Bạn đang đọc Tình Yêu Nào Cho Em: Chương 26
Dừng trước cổng công ty, Như Thiên không muốn làm phiền đến bảo vệ, nên cô đã dùng chìa khóa riêng mở cổng .
Dắt chiếc Wave vào dựng trong sân, khóa cổng cẩn thận, Như Thiên mới lên văn phòng mình .
Buổi tối, ở công ty khá yên tĩnh thật . Ngoài tiếng xe của người qua lại, thì không nghe thấy tiếng gì cả .
Tiếng máy chạy, quạt máy, máy lạnh cũng không .
Đèn được thiết kế theo từng lối cầu thang, nên việc đi lại ban đêm cũng khá dễ dàng .
Lên đến lầu hai, trước khi về văn phòng mình để lấy mớ tài liệu bỏ quên, Như Thiên ghé ngang một phòng đặc biệt . Nơi có đặt tủ bảo hiểm bí mật đựng bộ tư trang và chiếc vương miện của nữ hoàng Elizabeth .
Ngoài Thế Đình và Như Thiên ra, thì không ai có chiếc khóa bí mật cả . Nửa muốn mở, nửa muốn không . Nhưng cuối cùng nguyên tắc đã thắng tính tò mò . Như Thiên đã bỏ qua cơ hội chiêm ngưỡng một mình . Cô quay trở về phòng làm việc .
Đẩy cửa, Như Thiên mở đèn nhỏ cho sáng một góc phòng . Cô ngồi vào bàn làm việc, bắt tay dọn dẹp chỗ giấy tờ còn dở dang . Định bụng xong sẽ về vì cô còn cái hẹn với Thế Đình tối nay .
Xong cái này rồi đến cái khác, miệt mài mà cô quên cả thời gian . Nếu như không cảm thấy mỏi lưng, thì có lẽ Như Thiên sẽ còn làm nữa .
Cô đứng dậy vươn vai và nhìn ra cửa sổ xuống sân . Như Thiên phát hiện có một chiếc xe du lịch đậu ở trước cổng công ty .
Ban đầu thì tưởng xe khách đi đường nên Như Thiên không quan tâm . Cô trở lại công việc . Lát sau cảm thấy buồn ngủ, Như Thiên lại đứng lên .
Ơ kìa ! Hình như có người muốn vào công ty . Chẳng lẽ là Thế Đình ? Nhưng giờ này, anh đến đây làm gì ?
Như Thiên nhìn đồng hồ rồi chợt nhớ . Chết chưa ! Mình có hẹn với anh ấy mà .
Cô mở cửa văn phòng rồi chạy bay xuống sân . Nhưng …
Khi Như Thiên gần tới cổng thì có người bỏ vào xe lái đi .
Sao kỳ vậy ? Cô nhíu mày, không phải Thế Đình vậy là ai ? Tại sao vừa thấy cô thì bỏ đi ?
Như Thiên suy nghĩ, họ đang muốn làm gì ? Muốn gì ở trong công ty này ?
Một ý nghĩ chợt lóe lên . Hình ảnh tên trộm và … bộ sản phẩm sắp được ra mắt trong kỳ triển lãm ở Châu Á sắp tới .
Không được rồi . Như Thiên vội vã chạy trở lên lầu và đến phòng bảo hiểm .
Đặt tay lên nắm cửa thì cánh cửa bật ra một cách nhẹ nhàng . Có trộm .
Như Thiên hồi hộp, cô đưa tay bật công tắc điện . Ánh sáng loan khắp phòng và người đang thực hiện mưu đồ cũng giật mình quay lại .
– Như Thiên !
– Anh Thục ! Chị làm gì ở đây vậy ?
Anh Thục cầm giỏ xách trên tay, lúng túng :
– Tôi …
– Đã khá khuya như thế này, chị còn tới công ty làm gì ? Mà sao chị vào đây được ?
– Tôi …
Như Thiên nhìn lên tủ bảo hiểm, thấy cánh cửa bị mở, cô tức giận :
– Anh Thục ! Tại sao chị làm như vậy ? Tại sao chị có thể …
Như Thiên bước tới chụp lấy cái giỏ xách :
– Chị trả lại đồ cho “Thế Kỷ” đi .
Anh Thục ôm cái giỏ vào lòng :
– Không được .
– Ai đã xui khiến chị làm việc này ? Thế Đình nào có lỗi với chị, tại sao chị muốn hại anh ấy ?
– Xin lỗi, tôi không còn cách nào khác .
Như Thiên xòe tay :
– Chị đưa đây cho tôi, tôi hứa sẽ không truy tố chị .
– Không .
