Bạn đang đọc Tình yêu trở lại – Chương 6
Chương 6Tác giả: Madge SwindellsC on đường trong trang trại quả là một cơn ác mộng đến nỗi Anna nghĩ rằng nếu có tới được thì cũng đi tong chiếc xe mới của cô. Càng đi sâu vào trong, phong cảnh càng tiêu điều. Trang trại của Simon nằm cách các trang trại khác ít nhất cũng phải mười dặm. Không một bóng cây, và ngoài mấy con cừu ra thì không hề có một dấu hiệu nào của sự sống cả. Anna đã bắt đầu thất vọng vì không tìm thấy nhà, nhưng rồi cuối cùng, cách cổng tới hai dặm đường, cô phải đánh ngoặt tay lái trước một khúc cua đột ngột và leo lên một ngọn đồi, suýt đầm sầm vào ba cái chuồng lợn xấu khủng khiếp làm bằng những tấm thiếc gò ra từ một thùng dầu paraphin đóng lại với nhau. Có tiếng lợn kêu eng éc trong chuồng. Anna nghĩ thầm trong bụng rằng một kiến trúc kinh khủng như thế này không bao giờ được chấp nhận ở Fonteinebleu cả. Khi cô ngó qua bức tường nhìn vào trong thì một con lợn nái xồ lên định tấn công cô để bảo vệ lũ con mới đẻ của nó. Ở chuồng bên cạnh là một con lợn sề khác, người ken đầy những vảy ghẻ lở gớm ghiếc. Tất cả bọn chúng đều không có thức ăn và nước uống; ba trong số mười lăm con lợn con đã bị chết. Cô bước lùi trở lại, cảm thấy bị sốc và bực bội vô cùng. Không có một vòi nước nào gần đấy nhưng dưới thung lũng cô trông thấy một dãy mái nhà. Cô đi tới rìa đồi ngó xuống, hóa ra đó là một ngôi nhà nhỏ có sân phía trước và khu vệ sinh phía sau. Ở bên trái là một túp lều bằng sắt xiêu vẹo, cạnh đấy là một khu đất có rào chắc để nhốt gia súc.
Anna quay trở lại xe và lái xuống thung lũng. Tới sân, cô cố hết sức phanh gấp chiếc xe theo kiểu mà Simon thường làm nhưng chẳng thấy có con gà nào chạy tán loạn cả. Cũng không có cô hầu gái nào lon ton chạy ra, thậm chí đến tiếng sủa của một con chó cũng không có nốt. Khu nhà như bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi. Anna trèo xuống khỏi xe, đóng sầm cửa lại và đứng bối rối cho tới khi Jacob lái chiếc xe tải tới nơi và đỗ lại đằng sau cô. Mặt trời rọi vào khuôn mặt của ông ta, phản chiếu những giọt mồ hôi lóng lánh. Ông ta đưa tay áo lên lau trán.
– Đường sá tệ quá, cô nhỉ. – Jacob nói. Anna cố giấu một nụ cười trước giọng nói chân chất của ông ta. Một tiếng rống từ khu đất rào vọng ra như báo điềm gở.
– Những con bò đang bị đau, còn nơi này thì trông cứ như là hoang mạc ấy. Không biết… – Cô dừng lại, cố gắng che đậy sự hoang mang của mình.
Trong bãi đất rào, sự hoang vắng lên tới tột độ. Mươi con bò, những bầu vú căng phình vì sữa, ngẩng đầu lên nhìn Anna bằng những cặp mắt buồn rầu. Dường như chúng đã đứng đó từ đêm hôm trước.
– Anh ấy thật quá đáng! – Cô buột miệng thốt ra và ngay sau đó lại ân hận vì những lời nói hấp tấp của mình. Jacob chắc chắn sẽ về thuật lại ở nhà à xem. – à, nhưng mà anh ấy đi săn cá voi cơ mà nhỉ. – Cô phân trần với Jacob. – Ai đó phải chịu trách nhiệm. – Cô lẩm bẩm một mình trong khi nhanh nhẹn với tay cầm lấy chiếc xô đang nằm úp trên mặt đất, đem tới hứng dưới bụng con bò gần nhất. Một dòng sữa vọt ra và con bò kêu lên một tiếng toại nguyện. – Nào Jacob, hãy xách xô đi lấy nước cho lũ lợn đi nào!
– Nhưng thưa cô…
– Cháu biết là phải đi xa đấy, bác Jacob ạ, nhưng ở gần đây cháu chẳng thấy có một cái vòi nước nào cả.
Jacob quay đi, mặt sưng sỉa.
– Phải có ai đó ở đây chứ nhỉ. – Anna nói to. – Anh ấy không thể bỏ mặc nơi này mà đi được, người ta bắt mất bò chứ còn. Mình biết chắc Simon không làm như vậy.
Khi những con bò đã được vắt sữa, cô lùa chúng vào bãi đất rào và xem xét các vết trầy xước trên da chúng. Đột nhiên có tiếng ầm ầm vọng ra từ chuồng bò. Anna nghe rõ liếng con Wagter gầm gừ và tiếng kêu tắc nghẹn của ai đó. Có nín thở chạy lại gần, trông thấy một người đàn ông say rượu nằm trên một đống nôn mửa, đang cố sức gạt con chó ra xa.
– Này. – Anna gọi to, cố nhìn kỹ vào mặt cái hình thù hôi hám ấy. – ông là ai?
– Jan. – ông ta càu nhàu.
Cô cúi xuống phía trên người đàn ông, suýt nôn oẹ. Mùi hôi hám lưu cữu trên người lão nông dân, mùi rượu vang chua loét, mùi thuốc lá, mùi khói bếp và rác rưởi hòa lẫn với nhau tạo thành một thứ mùi thật kinh khủng.
Anna vui mừng khi nghe thấy tiếng chân Jacob tiến lại gần.
– Ông làm việc ở đây à? – Cô hỏi, trong bụng thầm mong không phải vậy.
– Đốc công. – ông ta cười nham nhở, chiếc răng duy nhất, nâu xỉn và sứt sẹo, nhô ra từ giữa hàm trên. Khuôn mặt ông ta vàng vọt và nhàu nhĩ. Anna đoán chừng ông ta chính gốc mang dòng máu Hottentot, một trong số ít thổ dân còn sót lại chưa tuyệt chủng ở vùng Nam Phi này.
– Đốc công của trang trại này ư? Thật nực cười! – Cô ngờ vực. – Hãy ném ông ta vào chuồng bò đi Jacob, phải thế thì ông ấy mới tỉnh rượu được.
