Bạn đang đọc Tình yêu trở lại – Chương 38
Chương 38Tác giả: Madge SwindellsC ô đang ở trong một đường hầm – một đường hầm dài dằng dặc, tối đen, lạnh lẽo mà có lẽ phải đi tới hàng năm trời mới hết được. Một lát sau, cô bắt đầu khóc. Một người y tá đi ngang qua và nói:
– Đừng như vậy, bà Friedland. Bà hãy vui lên đi nào, rồi bà sẽ thấy khá hơn. Bà cũng biết điều ấy mà, phải không nào?
Khá hơn ư! Cô cay đắng nghĩ thầm. Có mà càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn thì có! Cô lấy khăn mùi soa chấm nhẹ vào mắt rồi đứng lên đi tới bên chiếc gương treo phía trên chậu rửa, nhìn chằm chằm vào hình của mình hiện lên trong đó. Cô khinh bỉ nhìn mái tóc bạch kim trắng xóa mọc lam nham, chỉ còn lại một chút màu vàng ở đầu ngọn tóc, cặp mắt xanh đờ đẫn vô hồn cùng hai hàng lông mi rũ xuống trông thật thảm hại. Nếu như tâm trạng của cô khá lên thì bộ dạng cô cũng sẽ vẫn tang thương như thế thôi. Cô thở dài, vớ lấy chiếc lược và cố gắng làm một điều gì đó với mái tóc bết quánh. Nhưng không có dầu gội đầu, cô chẳng thể làm gì hơn. Một lát sau cô đành quay trở lại giường.
Cô có một vài quyển sách bên mình, những quyển sách mà cô đã yêu cầu Kurt mang tới cho cô, và anh rất nhiệt tình trong việc này. Anh sẵn sàng đem đến cho cô bất kỳ thứ gì mà cô muốn ngoại trừ điều mà cô khao khát nhất – đó là tình yêu. Những cuốn sách này chỉ như một ngõ cụt mà cô đành phải lao vào kể từ ngày cô đặt chân tới nơi này. Một phụ nữ Do Thái và ngôi nhà của cô ta; Nhiệm vụ thiêng liêng; Tự học tiếng Pháp; Tự học tốc ký… Có lúc nào cô muốn mình trở thành người viết tốc ký đâu cơ chứ, cô tự hỏi rồi thất vọng nhìn đống sách to đùng.
Cô cảm thấy các bác sĩ, y tá ở đây, cả Anna và Kurt nữa đều đang cùng nhau âm mưu hủy hoại cuộc đời cô và họ đã thành công với kiểu điều trị dồn dập ấy. Tuy nhiên, không hiểu sao ở sâu trong tiềm thức của cô, có một cái gì đó đã mách rằng họ sẽ không bao giờ hủy hoại cô được. Họ đã hủy hoại được Madeleine Grass, một cô gái thành Vienne tóc vàng xinh đẹp vô tư và giao thiệp rộng; họ đã hủy hoại được Mimi, một con điếm biết ca hát chuyên mua vui cho bọn lính từ chiến trường miền Đông trở về; có thể họ cũng đã hủy hoại được cả Maria Grass nữa?
Cô nằm im trên giường, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà và suy nghĩ về Madeleine Friedland neé Grass. Cô căm thù cái ngày cô tự đặt ình biệt danh mỹ miều ấy, cô không nhớ rõ khi nào. Trước đó cô chỉ là Maria Grass, một con bé mười lăm tuổi tóc tai bù xù với một tính cách vô cùng nhạy cảm nhưng lại thiếu tự tin vào bản thân mình. Một hôm, cô đang đứng trong phòng khách thì nghe thấy mẹ cô nói chuyện với một người hàng xóm. “Nó làm tôi thất vọng quá! Không có hoài bão, chẳng có đầu óc gì, ngay đến cả ngoại hình cũng chẳng ưa nhìn chút nào. Gả chồng được cho nó là may lắm rồi, mong gì kiếm được việc cho nó làm. Ai cần tới nó cơ chứ? Nó giống hệt như cha nó vậy. Khi ông ấy bỏ đi tôi đã nói: “Thật là thoát nợ!”. Nhưng rồi lại tới con bé này”.
