Tình yêu trở lại

Chương 43


Bạn đang đọc Tình yêu trở lại – Chương 43

Chương 43Tác giả: Madge SwindellsN ghe thấy tiếng chuông reo vang, Katie chỉ muốn hét tướng lên bởi cơn giận cố nén. Ngôi trường ở Thụy Sĩ này không hề giống với những điều cô mong muốn một tẹo nào mặc dầu cô đã cố gắng hết sức mình để cư xử một cách nề nếp và lần đầu tiên trong đời cô chịu khép mình vào kỷ luật của nhà trường. Cô bực bội với những giới hạn mà họ đặt ra cho cô: Lúc cô muốn đi trượt tuyết thì đó lại là giờ đọc sách, và cô phải mặc vào người bộ váy áo buổi tối điệu đà đáng ghét khi mà cô chỉ muốn được thoải mái trong chiếc áo len dài tay cùng một cái quần bò. Cô nhớ da nhớ diết chiếc xe hơi của mình cùng với người tài xế, nhớ những đêm chạy xe hết tốc lực vòng quanh trang trại. Cô đã được tự do đến vậy, thế mà cô đã đổi điều đó lấy những luật lệ lặt vặt tầm thường ở đây cùng với tình bạn của những cô gái đoan trang gia giáo không mấy thân thiện. Trên tất cả những thứ đó, cô ghét tiếng chuông thậm tệ bởi vì nó chi phối cuộc sống của cô, làm tan những giấc mộng huyền ảo và xói vào từng đầu dây thần kinh khiến trong huyết quản của cô dâng trào từng cơn giận dữ. 
– Quỷ tha ma bắt nó đi. – Cô cằn nhằn, đá mạnh vào một chiếc ghế. Cô chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi ngôi trường này, bắt một chiếc xe buýt dông thẳng ra sân bay và mua vé chuyến bay sớm nhất để về nhà. Nhưng trở về chỉ sau sáu tháng là điều không thể nghĩ tới được vì cô quá tự phụ để chấp nhận rằng mình thất bại. 
Có tiếng gõ cửa khe khẽ; một người hầu gái được cử đến để tìm cô. 
– Vào đi – Cô nói to. 
Người hầu gái mặc một bộ đồng phục màu xanh khắc khổ, vẻ mặt của cô ta cũng khắc khổ chẳng kém. 
– Xin cô thứ lỗi, thưa cô, nhưng cô đã bị muộn giờ học nhạc rồi ạ. Ngài Ocarrol đang đợi. 
Lẩm bẩm sau hơi thở, Katie vớ lấy cuốn sách nhạc rồi hối hả bước dọc dãy hành lang, đi xuống những bậc thang rộng lát đá cẩm thạch sáng bóng và băng qua gian tiền sảnh tới phòng học nhạc. Đóng sầm cánh cửa sau lưng, cô đập mạnh cuốn sách xuống nóc cây đàn pianô. 
Ngước mắt nhìn lên, Michael có thể thấy rõ là cô bé đang tức giận. Anh cau mày. Một kỳ nghỉ ngắn ở Ailen có lẽ sẽ có lợi cho cô bé hơn, bởi vì tất cả lũ con gái nhóc tì ở ngôi trường trường này đều coi cô bé là điều gì đó xấu xa nhất. Nhưng cô bé lại có một chất giọng thật tuyệt vời mặc dầu chưa được huấn luyện đúng cách. Thật là uổng! Katie thậm chí còn không thèm bận tâm tới việc luyện âm nữa. 
– Thôi nào, cô Smit, trong một buổi sáng đẹp trời như thế này thì nên giữ một tâm trạng thoải mái mới phải chứ. Tôi đề nghị em hãy nhặt quyển sách kia lên và đặt nó xuống trở lại một cách nhẹ nhàng hơn. 
– Em mong cho thầy cuốn xéo đi – Cô bé đáp, hất tung mái tóc đỏ tuyệt đẹp qua vai. 
Katie nhìn chăm chăm vào cặp mắt xanh sâu thẳm. Trong giây lát, cô cảm thấy nao núng. Tất cả các cô gái trong trường này đều như phát điên lên vì thầy giáo dạy nhạc người Ailen hết sức đẹp trai này. Katie lại căm ghét anh ta. Nghe đồn rằng anh ta là một nhà soạn nhạc nhưng lại đang phải kiếm sống bằng việc dạy nhạc trong khi chờ đợi sự thành công. 