Người đàn ông say xỉn bị lôi đi xềnh xệch xuống dưới sườn đồi và bị ném vào chuồng bò làm bùn ở đó bắn lên tung tóe. Ông ta nằm đó một lát, vẻ hài lòng nhưng rồi lại vùng dậy, người phủ đầy bùn, miệng thổi phì phì, tấn công Jacob một cách điên dại. Jacob tóm cổ ông ta nhấc bổng lên dễ dàng như một con chó bắt một con thỏ và ném ông ta trở lại chuồng bò. Lần này, Jan đứng lên vẻ ngoan ngoãn phục tùng, hoàn toàn tỉnh rượu, lủi nhanh về túp lều của ông ta nằm cách chuồng bò một đoạn.
Anna quay trở lại, lấy hết can đảm để tiến vào trong nhà. Gió nổi lên, cánh cửa đu đưa cọt kẹt trong gió. Chắc trong nhà chẳng có gì đáng giá nên Simon không khóa cửa bao giờ. Khi cô nhìn thấy Jacob đang từ trên đồi đi xuống, cô mạnh dạn đẩy cửa bước vào.
Sau một thoáng lóa mắt vì tia nắng rọi trên bức tường quét vôi trắng xóa làm cho Anna không thể nhìn thấy gì, khi mắt cô đã điều chỉnh quen với bóng tối lờ mờ thì cô thấy mình đang đứng trong một căn nhà tồi tàn. Ngoài chiếc lò sưởi cũ kỹ, căn phòng hoàn toàn trống rỗng. Những bức tường đen sì vì khói, sàn nhà bằng xi măng gồ ghề, những vết nứt tựa như lòng sông bị xói mòn. Trần nhà là những thanh xà nặng nề, thấp lè tè tưởng chừng như với tay là tới, những bức tường dày nặng nề được làm bằng những tảng đá và bùn trét lại, lỗ chỗ hàng nghìn tổ kiến. Góc phòng treo một cái chảo rán đen sì. Không có chạn bát và chậu rửa, tệ hơn nữa là không hề có lấy một vòi nước. Đây rõ là một căn nhà cũ lắm rồi, Anna nghĩ bụng. Một nửa căn bếp trước chắc đã từng là lò bánh mì bởi vì có một ống khói to chiếm tới nửa mái nhà, những tấm tôn múi quây lại một cách thô thiển. Những thanh xà nhà chắc chắn là đã được trục vớt từ một vụ đắm tàu cách đây tới trăm năm có lẻ. Càng nghĩ Anna càng thấy căng thẳng. Một lát sau, cô lấy hết can đảm để thám hiểm nốt phần còn lại của ngôi nhà. Có hai phòng ngủ một phòng khách và một căn phòng nhỏ nữa nối liền với bếp, chắc là phòng để thức ăn. Trong phòng ngủ đầu tiên có một chiếc giường bằng sắt phủ chăn và đệm. Một chiếc mắc áo đóng vào tường có treo một bộ quần áo đàn ông. Ở phòng ngủ thứ hai có hai chiếc áo sơ mi khô còng queo treo bên cạnh một chiếc điện thoại. Không có nhà vệ sinh cũng như phòng tắm, không điện, thậm chí đến nước cũng không. Những ô cửa sổ thì vỡ nham nhở khiến cả căn nhà hết sức lạnh lẽo.
Khi Anna nghe tiếng Jacob gõ vào cánh cửa, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh.
– Tôi dỡ các thứ đồ trên xe xuống, cô chủ nhé. – Giọng ông ta lộ rõ vẻ sốt ruột. – Tôi còn phải quay về.
Cái ý nghĩ bị bỏ lại một mình trong khung cảnh lạnh lẽo này khiến cô thất vọng. Nhưng bây giờ đây đã là nhà của mình rồi, cô tự nhủ. Của cô và của Simon. Cô phải cải tạo lại để nó dễ chịu hơn. Việc đầu tiên là xây một nhà vệ sinh, cô quyết định và đi ra ngoài tìm nước.
Cuối cùng, cô cũng tìm thấy một cái máy bơm đặt bên cạnh cối xay gió đằng sau bụi cây khuynh diệp cách nhà tới một trăm yard [3]. Trong sân nhà thì chỉ có một phi nước ngọt với mấy máng dẫn nước từ những mái nhà xung quanh.
Trước khi đêm xuống, Jacob và Jan đã khuân hết đồ đạc của cô vào trong nhà và căn phòng ngủ lúc trước trống trơn giờ chất đầy những chiếc thùng gỗ. Ngôi nhà trở nên ấm cúng hơn. Giường, tủ và bàn trang điểm được kê tạm trên mặt sàn gồ ghề. Mẹ cô còn gói ghém cho cô cả một ít dụng cụ làm vườn. Anna xếp tất cả ra chiếc ghế dài. Bây giờ cô mới thấy mệt và đói.
– Cháu nghĩ là bác có thể về được rồi đấy. – Cô ngượng nghịu nói với Jacob. – Bác chỉ cho cháu cách nhóm lò với.
– Điều đó không khó, nhưng trong lò bừa bộn quá, Jacob tìm được một chiếc đèn bão và một cái búa ở chuồng bò. Ông ta treo đèn lên một cái móc trên trần nhà.
– Cô nên cầm diêm của tôi. – ông ta lúng túng móc từ trong túi ra một ít diêm. – Tôi đã nhốt gà vào chuồng, sáng mai cô nhớ thả chúng ra nhé. Con mèo của cô tôi cũng đã đem vào trong nhà. – ông ta quay đi với vẻ mặt buồn rầu và căng thẳng.
– Cháu cám ơn bác, bác Jacob. – Cô ngồi xuống một chiếc thùng trong góc phòng, lắng nghe tiếng xe tải đi xa dần. Cô thấy lạnh nhưng lại sợ phải đứng dậy. Cuối cùng, cô cố gắng tự trấn an mình: “Nào Anna, đừng sợ!” và xách chiếc đèn bão trong tay, cô đi từ phòng này sang phòng khác, hy vọng tìm được màn cửa để che cửa sổ lại.
Gió lại nổi lên, phả vào trong nhà những làn gió lạnh cắt da cắt thịt. Nến tắt phụt, ngọn lửa trong đèn rung rinh, và Anna bắt đầu nói chuyện một mình. “Trước tiên là phải thu xếp lại cho căn bếp gọn gàng, những việc còn lại thì đơn giản hơn”.
