Bạn đang đọc Tình Yêu Nào Cho Em: Chương 2
Như Thiên chưa kịp quay lưng thì nghe thấy tiếng gọi lớn
– Như Thiên ơi, mày có nhà ko ?
Bà Như Mai hỏi
– Ai như là Bửu Ngọc ?
– Còn ai trồng khoai đất này nữa ? Tiếng nó là to nhất đấy mẹ .
– Thôi con vào rửa mặt đi để mẹ ra mở cổng cho .
– Bảo con quỷ nhỏ đó chờ con nha mẹ .
– Thật ăn với nói .
Như Thiên toét miệng cười rồi biến sau cánh cửa . Bà Như Mai lắc đầu
– Vẫn là trẻ con .
Gom chăn gối ra cổng, bà Mai thong thả ra mở cổng .
Cánh cổng vừa được hé mở, cô gái đứng bên chiếc Wave màu xanh mỉm cười
– Cháu chào bác .
– Bửu Ngọc hả ? Vào nhà đi cháu .
Bà Mai né người qua một bên để BN dắt xe và khoảng sân nhỏ . Đá chống xe, BN quay lại hỏi
– Thưa bác, Như Thiên có nhà ko ạ ?
– Có . Con bé đang làm vệ sinh .
Bà Như Mai đi trước
– Vào nhà đi cháu .
– Dạ .
Theo bước bà Như Mai, BN bước vào căn phòng khách đơn sơ của gia đình Như Thiên . Vừa lúc ấy, Như Thiên cũng ra tới
– Chu choa ! Rồng đến nhà tôm . Chuyện vui nha !
Như Thiên kéo bạn ngồi xuống ghế .
– Sao rảnh rỗi đến thăm tao vậy ? Ko đi làm à ?
– Có chứ, nhưng tao cố tình xin nghỉ để đến xem mày thế nào .
– Cám ơn nha, tao vẫn bình thường .
– Tìm được việc làm chưa ?
Như Thiên hơi buồn
– Đừng nhắc đến nữa .
Bửu Ngọc đặt tay lên vai bạn
– Mọi việc rồi sẽ ổn thôi, cố lên ! Tao luôn ủng hộ mày trong bất cứ hoàn cảnh nào .
– Cám ơn mày .
– Thật ra hôm nay tao đến tìm mày là có chuyện muốn nói .
Bà Như Mai thật lên tiếng
– Chuyện gì chút nữa nói sau, bây giờ cháu vào ăn sáng cùng bác và Như Thiên nghe .
– Dạ…..cháu muốn lắm ….nhưng …..
Như Thiên chặn ngang
– Ko được từ chối .
BN ỉu xìu
– Mày nói sao tao nghe vậy đi .
– Ngoan lắm !
BN trừng mắt
– Hỗn !
Bà Như Mai khoát tay
– Thôi vào ăn đí để cháo nguội ko ngon .
Như Thiên nhí nhảnh nắm tay bạn ra bàn ăn . Vừa kéo ghế ngồi xuống, Bửu Ngọc hít hít mũi
– Cháo trắng ăn với hột vịt muối .
– Và còn có cá cơm kho nữa .
– Tuyệt !
– Vậy thì phải ăn ăn nhiều nhiều vào .
– Thế thì cháu ko khách sáo đâu . Nhưng bác ơi, buổi sáng nào cũng được như vầy thì hay quá .
Bà Như Mai cười
– Vậy trước giờ đến công ty cháu ghé qua nhà bác đi . Một mình Như Thiên cũng buồn, có cháu càng thêm vui .
– Thật hả bác ?
– Ừm .
– Cám ơn bác .
Như Thiên chen vào
– Món cháo trắng thôi mà, đâu phải sơn hào hải vị hay thịt rồng, làm gì mà mày thích thú dữ vậy ? Nếu mày muốn ăn thì nói với người làm nhà mày một tiếng .
– Nhưng món cháo trắng của bác rất đặc biệt, tao chỉ thấy ngon khi bác gái nấu thôi . Thay vì nấu ột mình mày, thêm phần tao chút xíu cũng đâu có ảnh hưởng gì ? KO phải mày ích kỉ đó chứ ?
– Tất nhiên là ko rồi . Món cháo trắng thì tao có thể đãi mày suốt cuộc đời, chỉ sợ mày ăn ko nổi thôi .
Như Thiên đẩy tô cháo sang cho bạn
– Thôi ăn đi, đừng nói nhiều nữa .