Nhìn cô bé, Michael chỉ muốn bạt tai một cái thật mạnh, nhưng anh cần việc làm. Chính là lỗi của mình nên giờ đây anh mới phải gánh lấy nhiệm vụ nặng nề ba giờ một tuần với cô bé bướng bỉnh này, vì khi Katherine Smit vừa mới tới trường thì anh đã quá đỗi vui sướng vì cuối cùng cũng tìm thấy một tài năng âm nhạc. Anh đã phải thuyết phục người thư ký của nhà trường viết thư cho cha mẹ của cô bé thông báo với họ về năng khiếu kỳ lạ của cô con gái rượu của họ và đề xuất ý kiến tà cô bé cần phải được luyện lập. Mẹ của cô bé trả lời ngay lập tức và kể từ lúc đó mối phiền phức bắt đầu. Katie nổi đóa lên. Những giờ học nhạc bắt đầu bị gián đoạn bởi những cuộc đi chơi trượt tuyết. Anh đã cố gắng thuyết phục, chỉ ra rằng giọng hát tuyệt vời của cô sẽ đem lại cho cô cả một gia tài kếch sù và đem đến ọi người những giây phút thư giãn. 
– Em đã có một gia tài kếch sù rồi và em chỉ cần chăm chút cho bản thân mình được thoải mái mà thôi. – Cô là một cô gái nhỏ bướng bỉnh, chỉ muốn làm mọi việc theo ý của mình. 
Nhìn thấy nụ cười chế nhạo của ông thầy, Katie chỉ muốn cào cấu cho hắn ta không thể cười được nữa. 
– Nhặt nó lên đi, Katherine, – anh lặp lại, – và đặt nó xuống nhẹ nhàng thôi. 
Katie nhặt cuốn sách lên nhưng không đặt xuống nhẹ nhàng mà lấy hết sức bình sinh đập thẳng xuống mái tóc đen nhánh bồng bềnh của thầy giáo. 
– Em đã nói với thầy rằng em có thể làm được mọi chuyện mà, – cô rít lên. Phải thế chứ, cô bé nghĩ, mình không thể chịu đựng thêm một giờ học nào nữa với thằng cha ngu ngốc này. 
Chợt nhận ra vẻ mặt của thầy, cô bé định co cẳng bỏ chạy. Nhưng đã muộn. Vẫn ngồi sâu trong chiếc ghế bành, anh tóm lấy khuỷu tay cô bé, kéo mạnh về phía mình. Katie chỉ còn biết quay lại, nhìn và cười khẩy. 
– Em kêu lên bây giờ – Cô rít lên, nhưng bàn tay của anh đã giơ lên phát mạnh vào mông cô bé. 
– Đồ con hoang! Ông sẽ bị đuổi việc vì chuyện này cho xem. – Katie cấu xé và vùng vẫy chống lại. 
– Tôi biết chắc điều ấy, – anh vừa nói vừa thở hổn hển, – nhưng như vậy cũng đáng. 
Rồi anh thả cô bé ra làm cho cô bé ngã bổ chửng xuống dưới sàn nhà. 
– Cô gái giàu có tội nghiệp, cô cứ việc hưởng những gì ma tiền có thể đem lại – Anh nói. – Tại sao cô không kêu cứu đi. 
– Tôi không cần phải có ai giúp mới chống lại được với thầy – Cô bé thở dốc. – Tự tôi sẽ làm điều đó. 
– Nói hay lắm, thưa cô Smit, – nụ cười chế nhạo lại quay trở lại với khuôn mặt của anh, rồi anh nói thêm. – Bây giờ đến lượt cô đấy. 
Có tiếng những bước chân vội vã chạy tới cửa phòng. 
Lúc này khi cơn nóng giận đã nguội đi, Michael lại thấy hối hận vì hành động của mình. Thật là ngu xuẩn nếu để mất việc làm chỉ vì một con nhóc mà mình ghét cay ghét đắng. Cả hai người đều như bị đông cứng giữa phòng. Cánh cửa bật mở. 