Dường như cảm nhận được nỗi buồn của Anna, con Wagter chui vào trong gầm giường, nằm rên rỉ trong đó khi Anna lần lượt mở các thùng gỗ ra.
Tới hơn mười giờ, chợt cô nghe thấy có tiếng động từ phía chuồng gà, tiếng những con gà mái kêu cục cục và vỗ cánh phành phạch, tiếng những bước chân nặng nề. Wagter phi ra cửa trong khi Anna co rúm người lại ở góc bếp. Nhưng khi cô nghe thấy tiếng một trong những con gà mái quý giá của mình bị vặn cổ thì cơn giận bùng lên thay thế nỗi sợ hãi.
Cô lao ra khỏi nhà chạy trên những bậc đá dẫn tới chuồng gà, cũng vừa lúc Jan chui ra. cầm một con gà chết trong tay.
– Ông là đồ ăn cắp! – Anna bật khóc thổn thức và giằng con gà lại. Cô vung búa nện vào đầu Jan làm cho lão ngã lăn từ trên bậc đá xuống dưới đất.
Anna ngồi phịch xuống bậc đá, òa khóc nức nở. Jan là người duy nhất trong vòng mười dặm trở lại đây và cô đã giết chết ông ta. Cô thấy lạnh cóng, không dám đi xuống dưới.
Một lát sau Jan ngồi dậy, xoa tay vào gáy và cười nhăn nhở.
– Cô chủ trẻ ơi, tôi đói quá. – ông ta rên rỉ. – Cô đừng sợ, chỉ là già Jan muốn tìm cái ăn thôi mà.
– Tôi không sợ lão. – Cô vặn lại. – Wagter, đuổi lão ta đi!
Con chó lao tới, cắm ngập răng vào cẳng chân của Jan khiến Jan gào tướng lên, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi với con Wagter tớp tớp phía sau. Rõ ràng là cô không được an toàn ở đây vì tên ăn trộm này, Anna nghĩ. Cô khệ nệ bê những chiếc rương to và nặng chặn vào cửa. Anna gần như phát khóc vì vui mừng khi tìm thấy một chiếc thùng đựng đầy thức ăn dự trữ. Có cả bánh bích quy cho chó và một hộp cá cho con mèo Ming, nhưng con mèo đã biến đi đâu mất tăm. Cho tới nửa đêm, gió tây nam nổi mạnh làm tung những bọt nước biển vào trong nhà. Anna nghe rõ tiếng vật vã của gió, cố gắng không nghĩ tới Simon giờ đang ở tít ngoài khơi trong cơn bão tố, đuổi theo một con cá voi chết tiệt trên chiếc thuyền câu bé xíu. Thật điên rồ! Ngọn lửa trong chiếc đèn bão nhỏ dần và tắt hẳn. Không gian tối đen và trống rỗng. Anna bật khóc to vì bất lực. Đá văng giày ra xa, cô choàng lên mình một tấm chăn chiên, nóng lòng mong tới sáng.
Những tiếng động khả nghi và nỗi sợ hãi vì đơn độc khiến Anna không tài nào ngủ được. Cô nghe có tiếng những con cừu cái gọi con và tiếng những con cừu non đáp lại. Một con cừu non không trả lời tiếng gọi của mẹ nó, có lẽ nó bị lạc hoặc chết rồi cũng nên. Cô cũng vậy, lạc lõng và bị bỏ rơi hoàn toàn. Một lúc lâu sau, cô rơi vào trạng thái lơ mơ nửa thức nửa ngủ. Chợt cô trông thấy một khuôn mặt ló vào từ cửa sổ, nhìn cô chằm chằm. Vài giây sau, Jan bỏ đi và cô thấy rùng mình ớn lạnh. Cô quyết định việc đầu liên sẽ làm vào sáng hôm sau là chữa lại cửa sổ và mua khóa gắn ở cửa ra vào.
*
* *
Già Jan tỉnh dậy vào lúc nửa đêm với cổ họng bỏng rát và cái đầu nặng trịch. Già rón rén đi vòng quanh ngôi nhà và nhòm vào từng ô cửa sổ để tìm xem cô chủ trẻ có rượu vang hay không. Khắp nhà chất đầy những thứ vô giá trị, nhưng rượu vang thì lại không có lấy một chai. Một lát sau, già loạng choạng đi tới chỗ giếng khoan và nhúng cả đầu xuống nước. Làn nước lấp lánh ánh bạc và khi già ngẩng lên, già ngỡ ngàng trông thấy những gốc rạ trong thửa ruộng lúa mì như những thanh bạc thỏi, sáng ngời dưới ánh trăng. Mắt già hoa lên và đầu óc già mụ đi bởi vẻ đẹp diệu kỳ của nó.
“Già Jan đáng thương ơi, – già lẩm bẩm một mình. – Không có gì để ăn, cũng chẳng có gì để uống”. Già sực nhớ tới điếu thuốc quấn bằng lá gai dầu đang hút dở vẫn còn nằm trong túi. Già thò tay vào lôi nó ra, khum tay châm lửa và rít lên lập bập từng hơi với một vẻ thèm khát. Và già bắt đầu thấy nguôi ngoai cảm giác thèm rượu, trạng thái căng thẳng thần kinh dần tiêu đi. Dòng máu nóng lại chảy trở lại trong huyết quản của già, ấm nóng và dễ chịu lạ lùng. Già cảm thấy như làn da của mình được hồi sinh, móng chân móng tay mọc nhanh như những chồi non trong mùa xuân nảy mầm. Đột nhiên, già nhớ lại một điệu hát xa xưa từ hồi già còn trai trẻ. Già cất lên một giọng hát du dương và bắt đầu nhảy múa, cặp mông gầy còm của già đung đưa theo nhịp hát. Tiếng hát đánh động một con cú. Rít lên the thé, nó bỏ rơi con mồi và bay vút lên nền trời tối đen. Già Jan giật mình ngã ngồi xuống đất. Già thốt ra một câu chửi thề và dứ nắm đấm về phía con chim, sứ giả báo điềm gở. Già rít nốt điếu thuốc cho tới khi nó hóa thành tàn rồi ngả người xuống một gốc cây, nhắm mắt lại và mỉm cười vu vơ, lắng nghe tiếng lanh canh rộn rã của làn nước bắn lên từ giếng khoan và tiếng gió xao động trong vòm lá. Cuối cùng, già nghĩ tới cô chủ trẻ xinh đẹp tuyệt trần, người khiến già nhớ lại mẹ của mình. Mặc dù chưa một lần được trông thấy mẹ nhưng già biết chắc một điều rằng mẹ của già rất đẹp. Khi già hình dung ra cặp mắt xanh mở to và làn da trắng mịn của cô gái, già không hề giận dữ vì cô đã dùng búa đánh vào đầu già. Nói đúng ra, cô không hề có lỗi khi bảo vệ đàn gà mái của mình. Tự dưng, già cảm thấy mình sẽ sẵn sàng vui lòng chết vì cô. Và già chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ hoàn toàn thanh thản.
