Đọc truyện Tình Yêu Thầm Lặng – Chương 9
Tôi trải qua một kỳ thi cuối kỳ với một kết quả không tồi nhưng vì nó mà tôi đã sút đi hai kílô. Và tôi quyết định ” khăn gói quả mướp” về nhà”
an dưỡng” mấy ngày cho đã đời. Nguyên cũng về cùng tôi đợt này, vì thế
tôi không phải chật vật tranh giành chỗ trên những chuyến ô tô đầy nhóc
người nữa. Hắn lái xe rất cứng, bố mẹ tôi sẽ chẳng phải phàn nàn gì về
những nguy hiểm mà Đường 5 có thể mang đến cho tôi nếu tôi tự mình lái
xe về nhà!
Sáng sớm, tôi đã gõ cửa phòng Nguyên, giục hắn dậy và te te lôi ba lô của cả hai xuống lầu dưới. Khang đã dậy và đang chuẩn bị bữa sáng cho chúng tôi. Tôi mỉm cười:
– Lần nào cũng làm cậu vất vả nhỉ?
-Thói quen rồi mà! – Khang nhún vai, tay vẫn dốc bột nêm xuống nồi nước canh.
– Chẳng qua cậu ấy thương tớ thôi, nếu không tớ phải lo kiếm
cái quán ăn nào đó bên đường và giấu mặt thật kín vì… cô bạn gái đang
ăn… ngấu nghiến, phải không Khang?
Khang bật cười. Tôi lừ mắt, nuốt ” cục hận” lại. Khang đẩy hai tô mì bốc khói về trước mặt hai đứa, giảng hòa:
– Ăn đi rồi về cho sớm! Trên đường nhớ đừng cãi nhau nữa đấy nhé? Đường 5 là nguy hiểm lắm!
– Khổ lắm chúng tôi biết rồi! – Tôi và Nguyên đồng thanh kêu lên. Khang nghiêm mặt.
– Cậu đi xe vững nhưng nhanh quá…
– Cậu như ông cụ non ấy! – Nguyên ngẩng đầu lên khỏi bát mì, nhíu mày- Đằng sau tớ là Lâm cơ mà?
Khang không nói gì nữa, cậu ta cũng tự chan canh vào bát mì của mình. Tôi đẩy bát mì ra giữa, đứng dậy. Vừa lúc Thương đi xuống, nó ấn
vào tay tôi chiếc túi đựng một gói quà to uỵch, giọng nghèn nghẹn:
– Tao không về được! Mày đưa giùm cho mẹ tao nhé!
– Rồi!- Tôi tặc lưỡi.- Vài tuần nữa là mày cũng về mà, buồn gì mà buồn dữ thế?
– Tao chỉ muốn bỏ tất mà về thôi!
Tôi lắc đầu, đi ra ngoài phòng khách. Có mười tôi cũng không dỗ được những lúc ” man mát” của Thương, lúc này chỉ trông chờ vào Nguyên. Hắn lúc nào cũng hứa hẹn và cô nàng thì… tin ngay lập tức mới sợ chứ? Sau khi tôi bố trí khá an toàn cho hai cái ba lô to tổ bố và hai cái
túi quà không hề kém cạnh thì Nguyên, Thương và Khang mới đi ra. Thương
đã cười toe toét, quay sang tôi dặn đi dặn lại những lời tôi đã thuộc
lòng, quay sang Nguyên bắt hắn hứa mua quà… Nói mãi mới cho chúng tôi
đi. Khang không nói mà chỉ cười. Nhìn nụ cười của cậu, bao giờ tôi cũng
thấy bình yên, hạnh phúc…Hình như tôi sẽ không bao giờ cô độc…
Đến đầu cầu Chương Dương, đột nhiên Nguyên dừng xe lại. Tôi vừa ngơ ngác nhìn quanh, vừa giữ chặt cổ áo vì gió lạnh. Nguyên quay đầu
lại, bực mình thấy rõ:
– Lần nào cũng thế! Sao lại có người lười như cậu chứ?
