Tình Yêu Thu Thập Công Lược

Chương 34


Bạn đang đọc Tình Yêu Thu Thập Công Lược – Chương 34

Giang Mạt tính toán làm chuyện lớn một phen. Lúc trước nàng tuyên bố kinh thương trước mặt nữ đế không phải chuyện giỡn, một phương diện là làm Tiêu Minh Vũ an tâm, phương diện khác nàng xác thật cần cần một lượng tiền lớn.

Không tới 6 năm nữa, Đại Dận lục tục khai chiến với Bắc Nhung Đông Di, khi nó nữ đế đã mặc kệ mọi chuyện, phương nam xuất hiện hạn hán.

Chiến tranh có thể nhanh chóng đào rỗng tài lực và binh lực của một quốc gia, nàng phải chuẩn bị trước, nếu không Trấn Quốc Công và Bùi Dương vẫn sẽ chết trên chiến trường.

Chiêu Minh công chúa có không ít cửa hàng ở kinh thành, Giang Mạt tìm mảnh đất phồn hoa nhất, mở mấy gian sách, trà lâu, tửu quán. Sách là những loại thoại bản trên phố, còn nội dung, nàng là người từ thế giới Cao Duy tới, chẳng lẽ còn sợ ít chuyện xưa?

Giang Mạt đi thư viện thành tây tìm rất nhiều thư sinh, nói tất cả chuyện xưa có trong đầu nàng ra, cho bọn họ trau chuốt viết lại. Người phú quý rảnh rỗi ở kinh thành không ít, hiệu sách vừa mở ra, lập tức trở nên thịnh hành, trên được hoàng thân quý tộc thích, dưới là thứ dân, đều có thể nói chuyện say sưa. Hơn nữa Giang Mạt cố ý chừa lại mỗi trang, chiêu thương dẫn tư, nhất thời có rất nhiều thương nhân tự phát đưa tới cửa.

Mỗi buổi chiều trà lâu có kể chuyện, mỗi buổi chật ních, chuyện xưa kể một chút là xong, còn những câu chuyện dài, một lời không thể nói hết, làm người khác vừa yêu vừa hận, chỉ có thể mắt mong mà chờ.

Tửu lâu đưa ra rất nhiều điểm tâm mới, trước nay chưa từng thấy qua ở Đại Dận, sinh ý vô cùng thịnh vượng.

Phong trào này chọc nhiều người đỏ mắt, nhưng sau khi nghe ngóng chủ nhân sau lưng là Chiêu Minh công chúa, ai cũng không dám động.

Tiêu Minh Vũ biết Giang Mạt đang làm gì, vốn tưởng rằng chỉ là con nít tiểu đánh tiểu nháo, không ngờ bị nàng làm thành hô mưa gọi gió, mấu chốt là các thoại bản đó rất thú vị, làm người khác tò mò, trong đầu nhỏ đó chứa thứ gì.


Giang Mạt kinh thương hô mưa gọi gió, liên tục mấy năm, các cửa hàng xung quanh lục tục đóng cửa, mở cửa hàng quần áo, tiệm son phấn, tiệm tạp hóa, tiệm gạo, tiệm thuốc, nếu không phải vì sợ ảnh hưởng không tốt, thanh lâu sở quán nàng đã sớm mở.

Thân phận công chúa giúp nàng làm nhiều việc tiện lợi, đương nhiên không chỉ ở kinh thành, không ít thương nhân tới tìm nàng hợp tác, mượn gió đông của hoàng thất, làm sinh ý ở bắc nam.

Giang Mạt hoàn toàn được xưng là mỗi ngày hốt bạc, nói nàng là đệ nhất phú bà Đại Dận cũng không quá, đến tột cùng nàng nắm bao nhiêu tài sản trong tay, nắm giữ quyền tài chính to như Tiêu Minh Vũ cũng không rõ, rất nhiều lần hắn ám chỉ nữ đế phải hạn chế Chiêu Minh công chúa, nữ đế không thèm để ý, còn xây một tòa phủ công chúa ở ngoài cung, thậm chí còn thưởng thêm cho nàng.

Con số này gấp ba lần Lương Vương Tiêu Minh Vũ hắn.

Thế cho nên mỗi lần thấy tiểu cô nương nhảy nhót trước mặt hắn, Tiêu Minh Vũ tức giận ngứa răng.

Nhưng mà tức giận thì tức giận, giá trị tình yêu trên đỉnh đầu hắn ổn định ở con số 40, Chiêu Minh đối với hắn, chỉ là một tiểu bối thú vị.

Giang Mạt tạm thời không đánh chủ ý lên tiểu cữu cữu, 5 năm, độ hảo cảm của Giang Nghiêu đã lên tới 60, đừng nói chi là Bùi Dương đã tới 90.

Kết quả của giá trị tình yêu cao chính là, từ khi nàng 13 tuổi vào công chúa phủ ở, chỉ cần Bùi Dương không có công cụ trên người, ngày nào cũng đến đây báo danh, hắn luôn lấy đủ loại cớ, không chịu nói rõ ràng.