Anna bị đánh thức trước lúc bình minh bởi tiếng động phát ra từ phòng bên cạnh. Cô lăn khỏi giường trong nỗi khiếp sợ, lần mò tìm diêm trong khi Wagter gầm gừ. Khi tia lửa lóe lên, cô trông thấy một cặp mắt xanh sáng rực và con mèo của cô, trông rất dữ tợn, đang ngậm một con chuột chết trong mồm. Anna kêu ré lên, đánh rơi que diêm xuống đất. Wagter lao ra, con mèo bỏ chạy sang căn phòng trống bên cạnh. Cô đóng sầm cửa lại và đứng run bắn lên vì sợ hãi. Nhưng cô cũng thấy nhẹ lòng. Vậy là Ming đã được an toàn. Hơn nữa, nó lại còn tự kiếm ăn được. Anna dò dẫm đi về phía giường, ngón chân vấp phải những chiếc thùng ngổn ngang trên sàn. Cô ngã người xuống tấm mền, nhưng cơn buồn ngủ tan biến khi cô nghe thấy tiếng kêu, giờ đã yếu ớt hơn của con cừu lạc mẹ. Cô mong sao mình có thể cứu giúp được con cừu đó như thể làm vậy thì tức là cô đã tự cứu giúp cho chính bản thân mình. Cuối cùng, nghĩ rằng không gì có thể tồi tệ hơn là nằm trong bóng tối mà hình dung ra những điều khủng khiếp, cô quyết định trở dậy để đi tìm con cừu.
Ở ngoài trời, Anna cảm thấy dễ chịu hơn và nỗi sợ hãi của cô cũng mất hẳn. Từ trên một đỉnh đồi, trong những tia sáng nhẹ nhàng đầu tiên của buổi ban mai, cô trông thấy những hình dáng trắng mờ đang chạy lung tung trong một thung lũng. Cô cũng nghe rõ hơn tiếng kêu của con cừu non, nhưng khi cô đi xuống gần đám cừu đó thì chúng liền tản ra như những cụm bông trôi dạt trong sương mù buổi sớm. Cô càng đuổi theo thì chúng càng chạy xa hơn. Một sự tìm kiếm vô vọng. Cô ngồi xuống tảng đá dưới một bụi cây, ngủ gà ngủ gật chờ trời sáng. Chợt cô tỉnh ngủ hẳn và trông thấy ánh hồng đã hửng lên ở đằng đông. Những cánh đồng trở nên đẹp một cách khó tin. Sương mù đã rút về thung lũng, những đỉnh đồi tắm trong làn ánh nắng rực rỡ. Cô tự hỏi không biết cái gì đã làm mình thức giấc và cô nhận ra đó chính là sự tĩnh mịch. Đàn cừu cụm lại với nhau, đứng im phăng phắc, cùng nhìn qua vai về một hướng. Giờ thì cô đã trông rõ con cừu non của mình. Nó chỉ chừng ba ngày tuổi, rất dễ nhận ra bởi một vết đốm màu vàng ở trên lưng. Nó rất yếu, lảo đảo chạy từ con cừu này sang con cừu khác đòi bú. Mỗi lần như vậy, nó chỉ nhận được một cái đá. Chỉ có nó là không hề để ý đến mối nguy hiểm đang oai vệ đi lại giữa những bụi cây. Đó là một con linh miêu, tai nó cụp xuống, đuôi thì vươn ra trong khi nó thu mình lại và di chuyển rất nhanh về phía bầy cừu.
Anna thất đảm: đã quá muộn để bảo vệ lũ cừu. Cô nhảy những bước dài, chân vấp vào sườn dốc gồ ghề, vừa lao xuống dưới thung, cô vừa huơ mạnh hai tay và la hét ầm ĩ. Bầy cừu quay lại nhìn cô vẻ cảnh giác và bắt đầu chen lấn xô đẩy nhau tạo thành một quang cảnh hỗn loạn. Trong khi đó, con linh miêu vẫn tiếp tục tiến lại gần. Anna cúi rạp người xuống, nhặt lên một hòn đá và ném mạnh về phía con vật. Trượt. Nhưng con vật cũng dừng sựng lại, quay sang gầm gừ với cô. Cô nhặt tiếp một hòn đá và lại ném. Lần này, hòn đá rơi trúng vào mông nó. Vừa bực tức lại vừa sợ hãi, nó quay đầu bỏ chạy, miệng vẫn gầm gừ. Và trong đôi mắt màu vàng của nó lấp đầy nỗi thù hận. Đó là một con linh miêu béo tốt và khỏe mạnh, rõ ràng là nó đã tọng vào bụng rất nhiều cừu của trang trại Modderfontein.
Con linh miêu chạy nhanh lên đồi và chẳng mấy chốc nó khuất hẳn sau những bụi cây. Anna liền lao về phía con cừu non, tóm lấy hai chân sau của nó kéo mạnh về phía mình và kẹp vào nách. Con cừu non be lên một tiếng nghe thật đáng thương và rồi không chống cự lại nữa, nó tin cậy nép sát vào lòng Anna.
Khi trở về nhà, cô rất ngạc nhiên thấy già Jan đang làm việc say sưa, không hề tỏ vẻ mệt mỏi hay đau đớn gì sau cú ngã đêm qua. Già đã vắt sữa xong cho những con bò và đã gạn kem ra khỏi sữa. Anna lấy một bình váng sữa đem cho con cừu non uống, nhưng cô sớm thấy mệt mỏi vì cứ phải nhúng tay vào váng sữa và đút vào mồm cho nó bú. Thứ mà cô cần bây giờ là một bình sữa có núm vú bằng cao su. Cô định bụng sẽ vào làng mua một cái. Lại còn những bức tường đen thui, những khung cửa sổ gãy nát, sàn nhà gồ ghề và cả những đống rác rưởi ở khắp nơi nữa chứ. Anna cảm thấy hết sức chán nản. Quá nhiều thứ cần phải sửa chữa, cô nghĩ, nhưng Simon chắc sẽ rất hài lòng khi anh trở về nhà mà thấy một căn nhà gọn gàng sạch đẹp. Cô moi từ trong túi ra số tiền mà cha đã cho và ngồi xuống liệt kê những thứ cần phải mua. Cô thấy hoang mang trước số lượng những thứ đó.
