Tình Yêu Nào Cho Em

Chương 25


Bạn đang đọc Tình Yêu Nào Cho Em: Chương 25

Một kế hoạch khác lại được đưa ra . Chánh Hạo, Anh Thục và Nguyệt Hoa cùng hẹn nhau ở nhà hàng . Họ ngồi bàn tròn trong những tư thế khác nhau . Chánh Hạo rít thuốc :
– Hai người có ý kiến đi chứ ! Im lặng đâu phải là vấn đề .
Anh Thục lên tiếng :
– Em không nghĩ mọi chuyện có thể trở nên như vậy .
– Tất cả đều có thể mà .
– Nhìn nụ cười của họ mà em thấy căm tức làm sao . Những tưởng kế hoạch suôn sẻ thì chúng ta sẽ có những ngày tháng vàng son . Nào ngờ đùng một cái, Thế Đình cầu hôn Như Thiên, và còn tặng vương miện thành công cho người mình yêu . Thật là người tính không bằng trời tính .
Anh Thục quay sang Nguyệt Hoa :
– Bạn vẫn không giữ được Thế Đình thì thật là thất bại .
Nguyệt Hoa mím môi :
– Mọi chuyện đâu kết thúc một cách dễ dàng như thế .
– Bạn định làm gì ?
Ánh mắt Nguyệt Hoa ánh lên vẻ căm tức :
– Họ sẽ phải trả giá cho những gì họ đã từ chối tôi . Tôi muốn họ phải đau khổ như chính tôi đau khổ .
Chánh Hạo chen vào :
– Nhưng việc làm của em, cần phải sáng suốt một chút . Nếu không, cả ba chúng ta đều phí công một cách vô ích .
Anh Thục hỏi :
– Bạn định trả thù cho tình cảm của mình à ?
Nguyệt Hoa im lặng . Anh Thục nói tiếp :
– Sao bạn coi trọng chuyện tình cảm thế ? Bạn định hại luôn cả hai chúng tôi sao ? Chúng ta đang làm gì, bạn biết không ?
– Bạn không cần phải nhắc nhở .
– Chẳng lẽ bạn yêu Thế Đình thật lòng như thế sao ?
– Nếu có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không để liên lụy đến hai người đâu .
– Được sao ?
Nguyệt Hoa lớn tiếng :
– Chứ bạn muốn tôi phải làm gì đây ?
– Không nên quan tâm đến Thế Đình và Như Thiên nữa . Họ yêu nhau như thế nào, mặc họ đi . Chuyện quan trọng của chúng ta là cuộc sống sau này như một bà hoàng kìa .
Nguyệt Hoa nhếch môi :
– Tham vọng của bạn thật là quá lớn .
– Trên đời này không tham vọng làm sao mà sống .
– Nhưng tôi không giống như bạn . Tôi không thể giết chết tình cảm mình .
Anh Thục chồm lên :
– Bạn nói gì ?
– Tôi không muốn tham gia vào trò chơi của bạn và Chánh Hạo nữa . Hai người làm gì thì làm đi, đừng kéo tôi vào .
– Bạn nói thật hay đùa vậy ?
– Nguyệt Hoa này chưa biết nói đùa .
– Vậy bạn đừng trách Anh Thục này nhé .
Nguyệt Hoa đề phòng :
– Bạn định làm gì ?
– Không cho bạn còn sự lựa chọn thôi .
Khuôn mặt Anh Thục lúc này trông thật đáng sợ . Nguyệt Hoa bật đứng lên :
– Xin lỗi, tôi không có gì để nói cả .
Chánh Hạo vỗ bàn :

– Đủ rồi ! Hai người có còn thấy tôi không vậy ?
Anh ra lệnh :
– Ngồi xuống đi !
Đợi Nguyệt Hoa và Anh Thục ngồi xuống, Chánh Hạo mới nói :
– Tôi gọi hai người ra đây đâu phải để hai người gây cãi và kê nhau . Tôi muốn hai người giúp tôi giải quyết vấn đề mà .