Ngày lại ngày, Maria lớn lên và nhận ra rằng cô đã trở thành nỗi thất vọng của mẹ. Điều này đến với cô chẳng đột ngột tẹo nào, nó ngấm dần vào cô mỗi lúc cô nhìn mẹ. Cô bèn dốc hết số tiền để dành ra nhuộm vàng mái tóc bạch kim của mình. Hóa ra nó rất hợp với cô nên các cậu trai trong trường đã bắt đầu để ý tới cô. Lần đầu tiên trong đời cô được hẹn hò. Ba tháng tiếp theo làm cô mất tới hơn hai chục bảng và năm sau đó cô đã đoạt vương miện trong một cuộc thi sắc đẹp. Kể từ đó trở đi không điều gì có thể níu giữ cô được, và cô đã có thể áp đảo tinh thần của mẹ cũng như của bất kỳ ai mà cô tiếp xúc. Cho tới khi chiến tranh xảy ra.
Ngày tháng trôi đi, Madeleine nhận thấy rằng cô không còn ở trong đường hầm nữa; bây giờ cô là một con nhộng nằm trong tổ kén, lơ lửng giữa quá khứ và tương lai. Thời gian vô tận!
Cô đã ngủ thiếp đi và đã tỉnh dậy. Giờ đây sự chán nản muộn phiền đã tan biến, cô lại bắt đầu đi đến thẩm mỹ viện, chăm chút sửa sang những móng tay. Mái tóc của cô bây giờ có một màu nâu sáng dễ chịu. Cô bắt đầu vạch kế hoạch cho tương lai, cố gắng hình dung ra cách để thoát khỏi đau khổ, nhưng tương lai vẫn khiến cô lo sợ.
– Cô đã khá hơn rồi đấy Madeleine ạ, – bác sĩ Warring bảo cô một hôm sau đó ba tháng. – Khá hơn chúng tôi tưởng rất nhiều.
Cô cười to Tiếng cười của cô đã mang một âm sắc mới. Cô đã vững tâm hơn mặc dầu trong mắt cô vẫn còn rất nhiều nỗi sợ hãi mà cô đã phải cố sức để che giấu. Sau tất cả những điều khủng khiếp trong chiến tranh, những điều mà cô đã thuật lại một cách tỉ mỉ và sinh động thì bác sĩ Waning không thể hình dung ra được điều gì tồi tệ hơn thế. Cô ấy không phát điên lên đã là một phép màu kỳ diệu rồi. Một lần nữa ông kinh ngạc trước khả năng hồi phục của cô. Không chút nghi ngờ, ông biết rằng rồi cuối cùng cô sẽ chiến thắng: nhưng với điều kiện là không được để Madeleine quay lại với những người căm ghét cô.
Chiều hôm đó cô đang ngồi ngoài vườn thì một người phục vụ đẩy xe mang trà tới. Ở anh ta chẳng có vẻ gì là đe dọa cả nhưng có một điều gì đó trong cặp mắt kia khiến cô phải liếc nhìn ra sau. Đột nhiên cô trông thấy một người đàn ông khác hẳn: khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và cặp mắt độc ác. Khi cô nhìn kỹ hơn, đầu của hắn chợt thay đổi hẳn, đen ngòm với một hình dạng hoàn toàn khác. Một con quạ thối tha! Cái mỏ của hắn mở ngoác ra kêu quàng quạc trong khi tay hắn chuyển cho cô lọ đường. Madeleine cố nén một tiếng kêu hoảng sợ; cô buộc mình phải nhìn người phục vụ với bộ dạng thực của anh ta. Mình không điên, cô nghĩ, đó chỉ là ảo giác. Rồi cuối cùng mình cũng sẽ xua đuổi được bình ảnh gớm ghiếc ấy ra khỏi đầu thôi mà. Cô quyết định nói lại chuyện này với bác sĩ Warring.
Chiều muộn hôm đó cô cố gắng giải thích.
– Những khuôn mặt người giống như những cái mặt nạ mà người ta dùng để che đậy bản chất thực của bọ. Khi tôi nhìn vào, những chiếc mặt nạ đó tan chảy đi và tôi trông thấy những thứ khủng khiếp, những vẻ mặt độc ác đôi khi là cả mặt thú vật nữa… Tôi chưa bao giờ nói với ai chuyện này cả. – Cô kết thúc chẳng đâu vào với đâu.
– Vậy cô hãy vẽ chúng ra, – ông nói. – Cô hãy lôi chúng ra ánh sáng đi. Hãy vạch trần những bộ mặt ấy.