Anna không nén nổi nỗi nhớ nhà. Cô nhớ cha, nhớ mẹ kinh khủng, nhưng phải tự xoa dịu mình bằng viễn cảnh Simon sẽ trở về nhà và đứa con của họ sẽ ra đời ở đây. Cô yêu Simon biết bao mặc dầu lối cư xử của anh thực là kỳ quặc. Và cô cũng không hiểu nổi tại sao anh yêu trang trại đến thế, làm việc hăng say vì nó thế mà lại để cho nó dơ dáy bẩn thỉu đến nhường này.
Mặc dù tự cô đặt ra ình nhiệm vụ cải tạo lại ngôi nhà nhưng Anna vẫn cảm thấy bế tắc quá. Lại vừa nghĩ thêm ra một việc nên cô cầm bút ghi thêm hai cái chuồng lợn mới vào bảng liệt kê những việc cần làm.
Hai tuần kế tiếp lấp đầy công việc. Những bức tường được cọ sạch và sơn vôi, chuồng gà được quét sạch mạng nhện, sàn bếp được láng lại bằng xi măng, xà nhà được đánh bóng loáng. Sàn nhà và mái nhà vốn dốc về phía thung lũng, khoảng cách giữa chúng lại thấp nhưng có thêm thảm và màn cửa, ngôi nhà thay đổi một cách diệu kỳ. Khi công việc kết thức, Anna cảm thấy tự hào về ngôi nhà cổ kính của mình.
Già Jan giúp cô cày xới và rào giậu một khoảnh ruộng để trồng rau, nhưng già cũng đặt ra một vấn đề khiến Anna trăn trở hàng ngày. Già đã được sinh ra ở Modderfontein, cha mẹ già cũng vậy. Già không biết gia đình già đã sống ở đây lần hồi kiếm ăn từ đất và biển được bao lâu rồi. Già không được dạy dỗ, không được đi học bao giờ. Già cũng không biết lái máy cày. Già được nuôi ăn ở đây chỉ có mỗi một nhiệm vụ là hầu hạ người ta. Ngoài ba bữa cơm, già còn được trả công một cốc vại lớn rượu vang ngọt, thứ làm cho già thường xuyên ở trong tình trạng nửa tỉnh nửa say. Già làm việc để đổi lấy quyền được sống trên mảnh đất này và nuôi một vài con gà, cũng hôi hám y như già vậy, trong túp lều lụp xụp của mình. Anna đồ chừng già được trả công rất bèo cộng thêm một bao tải ngô và những đầu thừa đuôi thẹo của một con cừu sau khi mổ. Ngày của già trôi qua là những quãng thời gian giữa hai chén rượu. Anna cho rằng đó chính là nếp sống của cả chủ lẫn tớ. Cô định bụng sẽ làm cho nó thay đổi.
Mặc dù có khổ người nhỏ thó và khuôn mặt nhàu nhĩ xấu xí, song già Jan lại là một người làm việc rất cừ. Nhưng già lại ở bẩn tới mức không thể nào mà đứng gần cho được. Cuối cùng, Anna lấy hết can đảm nói với già:
– Này Jan, nếu cháu mua cho già mấy bộ quần áo mới thì già có chịu lắm không?
Già Jan nhìn lên cười nhăn nhở.
– Cô chủ bảo sao cơ? – Trán già cau lại trong khi cố gắng để hiểu ra vấn đề.
– Jan, già hôi lắm ! – Cô nói. – Già phải tắm đi thôi!
Già Jan cười một cách ngỡ ngàng, lại có người để ý xem mình có tắm hay không ư? Nhưng Anna vẫn kiên trì thuyết phục. “Người da trắng toàn nghĩ tới những điều phù phiếm”, già lẩm bẩm. Nhưng việc cô chủ nói chuyện với già, lại còn hứa hẹn mua cho già những bộ quần áo mới nữa làm cho già xao xuyến. Già lại cười nhăn nhở:
– Vâng, cô chủ ạ.
Mấy hôm sau, Anna vào làng mua cho Jan vài cái quần bằng vải kaki và mấy chiếc áo. Cô đọc được một tờ thông báo về cuộc bán đấu giá sắp diễn ra gần đây. Cô liền tới đó và mua được tám con gà tây, sáu con ngỗng cái và một tá gà mái đẻ với giá khá rẻ.
Ngày trôi qua với hàng núi công việc, nhưng khi đêm xuống, những nỗi sợ hãi lại ập đến với Anna: Simon giờ đang ở đâu? Liệu anh ấy có trở về? Nhỡ anh ấy chết đuối ngoài biển thì sao nhỉ? Cũng có thể anh không muốn lấy cô nữa vì giờ đây cô không có một xu dính túi. Bây giờ thì còn ai cần đến cô nữa chứ! Chắc chắn không phải cha mẹ cô rồi. Chứng cớ là mẹ cô đã không hề gọi điện tới. Cô đang bị bỏ rơi trong nghèo túng cơ cực. Không có ai ở đây bên cạnh cô cả. Mỗi một tiếng động lạ, tiếng cành cây gãy, tiếng lá xào xạc trong lùm cây khuynh diệp, tiếng hú của những con khỉ đầu chó đều gây cho Anna cảm giác cô đơn tột đỉnh nơi tận cùng của thế giới này.
Tồi tệ nhất là nỗi lo sợ cho tương lai, vì đến giờ thì cô phải công nhận là cha đã đúng. Vùng đất này sinh lợi quá ít và số lúa mì mà Simon trồng thì mọc yếu ớt lơ thơ. Anna đã tiêu hết phân nửa số tiền mà cha đã cho và cô định bụng sẽ để dành một trăm bảng còn lại cho đứa bé. Tắt nến đi để tiết kiệm, cô nằm cuộn tròn trong bóng tối và cầu mong cho trời mau sáng.
Khi lao động là nơi ẩn náu khỏi lo âu phiền muộn thì một núi công việc khổng lồ cũng sẽ được hoàn thành chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn ngủi. Chẳng bao lâu, Anna đã làm xong tất cả những công việc mà cô đặt ra. Cô quay sang xem xét kỹ lại toàn bộ trang trại. Một buổi sáng cô bảo Jan thắng yên con ngựa Vixen và cưỡi đi khắp trang trại.