Như Thiên đàm phán :
– Tôi biết phàm làm việc gì cũng có lý do, nhưng lý do của chị không đáng chút nào . Chị vì lời ngon ngọt của một người đàn ông không đúng, sao chị có thể hy sinh cả tình yêu với tương lai của mình chứ ? Chị có dám chắc anh ta yêu chị hay khi xong việc rồi, anh ta sẽ cùng người phụ nữ khác đi hưởng hạnh phúc riêng, để lại bao tội lỗi cho chị phải gánh chịu . Chị làm tất cả vì người ta, có xứng đáng không ?
Anh Thục cãi :
– Chánh Hạo không phải là hạng người như vậy .
– Phải hay không phải, chị chưa nhìn thấy được đâu . Nếu chị không tin tôi, chị sẽ hối hận không kịp .
– Tại sao tôi phải tin cô ? Chẳng qua cô muốn lấy lại món đồ để “Thế Kỷ” không sụp đổ mà thôi .
– Chị nghĩ sao cũng được . Tôi giúp “Thế Kỷ” theo đúng nghĩa của một con người và đó cũng là việc phải làm . Còn chị, giúp cho Chánh Hạo là sai . Ông đó không phải là người tốt, ông ta chỉ lợi dụng chị mà thôi .
– Không phải .
Như Thiên bước tới :
– Chị bình tĩnh đi .
Anh Thục lùi lại :
– Cô đứng đó ! Không được bước tới nữa .
Như Thiên giơ tay :
– Được rồi, tôi không tới . Bây giờ chị cứ bình tĩnh . Chị muốn gì, chị cứ nói ?
– Tôi muốn rời khỏi nơi đây .
Như Thiên đồng ý :
– Tôi sẽ không làm khó chị, nhưng chị phải để lại món đồ trên tay chị cho tôi .
Anh Thục lắc đầu liên tục :
– Không … Không có nó, chúng tôi sẽ không xây được hạnh phúc đâu .
Cô xuống nước nhỏ :
– Tôi xin cô đó Như Thiên . Cô rũ lòng thương hại tôi có được không ? Cô coi như không nhìn thấy tôi đi .
– Tôi không thể làm như thế .
Như Thiên mím môi bước dần tới, bằng mọi giá cô phải lấy lại món đồ trên tay Anh Thục . Nói lý không được thì chỉ còn một cách duy nhất .
Anh Thục lùi dần, lùi dần sát tường . Như Thiên chụp được túi xách, hai người giằng co nhau .
Bằng tất cả sức của một tên cướp hòng thoát thân, Anh Thục xô mạnh Như Thiên, làm cho cô té, va đầu vào tủ sắt .
Anh Thục còn kịp nhìn thấy phía sau đầu của Như Thiên, máu bắt đầu chảy ra .
Hoảng loạn, Anh Thục tuôn ra ngoài . Cô cắm đầu chạy . Chạy đến cánh cổng, cô còn leo ra được .
Anh Thục vừa rời khỏi hiện trường một chút, thì có một chiếc xe đỗ xịch lại và tiếng lắc cắc của chìa khóa va vào nhau .
Thế Đình . Phải, Thế Đình vì lo lắng cho Như Thiên nên anh cấp tốc tới đây .
Nhận ra xe của Như Thiên, Thế Đình chạy nhanh lên lầu . Tiếng anh gọi vang trong đêm :
– Như Thiên !
Văn phòng làm việc của cô cũng không có . Vậy Như Thiên ở đâu ?
Thế Đình lục tung tất cả các văn phòng cũng không thấy . Chỉ có một nơi duy nhất : Nơi để tủ bảo hiểm .
– Như Thiên !
Trước mặt anh, Như Thiên đang nằm im trên vũng máu .
– Như Thiên !
Thế Đình nhào lại, anh đỡ cô lên kêu trong tiếng gào :
– Như Thiên ! Tỉnh lại đi em .
Xe cấp cứu hụ còi vang dội trong đêm vắng . Phòng cấp cứu bệnh viện Chợ Rẫy đông nghẹt người .
Thế Đình đi qua đi lại, lòng đầy nôn nóng lo lắng . Như Thiên vào trong ấy hơn một tiếng đồng hồ rồi .
Thế Đình nhìn lên tấm biển màu đỏ . Anh lầm thầm : “Em đừng có gì nha Như Thiên . Nếu em có gì, thì anh không biết mình sẽ ra sao . Tất cả cũng tại anh, anh không lường trước được sự việc” .
Điện thoại di động của Thế Đình có tín hiệu, nhưng trong giờ phút này, anh không muốn nghe gì cả .