– Sao? – Tôi ngếch mắt lên. Vô duyên vô cớ dừng lại mắng người ta giữa đường chứ?
Nguyên lại quay lên, lục lọi cái ba lô to sụ của hắn, và lôi ra được chiếc áo phao… siêu to, siêu dày của hắn. Hắn ném vào tôi, thở
hắt:
– Không bao giờ chịu mang áo rét về! Mặc vào đi!
– Tôi không lạnh! – Tôi nói cứng.
– Không phải vì tôi lo cậu lạnh đâu! – Nguyên riễu- Vì tôi
không muốn nghe thấy tiếng răng lập cập đằng sau gáy thôi. Rợn cả người
đấy!
Tôi ấm ức nhưng vẫn phải khoắc chiếc áo lên người. Làm sao mà
hắn có thể nghe thấy tiếng răng tôi va vào nhau trong khi hắn đội mũ bảo hiểm kín mít chứ?
Mà mặc áo của hắn ấm thật đấy! Quả thật tôi có hơi… ngại mang theo áo rét về nhà…Vừa cồng kềnh lại có thể không được mua áo mới?
Tội chi?
Tôi ngó lên, thấy cái ba lô của hắn xẹp lép, hóa ra mang ba lô
về chỉ là để đựng mỗi cái áo này? Lòng tôi bỗng thấy xúc động dạt dào.
Hắn chỉ có cái miệng là ác thôi…
– Cảm ơn nhé! – Tôi nói.
– Gì? – Nguyên hét lên.
Tôi cười, lắc đầu.
– Khùng! Để yên cho người ta lái!
Tôi gật đầu, đưa mắt nhìn ra xa. Trời trong lành, lạnh nhưng
không có giá rét. Mùa đông là một mùa ưa thích của tôi… Cái mùa khắc
nghiệt nhất nhưng lại ấp ủ một nguồn nhiệt năng mạnh mẽ nhất…Nó tích
tụ trong những thân cây khẳng khiu truị lá, trong lòng đất khô lạnh,
trong mặt sông cạn nước, trên bầu trời ảm đạm… Để rồi, chỉ cần chớm
sang xuân thôi, nguồn nhiệt năng này tràn ra khỏi mặt đất, mặt nước…
bầu trời… Tôi yêu cái động trong khối tĩnh lặng của mùa đông này…Bởi thế tôi không sợ lạnh, tôi không sợ khô hanh, càng không sợ những cơn
gió mùa đông bắc ngập tràn giá rét. Đối với tôi, mùa đông là mùa của
những buổi sáng như sáng hôm nay. Quanh tôi, tất cả đều bình yên…
– Mùa đông là mùa của những nỗi buồn!
– Người ta buồn vì người ta không tìm thấy cho mình một ngọn
lửa mà thôi! – Tôi hay phản bác mỗi khi Nguyên ” chê bai” cái sở
thích… dễ thương của tôi. Nguyên gật đầu, cười như thể đó là một chân
lý không thể phản bác. Vì sao lại thế? Tôi rướn người lên, hắn ta không
phải là người không thể tìm ra câu trả lời cho bất cứ trường hợp nào…
– Gì thế?
Tôi giật mình. Chuyện cũ rích rồi hắn chẳng thể nhớ nổi đâu mà hỏi!
– Không… Lo mà lái xe đi!
– Lại chuyện mùa đông nữa à? – Hắn có vẻ nhạo báng.
Tôi tự ái, nguẩy đầu không nói.
– Khi trái tim lạnh được đặt ở một vùng băng giá thì nó càng
trở nên lạnh hơn… Mùa đông không chữa lành cho những trái tim lạnh
được… Tìm đâu ra một ngọn lửa nhỉ?
Hắn nhớ, nhưng lý lẽ của hắn… bảo thủ và phiến diện quá. Chẳng lẽ…
– Dào ôi… cũng chỉ là triết lý… cùn thôi mà! – Nguyên nhún vai.
