Bạn đang đọc Tình yêu trở lại – Chương 16
Chương 16Tác giả: Madge SwindellsT ừ lúc đó trở đi Anna ngày càng trở nên bận rộn. Cô mệt mỏi lê bước trên bùn từ chuồng gà này sang chuồng gà khác với biết bao công việc không tên. Lại còn những quả trứng nữa chứ. Hàng ngàn quả trứng phải được nhặt, mang về cọ rửa, soi chọn, đóng gói và chở đi bán. Nhưng như thế vẫn chưa phải là hết: những hóa đơn phải được gửi đi, chuồng gà phải được tẩy uế, lại còn phải thu nhặt phân gà…
Từ tháng Bảy trở đi thời tiết trở nên xấu thậm tệ, những cơn mưa tầm tã, những đợt thủy triều lên cùng với những cơn gió rét cắt da cắt thịt. Lũ gà mái đi vơ vẩn khắp nơi, lông cánh bắt đầu rụng xơ xác. Anna vẫn biết điều này sẽ xảy ra nhưng cô không lường trước được việc lũ gà sẽ ăn khỏe hơn trong thời tiết giá lạnh. Trứng thì lại đột ngột sụt giá và cô không còn kiếm được nhiều hợp đồng mua trứng nữa.
Vào những lúc rảnh rỗi, lúc ngồi bên bàn ăn hay lúc đang nấu nướng dọn dẹp, Simon thấy cô cứ bấm đốt ngón tay với cái cau mày lo lắng.
Đó là thời kỳ khó khăn đối với Anna. Cô biết rõ mình phải làm gì bây giờ nhưng lại do dự không dám chắc nên bắt đầu thế nào và trong khi cô còn đang lưỡng lự thì hóa đơn mua thức ăn cho gà cứ ngày một đội cao lên.
Anna có quá ít thời gian dành cho Simon, thậm chí không có lấy dù chỉ một phút ngồi ăn sáng cùng anh hay nói chuyện phiếm trong khi anh tắm. Lũ trẻ lớn nhanh như thổi, chúng khiến cô không có nổi lấy một chút thư nhàn.
Simon ngày càng trở nên cáu bẳn tới mức họ hầu như không thể trao đổi với nhau tới quá hai .âu mà không nổi nóng để rồi cuối cùng không nhớ nổi họ cãi nhau về chuyện gì nữa.
– Ma quỷ đã nhập vào em rồi hay sao thế hả? – Một sáng anh bảo cô.
– Em đang lo chuyện lũ gà mái rụng lông.
– Mùa đông nào mà gà mái chả rụng lông, thằng ngu nào cũng biết điều đó mà.
– Không phải là gà nào cũng rụng lông, gà mái tơ chả rụng lông bao giờ.
– Nhưng lũ gà cửa em không phải là gà mái tơ.
Suy nghĩ một lát.
– Em không thể nuôi nổi bảy nghìn con gà mái qua mùa đông này.
– Vì Chúa, Anna. – Anh nổi đóa. – Lẽ ra em phải nghĩ tới điều này trước khi em mua bảy nghìn con gà mái ấy chứ. Tới giữa tháng Bảy thì Anna quyết định. Cô lái xe vào làng tìm Kurt. Trông anh mới suy sụp làm sao. Cặp mắt trống trải với hai túi thịt bên dưới.
– Chào Anna, điều gì đã khiến cô tới đây vậy? – những lời nói bình thường, nhưng khuôn mặt của anh sáng bừng lên khi trông thấy cô.
Anna cũng có cảm giác ấm lòng nhưng cô lại cố tỏ ra lạnh lùng xa cách.
– Tôi đang gặp khó khăn, anh Kurt ạ. Tôi hy vọng là anh không mong tôi tới đây. Tôi chỉ muốn bán bớt đi bốn nghìn con gà mái thôi, nhưng tôi cần phải bán được giá. Anh có cách gì không?
– Từ bỏ giấc mộng nuôi gà à?
– Không, không phải thế. Chỉ vì chúng đang bi rụng lông.