Ông quyết định sẽ thuê một giáo viên mỹ thuật. Rồi ông thở dài, giá mà tất cả các bệnh nhân của ông đều có một người chồng giàu có như cô gái này thì việc điều trị bệnh sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
*
* *
Simon đau lòng khi trông thấy Otto cư xử với Edwina một cách tồi tệ. Đó chẳng phải là sai lầm mà anh đã phạm phải với Anna trước chiến tranh hay sao? Lòng trắc ẩn của anh với Edwina đã khiến anh tìm những cơ hội để nói tốt về cô với Otto. Anh cũng tìm cách giúp đỡ họ bằng những món quà tặng là thực phẩm mang tới từ trang trại, hoa quả theo mùa, đôi khi là cả một con lợn sữa – nhưng thường xuyên là trứng. Trong công việc, anh chia cho Otto phần nhiều số tiền mà họ kiếm được. Suy cho cùng Otto là người bạn thân thiết nhất của anh, còn Edwina là người phụ nữ mà anh kính trọng. Anh đau lòng khi trông thấy hai người bọn họ vỡ mộng, người nọ căm ghét người kia.
Sau lần Edwina đổ hết rượu xuống cống, Otto hiếm khi ở nhà vào buổi tối. Cô chịu đựng sự phản bội cuối cùng này bằng một thái độ dửng dưng lãnh đạm. Cô lờ anh đi khi trông thấy anh trở về với cặp mắt đỏ ngầu, cô không muốn phải hỏi xin tiền của anh mặc dầu cô cần tiền một cách khủng khiếp.
– Em không còn hiểu được anh ấy nữa. – Cô giãi bày tâm sự với Simon. – Anh ấy không còn là người đàn ông mà em đã lấy làm chồng. Có vẻ như chúng em đã trở thành hai người xa lạ, căm ghét nhau mà vẫn phải sống với nhau. – Cô không đả động tí gì về chuyện say sưa của Otto cả, cô không muốn bất cứ ai biết được điều ấy.
Nhiều tháng trôi qua, Simnon và Edwina dần xích lại gần nhau hơn. Cô cần một bờ vai chắc khỏe để nương tựa. Còn anh thì lại yêu thích tính nết hiền hậu dịu dàng và vẻ yếu đuối cần được che chở của cô.
Năm mới được báo trước tới gần một tháng bởi thời tiết quá tuyệt vời. Một tuần trước ngày sinh nhật của Edwina, không khí trở nên vô cùng ấm áp. Gió từ vùng đồi núi thổi về đem theo cả hương thơm của lá hoa cây cỏ. Edwina dành nhiều ngày ngồi trên bãi biển cho tới khi làn da của cô và lũ trẻ nâu rám lên. Lúc trời chạng vạng tối, những người da đen thường tụ tập nhau lại hát hò trước biển. Họ chơi ghi ta bập bùng và hát những bài hát nghe thật kỳ quặc. Những buổi tối chứa đựng nhiều khoái lạc! Những đêm dài không yên tĩnh! Edwina, một bông hoa tiều tụy trên bờ biển lạnh giá, bắt đầu run rẩy, cô vuốt phẳng những cánh hoa của mình và trở thành nạn nhân của những khát vọng thầm kín. Nhưng Otto chẳng bao giờ có nhà.
Cô quyết định tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ vào ngày sinh nhật của mình, một bữa tiệc chỉ có ba người vì cô cũng chẳng còn quen biết ai cả. Cô hối lộ bà chủ nhà già nua khó tính để bà ta cho phép cô được toàn quyền sử dụng căn bếp suốt buổi chiều hôm đó. Tới bảy giờ thì lũ trẻ đã lên giường đi ngủ, còn cô cùng với Simon ngồi đợi Otto trở về.
Cuối cùng, Simon tình nguyện đi ra ngoài để tìm Otto nhưng Edwina từ chối và bật khóc nức nở. Simon ôm chặt lấy cô bằng hai cánh tay vạm vỡ để an ủi. Chợt anh nghe thấy cô thì thầm:
– Hãy làm tình với em đi, Simon! Em xin anh đấy! Em đã muốn thế từ lâu lắm rồi nhưng Otto chẳng bao giờ thèm ngó ngàng tới em, hàng tháng nay rồi. Em chỉ muốn được yêu thôi mà!