– Tớ tưởng trái tim cậu đang lạnh chứ? Hết hồn.
Hắn phanh gấp một cái, tôi ngã ập vào hắn. Lộn ruột…
– Sao thế hả?
Xe đã đi lại bình thường, Nguyên lắc đầu. Im lặng, nhưng cũng
chỉ được năm giây, hắn cho xe chạy chậm lại rồi dừng hẳn. Tôi nhíu mày.
– Vì sao cậu lại hết hồn?
Hắn không quay lại nên tôi không biết gương mặt hắn biểu hiện
ra sao, nhưng giọng của hắn chứa đựng một nỗi chờ đợi… nặng lòng. Tim
tôi thắt lại trong tích tắc. Cò gì đó diễn ra, nhanh hơn cả tốc độ ánh
sáng… tôi không nắm bắt được nó, và chợt thấy tiếc nuối…
– Vì sao vậy hả Lâm?
Tôi lại giật mình. Hôm nay hắn sao thế nhỉ? Tôi còn không biết
vì sao mình có cảm giác ” hết hồn” đó nữa là giải thích cho hắn hiểu?
– Không có gì! – Cuối cùng tôi nói.
– Chữ ” không ” dùng không đúng chỗ rồi! – Nguyên mỉa mai- Cậu lúc nào cũng trốn tránh.
” Vì tôi không biết cái gì đang diễn ra thôi! ” Tôi nghĩ thầm,
chấp nhận thái độ của hắn đối với mình mà không có chút gì bực bội cả.
Nguyên lại cho xe chạy tiếp. Từ lúc này trở đi, cả hai không
nói gì với nhau nữa. Mùa đông xung quanh cũng không còn là một điều lãng mạn làm hồn tôi xao động nữa… Có lẽ mùa đông không đẹp trọn vẹn bởi
chỉ vì… Nguyên đã không hưởng ứng nó!
Nguyên cho xe chạy thẳng vào sân nhà, tôi nhảy phốc xuống, cất tiếng gọi ầm ĩ:
– Mẹ… mẹ ơi!
– Nguyên về đấy à? – Tiếng mẹ đầm ấm từ trong nhà vọng ra. Tôi
chờ đợi qua tiếng dép trong nhà… ngày một rõ hơn. Mẹ hiện ra ở ngoài
hiên trong cái nắng chiếu xiên rất nhẹ, trong tôi nghẹn ngào một niềm
kính yêu…
Tôi lao vào vòng tay mẹ, rối rít:
– Con nhớ mẹ quá đi thôi!
Mẹ siết chặt tôi vào lòng, ấm áp như thể trên trái đất không còn mùa đông nữa… Rồi mẹ buông tôi ra, mỉm cười với Nguyên:
– Cháu vào nhà đi chứ? Chắc lạnh lắm nhỉ?
– Thôi cô ạ… cháu cũng phải về không mẹ lại mong! Còn mấy món quà này thì sao hả Lâm?
Tôi quay lại, vừa đỡ lấy cái ba lô từ tay Nguyên vừa nói:
– Chiều nay cậu qua đây rồi tụi mình đi đưa quà. Cũng phải đến thăm cô chú ấy chứ?
– Vậy tớ để quà ở đây nhé? Chiều tớ qua… Cháu về đây ạ!
Đợi mẹ tôi gật đầu thì hắn mới xoay xe ra. Tôi khệ nệ mang đồ
vào trong nhà. Mẹ đi bên cạnh tôi, nhìn tôi với một niềm âu yếm rất
riêng mà chỉ có mẹ mới có. Mẹ tôi vốn là một họa sỹ, bà có một phòng
tranh riêng và thường xuyên đi đây đó để vẽ. Ngay từ nhỏ, chị em tôi đã
quá quen với những biểu hiện yêu thương rất nồng nhiệt của mẹ, nên với
riêng mẹ, tôi thoải mái thể hiện tình yêu thương mà không có chút ngượng ngùng nào… Với bố thì khác. Ông là một nhà giáo, nghiêm khắc đến lạnh lùng. Tôi lúc nào cũng phải thu mình lại trước ông, dù ngưỡng mộ nhưng
chưa bao giờ dám thổ lộ ra bên ngoài… Nhiều lúc tôi tự hỏi, bố mẹ làm
thế nào để có thể hòa hợp với nhau? Một người tâm hồn như gió, một người tâm hồn như cây… một người động, một người tĩnh… Nhưng họ vẫn cứ
yêu nhau, sống với nhau gần hết một đời…
– Con gầy đi nhiều đấy! – Mẹ vừa giúp tôi cất mấy bộ đồ vào tủ, vừa nhìn tôi xót xa.