Kurt không nén nổi cười phá lên:
– Ai mà chẳng biết điều đó nhỉ.
– Vâng, và chúng ăn khỏe kinh khủng. Tôi hầu như không thể trang trải nổi hóa đơn thanh toán tiền mua thức ăn cho chúng. Không thể giữ chúng qua mùa ấp đầu tiên được. Như vậy thì thực điên rồ.
Anh mỉm cười thông cảm.
– Tôi sẽ gọi điện đi quanh vùng xem sao. – Anh bảo cô.
– Tôi sẽ rất biết ơn.
– Tôi hy vọng là cô không còn giận tôi nữa. – Anh bướng bỉnh nói: – Có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau… – Anh ngừng lời, vẻ bối rối hiện ra trên mặt. – Giá như chúng ta đang ở Vienna thì tôi đã mời cô đi ăn trưa rồi. Nhưng… tôi chẳng biết có cái nhà hàng nào ở đây cả.
– Vậy hãy đến ăn tối với chúng tôi. – Cô mời, cảm thấy như mình bị mắc kẹt. Cô mỉm cười hằn học. – Chúng ta sẽ lại tổ chức một bữa tiệc braai nữa. Simon cũng rất mong gặp lại anh đấy. Tối mai nhé?
Anh gật dầu:
– Hy vọng là tôi sẽ đem tới được cho cô một khách hàng.
Anna quay trở về nhà, cảm thấy nhẹ cả người. Nhưng khi Simon biết được tin đó thì anh không kiềm chế được đã nổi cơn thịnh nộ.
– Em không thể giết thịt bốn nghìn con gà mái vẫn còn đẻ trứng được ba năm nữa.
– Tại sao không? Đó là gà của em cơ mà.
– Như vậy thì độc ác quá.
– Nhưng đó là công việc. – Anna không thể kiên nhẫn được hơn nữa, cô lao vào phòng để trứng. “Độc ác à”, cô hoài nghi lầm bẩm một mình. Một từ ngữ thật lạ lẫm phát ra trên môi gã đàn ông đã giết chết con mèo yêu quý của cô, mặc dầu anh ta tỏ ra rất yêu quý lũ trẻ và nếu nhìn anh ta thì người ta sẽ nghĩ đó là một con người đầy ắp lòng nhân ái. Simon là một người khó hiểu, tại sao lũ trẻ con và những con vật lại cứ quấn lấy anh ta như một bầy cừu ngu xuẩn thế nhỉ? Ngay cả Wagter cũng vậy, cứ mở mắt ra là lại chạy tới quanh quẩn dưới chân Simon.
Khi Anna nhớ lại cảnh Simon ngồi đợi cô trong vườn nho cùng với con chó Wagter, tự dưng có một vết rạn xuất hiện trên bức tường mà cô đã xây lên vây quanh tình cảm của cô và cô thoáng thấy đau nhói trong lòng. Đã có một thời cô yêu anh say đắm. Giờ thì tình yêu đã mất đi không lấy lại được. Đó thực là một điều tồi tệ, tồi tệ hơn cả việc cô đánh mất gia đình mình. Cô đau lòng vì thất vọng, vì nỗi đau của cô đã quay trở lại trong cô, vì những điều phiền muộn mà cô đã phải chịu đựng.
Niềm an ủi duy nhất lúc này của Anna chính là công việc. Khi sự đau khổ tóm chặt lấy cô thì cô vùi mình vào những toan tính và những nét viết nguệch ngoạc. Chỉ có liền là còn thực tế. Tình yêu chỉ là ảo tưởng mà thôi. Cô tính toán những khoản lợi nhuận trên sổ sách, đếm lại khoản tiền mà cô đã để dành được và giấu nó xuống dưới ô gạch rời đằng sau lò nướng bánh cũ. Hơn ba trăm bảng!