Thế Đình bấm khóa, nhưng rồi nó cũng reo lên . Anh bực tức thiếu điều muốn ném điện thoại đi . Trong lúc ấy thì cánh cửa phòng cấp cứu bật mở . Thế Đình bước nhanh lại :
– Bác sĩ ! Cô ấy sao rồi ?
Vị bác sĩ gỡ khẩu trang đang đeo trên mặt ra, nói :
– Bệnh nhân đã qua khỏi nguy hiểm, nhưng do mất máu quá nhiều, cần có thời gian mới tỉnh lại được . Bây giờ cậu đi làm thủ tục nhập viện cho cô ấy đi .
– Vâng . Cám ơn bác sĩ .
– Không có gì . Đó là nhiệm vụ của chúng tôi mà .
Vị bác sĩ bỏ đi . Thế Đình nhón chân cố nhìn Như Thiên một lần nữa, anh mới đi làm thủ tục .
Như Thiên được đưa ra phòng săn sóc đặc biệt . Đã tạm yên lòng khi biết cô không còn nguy hiểm, đến lúc này Thế Đình mới nhớ đến điện thoại của mình . Anh lấy ra bấm số .
Thế Đình chưa kịp lên tiếng thì đã nghe tiếng của Bửu Ngọc lanh lảnh :
– Anh Hai ! Công ty xảy ra chuyện mà anh đang ở đâu vậy ?
Giọng Thế Đình mệt mỏi :
– Công ty sao rồi ?
– Em và Vũ Hùng đến công ty thì các chú bảo vệ đã có mặt, tiếp theo là cảnh sát . Căn phòng có tủ bảo hiểm lộn xộn và cả máu nữa . Còn vương miện và bộ trang sức thì không còn .
Bửu Ngọc lo lắng :
– Anh Hai ! Anh không sao chứ ? Còn Như Thiên đâu ?
– Cô ấy đang được cấp cứu ở bệnh viện .
– Tại sao ?
– Anh không biết nữa . Khi anh tới nơi thì sự việc đã rồi, còn Như Thiên thì ngất đi trên vũng máu .
– Bây giờ nó sao rồi ?
– Tạm ổn và được chuyển sang phòng ngoài .
– Em đến đó nghe .
– Không cần đâu . Em ở lại lo công việc ở công ty với Vũ Hùng đi .
– Nhưng …
– Có anh là được rồi, em nhớ ghé sang chỗ Như Thiên, để bác gái không phải lo lắng nhiều .
– Dạ . Anh có nghĩ ai làm việc này không anh Hai ?
– Chuyện đó chờ Như Thiên tỉnh dậy mới chính xác được . Anh dặn em cái gì, thì em phải nhớ đó .
– Dạ . Sáng mai em sẽ vào .
– Ừ .
Thế Đình tắt máy, anh trở về phòng với Như Thiên . Nhìn cô nằm đó không cảm giác mà anh nghe lòng tê tái .
Thế Đình gọi tên Anh Thục, Chánh Hạo, Nguyệt Hoa bằng một sự căm phẫn . Nếu thật sự họ là người gây ra tội ác, thì đừng trách An Thế Đình này .
Thế Đình ngồi đấy, đôi mắt vẫn nhìn Như Thiên . Anh sợ lúc cô tỉnh dậy sẽ không thấy anh .
Rồi mệt mỏi, anh cũng gục xuống bên giường của Như Thiên .
Nghe loáng thoáng có tiếng ồn ào bên ngoài, Thế Đình giật mình dụi mắt .
Việc đầu tiên là anh nhìn xem Như Thiên thế nào . Cô vẫn chưa tỉnh .
Thế Đình sửa lại tấm chăn trên người Như Thiên, anh uể oải đứng dậy .
– Bác à ! Là phòng này nè .
Thế Đình xoay người lại, cũng là lúc cánh cửa phòng bật mở :
– Bác gái ! Bửu Ngọc !
Bà Như Mai nhào đến bên giường của Như Thiên :
– Như Thiên ! Con sao rồi ? Tại sao lại như thế này ?
Thế Đình đỡ lấy bà :
– Bác à ! Như Thiên đã qua khỏi cơn nguy hiểm rồi .
– Nhưng sao nó chưa tỉnh ?
– Bác sĩ nói do mất máu nhiều quá, nên Như Thiên cần thêm chút thời gian mới tỉnh .
Bà Mai khóc ngất :
– Mới hôm qua còn vui cười hớn hở, thế mà giờ lại nằm đây . Thật là tội quá !
– Bác à …
Bà Mai níu lấy tay Thế Đình :
– Chuyện gì đã xảy ra với Như Thiên vậy ? Tối hôm qua, nó đến công ty …
Thế Đình dìu bà Mai ngồi xuống ghế :
– Bác à ! Tối qua ở công ty có trộm . Có lẽ do giằng co với tên trộm nào đó, nên cô ấy bị xô té . Khi cháu đến nơi thì Như Thiên đã ngất rồi .