Anh nhìn Nguyệt Hoa :
– Em thật sự không muốn liên can gì đến bọn anh nữa à ?
– Em cảm thấy mình mệt mỏi lắm rồi .
Chánh Hạo dễ dãi :
– Vậy thì anh không ép em .
Anh Thục phản đối :
– Không được, anh để Nguyệt Hoa ra đi như vậy, còn chuyện của chúng ta thì sao ?
– Anh nghĩ cô ấy không khờ đến nỗi chỉ ra tội danh của mình đâu .
– Ai biết đâu được, một khi đã xem tình cảm nặng hơn .
Chánh Hạo xoa cằm :
– Nếu đúng Nguyệt Hoa xem tình cảm nặng hơn, thì chúng ta không còn gì để mất . Có chết, tất cả cùng chết .
Nguyệt Hoa cau mày :
– Các người dọa tôi ?
– Em biết anh mà, phải không ? Ai tốt với anh thì anh cũng sẽ tốt lại . Còn bằng không … Chánh Hạo này sẽ không tha thứ .
Anh Thục nhắc lại :
– Bạn nghe rõ rồi chứ ?
Nguyệt Hoa ôm lấy đầu :
– Bây giờ, tôi phải làm sao đây ?
– Đơn giản thôi . Vẫn tiếp tục công việc của mình đang làm . Cuộc sống tốt đẹp của chúng ta đang ở phía trước .
– Tôi không cần gì cả ngoài sự tự do . Tôi xin anh đó Chánh Hạo .
– Phải chi cung mới lắp tên thì còn dừng lại được . Đằng này, đã bắn đi rồi, phải làm sao đây ?
Chánh Hạo đặt tay lên vai Nguyệt Hoa :
– Chúng ta chỉ còn một ít thời gian nữa thôi là như ước muốn rồi . Em không nên như thế này, như thế khác nữa .
Nguyệt Hoa ngẩng lên nhìn Chánh Hạo :
– Chúng ta có quá tàn nhẫn không anh ?
– Chỉ bấy nhiêu với “Thế Kỷ” thì nghĩa lý gì, nhưng với chúng ta là cả một gia tài và một đời sống sung sướng đấy .
– Đánh cắp vật đi, “Thế Kỷ” đâu tham dự triển lãm được . Như thế …
– Đó là chuyện của An Thế Đình . Tham dự hay không tham dự, “Thế Kỷ” cũng đâu mất mát gì .
– Tại sao không ? Đó là cả một sự đầu tư của bao nhiêu con người trong “Thế Kỷ” .
Chánh Hạo cau mày :
– Sao em cứ mãi bênh vực cho “Thế Kỷ” thế ?
– Tại em không nhẫn tâm .
– Cướp có nói đến lương tri bao giờ đâu . Em đừng làm anh phải nổi giận .
Anh Thục chêm vào :
– Cô ta muốn phản thì trước sau gì cũng phản thôi . Anh nói nhiều với cô ta làm gì .
Chánh Hạo trừng mắt :
– Em có im đi không ! Anh đâu cần em chỉ cách anh phải làm gì .

Bị quát, Anh Thục ngồi nín thinh . Cô nhìn Nguyệt Hoa bằng đôi mắt căm tức .
Chánh Hạo trầm giọng :
– Chẳng lẽ em không nhận ra được Thế Đình đâu có yêu em, vậy em còn nghĩ đến anh ta để làm gì nữa ? Anh không xứng đáng lo lắng cho em hay sao ? Nguyệt Hoa ! Tỉnh mộng đi em . Thế Đình không yêu em, anh ta đã cầu hôn với Như Thiên rồi .
Nguyệt Hoa gục mặt vào lòng bàn tay, nước mắt cô chảy dài . Sự thật là thế ư ? Cô không ngờ mình yêu Thế Đình nhiều đến như vậy . Bấy lâu, cô yêu chỉ là một tình yêu đơn phương mà thôi . Đau đớn thật !
Chánh Hạo ân cần đưa khăn giấy cho Nguyệt Hoa :
– Cứ khóc đi, nếu em thấy vơi đi nỗi buồn, nhưng chỉ khóc một lần này thôi nhé .
