Đọc truyện Tình Yêu Thầm Lặng – Chương 8
Nguyên đưa tôi về nhà ngay sau bữa ăn. Liếc nhìn đồng hồ, tôi mới giật
mình, gần 4h chiếu rồi. Tôi không gặp ai ở dưới phòng khách nên không
phải trả lời mấy câu hỏi kiểu tra vấn ” Mày đi đâu? Ăn sáng lan sang cả
chiều à?”. Chia tay Nguyên ở cửa phòng mình, tôi lê mình lên giường,
ngủ ngay lập tức. Hình như tôi đã mơ một giấc mơ rất đẹp… Nói vậy bở
vì khi tỉnh dậy tôi chỉ còn lưu lại được cảm giác hạnh phúc, không định
hình nổi mình đã mơ gì nữa. Thương gọi tôi dậy vì có khách. Tôi càu nhàu vài tiếng rồi mới thủng thẳng đi xuống. Vĩnh ngồi nhấp nhổm trên ghế,
bên cạnh là bó hoa rất to và một hộp quà khá bắt mắt. Nó cười với tôi,
không tỏ vẻ gì khi thấy bộ dạng ngáo ộp của tôi. Tôi hơi lạnh lùng, bước lại gần nó, nhíu mày:
– Hôm nay chị không có rảnh để chơi với cậu đâu nhớ? – Tôi đánh phủ đầu, nghi ngờ nó sẽ rủ tôi đến nhà em nào đó để… trực chiến.
Vĩnh bỏ qua thái độ của tôi, nó cầm lấy bó hoa và gói quà, nâng lên
trước mặt tôi, cười toe toét:
– Mừng chị!
Tôi bất ngờ, cầm bó hoa mà không nghĩ được gì cả. Nhưng… nó
đã có lòng như thế với người chị… già cả này, chẳng lẽ lại phụ lòng.
– Ờ… ừm… chị cảm ơn! – Tôi mỉm cười- Nhưng cậu vẽ vời quá đấy!
– Gì đâu ạ! Ngày này mà không nghĩ đến chị thì còn nghĩ đến ai được nữa chứ?
Thương mang ra cho chúng tôi hai cốc nước cam. Vĩnh cảm ơn, còn Thương thì mỉm cười, cô quay lại, giải thích với tôi:
– Cậu ấy tặng hoa cho cả tớ và Yến nữa đấy! Thật tốt quá!
Không phải vì bó hoa mà Thương vui như thế! Tôi nhíu mày suy nghĩ, nhìn quanh quẩn ở đây thì thấy tòan hoa là hoa mà…
– Chị ấy hiền nhỉ? – Vĩnh lên tiếng.
– Ừm… Cậu khen đúng đối tượng rồi đấy.
– Chị đi chơi với em tối nay nhé? – Vĩnh bất ngờ đề nghị. Tôi
nhìn nó ngạc nhiên. Ánh mắt nó sáng bừng lên một ngọn lửa ấm nồng khiến
tôi băn khoăn mất vài giây.
– Không được rồi! Còn cái hẹn với tôi nữa đấy! – Tiếng nói vẻ gây sự vút lên từ đầu cầu thang.
Vĩnh ngước lên, cau mày:
– Anh đừng nói nhảm! Tôi đã hỏi rồi, chị Lâm không làm gì tối nay.
” Hỏi ai vậy nhỉ? ” Tôi ngơ ngác. Nguyên với hai tay xọc túi quần, không cười mà chỉ nhếch môi kẻ cả, bước lại gần tôi.
– Không làm gì đâu có nghĩa là sẽ đi với cậu?
Nguyên ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nghênh ngang trước cơn giận dữ không thể bộc lộ của Vĩnh.
– Anh không có quyền trong chuyện này! – Vĩnh phản công. Nó nói đúng thật! Tôi gật gù trong lòng, im lặng để chờ một cơn bùng nổ sấm
sét.
Nguyên nhếch môi, thản nhiên.
– Sao lại không? Tôi có quyền ưu tiên hơn cậu trong chuyện này đấy!
– Này… này… – Tôi lên tiếng nhưng bị Nguyên nói át đi- Vì thế… xin cậu về cho!
Mặt Vĩnh đỏ bừng bừng. Mặt Nguyên thì lạnh te. Hai luồng mắt nhìn nhau trừng trừng… Tôi đứng bật dậy, nhún vai:
– Hai người không phải căng thẳng thế đâu. Tôi đã có hẹn rồi.