Đối với Simon, đây là những chuỗi ngày dài đằng đẵng và vô cùng cô độc, nhưng công việc thì không thiếu. Trời mưa suốt tháng Sáu và mưa lan sang cả tháng Bảy. Một tháng Sáu ẩm ướt nhất trong vòng hai chục năm trở lại đây, mọi người trong làng nói với nhau như vậy. Những con sông chảy xiết trong thung lũng, cuốn theo rất nhiều thân cây và lá cây, phá vỡ cả những đập ngăn nước mà anh đã xây và cuốn đất đá trôi tuột đi. Ngay cả chiếc giếng khoan ở tít cuối trang trại cũng phun trào dữ dội và những bể nước mưa thì đầy phè tràn cả ra sân. Mọi thứ đều ẩm ướt, mái tranh sũng nước tong tong chảy nhỏ giọt, những cánh cửa bằng gỗ nở phồng ra đến nỗi không thể đóng kín được.
Simon nhìn bầy cừu đực lê bước trên những vũng bùn, đầu cúi gằm nhưng béo tốt mỡ màng hơn các năm trước, trong khi đó bầy cừu cái cùng lũ con của chúng nằm bẹp trong bãi cỏ linh lăng mà Anna đã trồng. Anh thở dài khi nghĩ tới việc nước luôn có ở dưới đó, chảy tràn trề trong lòng đất mà không ai biết tới, từ thế kỷ này sang thế kỷ khác, trong khi cha mẹ anh và cả ông bà anh đã phải làm lụng đến gãy cả lưng với tâm trí trĩu buồn vì thiếu nước. Và một người nhà van Achtenburgh đã tìm ra nó, anh ghen tị nghĩ, nhưng ai mà ngờ được rằng nước lại ở tít trên cao ấy trong khi bình thường các nguồn nước hay nằm trong thung lũng?
Vào một năm khô hạn, cha anh đã khoan tới tám lỗ, vứt đi vào đó tất cả những gì hai ông bà dành dụm được trong suốt ba mươi năm cực nhọc, tất cả vẫn chỉ là con số không. Cha anh đã từng rất tin tưởng vào nguồn nước. “Nó ở đâu đó thôi, đủ để chúng ta dùng. Chỉ cần chịu khó tìm là ra” – Giọng ông khản đi vì thứ thuốc lá to sợi tự trồng.
Họ cùng nhau ngồi trên chiếc máy cày ngày này qua ngày khác, cày những luống thẳng tắp. Người con trai, cao lớn lộc ngộc, vụng về với mái tóc đỏ rực, người cha với cặp mắt sáng ngời, nuôi dưỡng hy vọng như một đứa trẻ ngây thơ.
– Chúa sẽ phù hộ chúng ta, Chúa sẽ phù hộ chúng ta.
Người cha cứ đi lang thang mãi trên vùng đất bao la, đôi mắt to đen quả quyết dưới hai hàng lông mày rậm. Nhưng rồi tới một ngày, trong mùa khô hạn khủng khiếp đó, đôi mắt ấy đã bớt dần ánh quả cảm. Chúng trở nên bất lực.
Từ gần chục trang trại lân cận, những người hàng xóm cưỡi ngựa và đi xe tới. Giống như một bầy cừu, họ lần theo dấu vết mà ông thầy bói chỉ dẫn. Những người đàn bà tay nắm chặt Kinh thánh và khăn mùi soa, và trên vai đám đàn ông là những cây thuổng.
Một người đàn ông nhỏ thó, da đen, nghe đâu là người Ý, đi nhoay nhoáy phía trước họ mang theo một cái chạc ba, giống như một giáo sĩ cầm cây thập ác. Ông ta giơ cao cây chạc ba để mọi người đều trông thấy nó, và họ bước thấp bước cao suốt bốn tiếng đồng hồ từ thung lũng này sang thung lũng khác. Đám phụ nữ luôn phải lấy khăn vải trúc bâu lau mặt.
Tới mé phía đông của trang trại, cây gậy bắt đầu bị kéo mạnh và người ông thầy bói rung lên như bị động kinh. Đám phụ nữ vùi mặt xuống đầu gối khóc nức lên “Cảm ơn Chúa!”, trong khi những người đàn ông lao vào đào xới khoảnh đất một cách điên cuồng. Ở độ sâu mười phút họ chạm vào mạch nước. Những tiếng thổn thức và những câu khen ngợi rộ lên nhưng đó chỉ là một thứ nước lờ lợ chua chua, chỉ tổ đầu độc lũ cừu và làm cho đất đai thêm bạc màu.