Đó là một cuộc tham quan đầy thất vọng. Ngoài thửa ruộng bé xíu trồng lúa đại mạch ra, cô chỉ tìm thấy tới năm mươi xác cừu bị linh miêu giết. Anna quyết định lùa số cừu còn lại, quây chúng vào, nhốt những con đang chửa và đang cho sữa vào trong bãi cỏ linh lăng.
Buổi sáng ngày 30 tháng Bảy, vào lúc mười giờ, gió đổi hướng và bắt đầu thổi tới từ phía tây bắc báo hiệu trời sắp mưa. Không gian không còn đượm hương vị mặn mòi của biển nữa mà ngập ngụa mùi hôi thối của khu lò mổ cá voi khiến Anna thấy khó chịu vô cùng. Họ đang mổ cá. Anna nín thở vì nghĩ rằng vậy là Simon sắp về. Cô đứng yên, bối rối và phấn khởi. Rồi cô bật khóc to và quay đầu chạy thật nhanh về nhà, tự hỏi liệu mình còn đủ thời gian để tắm gội và thay đồ trước khi Simon về tới hay không.
Chẳng bao lâu sau, cô đã ngồi trong bồn tắm đặt trên sàn bếp, hì hụi kỳ cọ khắp người. Cô chỉ dừng lại khi nhận ra sự thay đổi trên cơ thể mình. Mặc dầu mới chỉ có bầu được ba tháng nhưng eo lưng của cô đã không còn nữa và bụng thì đã phính hẳn lên. Anna bồi hồi nhớ lại cái đêm cô đã ở cùng Simon và cô đang mong đợi giờ khắc được đoàn tụ lại với anh. Trông anh ấy bây giờ ra sao nhỉ, cô tự hỏi. “Ôi Simon, Simon yêu quý!” – Cô thì thầm thành tiếng và bỗng chốc, một niềm ham muốn dâng đầy trong cô. Cô mường tượng ra vẻ mặt vui mừng của Simon khi anh trông thấy sự thay đổi ở căn nhà và được hưởng bầu không khí gia đình ấm áp. Nên nấu món gì bây giờ nhỉ? Anna quyết định sẽ thịt một trong số những con gà mái quý giá của mình.
Quấn một chiếc khăn tắm quanh người, cô đi nhanh vào phòng ngủ và lo lắng nhìn vào gương. Cô gần như phát khóc lên khi trông thấy khuôn mặt sần sùi đỏ ửng và hai mí mắt sưng húp của mình. Lại còn tóc nữa chứ, cứ ẹp xuống chẳng ra hình thù gì cả. Cô thở dài và ướm thử chiếc váy xanh đẹp nhất của mình vào người nhưng nó quá nhỏ. Cô đã từng thon thả như vậy sao? Trong nỗi hoang mang ngày một tăng, cô thử lại tất cả số quần áo cũ của mình nhưng chẳng có cái nào vừa cả. Cô sực nhớ ra hòm quần áo bầu cũ mà mẹ đã gói ghém cho cô, cô mở tung ra lục lọi.
Tới trước bữa trưa thì nồi luộc gà đã sủi trên bếp. Anna trông cũng đã khá hơn vì cô đã bện lại tóc quấn lên quanh đầu, thoa một chút phấn vào má và mặc một chiếc váy bầu in hoa xinh xắn. Anna dành hết phần còn lại của ngày hôm đó đi tới đi lui từ tấm gương trong phòng ngủ ra ngoài bãi đất rào nơi Jan đang xây hai cái chuồng lợn mới, rồi lại trở vào bên bếp lò. Khi mặt trời đã lặn, cô bắt tay vào làm những việc lặt vặt khác trong nhà, tâm trạng nặng nề vì thất vọng. Cô nhốt đàn gà mái và con cừu non lại, lùa lũ gà tây vào chuồng, thắp nến lên và ngồi xuống ghế. Thỉnh thoảng Anna lại tưởng rằng mình nghe thấy tiếng xe tải của Simon đi vào trong sân. Cô vội vã lao ra cửa để rồi lại thất vọng quay vào. Cuối cùng, cô ngủ thiếp đi trên ghế và chỉ tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp ngoài khung cửa sổ. Lúc này đã là nửa đêm, Anna thấy lạnh. Và với một tâm trạng buồn rầu chán nản, cô lên giường đi ngủ.
*
* *
Khi Simon rời khỏi khu lò mổ thì trời đã chạng vạng tối. Anh đi ra xe, khắp người ướt sũng và lạnh cóng. Anh cười tủm tỉm vỗ nhẹ vào túi, năm mươi bảng nặng trĩu trong đó khiến anh cảm thấy rất vững dạ. Vận may đang ở trong tầm tay anh và tất cả những gì anh cần bây giờ là mưa. Anh đã thuyết phục được lão giám đốc ngân hàng đa nghi chết tiệt đó là trang trại Modderfontein sẽ được mùa lớn trong năm nay. Anh nóng lòng muốn quay về nhà nhưng vẫn còn một vấn đề nữa cần phải giải quyết: chuyện giữa anh và Anna. Giờ thì chắc là Anna và người cha cổ hủ của cô ấy đã có đủ thời gian để suy nghĩ về món tiền hồi môn của Anna. Simon tin chắc rằng cuộc nói chuyện sắp tới sẽ được xuôi chèo mát mái hơn. Anna chắc đang mong anh lắm đây. Bụng cô ấy giờ có lẽ đã lùm lùm rồi. Anh lại cười tủm tỉm. Có thể nói là vận may đã giúp anh đâm trúng con cá voi ấy. Anh sẽ dành số tiền đó để mua một chiếc xe mới toanh. Ba tuần ngoài biển đã giúp anh giải quyết được rất nhiều việc.
Anh lái xe đi mà chẳng chú ý gì tới đường sá cả vì đang mải mê hồi tưởng lại cuộc săn đuổi thú vị trên chiếc thuyền câu bé tí xíu của mình. Suốt hai tuần lễ, họ đã đuổi theo nó trên mặt biển đầy dông bão và sóng cồn. và chính anh là người đã phóng lao trúng vào người con cá khiến nó chết ngay lập tức. Đó mới chính là cuộc sống của anh. Đã có lúc anh nghĩ tới việc bán trang trại đi để đầu tư hoàn toàn cho nghề săn cá, nhưng ai thèm mua Modderfontein cơ chứ? Suy nghĩ này khiến Simon cụt hứng và làm giảm hết nhiệt tình của anh. Anh trấn tĩnh lại và lái xe từ tốn hơn cho đến khi tới được Fonteinebleu.
