Bạn đang đọc Tình Yêu Thu Thập Công Lược – Chương 33
Trấn Quốc Công kỳ thật là nửa sư phụ của Giang Mạt, khi đó tiên đế còn, Chiêu Minh năm tuổi không thích hồng trang thích nhung trang, nghe nói Trấn Quốc Công là người đánh giặc lợi hại nhất, năn nỉ tiên đế những khi hắn rảnh rỗi cho vào cung dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung đao kiếm. Ở thế giới cũ, khi quân tử Bùi gia thủ biên quan nữ đế chẳng quan tâm, Chiêu Minh công chúa từng quỳ gối hai ngày hai đêm trước Dưỡng Tâm Điện, đáng tiếc không có kết quả.
Giang Mạt mang theo lễ vật lớn lớn bé bé tới cửa, hàn huyên với Trấn Quốc Công và Trấn Quốc Công phu nhân, nói rõ ý đồ của mình, “Quốc công gia, tiểu nội thị này ta rất thích, sau này phải hầu hạ bên người ta, hắn không có võ công, xin quốc công gia giúp đỡ, cho hắn ở quân doanh ngoài thành, thao luyện cho tốt.”
Trấn Quốc Công không ngờ sẽ gặp cháu ngoại trai bằng cách này, hắn đang suy nghĩ cách đưa Giang Nghiêu ra cung, nhưng người công chúa đã muốn, không có cớ thích hợp, nào dễ ra cung như vậy?
Hắn nhìn về phía Giang Nghiêu, có vẻ hắn vẫn chưa tỉnh táo, trong đầu là câu nói “Rất thích” của Giang Mạt lặp đi lặp lại, không nghĩ được gì khác, chỉ thấy tiểu cữu cữu đang che giấu tâm tình kích động.
Chiêu Minh công chúa mở miệng, Trấn Quốc Công không thể không đồng ý, Giang Mạt biết hai người có nhiều lời cần nói, chủ động nói muốn đi Diễn Võ Trường giãn gân cốt.
Khi nàng thay quần áo, Trấn Quốc Công lôi kéo Giang Nghiêu hỏi rất nhiều chuyện, nói với hắn: “Chiêu Minh công chúa được ta nhìn lớn lên, cũng may con ở Lưu Quang Điện, nàng không khắt khe con.”
“Nhưng nàng là nữ nhi nữ đế!”
Trấn Quốc Công bất đắc dĩ thở dài, “Ta biết con canh cánh trong lòng với cái chết của mẫu phi con, nhưng thiên hạ bây giờ là của nữ đế, rất nhiều chuyện chúng ta chỉ có thể từ từ mưu tính, nữ đế là nữ đế, Chiêu Minh là Chiêu Minh, hai người không giống nhau.”
Giang Nghiêu rũ mắt không nói, bây giờ hắn rất mâu thuẫn, một phương diện hận thấu xương nữ đế, một phương diện cảm thấy cữu cữu nói không sai, Giang Mạt không giống nữ đế điểm nào, hai người là hai thân thể khác nhau, không nên đánh đồng.
Khi nói chuyện, Giang Mạt đã thay kị trang đỏ đậm, tóc dài buộc cao, thoạt nhìn sạch sẽ lưu loát, anh tư táp sảng.
Cô xoay vòng trước kệ binh khí, cầm một cây trường thương hồng anh.
“Tiểu nương tử nhà ai?”
Giọng nói thiếu niên réo rắt truyền đến, Giang Mạt theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên đi đến, khoảng 13 14 tuổi, giữa mày tú khí mang theo tuấn lãng trương dương, cười hì hì hỏi nàng: “Cánh tay ốm yếu của ngươi, có thể cầm thương được không?”
Giang Mạt nhìn thấy con số trên đỉnh đầu hắn, biết đây là tiểu thế tử Quốc Công phủ Bùi Dương. Từ nhỏ hắn ở trong quân doanh, tùy quân đánh giặc, mọi người kêu hắn là thiếu tướng quân.
Từ xa Bùi Dương đã nhìn thấy một tiểu nương tử hồng y, toàn thân khí độ phi phàm, rực rỡ như minh châu, nhìn gần, quả nhiên quý giá xinh đẹp.
Giang Mạt vươn tay về phía hắn, thiếu niên không rõ nguyên do, bản năng thả tay lên, tiểu nương tử xinh đẹp nhấc chân đạp về phía hắn, Bùi Dương lập tức chắn, Giang Mạt tranh thủ cơ hội, quăng người ngã xuống đất.
Bùi Dương bị quăng ngã, giương mắt nhìn tiểu nương tử cúi đầu nhìn hắn, cười tươi đẹp hơn cả hoa đào tháng ba.
“Thiếu tướng quân, không đứng vững.”
Bùi Dương cũng cười, không có ý thẹn quá thành giận, nửa chống ngồi dậy, “Vậy phiền toái vị tiểu nương tử, đỡ ta dậy.”
Giang Mạt không nghi ngờ hắn, ngay sau đó trời đất quay cuồng, bị thiếu niên đè dưới thân.
Thiếu nữ thân hình kiều diễm, da thịt non mịn, lại gần có mùi thơm ngọt ngào không biết là gì, Bùi Dương nhìn mặt nàng hồng nhạt, gác lại ý niệm muốn buông ra, Giang Mạt tránh vài lần cũng không thoát.
“Ngươi làm càn!”
Giang Nghiêu từ phía xa vọt lại, đẩy Bùi Dương ra, Trấn Quốc Công cũng lạnh giọng mắng hắn: “Đây là Chiêu Minh công chúa, không được vô lễ!”