– Thi cũng hơi vất vả một chút mẹ ạ! Cu Bình đi học hả mẹ?
– Người ta lớn rồi mà cứ gọi cu này cu nọ, đúng bà chị ngốc!
Tôi quay ra, ngạc nhiên vì thấy dường như thằng em lại cao thêm mấy bậc nữa. Nó đứng sừng sững ở cửa phòng, cười nhăn nhở.
– Em cao thêm 4 phân nữa đấy bà chị ạ! Thấy hãnh diện không? –
Bình bước vào, tay phẩy phẩy phía trên đầu tôi, ngụ ý rằng nó đã vượt xa tôi cái khoản này rồi. Tôi nhún vai:
– Chuyện tự nhiên thôi… để cậu kiếm bồ ấy mà!
– Mẹ thấy chị ấy thản nhiên không cơ chứ? Mấy năm trước còn ta đây lắm mà?
Mẹ cười nhưng không nói gì.
– Quà em đâu? – Bình ngồi xuống giường, mắt không rời gói quà
mà Thương gửi về cho mẹ – Em không trọng hình thức lắm đâu chỉ cần nó… giá trị chút chút!
– Đây!
– Oái… đồ keo kiệt!
– Lấy không? Chị cậu về nhà trong thời kỳ những 45 đấy, mua được mấy cái kẹo… mút này là khá khẩm nhất rồi!
Bình tiu nghỉu bóc một cái kẹo ra, cho vào miệng với vẻ cam
chịu… Nhưng mắt nó sáng lên ngay lập tức, tôi hơi lùi ra, cảnh giác.
Bình xịch lại gần, ranh mãnh:
– Em tạm bỏ qua vì… nể tình chị em mình bao năm gắn bó. Nhưng… chị phải đền bù cho em cái khác?
Mẹ đã đi ra khỏi phòng vì có khách mua tranh. Tôi nhìn thằng em tôi, cố đoán xem nó sẽ ” cài ” tôi vào chuyện quái quỷ gì nữa. Bình là
chúa nghịch ngợm và có một ý thích… kinh khủng là chọc cho tôi tức đến phát khóc lên. Nó bảo nhìn chị khóc thấy rất hay, vừa tội tội, lại vừa
xinh… khủng khiếp… Thằng này tuy sợ bố một phép, nhưng chỉ là ở phía trước mặt ông thôi, chứ sau lưng thì…
– Sao? Đảm bảo với chị là không có mưu mô gì ở đây đâu… Hoàn toàn trong sáng!
– Nghe lời cậu, thì tôi đổ thóc giống ra ăn còn hơn!
– Ô hay cái bà chị ngốc này! – Bình nhăn nhó – Niềm tin của chị bị… tuột dốc thế sao?
Tôi nằm dài ra giường, buồn ngủ díp mắt, nhưng cũng cố trừng mắt lên, cau có:
– Chị cậu chỉ mất niềm tin với cậu thôi!
– Lần này thì hãy thử tin đi! – Bình cười – Vì em sẽ mang đến cho chị một buổi tối vô cùng hạnh phúc!
Tôi bật cười. Bình hào hứng:
– Hãy đi với em tối nay nhé? Tụi em có một buổi gặp mặt mà!
– Tụi lít nhít à?
– Lớp 12 rồi đấy!