Ngồi nhìn cảnh ấy, Anh Thục cảm thấy bực bội vô cùng . Cô cũng yêu Chánh Hạo, hỏi sao cô không tức .
Anh Thục kéo tay Chánh Hạo :
– Anh định làm chuyên gia tình cảm à ? Nguyệt Hoa đau khổ bởi vì cô ấy đặt tình yêu không đúng chỗ . Bây giờ, giọt nước mắt của Nguyệt Hoa quan trọng hay chuyện làm ăn của chúng ta quan trọng ?
Nguyệt Hoa gạt nước mắt :
– Anh lo chuyện của mình đi, đừng quan tâm đến em nữa . Xin lỗi .
Cô đứng lên bỏ chạy ra ngoài . Chánh Hạo định theo, nhưng bị Anh Thục ngăn lại :
– Mặc kệ cô ta đi .
Chánh Hạo ngồi xuống ghế mà lòng không yên . Trái tim anh cũng rất đau khổ đây . Tình yêu cho đi, nhưng không được đáp lại .
Ánh mắt anh trông theo dáng Nguyệt Hoa mà nghe xót xa
Nguyệt Hoa rời khỏi nhà hàng . Cô phóng xe như điên dại . Trước mắt cô cứ thấp thoáng hình ảnh Thế Đình và Như Thiên bên nhau .
Đến một ngã tư đèn đỏ, Nguyệt Hoa bỗng nhìn thấy Như Thiên từ đâu băng qua đường . Cô mím môi, vô số .
Trời ơi ! Bất ngờ bàn tay ai đó kéo Như Thiên né đi . Nếu không thì …
Người đi đường sững sờ, ai nấy đều kêu lên :
– Chút nữa là có tai nạn rồi .
– Cô ta có sao không mà phóng xe dữ vậy ?
Mỗi người một tiếng, Như Thiên vẫn chưa hết hoảng hồn . Cô đưa tay chặn ngực, nói với cô gái bên cạnh mình :
– Suýt nữa là tao tiêu rồi, Bửu Ngọc ơi .
– Số mày còn đỏ đấy .
Bửu Ngọc nhíu mày :
– Tao thấy cô gái kia cố ý thì đúng hơn .
– Nhưng tại sao, cô ấy muốn đụng tao ?
– Cái đó có trời mới biết .
Bửu Ngọc níu tay bạn :
– Thôi, không đi bộ nữa . Gọi tắc xi về nhà cho chắc ăn .
– Cũng được .
– Mày mà có gì, chắc anh Hai tao chết sống .
Như Thiên so vai . Cô cố nghĩ xem bản thân mình có gây thù oán với ai không, nhưng vẫn nghĩ không ra . Đành chịu thôi, có lẽ cũng chỉ là một tai nạn .
Đằng này Bửu Ngọc và Như Thiên đón tắc xi về, thì ở một trụ đèn đỏ khác, Nguyệt Hoa bị cảnh sát giao thông thổi lại phạt vì tội chạy quá tốc độ, dễ gây nguy hiểm cho người khác . Kiểm tra bằng lái không có, xe đành phải đưa về đồn .
Nhìn Nguyệt Hoa bây giờ, cô giống như người từ cõi nào về vậy . Không nghĩ gì được cả .
Nguyệt Hoa ngồi bẹp xuống vệ đường . Một hồi lâu sau, cô mới lấy điện thoại, bấm số .
– …
– Anh Hạo ! Là em đây .
Giọng Chánh Hạo có vẻ lo lắng :
– Nguyệt Hoa ! Em ở đâu vậy ?

– Em không biết nữa .
– Bình tĩnh đi nào Nguyệt Hoa ! Bây giờ, em cố gắng để ý xem mình đang ở đâu rồi nói cho anh biết .
Nguyệt Hoa nhìn quanh, rồi lẩm nhẩm tên đường :
– Nguyễn Thị Minh Khai .
– Khúc nào ?