Bùi Dương ngẩn người, hắn biết tiểu nương tử thân phận tôn quý, có thể là quý nữ nhà ai, kết quả còn tôn quý hơn hắn tưởng.
Giang Mạt trừng hắn, nhưng cái nhìn mềm như bông không có lực sát thương với thiếu niên, ngược lại cảm thấy càng đẹp mắt.
“Khuyển tử không hiểu chuyện, làm công chúa sợ hãi.” Trấn Quốc Công tạ lỗi thay.
Giang Mạt không trách hắn, Bùi Dương là người vừa gặp nàng đã cho 70 giá trị tình yêu, có thể coi là nhất kiến chung tình, đặc biệt là trước mặt Giang Nghiêu và Tiêu Minh Vũ là số âm, nam phụ Bùi Dương không biết đáng yêu cỡ nào!
“Quốc công gia đừng để ý, thiếu tướng quân thân thủ bất phàm, là lỗi của Chiêu Minh.” Nàng vỗ quần áo dính bụi, đi vào nội viện thay quần áo, Giang Nghiêu cũng nhắm mắt đi theo nàng.
Tầm mắt Bùi Dương không rời khỏi nàng, cho đến khi người đi xa, trang nghiêm hỏi lão phụ thân của hắn, “Phụ thân, gia cảnh nhà chúng ta thế nào?”
Trấn Quốc Công nhất thời không hiểu hắn có ý gì, Bùi Dương cười hắc hắc, “Ngài nói nếu con cầu thân với bệ hạ, bệ hạ sẽ gả Chiêu Minh công chúa cho con không?”
Trấn Quốc Công: “…” Nghịch tử!
…
Giang Mạt thay thường phục, phát hiện giá trị tình yêu của Giang Nghiêu không biết khi nào đã tăng thành 25, nhưng mà, nó chỉ tốt hơn người qua đường một chút thôi, không có ý nghĩa khác.
Nàng ném cho Giang Nghiêu một lệnh bài, vừa đi vừa công đạo: “Giờ Mùi mỗi ngày, ngươi cầm nó đi quân doanh ngoài thành báo danh, về trước giờ Dậu, mỗi tháng quân doanh có khảo hạch, nhớ kỹ ngươi là người của ta, sau này sẽ là nội thị bên người ta, đừng làm ta mất mặt!”
Giang Nghiêu nắm lệnh bài lúng ta lúng túng hỏi nàng, “Người hầu hạ bên người công chúa không chỉ có một mình ta, tại sao cố tình là ta?”
Giang Mạt nhìn hắn, duỗi tay nhéo, xúc cảm tốt hơn tưởng tượng.
“Chắc là vì ngươi lớn lên đẹp, huống chi việc học do bọn đại học sĩ giao, toàn bộ Lưu Quang Điện trừ ngươi ra ai làm được?” Giang Mạt nghĩ đến đã đau đầu, “Bản công chúa là người có chí hướng, những tứ thư ngũ kinh đó, ai thích xem thì xem!”
Giang Nghiêu rất muốn hỏi nàng một câu chí hướng của nàng là gì, chiêu miêu đậu cẩu sao?
Đi học thì nàng ngủ, cầm kỳ thư họa không tinh thông, nữ hồng may vá càng là chê cười, công phu cưỡi ngựa bắn cung thì rất tốt, nhưng có ích lợi gì? Đại Dận không cần nàng ra trận giết địch.
Nói nàng không học vấn không nghề nghiệp, có đôi khi nàng rất thông thấu, nói nàng trương dương ương ngạnh, cố tình rất tốt với cung nhân của mình.
Càng tiếp xúc, Giang Nghiêu càng cảm giác được Chiêu Minh công chúa khác với nữ đế.
Mục đích ra cung đã đạt được, Giang Mạt dẫn Giang Nghiêu hồi cung, một tiểu nha đầu phấn y 5 6 tuổi chạy tới, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, trong tay cầm thứ gì đó, sau đó “Bang” một tiếng đụng vào người nàng.
Giang Mạt vội vàng ổn định người, nửa ôm vào lòng, tiểu nha đầu bị đâm đau, một đôi mắt tròn xoe ngập nước, sắp rớt xuống.
“Tiểu thư, tiểu thư chậm một chút!”
Mấy tỳ nữ chạy theo từ xa, tiểu nha đầu trong lòng ngực giật giật mũi, ngửi người Giang Mạt, “Trên người tỷ tỷ thơm quá…”
Tiểu nha đầu giơ bánh chưng đường được nàng cẩn thận che chở đến trước mặt Giang Mạt, “Tỷ tỷ muốn ăn đường không?”
Tiểu nha đầu nãi thanh nãi khí, Giang Mạt cười hỏi nàng, “Muội là ai? Tên gì?”
“Muội là Bùi Anh.”
Nàng đoán được rồi.
Đây là Hoàng Hậu tương lai của Giang Nghiêu, không được giới thiệu nhiều trong cốt truyện, chỉ nói nàng y thuật cao siêu, so được với thánh thủ y học Trung Quốc, mấy lần Giang Nghiêu bị trọng thương đều được nàng cứu chữa.
Bây giờ Giang Nghiêu là một đứa bé choai choai, Bùi Anh là một tiểu đậu đinh người đầy mùi sữa, chạm vào là khóc.
Giang Mạt xoa bóp cái mũi đỏ rực của nàng, “Tiểu Bùi Anh, Tiểu Nãi Anh, Anh Anh Anh.”