Simon nhẹ nhàng vuốt tóc Edwina, lau mặt cho cô bằng chiếc khăn mùi soa của anh. Anh đang lâm vào một tình thế thật khó xử. Chưa lần nào anh lại có suy nghĩ ấy trong đầu. Dù gì đi nữa thì cô ấy vẫn là vợ của Otto kia mà, cô ấy cũng chỉ như một người em gái của anh thôi. Vậy mà lúc này cô ấy đang cởi bỏ hết váy áo ra trước mặt anh với một vẻ hết sức tin cậy. Nhìn thấy khoảng ngực trắng nõn nổi bật trên làn da rám nắng, bỗng dưng một dục vọng trong anh bị khuấy động. Chân cô hơi bị vòng kiềng nhưng nhược điểm ấy dường như lại càng khiến anh mủi lòng hơn. Edwina thật nhỏ bé, mong manh và yếu ớt.
Cuối cùng, anh hỏi:
– Em có thỏa mãn không?
– Sao cơ? Ồ có chứ. – Cô mỉm cười sung sướng. – Anh không biết à?
– Không, – anh nói, nhắm mắt lại và ôm chặt cô vào lòng.
Anh nhớ tới cơ thể rắn chắc của Anna, mường tượng lại hình ảnh của cô trước lúc chiến tranh. Hai bầu ngực căng cứng, cặp mắt xanh như hồ nước sâu. Ôi Chúa! Anh rên lên khi nỗi khát khao chảy tới từng đầu ngón tay mình. Quỷ tha ma bắt Anna xuống địa ngục đi! Anh đâu phải là một thằng điếm đực, cũng đâu phải là một con ngựa giống. Nếu như cô ấy không còn coi anh là chồng nữa thì giữa họ chẳng còn chút hy vọng nào cả. Khát vọng của anh tan chảy. Anh cảm nhận được Edwina đang cựa quậy, và cặp mắt của cô mở to ra chứa đầy vẻ dò hỏi. Một kẻ thay thế tội nghiệp. Quả là anh có yêu thương Edwina, nhưng đó chỉ là tình yêu của một người anh trai muốn che chở bảo vệ cho em gái của mình. Đúng là như vậy. Lạy Chúa! Anh sẽ không bao giờ lặp lại hành động này nữa. Anh nhắm chặt mắt lại và hình dung về Anna, nhiều năm trước, bên bờ sông, thèm khát anh, dẫn dắt anh, đòi hỏi anh nhiều hơn anh có thể đáp ứng. Lúc ấy anh mới ngốc nghếch làm sao. Còn cô, ngồi khỏa thân bên bờ nước, trông cô thật xinh đẹp, quyến rũ, say đắm, nồng nàn. Anh sẽ không bao giờ có thể quên được ngày hôm ấy. Cuối cùng, cảm thấy như người mình bị nổ tung ra, anh vùi mặt xuống gối, không muốn đối diện với thực tại.
– Ôi Chúa ơi, anh mới tuyệt làm sao! – Một lát sau có tiếng Edwina thì thầm như vậy.
*
* *
Simon nhanh chóng trở nên mệt mỏi với cuộc tình vụng trộm cùng Edwina. Người đàn bà tẻ ngắt này luôn đeo bám lấy anh và không lúc nào anh có thể thỏa mãn hết tất cả những nhu cầu cần được giúp đỡ của cô: nào là đi lại, nào là mua sắm, cả tình dục nữa; và trên hết anh luôn phải an ủi để cô được yên lòng. Edwina có quá nhiều đòi hỏi. Sẽ là một trận lụt nước mắt nếu như anh đến muộn trong bữa ăn tối, là những cơn thịnh nộ mỗi khi anh vắng mặt hơi lâu, và cô còn tỏ ra ganh tị khi anh về thăm hai đứa trẻ sinh đôi nữa. Simon có cảm giác là cô đã nhầm vai trò của anh với vai trò của Otto trong khi Otto lại được rảnh rang ở một nơi nào đó. Ngoài ra, mặc cảm tội lỗi trong anh lớn dần. Anh bắt đầu tự hỏi mình nên kết thúc ra sao vấn đề phức tạp này, một vấn đề mà lẽ ra không nên có từ lúc bắt đầu mới phải. Những phương cách giải quyết đã tuột khỏi tay anh bởi vì một buổi tối Otto đột ngột trở về nhà sớm hơn thường lệ.
Một khuôn mặt trắng bệch nhìn họ, rồi Otto bỏ đi.