Đó là cô giáo dạy tiếng Anh, một người mà Katie chẳng ưa tẹo nào. Vẻ mặt khó đăm đăm của cô ta xoắn lại trong một cái nhìn ngờ vực và ghen tị. Thật là dễ dàng biết được cô ta đang nghĩ gì, tự dưng Katie muốn chọc tức cô ta. Dù sao thì Michael cũng sẽ bị đuổi việc cơ mà. 
Cô bé giả bộ đỏ bừng mặt lên, vội vã vuốt thẳng váy áo và hất tóc ra sau lưng. Rồi cô sờ soạng ra xung quanh để tìm quyển sách trong khi nghe rõ những tiếng cười khúc khích của các cô gái đang lấp ló ngoài cửa. 
Michael lướt nhanh những ngón tay trên những phím đàn. 
– Em đã sẵn sàng chưa hả? – Anh hỏi và ít nhất một lần cảm thấy không tự tin vào chính bản thân mình. 
Đồ chó đẻ! 
– Rồi ạ, thưa thầy, – cô ngoan ngoãn đáp lại và cất tiếng hát véo von. 

* * 

Anna nhớ Katie hơn là cô tưởng rất nhiều. Hai năm trời đằng đẵng trải ra trước mắt cô dài như vô tận. Mới có vài tháng mà nỗi muộn phiền đã ngày một lớn hơn. Thêm nữa, Acker rất ít khi ngồi lại cùng mẹ. Thằng bé thường xuyên đi tới những trang trại khác của gia đình và khi trở về lại dành ra nhiều buổi tối ở trong chuồng ngựa hoặc xem xét sổ sách kế toán. Nó đã trở thành một người đàn ông vững chãi và độc lập, cô đã có thể tin tưởng vào nó về mọi điều trừ tình bầu bạn. Paul lại đang học ở Cambridge. Kurt dạo này cũng ít ghé Fontainebleu, còn Simon thì vẫn sống trong ngôi nhà thuê ngoài thị trấn. Anna chẳng bao giờ tới đó để thăm anh cả. Fontainebleu dường như rộng ra và trống trải hơn bao giờ hết. 
Mọi chuyện bắt đầu hết sức tình cờ, thoạt tiên chỉ là để giết thời gian, nhưng vài tuần sau đó Anna càng trở nên gắn bó với việc chăm sóc lũ trẻ nhỏ trong ngôi trường làng. Cô vẫn luôn là một người yêu trẻ và bởi vì Katie đã đi nên cô cảm thấy thân thiết với đám con cái của những người nông dân hơn. Cô nhận ra rằng càng lo lắng cho “những đứa trẻ của mình” theo như cách cô gọi bọn chúng bao nhiêu thì sự cô đơn trống trải trong cô càng tan nhanh bấy nhiêu, cho tới khi cô bận rộn tới mức không còn thời giờ để mà chán nản nữa. Cô thành lập một văn phòng giới thiệu việc làm cho những đứa trẻ đã tốt nghiệp, sau đó quyết định đứng ra tổ chức một câu lạc bộ sau tốt nghiệp tại một căn nhà bỏ hoang mà cô đã mua và cho sửa sang lại. Mọi nỗi hoài nghi, ác cảm của dân làng đối với cô dần dần bị xóa bỏ, người ta đặt cho cô cái biệt danh trìu mến là “dì Anna”. Được yêu mến là cảm giác thật dễ chịu mà Anna ít khi được biết tới, cô bắt đầu thấy có một tình cảm ấm áp nhen nhóm trong lòng. Đêm đến, cô thậm chí còn không cần tới những viên thuốc an thần kia nữa. 
Những người nông dân rất tán thành câu lạc bộ sau tốt nghiệp, vì nhờ có nó mà họ có thể xa lánh được những quán rượu, nhưng văn phòng giới thiệu việc làm thì lại không được ủng hộ chút nào. Người ta lo sợ rằng nó sẽ khuyến khích giới trẻ thoát ly khỏi cuộc sống đồng ruộng để đi tìm việc ngoài thành phố – điều đó sẽ dẫn tới việc khan hiếm nhân công lao động. Anna đã nhận được vài lá thư chỉ trích. 