– Ừm… Lớp 12 rồi! – Tôi nhại lại nhưng Bình bỏ qua. Thằng này có một ưu điểm là luôn bình tĩnh trước mọi phản kích của người đời. Nó
nếu không tỉnh bơ như không thì cũng có thể ngay lập tức đốp chát lại
khá hoàn hảo. Hình như chẳng có ai có thể làm nó tổn thương được cả!
– Chị suy nghĩ đi, chiều trả lời em nhé? Mà đây coi như là một
món quà tặng em trai yêu dấu của chị đấy! Chị ngủ đi, đến giờ cơm em
gọi!
Tôi nhíu mày, nhưng Bình đã vơ cả đống kẹo cây đi ra khỏi
phòng. Chà, dù gì cũng đã về đến nhà sau bao nhiêu ngày xa cách. Đối với tôi, gia đình chiếm một phần cực kỳ quan trọng trong cuộc sống của bản
thân mình. Tôi bao giờ cũng có ý nghĩ, gia đình là nơi đầu tiên tôi bước đi, là động lực để tôi vươn lên… và cũng là nơi cuối cùng, nơi duy
nhất để tôi quay trở về… Dù cho tôi có thất bại như thế nào trong cuộc đời đầy bon chen kia, dù tôi có bị cả cuộc đời xua tay xa lánh thì…
gia đình vẫn rộng mở chờ tôi quay trở lại, tiếp thêm sức lực cho tôi…
Bố, mẹ, em trai… đó là những người không bao giờ chối bỏ tôi dù tôi có thế nào đi chăng nữa…
Hai giờ chiều Nguyên đến, và dĩ nhiên hắn phải làm công việc
bất đắc dĩ là gọi tôi dậy. Khi mở mắt ra tôi đã thấy hắn cùng với Bình
đang bàn luận gì đó với vẻ vô cùng hợp cạ. Thằng em tôi liếc nhìn tôi
một cái, rồi kéo Nguyên đi:
– Sang bên em đi. Chờ bà chị ngốc này xong thì anh mọc rễ ra mất!
Tôi bĩu môi, toan nằm xuống để tiếp tục… giấc ngủ vàng thì có tiếng đe dọa từ cửa:
– Mau chuẩn bị nhanh lên đấy!
– Hừm…
Bình cười vang ở ngoài hành lang, đắc chí nói vọng vào:
– Có vẻ như chỉ có anh là có thể… uốn nắn được bà ngốc đó thôi!
” Bà chị cậu không ngốc như cậu tưởng đâu! “, tôi lầm bầm nghĩ thầm. ” Nhưng dù sao thì cũng đừng quá đáng thế chứ? “
Cuối cùng thì tôi cũng đã chuẩn bị xong để đi ” thăm hỏi ” và
chuyển lời ” nhớ mong ” của các bạn đến gia đình. Bình đưa chúng tôi đến tận cổng, rồi còn thì thầm to nhỏ với Nguyên cái gì đó, tôi chỉ loáng
thoáng được câu ” Anh giúp em nhé! Không thì chết đấy ”
– Cậu mà giúp nó thì trong mấy ngày về sẽ không tìm đâu ra cảm
giác ” yên ổn “đâu! – Tôi chế nhạo nhưng cả hai tên đều coi như không
nghe thấy. Nguyên phóng xe đi, còn Bình thì vẫy vẫy tay tạm biệt. Tôi
nghi lắm, chắc chắn nó lại bày trò gì lôi kéo Nguyên rồi. Mà Nguyên thì
có bao giờ từ chối những trò nghịch ngợm của thằng ranh này?
– Có chuyện gì thế? – Tôi hỏi ngay khi Nguyên cho xe nhập vào dòng người trên đường.
– Có chuyện gì đâu… Nó chỉ nhờ tớ tối nay làm… tài xế cho cậu thôi!
Ra chuyện đó. Cả bữa trưa đã không yên ổn với cái miệng như sáo sậu của nó rồi!