Anh trách mình :
– Tất cả cũng tại cháu cả .
Bửu Ngọc chen vào :
– Chuyện xảy ra đều ngoài ý muốn . Ai biết có trộm lẻn vào mà phòng ngừa chứ ? Anh không nên tự trách mình làm gì .
Bà Mai bình tĩnh gật đầu :
– Cháu Ngọc nói phải . Đây coi như là một tai nạn thôi . Tại bác thương con nên sốt ruột .
– Cháu xin lỗi …
– Dù sao thì sự việc cũng đã rồi . Như Thiên giữ được mạng sống là phước lớn của con bé . Cháu không nên dằn vặt mình .
– Nhưng cháu vẫn thấy mình có lỗi .
Bửu Ngọc nhíu mày :
– Em không hiểu tại sao tên trộm có thể vào công ty một cách dễ dàng như vậy . Còn nữa, tủ bảo hiểm đâu phải dễ mở . Ngoài anh và Như Thiên ra, đâu có ai có chìa khóa .
Bà Mai quan tâm :
– Cháu nghi ngờ …
Biết bà Mai hiểu lầm, Bửu Ngọc vội vàng giải thích :
– Bác đừng hiểu lầm . Cháu đang suy nghĩ đến những tên trộm chuyên nghiệp .
Thế Đình phụ họa :
– Phải đó bác, trộm chuyên nghiệp thì tủ bảo hiểm không phải là khó .
– Vậy cháu có nghi ngờ ai chưa ? Bác hơi tò mò … công ty đã mất những gì ?
Thế Đình trầm giọng :
– Đó là số nữ trang mà công ty đang chuẩn bị cho cuộc triển lãm nữ trang ở Châu Á sắp tới .
– Có phải là vương miện gì đó, mà một số báo chí đã từng đề cập không ?
– Dạ .
– Bác có thể biết trị giá của nó không ?
– Khoảng vài tỷ .
– Nhiều đến thế cơ à ? Vậy cháu có báo cảnh sát chưa ?
– Hôm qua, Bửu Ngọc và Vũ Hùng đã làm chuyện đó rồi ạ . Bây giờ chờ Như Thiên tỉnh lại, biết được chân tướng mới phát lệnh truy nã .
Bà Mai nhìn con gái, thở dài :
– Biết bao giờ con bé mới tỉnh đây ?
Bửu Ngọc trấn an :
– Bác yên tâm ! Như Thiên sẽ sớm tỉnh thôi . Một con người sống chân thành như Như Thiên, ông trời không làm ngơ đâu .
– Tội nó quá !
Bửu Ngọc tức giận :
– Bọn trộm này thật là tàn nhẫn mà . Cướp của thì thôi, còn đánh người nữa . Nếu để biết bọn họ là ai, Bửu Ngọc này không tha thứ đâu .
Điện thoại của Thế Đình có tiếng reo . Anh mở máy :
– Xin lỗi …
Đầu dây bên kia là Vũ Hùng :
– Thế Đình ! Mày còn ở bệnh viện phải không ?
– Ừ .
– Như Thiên sao rồi ?
– Nguy hiểm đã qua, nhưng cô ấy chưa tỉnh . Mọi việc ở công ty thế nào ?
– Nhân viên đang lo lắng cho cuộc triển lãm sắp tới .
– Anh Thục đâu ?
– Chưa thấy .
Thế Đình mím môi :
– Cô ấy bỏ trốn rồi cũng nên .
– À ! Nguyệt Hoa có gọi đến hỏi Anh Thục có đi làm không ? Hình như cô ấy biết chuyện gì .
– Khéo giả vờ .
– Tao thấy Nguyệt Hoa không như mày nghĩ đâu . Nghe tao nói Như Thiên nằm viện, cô ấy có vẻ sững sờ lắm .
Thế Đình cau mày :
– Sao tự nhiên, mày bênh vực cho cô ta vậy ?
– Tao chỉ thấy sao nói vậy . Nguyệt Hoa yêu mù quáng thật, nhưng cô ấy không đến nỗi hại mày và Như Thiên .
– Lòng dạ con người, không ai có thể biết được đâu .
Vũ Hùng khuyên :
– Nhưng chuyện gì cũng phải xác định rõ, xem ai đúng ai sai . Không khéo là ân hận đấy .
– Tao biết mà . Mày cố gắng đi nhé .
– Ừ . Như Thiên tỉnh lại, cho tao gởi lời thăm cô ấy, chúc cô ấy mau bình phục !
– Cám ơn .