Tiếp đến, cô bắt đầu quan tâm tới việc cải thiện môi trường sống trong nhà tù và cô nhi viện. Rồi chỉ thêm một bước nhỏ nữa để thâm nhập vào các hoạt động chính trường. Cô quyết định sẽ ra ứng cử một cách độc lập trong cuộc bầu cử nghị viện sắp tới, và những quan điểm về tự do của cô đã bắt đầu được nhiều người biết đến. 
Chính quyền thị trấn và những người nông dân thuộc phái hữu kiên quyết chống lại cô. Đến đây thì không còn là vấn đề giết thời gian nữa rồi, Anna đã tự đặt mình vào thế cưỡi trên lưng hổ; những lời mời mọc không còn ào tới nhà cô nữa, chẳng bao lâu sau tới lượt các tổ chức từ thiện, và cô đã bị một vài bà vợ của những người nông dân công khai làm nhục. 
Suốt từ sáng sớm cho tới tối mịt, Anna bị ám ảnh với việc lập kế hoạch hết sức tỉ mỉ cho chiến dịch của mình. Cô quyết tâm ngồi vào được một ghế trong hội đồng thị trấn vào cuộc bầu cử sẽ diễn ra trong vòng chín tháng nữa. Do vậy cô rất phiền lòng khi Vera Friedland gọi điện đến đề nghị được tới thăm cô vào ngày Chủ nhật. 
– Vậy các bạn hãy tới đây nghỉ cuối tuần đi – Cô đáp và nói thêm với vẻ giả dối. – Như vậy thật tuyệt. 
Kỳ nghỉ cuối tuần là một điều khó chịu ngay từ buổi tối đầu tiên. Anna mủi lòng, ý thức được sự đơn độc của mình khi trông thấy cảnh Vera và Kurt ngồi ăn với nhau ở phía bàn bên kia. Cô buồn lắm nhưng vẫn phải cố tỏ ra vui vẻ, cười to hơn và uống rượu nhiều hơn. Kurt có vẻ thích thú với việc tâng bốc Vera để làm cho Anna phải đau khổ. 
– Vera, em đọc nhiều, – anh hỏi, – vậy em nghĩ sao về sự gia tăng tội phạm trong giới thanh niên ngày nay hả? 
Vera đỏ ửng mặt vì sung sướng, đáp lời Kurt bằng một bài giải thích thật dài. 
Sau bữa ăn, cô ta thẹn thùng xin lỗi và đi về phòng ngủ. 
– Anh đã sợ rằng chúng ta lại có khuynh hướng nói chuyện làm ăn. – Kurt nói. – Điều đó sẽ làm Vera phiền lòng. 
– Vâng. – Anna đáp, trong lòng vui mừng vì cô ta đã đi khỏi. – Paul thế nào? 
Kurt cau mày buồn bã. 
– Đó chính là nguyên nhân tại sao bọn anh lại muốn đến gặp em. Paul bỏ học rồi. 
Họ đang ngồi nơi phòng khách, tụm lại với nhau ở phía trước lò sưởi, nhưng hơi ấm từ đó dường như chỉ lan ra được có vài thước trong đêm đông đặc biệt lạnh giá này. Kurt im lặng nhấp lừng ngụm rượu nhỏ trong khi Anna kiên nhẫn chờ đợi. 
– Thằng bé là nỗi thất vọng lớn đối với Vera, – cuối cùng anh thốt lên. – Anh không thể nói rằng mình thực sự gần gũi với Paul, nhưng còn Vera, cô ấy đã dành hết cả cuộc đời mình cho nó. 

Mối thương cảm của Anna lại hướng về Paul. 
– Có thể là nó không muốn bị biến thành một sản phẩm của Vera chăng. – Cô nói. 
Anh đưa mắt nhìn sang cô. 
– Bọn anh cần được em giúp đỡ. Em luôn có ảnh hưởng lớn đối với thằng bé mà. Bọn anh muốn thuyết phục nó quay trở lại Cambridge để hoàn thành khóa học của nó. 
– Nhưng Paul muốn làm gì? 
– Ôi chao, toàn là điều vớ vẩn. Em hãy cứ đợi mà nghe nó nói. Ngày mai nó sẽ đến đây ăn trưa đấy. 