Cô lau muỗng để vào tô
– Con mời mẹ .
BN lễ phép
– Cháu mời bác .
– Hai đứa ăn đi .
Múc một muỗng cháo, BN cho vào miệng
– Béo và thơm quá .
Như Thiên cười rồi ăn tô cháo của mình . Bởi cô biết BN nói thật, món cháo mẹ nấu là nhất rồi . Từ nhỏ cô đã ăn món cháo mẹ nấu và cô nghiền luôn đến tận bây giờ . Sáng, mẹ dậy sớm nấu cháo cho cô đôi khi BN cũng được ăn ké , chỉ có Lượng Tinh là chưa được thưởng thức thôi . BN là con nhà giàu, hai người chơi rất thân từ những năm đầu tiên của đại học . Dù là con nhà giàu nhưng cuộc sống của BN rất bình dị . Cô luôn quan tâm và sống hòa đồng thân thiện với mọi người nên cô mới kết thân . BN là khách thường xuyên của gia đình cô . Ăn ở vui đùa một cách thoải mái như ở nhà mình vậy . Và bà Mai cũng thương BN như chính Như Thiên vậy .
Trái lại Như Thiên ko giống như BN . Tuy cô rất thân với BN và Lượng Tinh nhưng cô chưa bao giờ đặt chân đến nhà hai bạn . Bởi vì cô luôn mặc cảm cho thân phận của mình . Lượng Tinh và BN hù dọa giận mấy lần nhưng cuối cùng họ cũng đầu hàng trước bản tính cứng đầu của Như Thiên .
Ba người bạn cùng học chung, cùng tốt nghiệp cùng đi làm nhưng hình như ko thể giống nhau được . BN và LT đã đứng vứng với công việc của mình, còn NHư Thiên, cô đã hai lần đổi chỗ làm, ko phải cô ko muốn làm việc mà vì ko có công việc nào thích hợp thôi . Bản tính Như Thiên ko chịu nịnh hót luốn cúi nên cô đã bị mọi người đặc biệt là phái nữ ko ưa nên cuối cùng đành phải xin nghỉ việc thôi . Như Thiên ko tin suốt đời cô ko tìm được công việc như ý muốn .
BN buông muỗng
– Ngon quá !
Bà Như Mai thấy thế đứng dậy
– Cháu ăn thêm nghe .
Cô xoa xoa bụng
– Cháu no quá rồi bác ạ .
Như Thiên liếc bạn
– Tao nhớ mọi bữa, mày đâu chỉ ăn một tô ?
– Ừm, tại hôm nay tao đã ăn sáng với anh hai tao rồi .
– Thì ra là thế !
Như Thiên chợt nhớ
– Lúc nãy mày nói có chuyện muốn nói với tao mà .
– Thì đúng rồi . Tao muốn giới thiệu ày một công việc .
– Việc gì ?
– Trợ lý . Tao nghĩ việc đó thích hợp với mày .
Như Thiên hỏi
– Công ty nào tuyển ? Là quen với mày phải ko ?
Như Thiên nhăn mặt
– Cho tao suy nghĩ đi .
– Ko được . Cơ hội đâu có nhiều . Mày đưa hồ sơ đây tao nộp giùm cho, chỉ chờ gọi phỏng vấn thôi .
– Tao …..
Bà Mai khuyến khích
– Thử đi con . Nếu thực sự đây là cơ hội cho con thì con sẽ tìm được một công việc thích hợp với mình .
– Nhưng mà…con vẫn thích tự tìm công việc ình hơn . Con ko muốn dựa vào chỗ quen biết để mọi người có cơ hội nói con .
BN ko đồng ý
– Mày đừng có coi trọng vấn đề như thế . Tao chỉ giới thiệu công việc ày chứ tao ko hề giới thiệu mày với mọi người trong công ty . Cho nên mày có được nhận hay ko là do mày thôi đâu có liên quan gì tới tao ?
Như Thiên suy nghĩ . BN nói cũng phải . Cơ hội tốt như thế bỏ đi cũng uổng . Thời buổi bây giờ đâu dễ tìm được công việc tốt đâu . Với lại mẹ cô cũng lớn tuổi rồi đâu thể dựa dẫm vào mẹ mãi . Như Thiên nhìn mẹ rồi nhìn BN, cô nói nhỏ
– Mày cho tao địa chỉ, tao sẽ tự đi nộp hồ sơ lấy .
– Vậy cũng được .
BN căn dặn