“Sẽ không bao giờ tìm thấy nước ngọt ở đây đâu”, lời ông thầy bói đẩy gia đình họ trở về với sự khốn cùng.
Sau ngày hôm đó, tóc cha Simon trở nên bạc trắng. Trông ông già sọm đi và ông bắt đầu để mặc cho trang trại rơi vào tình trạng hoang phế.
Phải có một lý do nào đó chứ, Simon đứng lặng trong mưa phùn, nhìn suốt dọc dải đất và suy nghĩ. Sự bối rối hiện rõ trên gương mặt của anh trong khi anh đang cố hiểu ra sự trớ trêu của trời đất. Xung quanh anh, lúa mì đang đâm những chồi non xanh biếc và khỏe mạnh như anh hằng mong ước; những chồi non đó mới chỉ cao bằng đốt ngón tay nhưng mặt đất đã trở nên xanh rì ngút tầm mắt, xen kẽ vào đó là những thửa ruộng trồng đậu lupin xanh thẫm hơn. Ngay cả trên những vùng đất bỏ hoang, cỏ cũng đã mọc dày. Anh quay đầu lại nhìn về phía sau – một quang cảnh đẹp như tranh vẽ giống hệt các trang trại vùng Malmesbury. Anh trông thấy hai con diệc đập cánh bay về phía đầm lầy.
Chạng vạng tối, Simon đi về khu chuồng bò định xem xét việc tách sữa nhưng Jan làm việc hiệu quả một cách không ngờ. Như thường lệ, Simon miễn cưỡng trở vào nhà. Căn bếp tồi tàn trống trải, chỉ có một tia sáng leo lét hắt ra từ trong bếp lò. Nhìn vào cửa phòng ngủ, anh biết Anna đang cho lũ trẻ ăn. Anh nhón gót đi dọc hành lang, cửa phòng ngủ khóa chặt.
Phụ nữ thật khó hiểu, anh buồn rầu nghĩ bụng. Anna đang ở trong đó, dịu dàng trìu mến biết bao với lũ trẻ nhỏ. Những lúc còn lại, cô ấy trở thành một mụ đàn bà lắm chuyện sẵn sàng gây gổ, mặc những bộ quần áo đàn ông xấu xí với bộ tóc tả tơi bết thành từng cụm nhỏ. Anh muốn khóc khi nhớ lại một Anna xinh đẹp của trang trại Fontainebleu và lỗi là ở anh. Suốt đời anh luôn thèm muốn cái đẹp, anh hái những bông hoa tươi tắn và vùi dập khi chúng đã héo tàn, anh tóm lấy những cánh bướm và siết chặt cho đến khi cánh chúng nát vụn. Mẹ anh đã từng có một bức tượng nhỏ bằng sứ màu hồng và xanh nhạt. Simon đã từng tôn thờ nó cho đến một đêm, khi anh lẻn ra từ phòng ngủ tới bên bức tượng, nhìn chằm chằm vào nó trong ánh trăng suông. Rồi anh đã mất tự chủ, bóp mạnh nó trong lòng bàn tay cáu bẩn. Bức tượng vỡ vụn, anh đã khóc ròng suốt buổi sáng hôm sau không phải vì sợ hãi mà chỉ đơn thuần vì xấu hổ ột cái đẹp bị hủy hoại.
Anh không thể không nghĩ tới bức tượng đó mỗi lúc trông thấy Anna.
Những tình cảm hỗn độn cứ nhảy nhót trong óc anh khi anh ngồi bên bếp lửa, nhưng có một tình cảm mạnh mẽ hơn tất thảy – anh muốn yêu và được Anna yêu lại. Thật khỉ quá, cô ấy là vợ mình cơ mà, cuộc hôn nhân chó chết này là như thế nào vậy.