Anna đau nhói trong lòng vì Paul chẳng hề gọi điện cho cô. Hai cô cháu luôn yêu thương nhau mặc dầu trong những năm qua Vera đã cố hết sức để ngăn không cho nó tới trang trại Fontainebleu này. Anna đi về giường vào lúc mười một giờ và nằm thao thức tới hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không ngủ được. Cô ngồi dậy, lùa tay vào ngăn kéo tìm lọ thuốc ngủ lấy ra hai viên. Sáng hôm sau, cô tỉnh giấc từ lúc bình minh, đầu đau như búa bổ. Cô nằm yên trên giường, bấm đốt ngón tay tính số của cải mà mình đang có để tự trấn an rồi sau đó mới dám trở dậy để đối mặt với một ngày mới. 

* * 

Paul đến muộn trong bữa ăn trưa. Tới một giờ rưỡi mà Kurt vẫn phải đi đi lại lại ngoài sân, mắt liên tục liếc vào đồng hồ, vẻ mặt xanh xao lạnh lẽo. Paul tới trên chiếc mô tô của mình, nó rê xe quay ngược trở lại và rú ga ầm ĩ trước khi dừng hẳn. Rồi nó bỏ mũ bảo hiểm ra, nhìn Kurt một thoáng với vẻ gần như căm thù trong ánh mắt. 
Anna hé rèm nhìn trộm ra ngoài từ phòng làm việc và nhận thấy rằng Paul già hơn rất nhiều so với tuổi mười tám của nó. Thằng bé đã trở thành một người đàn ông thấp lùn, to bè, chắc nịch, da nâu rám, mái tóc đen nhánh và cặp mắt xếch ngược. Nó hệt như một người Cô-dắc vậy. Cô bực bội khi phải tham gia vào một vở kịch gia đình trong kỳ nghỉ cuối tuần. Cô cảm thấy như mình có trách nhiệm trong khi lỗi lại không phải do cô gây ra. Suy cho cùng, đó là mâu thuẫn cá nhân giữa Kurt và con trai anh ấy cơ mà. Cô trông thấy Paul dứt mắt khỏi cha, ấn sâu hai tay vào trong túi chiếc áo da của nó và thờ ơ đặt bước lên những bậc thang dẫn vào tiền sảnh. Nghẹn ngào đến tức thở, Anna vội vã đi ra. 
Thằng bé chào đón Anna trịnh trọng hơn thường lệ, rồi nó nói: 
– Cháu đến đúng giờ chứ ạ? – như thể đợi chờ một câu phủ nhận. 
– Ôi chao, giờ nào mà chả được. – Anna đáp. Cô đi vào phòng ăn, rung chuông báo hiệu bữa trưa và đứng yên trong căn phòng trống trải, chờ vợ chồng nhà Friedland vào cùng. 
Trời lạnh buốt. Cô rùng mình nhìn ra ngoài quang cảnh mùa đông buồn hiu hắt bên ngoài, những cành sồi khẳng khiu trơ trụi, những vườn nho hoang vắng thê lương. Sương mù che khuất những đỉnh núi, tràn xuống cả thung lũng. 
Năm phút sau Paul vào, cậu bước tới cạnh cô bên cửa sổ. 
– Thứ mà nơi này cần, – cậu nói, – là một cuộc sống sôi động hơn. Một trung tâm mua bán và giải trí chẳng hạn. 
– Đừng có bắt đầu nữa đi, – Kurt từ ngoài cửa nói vọng vào, Anna nghe rõ sự tức giận trong giọng nói của anh. Cô thắc mắc không hiểu điều gì đang xảy ra với họ, nhưng cũng chẳng mất nhiều thời gian để tìm hiểu ra vấn đề. 
Tới giữa bữa ăn, Paul đột ngột nói: 
– Cha đã kể cho cô Anna nghe về những kế hoạch của con hay chưa? 
– Những giấc mơ ngày, ý con muốn hỏi thế phải không? – Kurt mỉm cười. – Chưa. 
– Thôi nào, bây giờ đang bữa ăn mà. – Vera chen vào. 
– Vậy sao? – Paul cau có nhìn cô ta. Cậu có vẻ do dự, rồi nói tiếp – Quỷ thật! Lại cả cô nữa. – Cậu liếc nhanh về phía Anna và lần đầu tiên cô nhận thấy rằng thằng bé là một cá thể cứng cỏi. Paul không còn là một cậu bé con nữa mà đã trở thành một gã trai cứng đầu sắc sảo chỉ thích làm mọi việc theo ý của mình. Cô tự hỏi không hiểu Vera có nhận ra được điều này không nhỉ? Tại sao họ lại phí thời gian để mà thuyết phục nó thế? 