– Ôi Chúa ơi, chúng ta phải làm gì bây giờ? – Edwina ngồi dậy với một vẻ mặt khiếp đảm. Cặp mắt xanh biếc của cô dạo này lấp lánh hơn, đôi má hồng hào hơn và mái tóc vàng cũng trở nên óng ả hơn. Nhưng Simon đã cảm thấy ngán đến tận cổ. Anh vội vàng chộp lấy quần lót và quần dài.
– Thôi nào, Edwina, em biết là anh sẽ che chở em mà, – anh nói, nghiến răng kèn kẹt. – Đừng tỏ ra ngốc nghếch như vậy? – Nhưng có lẽ chính anh mới là một kẻ ngốc.
– Với hai đứa con nhỏ, – cô rền rĩ. – Em sẽ xoay xở ra sao đây?
– Ôi Chúa ơi! – Anh vỗ nhẹ vào vai cô. – Xem kìa, em đừng lo lắng thế. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Anh sẽ đi tìm Otto để nói chuyện với cậu ấy. – Anh xỏ tay vào áo sơ mi.
– Anh sẽ nói chuyện gì với anh ấy? – Cô hỏi khẽ.
– Anh sẽ nói với cậu ấy những gì cần phải nói. – Chúa Jesus ơi cái mớ bòng bong này là thế nào vậy?
– Anh vẫn yêu em chứ, phải không?
– Theo một cách nào đó. – Anh lẩm bẩm.
– Thế anh có định cưới em không?
Người đàn bà bé nhỏ này luôn có một cái đầu hết sức tỉnh táo ngay cả trong những cơn khủng hoảng. Simnon liếc nhìn cô, bối rối.
– Anh phải nói thật, Edwina ạ. Anna đã từ chối ly dị với anh, nhưng điều đó sẽ không ngăn cản anh chăm sóc em và… – Lời nói của anh gần như nghẹn lại – sống cùng em.
Trong một thoáng khuôn mặt của cô biểu lộ sự sửng sốt đến tột độ.
– Ôi, Otto tội nghiệp, – cô bắt đầu. – Anh có trông thấy vẻ mặt của anh ấy lúc đó không? Em không muốn để mất anh ấy. Liệu anh ấy có tha thứ cho em không nhỉ? – Cô rền rĩ. – Anh làm sao biết được, khỉ thật! – Anh đi ra, đóng sầm cánh cửa sau lưng.
Simon không phải tìm đâu xa bởi Otto đang ngồi ngay ở bậc thang cuối cùng của cổng ra vào, đầu gục xuống lòng bàn tay.
– Bây giờ mà đánh nhau thì chẳng hay ho chút nào. – Simon bắt đầu cảm thấy căm ghét bản thân mình một cách thậm tệ. – Chúng ta hãy nói chuyện như những người văn minh nhé.
Otto đứng dậy.
– Những người văn minh không nói chuyện ở bậu cửa thế này. Mình sẽ mời cậu đi uống rượu. Đi nào!
Họ chậm chạp bước đi cạnh nhau trong im lặng. Simon cố gắng tìm cách để thanh minh nhưng anh không nghĩ ra được điều gì.
– Thật lạ, – Otto bắt đầu, – nhưng hôm nay mình về sớm hơn ngày thường là để nói với cô ấy rằng mình vô cùng ân hận. Mình vẫn chưa nói với cậu, nhưng chúng ta đã có gần năm nghìn bảng thu được từ việc vớt ni-ken rồi. Không tồi phải không nào?
Sự bình thản trong giọng nói của Ouo càng khiến Simon cay đắng. Anh chỉ muốn ngồi thụp xuống đất và khóc thật to. Tiếc là anh đã không nghĩ tới điều này từ trước. Họ đi tới một quán rượu, ngồi xuống hai chiếc ghế đẩu sát cạnh tường, tranh luận xem ai sẽ là người trả tiền. Khi rượu được mang tới, họ nâng cốc lên nhưng tránh nhìn vào mắt nhau.
– Chà, chúng ta uống vì cái gì bây giờ nhỉ? – Otto hỏi. – Chúng ta đã là những người bạn thân thiết trong suốt một thời gian dài, và cậu đã một lần cứu mình thoát chết. Chúa ơi, đó quả là một điều kỳ diệu. Chúng ta uống vì nó vậy.