– Góc Phạm Ngọc Thạch . Em bị cảnh sát giao thông giữ xe rồi .
– Sao đến thế ?
– Em không biết mà .
– Vậy, em không sao chứ ?
– Không sao .
– Được rồi . Em ở đó đi, anh đến ngay .
Nguyệt Hoa tắt máy, cô không ngờ mình lại có ngày hôm nay .
Sự mệt mỏi phủ vây, Nguyệt Hoa gục đầu xuống tay, lòng đau đớn .
Nhìn bộ đồ tươm tất của anh Hai, Bửu Ngọc biết là anh có hẹn với Như Thiên, nhưng cô vẫn hỏi
– Anh ra ngoài à ?
– Ừ . Có gì không ?
– Cũng không có gì quan trọng lắm . Nhưng khi nào anh đưa Như Thiên về nhà ra mắt mẹ ? Hôm qua mẹ mới nhắc, mẹ muốn gặp mặt con dâu tương lai .
Thế Đình cho hai tay vào túi quần :
– Có lẽ chủ nhật tuần này, anh đưa Như Thiên về đây . Em hãy lựa lời nói với mẹ nha . Gần đến ngày tham dự triển lãm, công ty khá nhiều bận rộn và Như Thiên cũng thế .
– Em biết mà, nhưng anh cũng phải quan tâm Như Thiên nhiều hơn nữa . Đừng quá vì công việc, không khéo anh phải ân hận .
Câu nói của Bửu Ngọc làm Thế Đình cau mày . Thay vì anh đẩy xe ra để đi, nhưng lại ngồi xuống xa lông .
– Em vừa nói gì ?
Bửu Ngọc lắc đầu :
– Không, em chỉ nhắc nhở anh thôi .
– Anh không tin . Hình như em có chuyện gì giấu anh thì phải .
Thấy Bửu Ngọc im lặng, Thế Đình thúc giục :
– Em nói đi !
Bửu Ngọc ngập ngừng :
– Như Thiên dặn em không nên cho anh biết . Nhỏ ấy sợ anh lo lắng .
– Nhưng úp mở như thế, anh càng lo lắng hơn .
– Hôm qua, em và Như Thiên đi ra Dinh Thống Nhất về . Băng qua đường lúc đèn đỏ, thì bất ngờ có một chiếc xe rồ máy, phóng thẳng vào Như Thiên . Cũng may em nhanh tay kéo Như Thiên lại, nếu không, không biết sẽ ra sao nữa
Thế Đình hấp tấp :
– Em có nhìn được mặt người lái xe đó không ? Bảng số xe nữa . Là nam hay nữ ?
– Lúc đó, hai đứa đều hồn vía lên mây, thì còn nhìn được gì . Thoát chết là may mắn lắm rồi .
Bửu Ngọc chợt nhớ :
– À ! Hình như người lái xe là nữ, vì em nghe người đi đường mắng “con gái gì chạy xe như ăn cướp” .
Thế Đình lẩm nhẩm :
– Con gái ư ? Họ có thù oán gì với Như Thiên mà cố tình đụng cô ấy ?
– Em cũng đang muốn biết đây nè . Như Thiên tuy ngang bướng thật, nhưng chuyện xích mích với người này, người kia thì tuyệt đối không có đâu . Họa chăng họ ghét Như Thiên vì anh đấy .
– Tại sao là vì anh ?
– Anh không biết hay thật tình không biết vậy ? Tại anh lúc trước quá đào hoa, cô nào cũng có thể làm bạn gái . Bây giờ anh lại cầu hôn Như Thiên, họ ganh ghét căm hận thì Như Thiên lãnh hậu quả .
Thế Đình tức giận :
– Không ai có quyền làm điều đó cả . Anh yêu Như Thiên, trái tim anh không có lỗi .
– Nhưng họ thích làm, anh có cấm cản họ được không ? Bây giờ Như Thiên đi đâu cũng thấy nguy hiểm cả . Anh đưa đón Như Thiên, đó chỉ là một cách tạm thời . Như Thiên còn có việc riêng của mình nữa mà .