– Cái lão này đang cố bắt cháu phải học nốt! – Paul nói, khoát lay về phía Kurt.

– Sao con dám? – Vera rít lên the thé, hai chấm đỏ hiện lên trên má cô ta. – Cái lão ấy là cha con đấy, con phải xưng hô cho đúng cách chứ. 
– Cô câm mồm đi. Vera. – Paul sưng sỉa. 
– Ban đêm cô có ngủ được không? – Một lát sau cậu lại đột ngột quay sang hỏi Anna. 
– Có, cô đáp, trong đầu thoáng nghĩ tới lọ thuốc nhỏ màu vàng trong ngăn kéo bàn của mình. 
– Cháu lại không, – Paul rầu rĩ nói tiếp. – Cháu cứ nằm trên giường, suy nghĩ và tính toán. Cháu vạch ra những kế hoạch cho riêng mình. Cháu biết rõ là mình phải làm cái gì. Bây giờ tất cả những gì mà cháu cần là một sự khởi đầu. – Cậu nhìn Anna, một nụ cười đột ngột hiện ra rồi lại đột ngột biến đi. – Cô cho cháu vay tiền nhé. – Trông Paul mới tự phụ và vênh váo làm sao. – Làm như vậy bõ công lắm cô ạ. Cô cũng biết là cháu sẽ không thừa kế tài sản của gia đình cháu cũng như công việc kinh doanh của tập đoàn. Tất cả sẽ là của Acker hết. 
Anna suýt ngã bổ chửng ra sau vì sự trơ tráo của thằng bé. 
– Paul ạ, có một điều mà cô nghĩ là cháu nên biết, – mãi sau cô mới nói được. – Acker cũng sẽ không tham gia vào công việc kinh doanh ấy đâu. Nó muốn trở thành nông dân. – Cô cười buồn. – Nếu như Acker là điều mà cháu lo ngại thì hãy quên nó đi. 
– Không phải vậy đâu, thưa quý bà. – Cậu bắt đầu tấn công dữ dội vào đĩa thức ăn của mình. 
Ăn uống kiểu kia thì cắn đứt lưỡi có ngày, Anna thầm nghĩ. Vera không dạy nó cách thức cư xử hay sao? Cô liếc trộm về phía cô ta. Khuôn mặt của Vera ửng đỏ, cô ta đang nhìn Paul như bị thôi miên. 
– Chà, dù sao thì, – Anna nói tiếp, cố tỏ ra vui vẻ. – Cô đồng ý với cha cháu rằng cháu phải học hành đến nơi đến chốn trước đã. 
– Cháu không có thời gian. – Paul lầm bầm. 
Anna nhìn cái mũi tròn to, cái cổ cục súc và cái miệng ẩn đầy nhục dục. 
– Vậy cháu muốn làm gì? 
– Cháu muốn có trong tay năm mươi nghìn bảng, – cậu nói thẳng toẹt. – Nếu như cô không cho cháu vay tiền thì cháu sẽ xoay chỗ khác vậy. 
– Chuyện quỷ quái gì đang diễn ra ở đây vậy hả? – Anna phát khùng lên. – Có ai đó nói cho tôi biết với được không? 
– Nó muốn mua một cửa hàng nhỏ. Ôi trời ơi, con trai tôi, người chủ của một cửa hàng nhỏ không có học vấn. Nó sẽ bắt đầu ở đây và cũng sẽ kết thúc ở đây mất thôi. Con hãy quên đi, Paul! Thời đại của các siêu thị đã đến gần rồi. Không có bằng cấp, con thậm chí sẽ không kiếm nổi một công việc tử tế ấy chứ. Con điên mất rồi. 
– Hừm, mọi việc cũng không đến nỗi tồi tệ như vậy đâu. – Anna lẩm bẩm. 