– Đừng thương hại mình, cậu bạn ạ. – Otto tiếp tục, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào cốc rượu. – Edwina thuộc loại phụ nữ luôn phải đeo bám lấy người khác, mà mình thì lại bỏ đi, hay ít ra là cô ấy cảm thấy thế. Mình đáng bị như vậy. – Đột nhiên anh vươn thẳng người ra và cười nhăn nhở. Vỗ mạnh vào vai Simon, anh nói tiếp. – Mình sẽ thu xếp để ly dị cho ổn thỏa, chúng ta thì vẫn cứ là bạn. Cư xử như vậy đã văn minh chưa?
– Này thôi, cậu đừng có mà vội vàng như thế. – Simon ngắt lời – Cậu không thể rũ bỏ năm năm trời hạnh phúc chỉ bởi vì… – anh loay hoay tìm từ, – chỉ bởi vì một sai lầm nhất thời.
– Một sai lầm nhất thời ư? – Điều đó dường như làm Otto thấy buồn cười. – Là bao lâu vậy?
– Vài tháng. – Simon nói khẽ.
– Quả thực cũng không nhiều lắm. Mình đã phát hiện ra sớm, phải không?
– Otto này, mình muốn cậu biết rằng mình vô cùng ân hận…
– Cậu nói câu ấy là ngu lắm, Simon. Thôi uống đi! – Anh gọi người phục vụ quán tới và yêu cầu thêm một chầu rượu nữa.
Simon ngồi im, vụng về tìm lời để nói nhưng không được nên anh đành uống một hơi cạn ly và gọi thêm cốc khác.
– Cậu phải hiểu tại sao mà mình lại bình tĩnh như vậy. – Otto tiếp tục, giọng nói của anh đã bắt đầu ríu lại. – Quả thực là trình độ học vấn của mình không đủ để cư xử trong trường hợp này. Mình có nên đề nghị đánh nhau với cậu vì cô ấy không hả?
– Thôi nào, cậu đừng lố bịch thế nữa đi.
– Phải, cậu nói đúng, Simon ạ. – Otto đáp. – Cô ấy đâu phải là một thiên thần.
– Mình không có ý ấy. – Simon phân bua, cố tìm cách bảo vệ cho Edwina. – Ý mình là… Ôi Chúa ơi, mình cũng chẳng biết là mình muốn nói gì nữa. – Anh lại ra hiệu cho người phục vụ.
– Đến lượt mình. – Otto bảo anh.
– Cô ấy vẫn còn yêu cậu lắm đấy, – Simon nói khi họ đang ở chầu rượu thứ sáu. – Đó chính là nguyên nhân bắt đầu của sự việc. Mình đã cố bảo vệ cuộc hôn nhân chết tiệt của cậu. Nghe có vẻ tức cười quá phải không? Lúc đó, cô ấy luôn miệng nhắc tới cậu.
– Thứ lỗi ình, – Otto nói, – nhưng hôm nay chính mắt mình lại trông thấy cô ấy yêu cậu cơ mà. Chắc là lúc này cậu đang mong mỏi được thế chỗ của mình lắm nhỉ?
– Ôi, mình không nghĩ vậy, – Simon lắp bắp. – Mình đã định nói với cậu hàng trăm lần rồi, rằng thực tế cậu đã cư xử với cô ấy như một thằng con hoang ấy.
– Mình biết mình là đồ con hoang, – Otto nói, lưỡi líu cả lại. – Cô ấy đã nói điều này với mình nhiều lần lắm rồi. Cô ấy cũng gọi cậu là đồ con hoang chứ?
– Thỉnh thoảng. – Simon thừa nhận.
– Không ai, không một ai có thể sống theo cách Edwina mong muốn được cả. Cậu không biết thế nào là trở về nhà mà không mang đủ tiền về đâu, cậu sẽ phải nhìn vào cặp mắt xanh chứa đầy vẻ bi thương đấy. Nào, cậu uống đi, chúng ta đã mệt mỏi quá rồi.
– Đến lượt mình. – Simon nói và ra hiệu cho người phục vụ.
– Tại sao mà mối quan hệ giữa cậu và Anna lại không được cải thiện tí nào vậy? – Otto hỏi. – Mình đã gặp cô ấy một lần rồi. Tuyệt đấy chứ!
