Bạn đang đọc Tình Yêu Nào Cho Em: Chương 1
Nhìn đồng hồ, bà Như Mai lẩm nhẩm
– Đã trễ lắm rồi, sao Như Thiên vẫn chưa dậy nhỉ ? Chẳng lẽ con bé đã ngủ quên, quên mất cả giờ đi làm ?
Đêm qua bà thấy con gái chong đèn đến khuya, chắc dậy ko nổi rồi . Tội nghiệp con bé ! Tuổi thơ thiếu thốn rồi, bây giờ trưởng thành lại còn chật vật cho cuộc sống hơn . Những năm tháng qua làm sao có thể quên được . Càng nhớ bà Như Mai càng thấy thương con gái vô hạn . Mười tám tuổi đầu, Như Thiên mất cha vì một tai nạn, người đàn ông ra đi để lại hai mẹ con bà cô đơn trên trần thế . Dù đau khổ nhưng bà vẫn gượng đứng lên, một mình với cuộc sống cám dỗ, bà đã bản lĩnh nuôi đứa con thơ lên người . Cuộc sống ko đầy đủ như bao gia đình khác nhưng hai mẹ con nương tựa vào nhau, đời ko có gì đáng chán .
Ngoài xinh đẹp, thông minh … những thứ mà thượng đế đã ban tặng, Như Thiên còn rất bướng bỉnh và cứng đầu . Cuộc sống gia đình khiêm tốn nhờ vào quầy sách báo của mẹ nên từ nhỏ Như Thiên đã ko có một sự đòi hỏi nào . Cô ko có nhiều bạn như mọi người, cô chỉ hợp với hai cô bạn thân từ trung học là Lượng Tinh và Bửu Ngọc .
Tuy bị hạn chế về vật chất nhưng tinh thần của Như Thiên rất là thoải mái, lúc nào cũng thấy nụ cười nở trên môi cô bởi với cô cuộc đời ko có gì là buồn cả trừ phi chính bản thân mình làm ình buồn . Như Thiên líu lo nhưng ko hề vô tư . Như Thiên rất có hiếu, cô thương yêu chăm sóc mẹ và còn quan tâm đến những người xung quanh . Còn chuyện của trái tim tuyệt nhiên cô ko hề tham gia . Bây giờ cô đã tốt nghiệp đại học và có công việc làm . Lượng Tinh và Bửu Ngọc rất sốt sắng trong vẫn đề tình cảm cho cô nhưng rất tiếc Như Thiên đành phụ lòng tốt của hai bạn thôi, ngày nào cuộc sống gia đình chưa ổn định thì ngày đó Như Thiên vẫn chưa nghĩ tới chuyện tình cảm . Cô lao vào công việc chẳng có thời gian nghỉ ngơi . Thấy con gái ngày một gầy đi, bà Như Mai đau lòng nhưng chẳng giúp gì được cho con . Chuyện Như Thiên thức khuya cũng là chuyện hàng ngày . Bà để ý, mấy hôm nay con bé có vẻ mệt mỏi đi nhiều . Lười ăn mà còn buồn buồn sao ấy . Không lẽ….
Đi nhanh về phía phòng của con gái, bà Như Mai gõ cửa :
– Như Thiên ! Con thức chưa ?
Im lặng .
– Như Thiên !
Trên giường, Như Thiên tung chăn dụi mắt :
– Mẹ !
Bà Như Mai ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ lên trán con gái :
– Con ko sao chứ ?
Như Thiên tròn mắt
– Mẹ nói gì cơ ?
Cảm nhận Như Thiên vẫn bình thường, bà Như Mai lái câu chuyện
– Trễ rồi, con ko đi làm sao
Như Thiên lăn một vòng vào trong, cô nhìn ra khoảng ko ngoài cửa sổ
– Con ko đi làm .
– Sao vậy ? Ko được khoẻ hả con ?
– Ko phải . Tại con ko muốn đi .
– Thế con đã xin phép chưa ?
Như Thiên lắc đầu, bà Như Mai nói
– Nếu con muốn nghỉ cho thoải mái tinh thần thì để mẹ gọi điện đến công ty xin phép cho .
– Con nghĩ ko cần thiết đâu mẹ .
Bà Như Mai chau mày
– Sao vậy ?
