ra ngoài xem.
Dư Lạc đang ngồi xổm dưới đất, thấy hắn ra thì nở nụ cười. Hoắc Dương nhìn theo tay anh mới nhận ra có một chú cún con. Chắc cún được khoảng hai tháng, dường như mới sinh đã bị vứt bỏ. Trên người nó bẩn cực kì, lông dài nhưng lại chỗ có chỗ không. Chỉ có đôi mắt là long lanh ánh nước, rất dễ làm người mềm lòng.
Dư Lạc đổ ít nước rồi nhìn nó thè cái lưỡi màu hồng nhạt ra liếm từng tí một.
“Đây là giống gì nhỉ… Chắc là chưa cai sữa ha?”
“Không nhìn ra được. Nhưng mà trông không giống chó hoang, có vẻ như là bị bỏ lại, chắc chắn còn chưa cai sữa.” Dư Lạc đứng lên lấy một chiếc thảm nhỏ từ cốp sau.
“Anh muốn… nuôi hả?” Hoắc Dương nhìn anh trải thảm lên ghế sau.
“Ừ, trước tắm rửa cho nó rồi mang đi khám. Dương Dương, em ngồi sau trông nó đi.” Dư Lạc ôm cún con đặt lên thảm. Cún không quen mấy chỗ thế này nên bắt đầu bước lòng vòng một chỗ với vẻ bất lực.
Hoắc Dương đáp một tiếng rồi ngồi cạnh chó con.
“Sao anh biết em thích chó?”
“Hồi bé em thích.”
“… Đấy là chuyện từ đời nào rồi. Thôi, giáo sư Dư đặt tên cho nó đi. Con trai anh tên là Dư gì?”
Dư Lạc liếc qua gương chiếu hậu, nhìn Hoắc Dương đang vui vẻ chơi với chó ở ghế sau: “Hả? Con trai anh á?”
“Tên là… Em còn chưa nghĩ ra.” Hoắc Dương cau mày ngẫm nghĩ một lúc: “Hay gọi là Milk Cap (2) đi, loại hôm nay uống ấy.”
(2) Khổ tâm quá, milk cap hay milk foam có tên tiếng Việt không mấy bạn? Chả lẽ dịch là Nãi Cái theo Hán Việt?
“Được. Vậy nó là con em, Hoắc Milk Cap.”
“Anh biến đi!”
Làn gió buổi chạng vạng mang chút hơi lạnh. Dư Lạc lái xe đưa chú chó của đức tin tới bệnh viện thú y khám. Anh tình cờ quay lại nhìn người ngồi sau mà thầm nghĩ trong lòng. Anh biết những lời Hoắc Dương còn chưa nói, mà không phải hôm nay mới biết. Bởi vì anh cũng nghĩ như vậy, đã nghĩ như vậy từ rất lâu về trước.
“Em là món quà duy nhất mà anh phải đợi rất lâu, rất lâu mới được số mệnh trao cho.”