– Cháu muốn, – Paul bắt đầu, – cháu muốn mua cổ phần ở năm hoặc sáu cửa hàng nhỏ. Cháu rất thích công việc bán lẻ. – Cậu đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại quanh phòng. – Cô thì giàu có, giàu không thể chịu nổi. Cả mấy người kia cũng vậy. Tất cả các người đều không để ý tới tiền. Cô Anna ạ, kiểu gì thì cháu cũng sẽ làm được thôi, nhưng có sự hậu thuẫn thì cháu sẽ thành công nhanh hơn. 
– Nhưng việc gì mà phải vội vã đến thế? – Anna hỏi. 
– Có thể là cô không thích như vậy, cô đứng về phe họ mà; cũng có thể là cô không tiện nói thẳng ra. – Cậu đấm mạnh nắm tay xuống bàn làm cốc đĩa va vào nhau kêu loảng xoảng, một chiếc cốc đổ kềnh xuống và một vệt bẩn màu đỏ sậm từ từ loang ra trên tấm khăn trải bàn. Anna cầm lọ muối lên, xúc một thìa đầy rắc vào đó. 
– Cô nghĩ là cháu hỏi vay nhiều ư? – Paul gầm gừ. – Ôi Chúa ơi, Anna, chỉ chiếc xuyến cô đang đeo trên tay kia thôi cũng đủ. 
Đó là chiếc xuyến làm từ năm chục viên kim cương đầu tiên của Luembe – nó luôn nhắc Anna nhớ tới Simon và cái hôm anh mang túi kim cương về quẳng lên mặt bàn của cô. Một kỷ niệm thật chẳng vui vẻ. Anna từ từ gỡ nó ra khỏi tay, vươn người qua bàn và liệng nó xuống cạnh đĩa thức ăn của Paul. 
– Nó là của cháu. – Cô nói. 
Tới lúc này thì Paul có vé ngường ngượng. 
– Tất nhiên là cháu chỉ nói tỉ dụ vậy thôi. – Cậu nhón tay cầm chiếc xuyến lên như thể nó là một con rắn và đưa trả lại nhưng Anna chỉ cười và quay mặt đi. 
Kurt tức tối đứng bật dạy. 
– Đừng có mà bò về xin xỏ tao khi mà mày thất bại đấy nhé. – Anh quát lên và bỏ ra ngoài. 
Vera liếc nhìn cả hai người, nửa giận dữ, nửa đau đớn. Cô ta vội vã đi theo chân Kurt. 
– Ra chuồng ngựa với cô đi, – Anna rủ. – Cô mới có một con ngựa giống mới, cô đang muốn huấn luyện nó. 
Đó là một tạo vật tuyệt đẹp, nhưng căng thẳng; nó cứ giậm chân hết từ bên nọ sang bên kia, và mắt thì đảo đi đảo lại liên hồi. Paul tò mò nhìn nó, thán phục làn da căng mượt và bốn cái chân thon dài. 

– Cháu cưỡi nó nhé? 
Paul là một kỵ sĩ cừ khôi, nhìn cậu, Anna không khỏi không ngưỡng mộ cách điều khiển ngựa của cậu. Đối với Paul, thách thức mới nào cũng cần phải được chinh phục. Kurt rõ ràng đang phí thời gian để thuyết phục thằng bé. Tuy vậy, cô cũng thấy áy náy vì họ đã tin tưởng vào cô biết bao. Nhưng họ có quyền gì mà lôi cô vào cuộc chứ, cô buồn bã nghĩ thầm. Từ nhiều năm nay họ đã cố tình tách Paul ra khỏi cô cơ mà. 
Chú ngựa giống chồm lên đá lung tung, đầu nó lúc lắc và mắt thì đảo lia lịa. Già Jan tập tễnh bước lại gần. Được hưởng một khoản tiền trợ cấp hàng năm kha khá, già tự thấy mình phải có trách nhiệm trông nom gia đình. Già để ý tới mọi hành động của từng thành viên trong nhà bất kể già có được mời tới hay không. Hàng ngày, già đi tản bộ xung quanh trang trại, trên người khoác bộ -lê đen sang trọng, thắt cà vạt đen, đeo một chiếc cổ áo trắng tinh hồ cứng, đội một chiếc mũ cao và cầm trong tay cây ba toong làm từ gỗ mun, cây gậy mà ngày xưa đã từng thuộc về ông già André quá cố. Đứa trẻ nào mà giở thói nghịch ngợm thì cây gậy này sẽ bay tới nằm trên mông của nó ngay lập tức. 