Như Thiên quay lại nhìn mẹ
– Con đã nghỉ việc gần tuần nay rồi .
– Con nói sao ? Nghỉ việc rồi ư ? Vậy sáng nào con cũng tới ….
Như Thiên ngồi dậy
– Xin lỗi mẹ, con sợ mẹ lo lắng nên ko nói ra . Gần tuần nay, ngày nào con cũng đi rong .
Bà Như Mai ngắt lời con gái
– Mẹ muốn biết lý do tại sao con nghỉ việc ?
Như Thiên cúi đầu
– Con ko hài lòng với cách làm việc của những người lãnh đạo nên đã lên tiếng và kết quả cuối cùng là con xin nghỉ việc .
– Chỉ đơn giản vậy thôi à ?
– Vâng .
– Thế bây giờ con tính sao ?
– Con đang tìm công việc khác nhưng chưa có công việc nào thích hợp với con cả .
– Chưa có thì từ từ mà tìm, ko nên gấp gáp quá để rồi lại ko hài lòng với công việc .
Như Thiên chớp mắt
– Mẹ ko buồn con sao ?
Bà Như Mai vuốt tóc con gái
– Khờ quá ! Tại sao mẹ phải buồn con chứ ? Mẹ ko muốn nhìn thấy con ép mình làm những việc con ko thích để rồi ko được vui . Nhà có hai mẹ con, lúc nào mẹ cũng muốn con được vui vẻ cả .
– Mẹ ! NHư Thiên ngả vào lòng bà Mai – Cám ơn mẹ, con hạnh phúc lắm . Nhưng từ nay đến lúc xin được việc mẹ phải nuôi con đó vì con đâu có tiền .
– Được rồi ! Hàn Như Thiên ăn đâu có bao nhiêu .
Hai mẹ con cũng cười . Như Thiên chẻ những sợ tóc lòa xòa trên trán mẹ, cô thỏ thẻ
– Mẹ ơi, con thương mẹ lắm, con sẽ cố gắng để hai mẹ con ta được sung sướng .
– Mẹ thì sao cũng được, chỉ cần con vui là mẹ cũng vui rồi . Nhưng Như Thiên này …
– Dạ .
– Mẹ muốn nhắc nhở con một điều, đó là tính tình của con đấy . Bớt ngông nghênh và bướng bỉnh một chút đi, con gái lớn rồi, ko dịu dàng nữ tính thì ko ai thích đâu . Con gặp trở ngại trong công việc cũng là do bản tính của con đấy .
– Mẹ ….
– Bộ ko phải sao ? Con nhớ lại xem, từ lúc ra trường đến giờ con đã thay đổi bao nhiêu công việc rồi ?
– Mới có hai công ty mà mẹ .
– Còn nói . Bửu Ngọc và Lượng Tinh có giống như con ko ?
– Tụi nó khác, con khác .
Bà Mai xua tay
– Mẹ ko muốn tranh cãi với con về chuyện đó nữa . Con cũng lớn khôn rồi, mẹ cũng ko có quyền xen vào cuộc sống riêng tư và công việc của con, nhưng con hãy nhớ lấy, sống trên đời ko phải lúc nào mọi việc cũng suôn sẻ như mình muốn mà phải hiểu biết nhịn nhục một chút mới tồn tại được .
– Con sẽ nhớ lời mẹ dạy để trưởng thành hơn .
– Mẹ con ta nương tựa vào nhau mà sống, con ko có người nâng đỡ nên càng phải cẩn thận hơn .
– Dạ .
– Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, lỡ sa chân một chút là ngàn đời ân hận đó .
Bà Như Mai đỡ con gái ngồi dậy
– Mặt trời mọc chín sào rồi đó cô nương . Dậy làm vệ sinh rồi xuống ăn chén cháo nóng với mẹ .
Như Thiên lăn qua lăn lại .
– Con chưa muốn dậy .
– Đừng lười biếng quá nhóc con . Ngủ nhiều ko tốt đâu . Ko đi làm hay là con đi ra quầy sách với mẹ cho đỡ buồn .
Như Thiên vươn vai
– Một ý kiến tạm được đấy .
Cô hôn bà Như Mai rồi nhảy xuống giường
– Năm phút sau con sẽ có mặt ở bàn ăn, mẹ đợi con chút nhé .