Anh đỗ xe ở một góc khuất ngoài rìa sân và lẻn đến bên hông nhà tới cửa sổ phòng Anna. Anh gõ nhẹ vào cánh cửa nhưng không có tiếng đáp lại. Ngay đến cái cũi chó cũng hoàn toàn trống trơn. Simon thấy ngạc nhiên và thất vọng. Anh bước ra phía cửa chính và gõ mạnh vào cánh cửa. Phải mất một lúc Simon mới thấy Jacob đi ra, tay dụi dụi vào cặp mắt nhấp nháy vì ngái ngủ.
– Tôi muốn nói chuyện với Anna. – Simon nói với vẻ hung hăng hòng che giấu sự bối rối ngượng ngập của mình.
Jacob cáu kỉnh ra hiệu cho Simon đi vào phòng khách. Simon ngồi xuống ghế và dỏng tai lên nghe ngóng. Anh nghe có tiếng gõ nhẹ và cánh cửa mở ra. Những giọng nói thì thào như bị bóp nghẹt. Vài giây sau, André đi nhanh vào phòng, tay nắm chặt một khẩu súng vung lên hết sức dữ dằn.
– Cút ngay! Cút ngay ra khỏi nhà tao và đừng bao giờ quay lại! – Trông André thật khắc nghiệt và lạnh lùng, cặp mắt xanh của ông lóe lên, mặt trắng bệch đi vì giận dữ.
Simon thầm hỏi tại sao một người đàn ông lạnh lùng đến vậy lại có thể sinh ra một người con gái hiền dịu như Anna được nhỉ.
– Tôi phải nói chuyện với cô ấy. – Giọng anh trở nên khản đặc.
Khẩu súng khẽ nhích lên. Simon nhìn chằm chằm vào nòng súng.
– Cút!
Simon bước lùi lại.
– Cô ấy đâu?
– Cút ngay!
Simon quay gót bước nhanh ra, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng. Anh lưỡng lự không biết nên làm gì tiếp, cảm thấy buồn rầu và thất vọng. Cho đến giờ anh mới hiểu ra anh nhớ mong Anna biết chừng nào. Anh quyết định đánh thức một gia nhân nào đó dậy để hỏi thăm nhưng gõ cửa mãi mà chẳng thấy ai ra cả. Cuối cùng, anh từ bỏ ý định đó và leo lên xe ra về.
Về tới Modderfontein thì nỗi bực của Simon lên tới đỉnh điểm vì anh phải trèo lên trèo xuống tới năm lần để mở và đóng cổng. Cơn mưa mà anh hằng mong đợi giờ đã trở nên nặng hạt hơn, rơi xuống ào ào như trút từ một bể chứa nước khổng lồ ở trên cao làm thành một màn mưa dày đặc, nện xuống đất không hề thương tiếc làm trôi hết lớp đất màu phía trên và vùi dập những chồi non mới nhú. “Đúng là trời hành mình!” – Anh hét to vào bóng đêm trống trải. Lẽ ra phải đắp gờ xung quanh những triền đồi này từ lâu rồi nhưng anh không có tiền. Đất đai đang bị xói mòn đi trước mắt anh và chiếc xe của anh cứ bị trượt bánh trên những ổ gà to sụ.
Khi Simon lên tới đỉnh đồi và nhìn xuống ngôi nhà, anh giật mình khi trông thấy những chuồng lợn được cọ rửa sạch sẽ. Lúc đầu, chưa định thần lại được, Simon nghĩ rằng cơn mưa đã làm việc này. Anh phanh xe và chạy tới gần để xem xét kỹ hơn nhưng chẳng thấy có một con lợn nào trong đó, đến cả phân lợn cũng không có nốt. Chẳng có nhẽ Jan đã bỏ mặc trang trại, ăn trộm lợn mang đi rồi hay sao? Hay là kẻ trộm đã tới đây? Nhưng sao phân lợn cũng biến đi đâu mất? Bụng anh đau quặn khi nghĩ tới lũ bò. Anh lao nhanh xuống dưới chân đồi và ngó vào chuồng bò.
Lạy Chúa! Chuồng bò sạch như lau như ly, cỏ khô đầy ắp. Những con bò nằm yên một chỗ, đang tóp tép nhai lại trong mồm. Thật kinh ngạc nếu Jan làm điều này, nhất là khi anh đi vắng. Anh lại gần ngôi nhà, sửng sốt trông thấy cửa bếp cài then kín mít. Anh giơ chân lên định đạp vào cánh cửa nhưng lại trông thấy cửa sổ có treo rèm. Cùng lúc ấy anh nghe thấy liếng Wagter sủa ăng ẳng. Đột nhiên anh hiểu ra rằng Anna đang hiện diện ở đây. Điều này khiến anh choáng váng.
– Anna! Anna! – Anh gọi to và chạy tới bên cửa sổ phòng ngủ gõ mạnh.
Một que diêm lóe lên, rồi một ngọn nến leo lắt hắt ánh sáng qua rèm cửa.
Anna đang rất cảnh giác. Hình như là Jan gọi cô: có điều gì đó xảy ra chăng? Rồi cô chợt nhớ ra Simon và buổi tối đáng buồn. Cô kéo tung tấm rèm cửa sổ ra. Đúng là Simon rồi, nhưng sao trông anh lạ quá. Vầng hào quang rực rỡ của mái tóc đỏ bao quanh đầu đã biến đi đâu? Giờ đây, mái tóc của Simon ướt rượt dính ẹp xuống đầu. Lần đầu tiên Anna trông thấy vẻ hung ác trong con người anh. Khuôn mặt hoang dại, mái đầu phẳng lỳ. Ở anh toát lên vẻ thô thiển lỗ mãng mà lúc trước cô không thấy.
Simon nhìn cô cười nhăn nhở. Cô mở hẳn cửa sổ ra.
– Ôi, Simon. – Cô thốt lên.