Thế Đình ôm đầu :
– Vậy bây giờ anh phải làm sao đây ? Như Thiên mà có gì, anh ân hận suốt đời .
Bửu Ngọc tự trấn an :
– Tại chúng ta quá lo lắng thôi . Có lẽ sẽ không như chúng ta nghĩ đâu . Họ đối đầu với Như Thiên cũng chẳng ích lợi gì . Tình yêu ở anh không có, họ cũng đâu ngu dại đánh mất cả tương lai .
Trong đầu Thế Đình bỗng văng vẳng tiếng nói nhẹ nhàng thua cuộc, nhưng đầy hăm dọa của Nguyệt Hoa làm giật mình :

– Không được .
Bửu Ngọc nhìn anh trai :
– Anh sao vậy ?
– Nguyệt Hoa … Chỉ có Nguyệt Hoa mới dám làm điều ấy với Như Thiên thôi .
– Anh khẳng định không ? Không phải anh nói anh không có gì với chị ta sao ?
– Đúng vậy . Giữa anh và Nguyệt Hoa chỉ có thể là một tình bạn, nhưng cô ấy không chấp nhận .
– Như thế thì anh phải làm sao chứ ? Chẳng lẽ để Như Thiên bị đe dọa à ?
Thế Đình nhỏm dậy :
– Anh phải đi gặp Nguyệt Hoa thôi .
– Ngay bây giờ à ?
– Ừ .
– Còn cái hẹn với Như Thiên ?
– Anh sẽ gọi điện báo anh đến trễ một chút .
Nói là làm ngay, Thế Đình cầm máy bấm số . Sau một hồi chuông dài cũng có người bắt máy .
– …
Nhận ra giọng nói của người lớn tuổi, mà ở nhà Như Thiên chỉ có hai người, không phải Như Thiên thì là mẹ cô ấy thôi . Thế Đình lễ phép :
– Dạ, cho cháu gặp Như Thiên ạ .
Bà Mai cũng nhận ra giọng nói quen :
– Cháu là Thế Đình phải không ?
– Dạ .
– Như Thiên không có ở nhà, cháu ạ .
– Vậy cô ấy đi đâu, hả bác ?
– Nghe nói bỏ quên tài liệu quan trọng gì ở công ty . Con bé đã đến đó rồi .
– Thế Như Thiên có mang theo di động không bác ?
– Không biết nữa . Cháu gọi thử xem .
– Dạ .
– Như Thiên có hẹn với cháu, phải không ?
– Vâng .
– Cái con bé này ! Có hẹn mà cũng đi .
– Dạ, không sao đâu bác . Để cháu gọi cho cô ấy .
– Ừ .
– Cháu chào bác ạ .
Thấy Thế Đình gác máy, Bửu Ngọc hỏi nhanh :
– Như Thiên không có ở nhà hả, anh Hai ?
– Bác gái nói cô ấy đến công ty .
Bửu Ngọc nhíu mày :
– Giờ này còn đến công ty làm gì ?
– Nghe nói Như Thiên bỏ quên tài liệu quan trọng gì đó .
Thế Đình cầm máy lên, anh bấm số một lần nữa . Có tiếng chuông reo, nhưng không có người nghe .
Sao lạ vậy ? Chẳng lẽ Như Thiên bỏ máy ở nhà ? Mà nếu bỏ máy ở nhà thì bác gái biết chứ ?
Bỗng mắt Thế Đình giật liên tục, anh linh tính hình như có chuyện gì xảy ra .
Thế Đình dập máy, anh chụp nhanh chìa khóa xe . Bửu Ngọc gọi :
– Anh Hai !
Thế Đình lên xe mở máy, trước khi cho xe chạy anh còn nói :
– Em gọi điện cho Vũ Hùng, bảo đến công ty ngay nhé .
– Nhưng mà có chuyện gì ?
Thế Đình đã đi mất .
Bửu Ngọc lập tức bấm số gọi Vũ Hùng . Rồi cô cũng rời khỏi nhà mà quên nói với mẹ .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.