– Cu Bình đang… để ý một bé, nhưng bé này lại đưa ra cái
điều kiện óai oăm là bé sẽ đi cùng với hai bạn của bé, và cu Bình cũng
phải thế!
– Nó thiếu gì bạn! – Tôi bĩu môi – Mình mà đi thì… già cóc đế à?
– Vì thế cu Bình mới nhờ mình! Bạn bè của nó toàn những đứa..
loi choi, nó sợ hỏng việc! Nó năn nỉ lắm đấy… không phải mấy vụ gài
bẫy như trước đâu!
Xe dừng trước cổng nhà Thương thì cũng đến lúc tôi… chào
thua và đồng ý tối nay đi ” làm nền ” cho thằng em ranh mãnh. Cô Lan- mẹ Thương còn ở nhà, và như thường lệ, cô niềm nở hỏi han chúng tôi ăn ở
ra sao, học hành thế nào… Cô cứ ca cẩm mãi về chuyện sức khỏe của
Thương, lo nó không đủ sức để vượt qua mỗi kỳ thi. Cuối cùng, cô nhìn
Nguyên với ánh mắt tin tưởng mà nhờ cậy rằng:
– Cháu ở đấy giúp đỡ Thương hộ cô nhé? Nghe con bé bảo cháu và nó có cùng… ” ca trực nhà ” phải không?
– Vâng! – Nguyên mỉm cười- Cô không phải lo đâu ạ!
– Ừm… nhưng con bé yếu quá!- Cô Lan lại tặc lưỡi, nhìn tôi- Nếu nó mà như Lâm thì đỡ biết bao!
Tôi cười… Ngay từ bé tôi đã chẳng biết đau ốm là gì, chạy
nhảy tung tăng suốt cả ngày không biết mệt. Và lúc nào tôi gặp mẹ Thương là y như rằng cô ấy lại ước Thương được như tôi…
– Lâm trông thế nhưng cũng yếu lắm cô ạ! – Nguyên cười nho nhỏ- Nếu cậu ấy mà ốm thì ốm ghê lắm!
Tôi sững người khi bắt gặp một ánh mắt lạnh lùng của cô Lan, nhưng lập tức cô cười tươi ngay, bắt sang chuyện khác:
– Lâu rồi cô không gặp bố mẹ các cháu… Bên nhà vẫn khỏe phải không?
– Cháu cảm ơn cô… Bố mẹ cháu vẫn khỏe ạ! – Nguyên trả lời. Còn tôi thì vẫn lơ ngơ:
– Bố mẹ cháu…
– Nghe nói dạo này bố cháu…
– Cô chú ấy vẫn khỏe! – Nguyên ngắt lời cô Lan khiến cô phải nhíu mày. Rồi hắn đứng lên, lễ phép đến mức độ tôi phải nghi ngờ.
– Bọn cháu còn phải đến thăm mấy nhà nữa, xin phép cô ạ!
Tôi cũng đứng dậy, lí nhí chào mà không hiểu tại sao mình lại
có cảm giác đang bị ghét bỏ… Cô Lan vẫn rất nhiệt tình, nhưng vẻ như
mơ hồ hơn, xa cách hơn… Nguyên kéo tay tôi ra khỏi ra ngay trước mắt
cô, và lúc đó, tôi không còn nghi ngờ gì nữa về ánh mắt sắc lạnh mà cô
dành cho tôi… Nhưng lý do tại sao thì tôi không thể đóan ra được!
– Cậu có thấy… khác khác không? – Tôi dợm hỏi khi trên đường tới nhà Yến.
– Khác cái gì? – Nguyên bật cười- Hôm nay lại nhạy cảm thế cơ chứ?
Tôi bậm môi. Tốt nhất là chẳng nên nói nữa…Có thể cô Lan đang gặp vấn đề bực mình nào đó, và cũng có thể… tôi nhạy cảm quá chăng?
Tôi cúi đầu, cố gạt đi ánh mắt sắc lạnh ấy, nhưng trong lồng ngực cứ
nhoi nhói…