– Ghìm đầu nó xuống ! – Già hét to, huơ huơ cây gậy lên. – Con này dữ lắm đấy, lẽ ra cô chủ không nên mua nó mới phải. – Già ném về phía Anna một cái nhìn quàu quạu rồi tập tễnh bỏ đi, miệng cằn nhằn không ngớt. 
Một giờ sau con ngựa đã phi nước kiệu xung quanh bãi cỏ, ngoan ngoãn vâng lời từng hiệu lệnh của người cưỡi ngựa. Paul cũng vậy, sự hung hăng của cậu dường như cũng đã xẹp xuống. Mãi tới khi hai cô cháu trở vào trong phòng rồi, Anna mới nói: 
– Paul này, cô có một điều kiện. 
– Ôi quỷ ơi – Paul quay lại nhìn cô, – sao cô giống cha cháu thế. 
Cô tảng lờ: 
– Nếu như cháu thất bại thì cháu phải quay lại trường để học cho xong. Rồi sau đó, – cô nói tiếp, – khi khóa học kết thúc, cháu sẽ phải tiếp quản công việc kinh doanh của tập đoàn. 
– Lạy Chúa, mọi người ai cũng ăn nói to tát gớm nhỉ. Thế cô có giàu được ngay từ lần đầu tiên hay không? 
Anna quyết định sẽ không thèm quan tâm tới sự khiếm nhã của thằng bé. 
– Điều gì đã khiến cô nghĩ rằng Kurt cho cháu tiếp quản công việc kinh doanh?
– Một nửa tập đoàn là của cô, – cô mỉm cười. – Nếu như Kurt không cho, thì cô sẽ cho cháu một cơ hội. 
Cậu phá lên cười: 
– Thật không cô? 
– Thật – Cô đáp 
Đột nhiên, Paul giơ tay ôm choàng lấy người Anna. 
– Cô ơi, trông cô vẫn còn xinh lắm. Vậy mà cứ thui thủi ở đây một mình. Rồi cô sẽ biến thành một bà già ngồi trong tủ kính mất thôi. 
Anna nghiêm mặt nhìn thằng bé. 
– Cô đừng nhìn cháu như thế. – Cậu khoái trá cười to. – Cháu rất ngưỡng mộ cô mà. Cháu sẽ rất vui nếu được hộ tống cô cho tới khi nào cô tìm được người thích hợp. 
Thằng quỷ nhỏ. Rồi nó sẽ khá thôi, cô nghĩ. Cái mặt dày mày dạn kia sẽ giúp cho nó vượt qua tất cả mọi trở ngại trên đường đời. 


* * 

Quả là cô không thực lòng muốn họ tới chơi vào kỳ nghỉ cuối tuần ấy, nhưng khi gia đình nhà Friedland đi rồi thì căn nhà lại dường như trống trải gấp bội. Chuông đồng hồ, cứ mười lăm phút một lần lại gióng lên những liếng nhạc đều đều buồn tẻ, rồi không gian lại chìm trở lại trong một sự tĩnh lặng đáng sợ. 
Anna căng thẳng bước quanh phòng khách, không biết làm gì cho qua buổi tối đơn độc này, rồi cô quyết định lập kế hoạch cho việc vận động trong cuộc bầu cử sắp tới. Cô nghĩ chuẩn bị kỹ lưỡng thì vẫn hơn. Cô lấy ra một vài tờ giấy và cây bút chì rồi ngồi xuống bên lò sưởi. 
“Hãy bầu cho Anna van Achtenburgh-Smit!” Một câu nói rập khuôn sáo rỗng. Cô gạch dòng chữ đi. “Hãy cùng Anna Smit cải cách đồng ruộng!” Nghe có được không nhỉ? Cô bật cười khúc khích. “Hãy bầu cho Anna và cùng nhau bước vào thời đại mới!”. 
– Ôi trời ơi, họ sẽ cãi nhau đến phát điên mất thôi, – Anna nói to thành tiếng. Gần đây, cô đã bắt đầu có thói quen nói chuyện một mình. – Sự đơn độc sẽ giết chết mình mất thôi, – cô nói tiếp. 
Cả hai điều đều đúng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.