Rất muộn, Anna mới trở về giường. Sau bữa ăn tối, Simon đi tắm rồi vào thắp nến để đọc một vài trang sách. Anh nghe rõ những tiếng động Anna tạo ra lúc cô ở trong bếp. Anh biết tường tận từng tiếng động một: những quả trứng được soi chọn, tủ bếp được khóa lại, một sự im lặng kéo dài khi cô lấy nhật ký ra viết, rồi cô tắm rửa, cuối cùng là viên gạch được kéo ra khỏi lò nướng bánh cũ. Những hành động vụng trộm dưới ánh nến. Việc cô lén lút dành dụm như vậy khiến anh vô cùng bối rối.
Cuối cùng, cô rón rén đi qua hành lang trở về phòng ngủ, một tay che bớt ánh sáng tỏa ra từ ngọn nến. Cô thổi phụt ngọn nến đi. Chẳng bao giờ cô ấy chịu học cách lấy tay phẩy tắt nến cả và họ luôn phải ngủ trong bầu không khí nồng nặc mùi bấc cháy khét. Bây giờ chính là lúc anh đang chờ đợi, nhưng tự dưng anh cảm thấy sợ hãi. Cô ấy lạnh lùng quá, như một bức tượng vậy. Anh thận trọng bước tới gần giường Anna, đẩy cô nằm dịch vào trong và len người lên. Cô giả vờ ngủ.
– Anna, dậy đi em, anh muốn nói chuyện với em.
– Em vẫn thức đây. – Mãi sau cô mới đáp.
– Anna này, – anh vụng về tìm lời. – Những gì chúng ta đã mất, chúng ta cũng có thể lấy lại được. Anh vẫn yêu em mà, chúng mình còn cả cuộc đời phía trước. Liệu chúng ta có thể sống với nhau như những người xa lạ mãi được không? Anh mệt mỏi lắm rồi.
– Chúng ta chẳng có gì để mất cả, tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp trong một đêm trăng mà thôi.
– Anh biết là anh đã sai, – anh khó nhọc nói trong tuyệt vọng. – Lẽ ra anh không nên để em ở nhà một mình, nhưng điều đó đã xảy ra rồi, vả lại cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Ơn Chúa, giờ thì anh đã chín chắn hơn. – Đó là sự thực, Simon cảm thấy mình như già đi tới hai chục tuổi.
– Anh không mệt à? – Cô hỏi, một lời nói bóng gió thoảng qua trong giọng nói của cô. – Anh không buồn ngủ sao?
Căn phòng lối đen như hắc ín. Simon chẳng nhìn thấy gì khác ngoài một tia sáng yếu ớt hắt vào từ cửa sổ. Mệt ư? Tất cả những gì cô ấy muốn chỉ là ngủ, làm việc và làm việc.
– Anh muốn được yêu em. – Cuối cùng anh thốt lên, đưa tay lần vào giữa những lớp chăn dày, ngón tay anh run bần bật khi kéo cô vào lòng. Vậy mà Anna vẫn lạnh như băng. Anh thở dài. Tại sao cô ấy cứ như vậy mãi nhỉ? Một lát sau, anh quay lưng lại phía cô.
Căn phòng sáng dần lên và gió bắt đầu thổi vi vu. Anh trông thấy ánh trăng rọi qua những cành khuynh diệp. Ánh trăng tạo thành những hình thù kỳ quái lay động trên bức tường trắng.
Anna giống như một người đàn ông, cương quyết theo đuổi chỉ một mục đích duy nhất. Cô ấy không dành lấy một giây cho niềm vui của riêng mình. Anh đã trở nên không cần thiết, đối với Anna, đối với trang trại, đối với tất cả mọi người. Ý nghĩ này như một gáo nước lạnh dội xuống đầu Simon. Anh miễn cưỡng công nhận rằng Anna đã điều hành mọi việc thật gọn. Cô ấy đã thuê một người lái máy cày đáng tin cậy. Jan trông nom đàn bò và lũ trẻ ranh thì cho gà ăn, sửa chữa hàng rào, san phẳng con đường đất và lùa cừu. Ngay cả một người đàn ông cũng không thể làm tốt hơn thế.