– Đúng vậy, – Simon đáp, – nhưng cứng cỏi quá. Một lần mình đã phạm phải một sai lầm tồi tệ. Anna không thể tha thứ ình. Cô ấy là vậy đấy, không bao giờ hạ thấp những tiêu chuẩn mà cô ấy đã đặt ra, không bao giờ chịu nhượng bộ. – Giọng anh cũng bắt đầu ríu lại. Tự dưng anh muốn kể hết ra mọi chuyện. Chuyện về Sophie, chuyện về đứa bé. – Bỏ mặc cho nó chết chỉ vì nó là một mối nhục lớn. Cô ấy đã khiến mình ghê sợ khi nói với mình điều ấy. Vì thế mình đã nhập ngũ. Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ ình về chuyện Sophie, và mình cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ấy về chuyện đứa bé.
Otto rùng mình.
– Edwina và mình thì lại khác, – Otto tiếp lời. – Mình không nói sai đâu, cô ấy đã từng là một tiểu thư hết sức đài các. Cha cô ấy là một mục sư xứ Kent, cô ấy chưa bao giờ là một phụ nữ sôi nổi và nồng nhiệt cả. Với cậu thế nào?
– Cũng vậy. – Simon đáp. – Cô ấy có vẻ khá lãnh đạm.
– Chính xác. – Otto cố gắng tìm lời. – Chúng ta hãy nói thẳng ra nhé, cậu có thực sự muốn có cô ấy không?
– Không, dù sao cô ấy vẫn là vợ cậu cơ mà.
– Cô ấy cũng là của cậu… dù có nói gì đi nữa. – Anh cười to với vẻ vô cảm. – Mình cũng không còn muốn cô ấy nữa, nhưng trong hai ta phải có một người có trách nhiệm với Edwina.
– Otto vì Chúa, cậu câm ngay đi!
– Mình có thể rút lui trong danh dự và để cậu điều hành công việc kinh doanh một mình.
Má Simon giật mạnh.
– Khi mình nói với Edwina rằng Anna sẽ không bao giờ đồng ý để mình ly dị thì Edwina không tỏ vẻ tha thiết với việc phải sống trong tội lỗi.
– Không, Edwina sẽ không bao giờ thích như vậy đâu. Vậy chúng ta hãy tung đồng xu nhé? Người nào thua sẽ phải có trách nhiệm với Edwina.
– Thôi được rồi. – Simon ủ ê.
– Không được gian lận đâu đấy. – Otto giao hẹn và lôi từ trong túi ra một đồng xu.
Simon đã thắng. Anh thấy nhẹ cả người tới từng lỗ chân lông, giống như một cơn gió ẩm ướt thổi lan trên một vùng đất khô cằn.
Otto có vẻ choáng váng.
– Chúng mình về nhà uống rượu đi. – Anh rủ Simon.
Edwina khiếp đảm nhìn hai người đàn ông loạng choạng dìu nhau vào đi văng, người nọ dựa vào người kia. Otto lôi ra hai chiếc cốc và đổ đầy vào đó rượu whisky nguyên chất mà họ mang từ ngoài quán về. Nhìn thấy hai người, cô phát buồn nôn.
-Các anh đúng là đồ con hoang… -Cô bắt đầu. – Một lũ con hoang!
Nhưng bà chủ nhà đã tới và gõ mạnh vào cửa, than phiền về những tiếng ồn.
– Em không thể nói lời xin lỗi được Otto ạ, – cô nói vài phút sau khi Simon đi khỏi. – Anh cư xử với mẹ con em thật là tồi tệ. Nhưng em vẫn yêu anh và sẵn sàng bắt đầu lại từ đầu nếu như anh hứa với em là sẽ bỏ rượu và không ném vào mặt em những lời lăng mạ nữa trong suốt phần đời còn lại.
– Anh sẽ không làm thế một lần nào nữa, nhưng em cũng đừng nên hy vọng ở anh điều gì cho tới khi anh kết thúc công việc vớt ni-ken. – Rồi anh kể cho cô nghe vè nỗi sợ hãi của mình, về đám cá chình trườn lổm ngổm giữa đám xương người chết, về hàng tấn nước chỉ chực đè bẹp lên anh, vê sự mong manh của đường dây dẫn khí.
Khi anh kể xong, cô thốt lên:
– Ôi, Otto tội nghiệp của em. Lạy Chúa! Tha lỗi cho em nhé, em đã không hiểu anh rồi !
Lần thứ hai trong buổi tối hôm đó, Edwina thấy mình được nhấc bổng lên giường…