– Ai? – Cả Nguyên và Vĩnh cùng quay lại hỏi. Mắt Nguyên bừng
bừng giận. Bất giác xuất hiện trong tôi cảm giác tội lỗi không rõ nguyên do. Tôi quay mặt đi, trả lời:
– Khang.
– Được thôi! – Nguyên buông gọn gần như ngay lập tức, rồi hắn đứng lên- Vậy thì cậu cứ tự nhiên đi!
Tôi không có hứa là sẽ đi chơi với hắn vào tối nay, tôi cũng
chẳng có gì ràng buộc với hắn để không được đi chơi với người bạn thân
từ bé của tôi… Vậy thì tôi có lỗi gì? Tôi bặm môi ngồi yên. Nguyên gặp Thương ở bên ngoài nên tôi còn nghe rõ:
– Cậu vào trong đó làm gì? – Thương thì thầm- Để cho họ tự nhiên đi!
Vĩnh cũng có nghe thấy nhưng nó đang mải nuốt trôi ý nghĩ mình bị từ chối nên im lặng hướng mắt xuống mấy đóa hoa.
– Chị xin lỗi! – Tôi hắng giọng- Thật ra bạn chị không có ý gì đâu!
– Chị đi chơi với người khác là thật phải không? – Vĩnh ngẩng lên, đôi mắt nó chan chứa niềm hy vọng. Tôi khe khẽ lắc đầu:
– Đó là sự thật. Hầu như năm nào Khang và chị cũng đi chơi vào tối hôm nay… Thói quen rồi mà!
Vĩnh nhướng mắt lên ngạc nhiên. Tôi giải thích:
– Bọn chị có năm người chơi thân với nhau từ bé. Đi chơi với nhau thì có làm sao đâu mà hắn lại hùng hổ như vậy nhỉ?
Câu nói mà như hỏi của tôi khiến Vĩnh xìu xuống chán nản. Tôi
cũng không biết nói gì nữa, bình thường hai chị em chơi rất vui cơ mà?
– Có lẽ… vì thế mà nhiều người thích chị lắm!
Tôi nhìn sang nó, không hiểu. Vĩnh mỉm cười:
– Vì đầu óc chị… củ chuối quá!
Tôi trừng mắt:
– Dám nói vậy sao? Không muốn sống à?
– Khi chị chơi với ai, người đó luôn có ý muốn… chiếm
hữu…! – Ánh mắt Vĩnh lóe lên một tia sáng-…. dù chẳng phải là người
yêu.
– Thật à? – Tôi ngơ ngác.
– Chị rất tốt mà. Anh Nguyên phản ứng vậy cũng đúng thôi… thân nhau quá…
Ừm, đôi khi thấy hắn thân mật với ai đó tôi cũng thấy có gì đó
ghen tỵ lẫn bực mình… Có lẽ vì chúng tôi là bạn thân, mà thân nhau quá đâm ra muốn chiếm hữu. Như thế là không được! Tôi tự nhủ, đưa mắt nhìn sang Vĩnh, gật đầu nhè nhẹ. Vĩnh mỉm cười, rồi hắn đứng dậy, xọc tay
vào túi áo, nhún vai:
– Thôi, em không phiền chị nữa. Không có hôm nay thì còn có ngày mai, chị phải đi chơi với em đấy… Chị tiễn em ra ngoài chứ?
– Cậu không nói thì tôi cũng tiễn mà! – Tôi dịu dàng đứng dậy theo nó.
Ra ngoài sân, bóng tối đã phủ nhẹ nhàng. Gió mơn man. Tôi hít
một hơi thật sâu, thấy lòng như có cánh bay…Nhìn theo chiếc xe của
Vĩnh cho đến khi nó mất hút ở đầu phố, tôi mới quay vào nhà. Trong nhà
im ắng, thoang thoảng hương hoa. Tôi liếc nhìn đồng hồ, giật mình vì sắp đến giờ hẹn với Khang… Hầu như năm nào tôi cũng khiến Khang chờ tới
cả tiếng đồng hồ vì chưa chuẩn bị được gì cả. Năm nay cũng không tránh
khỏi tình cảnh ấy dù rằng tôi đã tự thề với lòng mình vào cuối buổi đi
chơi vào năm ngoái! Tôi phóng nhanh lên tầng, mỉm cười vì sự ngốc ngếch
quá cỡ của mình!