Một cơn gió lùa vào thổi tắt ngọn nến. Anna vội vàng đóng cửa sổ lại và dò dẫm lần tìm bao diêm trong khi hàng ngàn ý nghĩ lộn xộn cứ dấy lên trong tâm trí cô. Người đàn ông này là ai vậy? Cô hầu như không biết anh ta? Niềm đam mê điên rồ nào đã đưa cô tới căn nhà xa lạ này nhỉ? Xỏ vội tấm áo choàng vào người, cô hấp tấp chạy tới mở cửa. Simon bước vào trong nhà, lắc người như một con chó khiến những giọt nước đọng trên người anh bắn tung tóe vào mặt Anna. Cô kêu thét lên: “Ôi, lạnh quá!” và rồi hai người đứng im, nhìn chòng chọc vào nhau bối rối.
– Anh vừa từ trang trại Fonteinebleu về. – Simon nói, cái tên đó khiến Anna co rúm người lại. Nghe nó xa xôi như ở một thế giới khác vậy.
– Mẹ em bảo sao? – Cô lắp bắp.
– Anh không gặp bà, còn cha em thì suýt bắn chết anh. – Simon bước tới và nắm chặt lấy hai vai Anna.
Cảm giác kỳ diệu lại quay trở lại khiến Anna không thể cưỡng nổi. Cô nép sát vào người anh, ngửi thấy mùi quen thuộc và cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, cảm nhận được cánh tay chắc khỏe của anh đang ôm ghì cô vào lòng.
– Tại sao em lại đến đây? – Simon hỏi.
Anna cảm thấy bối rối. Chẳng lẽ anh không hiểu hay sao?
– Em còn biết đi đâu nữa? – Cô bật khóc.
Simon siết chặt người Anna, đặt lên trán cô một nụ hôn âu yếm.
– Anna tội nghiệp! Tội nghiệp em quá. Họ đuổi em đi à?
– Không. – Anna thận trọng đáp. Cô biết giải thích ra sao được nhỉ? – Em buộc phải lựa chọn, anh hiểu không?
Simon thở dài, lột đám quần áo ướt ra khỏi người, chỉ dừng lại một phút để liếc mắt quanh căn bếp.
– Trông được đấy. – Anh nhận xét.
Anna cảm thấy thất vọng, cô mong đợi nhiều hơn thế.
– Em đã láng xi măng lại sàn nhà.
– Hừm, anh thấy rồi. Có nước nóng không em?
Cô chỉ tay vào lò.
– Xà nhà cũng được đánh bóng lại.
– Tuyệt lắm.
– Anh không thích à?
– Anh sẽ xem kỹ lại vào sáng mai.
Anna hụt hẫng, cô thấy bực bội.
– Toàn bộ căn nhà này đã được em sửa sang lại rồi!
– Chắc phải tốn bộn tiền đấy nhỉ? – Anh hỏi. – Em lấy đâu ra tiền vậy?
– Cha cho em ít tiền. – Cô cảm thấy như mình có lỗi.
– Bao nhiêu?
– Hai trăm bảng.
Simon khịt mũi.
– Có thế thôi à? Và em đã tiêu gần hết rồi chứ gì?
Cô gật đầu.
– Chúng mình không thể sống trong một cái chuồng lợn.
Một sự im lặng bao trùm khá lâu khi Simon trần truồng đứng giữa nhà, đưa mắt nhìn lên những thanh xà bóng nhoáng lấp lánh trong ánh nến. Rồi anh nhún vai, xách một xô nước nóng đổ ào vào bồn tắm khiến nước bắn tung tóe cả ra sàn. Anh cao lớn nên choán gần hết căn bếp. Bờ vai vạm vỡ của anh chập chờn trong ánh nến. Cô cảm thấy bất an nhưng không hiểu tại sao. Anh ấy rất dịu dàng mà, cô tự nhủ.
– Này Anna, – anh nói trong khi cúi gập người trên bồn tắm. – cuộc sống ở đây rất cực nhọc. Anh hy vọng là em hiểu em đang làm gì. Không có tiền, chỉ có lúa mì và cừu thôi, và mình phải luôn cầu mong ưa thuận gió hòa.
– Nhẽ ra anh nên nghĩ tới điều đó trước khi anh hỏi cưới em mới phải. – Cô cay đắng trả lời và dằn dỗi quay trở lại giường.
Một lúc lâu cô nằm nghe những tiếng động trong bếp. Simon đang hì hục làm nguội con gà và cắt bánh mì. Cuối cùng, cô nghe thấy tiếng bước chân đi dọc hành lang.
– Chúa ơi, thật là dễ chịu quá. – Anh nói và cúi xuống phía trên Anna nhưng cô nằm im giả vờ ngủ. – Chẳng cần phải giận dỗi như vậy, anh chỉ nói với em sự thật thôi. Đúng là một cuộc sống cực khổ đang đợi em phía trước, nhưng mẹ anh đã sống được nên anh nghĩ em cũng sẽ sống được.
Nằm xuống bên Anna, anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt má cô. Khuôn mặt của anh dịu hẳn, ngập tràn yêu thương.
– Anh có thật lòng yêu em không? – Cô không thể ngăn mình hỏi câu hỏi cũ rích đó.
– Tất nhiên là có chứ. Anh chẳng thể nghĩ được gì khác ngoài em kể từ khi chúng mình quen nhau.
Ôm cô sát vào lòng, Simon nhẹ nhàng hôn cô vào cổ và má rồi lướt môi đi khắp là da mịn màng cửa cô. Rồi anh kéo mạnh lần áo ngủ của cô ra, nhưng Anna giữ chặt lấy gấu áo, quấn nó xung quanh đầu gối.
– Đừng mà, Simon, em ngượng lắm! – Cô không biết nên khóc hay nên cười.
– Ngượng gì cơ chứ. – Anh tóm lấy tay cô bẻ quặt ra sau, tay kia kéo váy ngủ của cô qua đầu. Ngực cô đã lớn hơn lúc trước khá nhiều, trắng ngần trong ánh nến. Anh tham lam vùi đầu vào đó.
Anna thở dài. Dù sao, giờ cô đã là của anh dù muốn hay không, và anh cũng là của cô. Anh sẽ đòi hỏi cô thường xuyên hơn. Cô đưa tay ra ôm chặt lấy anh, kéo anh xuống, hôn vào cổ, vào cằm và vai anh trong khi anh dịu dàng ân ái với cô.
– Em rất yêu anh. – Cuối cùng cô nói. – Em sẽ luôn yêu anh. Anh có mong đứa bé ra đời không? Chúng mình sẽ là một gia đình hạnh phúc phải không anh?
Cô chờ câu trả lời của anh nhưng không thấy anh nói thêm câu nào để trấn an cô cả. Simon đã thiếp vào giấc ngủ ngon lành.