Lần này Bùi Dương tìm được lí do tới cửa, đưa cho nàng một cái túi thơm, “Đây là Tiểu Anh tự tay làm, hương liệu thảo dược bên trong là do muội ấy chọn, nói là đeo lên có thể phòng trùng đuổi muỗi, bình tâm tĩnh khí, muội ấy kêu ta đến đây đưa cho công chúa.”

Giang Mạt cũng không biết tại sao, tiểu nha đầu Bùi Anh rất thích vây quanh nàng, khi bắt đầu nàng còn tưởng rằng đó là lực hấp dẫn tự nhiên của nam nữ chính, Bùi Anh chỉ là muốn dính Giang Nghiêu, nhưng sau đó phát hiện, nàng dính chính mình.

“Sao Anh Anh không đến đây đưa, đã lâu ta không gặp muội ấy, rất nhớ muội ấy.”

Trong lòng Bùi Dương lên men, ăn dấm muội tử nhà mình, nghĩ lại thấy may mắn vì không dẫn Bùi Anh đến đây.

Vất vả tìm được cơ hội nói với nàng mấy câu, mang con chồng trước theo làm gì?

“Ngày mai phải theo mẫu thân đi Phổ Tể Tự dâng hương, Tiểu Anh đang giúp mẫu thân chuẩn bị đồ.”


Giang Mạt thưởng thức túi thơm trong tay, nghĩ đến một chuyện, “Ta nghe nói hình như dưới chân núi Phổ Tể Tự có giặc cỏ?”

“Có nghe nói, cho nên ta sẽ đi chung, công chúa yên tâm.” Ánh mắt thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm nàng.

Theo tuổi tăng trưởng, Giang Mạt trổ mã càng thêm minh diễm, nhất tần nhất tiếu động nhân tâm.

Rất kì quái, rõ ràng lên trận giết địch hắn không sợ, ở trước mặt một tiểu cô nương lại khẩn trương không biết nên đặt tay ở đâu.

Giang Mạt tìm một viên dạ minh châu to bằng trứng bồ câu ra đáp lễ, thấy hắn còn đứng ở đó, buồn cười hỏi hắn, “Thiếu tướng quân còn chuyện gì nữa sao?”

“Không có chuyện thì không thể tới tìm công chúa?” Bùi Dương ủy khuất, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ta chỉ muốn nói thêm vài câu thôi…”

Nửa câu sau Giang Mạt không nghe rõ, lúc này Giang Nghiêu đã trở lại.

Mấy năm qua, Giang Nghiêu đã cao hơn nàng nhiều, mắt mày sâu xa, mặt như quan ngọc, nhìn nội liễm trầm tĩnh hơn so với trước.

Ánh mắt hắn chuyển quanh hai người, cúi người thỉnh an Bùi Dương, “Công chúa, đây là sổ sách tháng này, đã lấy đến đây hết rồi.”

Giang Mạt nhận một xấp sổ sách rất dày, “Thiếu tướng quân, ta còn chuyện khác, hôm nay làm phiền người đến đây, ta bảo Sơ Cửu tiễn người.”

Bùi Dương há miệng thở dốc, muốn nói gì nữa, thấy nàng đã xoay người, đành thôi.


Hắn biết thân phận thật sự của Giang Nghiêu, chính là thân biểu đệ của mình, nhưng bởi vì biết rõ, hắn mới thấy không ổn.

“Ngươi định ở lại phủ công chúa mãi? Nếu bị nàng phát hiện ngươi không phải nội thị, hoặc là tin này truyền tới tai nữ đế, mệnh ngươi còn giữ được không?”

Tâm tư Bùi Dương hỗn loạn, ngày thường hắn muốn gặp Chiêu Minh cũng phải vắt hết óc, nhưng biểu đệ thời thời khắc khắc ở bên cạnh nàng, nói không hâm mộ là giả.

“Ta đã thương lượng với phụ thân, sang năm sẽ nói với Chiêu Minh dẫn ngươi ra chiến trường, đổi thân phận cho ngươi, sau này rời xa hoàng thành hỗn loạn, là ý muốn ban đầu của cô mẫu, muốn ngươi qua một đời bình phàm, ai ngờ…”
Giang Nghiêu không trả lời được hay không, nhưng khi Bùi Dương nói muốn hắn rời khỏi hoàng thành, bản năng hắn sinh ra vài phần bài xích.

“Huynh muốn làm phò mã không?” Giang Nghiêu hỏi không đầu không đuôi.

Tâm lí của thiếu tướng quân thật sự không khó đoán, đại khái công chúa cũng hiểu, nhưng nàng nghĩ như thế nào, Giang Nghiêu không rõ.

“Đầu xuân sang năm công chúa cập kê, đến lúc đó nữ đế sẽ chọn rể cho nàng, huân quý khắp thành đều có trong danh sách, biểu ca cảm thấy nữ đế sẽ chọn Trấn Quốc Công phủ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.