Nhưng tại sao mà một phụ nữ lại muốn biến mình thành đàn ông vậy nhỉ? Anh đổ lỗi cho ông già van Achtenburgh – chính ông ấy đã dạy dỗ cô như dạy dỗ một đứa con trai. Chà, chắc chắn là phải thật kiên nhẫn thì anh mới đưa cô trở lại làm một phụ nữ bình thường được. Điều này cũng giống như thuần hóa một con thú hoang; như thuần hóa con chim ưng mà một lần anh đã bắt được. Anh đưa tay trái qua và bắt đầu vuốt ve mơn trớn vai cô, sục vào mái tóc mềm mại của cô. Cô vô tình rùng mình và anh nghiêng người chống tay lên.
– Anna, anh yêu em. – Anh thì thầm. – Chúng mình bắt dầu lại từ đầu nhé? – Anh mới mong mỏi điều ấy làm sao. Anh vẫn còn nhớ những điều mà anh hình dung về Anna trong suốt chuyến đi dài đằng đẵng trên biển. Những hình ảnh thật vui tươi sinh động. Trên cánh đồng đang vụ thu hoạch mùa vàng, lúa đầy ăm ắp, và anh ngồi trên chiếc máy gặt của mình, đổ đầy hết bao thóc này tới bao thóc khác trong khi Anna hớn hở chạy đi khắp cánh đồng với những bình nước chanh trên tay. Một giấc mơ ngu xuẩn!
– Anna. – Anh thì thầm. – Anna này! – Nhưng chẳng có tiếng đáp lại. Anh tuột khỏi giường nhón bước sang phía bên kia nhìn vào mặt Anna. Khuôn mặt cô trông thật thánh thiện dưới ánh trăng, cô đang nhìn đăm đăm vào khuôn cửa sổ. – Em sao vậy? – Anh hỏi, giọng nghèn nghẹn.
Cô nhìn sang anh và bật cười phá lên. Rồi cô cuộn tròn người lại như một quả bóng, cuốn chặt chăn vào quanh người.
– Trời tạnh mưa rồi, anh nhìn trăng kìa!
– Anna, nào Anna, em đang làm anh phát điên lên đây này, – anh thở mạnh. – Hãy cho anh chút hơi ấm đi, lạy Chúa!
– Hơi ấm ư? – Tự dưng cô thấy ghét anh quá. – Ý anh muốn nói tới tình dục phải không? – Cô cười to. – Em chẳng bao giờ từ chối anh cả kể từ hôm anh cưỡng hiếp em đấy. Anh còn muốn thế nào nữa?
Cô dang rộng hai chân ra và nằm yên, lạnh lùng, miễn cưỡng. Một sự buộc tội im lặng, phục tùng nhưng không bao giờ khuất phục.
Simon đau khổ ôm chặt lấy Anna, vùi mặt vào tóc cô. Anh muốn hòa nhập thật sâu vào trong cô, muốn làm cho cô đau đớn, muốn làm cô phải khóc. Nhưng không hề có một phản ứng gì. Cơn giận dữ và sự nhục nhã đã thay thế cho nỗi đam mê. Bản chất đàn ông của anh co rút lại và anh không thể kiềm chế nổi cơn thịnh nộ. Điều này chưa từng xảy ra bao giờ và trong phút chốc, anh chỉ muốn lặn sâu vào bể quên lãng đang đợi anh phía trước. Một lát sau, anh lăn người xuống giường và nằm xoay lưng lại phía Anna. Anh cảm thấy quá bẽ bàng. Anh đã thành một thứ đồ vô dụng thực rồi, anh không phải là một nông dân tốt, cũng không phải một người đàn ông cho ra đàn ông. Giây phút này anh mới hiểu ra rằng Anna đã thực sự hạ gục anh. Cho mãi tới lúc bình minh hửng lên, anh mới thiếp vào một giấc ngủ chập chờn.