Bạn đang đọc Tình Yêu Học Trò: Chương 45
À. Tôi quên mất chưa kể với các bạn về vụ gặp thằng H tối hôm qua.
Tối qua lúc 7h, nó gọi điện cho tôi :
– Tao đang ở quán Smile. Mày ra đi.
– Ừ. Đợi tao tý.
Tôi cụp máy rồi mặc quần áo vào đi luôn.
Tôi bước vào quán, ngồi đối diện với nó luôn. Bình thường thì chắc là tôi để nó nói trước, nhưng lần này tôi lại là người chủ động nói trước :
– Sao. Mày gọi tao ra có việc gì.
– Cứ từ từ. Uống chút rượu đã.
Nó nói một cách rất bình thản.
– Đây. Của mày đây.
Tôi cầm lấy chén từ nó, làm ngụm hết luôn. Xong, tôi lại bảo :
– Nào, giờ thì nói đi.
– Tao chỉ muốn xin lỗi mày thôi.
– Xin lỗi vì việc gì.
Tôi hơi ngờ ngợ hỏi lại nó, thằng này hôm nay bị sao vậy??
– Về tất cả những việc mà tao đã làm với mày. Tất cả.
– Sao. Mày định xin lỗi tao vì tất cả mọi việc ư??
– Phải. Lúc trước tao đã sai lầm khi định đối đầu với mày. Tao ảo tưởng rằng tao có thể chiếm được trái tim của Quỳnh, nhưng tao không thể ngờ rằng Quỳnh lại yêu mày sâu đậm đến như vậy. Tao đã tìm thử mọi cách để chia rẽ nhưng không thành công, từ nhắn tin đến đời thực, tất cả tao đều thất bại.
– Thế bây giờ mày muốn làm hòa với tao?
– Ừ. Hi vọng mày có thể bỏ qua hết mọi việc cho tao.
Tôi cầm luôn chén rượu vừa rót ực phát hết sạch trơn. Rồi tôi vuốt mồm rồi nói với nó :
– Mày đã muốn như thế thì tao cũng chấp nhận. Tao cũng không phải loại người thù dai.
Đổi thù thành bạn, thế có phải tốt hơn không nhỉ.
– Từ nay mày với tao sẽ là bạn tốt nhé.
– Được. Là bạn tốt, tao hi vọng là vậy.
Nó chủ động đưa tay ra bắt tay tôi, tôi cũng đưa tay ra bắt lại cho có lễ phép.
– Nào. Giờ thì nâng chén vì tao đã có thêm một thằng bạn mới.
– Haha. Nâng chén. Uống.
Tôi với nó ngồi trò truyện khoảng hơn 1 tiếng. Nó kể cho tôi hết mọi việc mà nó đã , định làm trong thời gian qua. Chậc, nghe kể xong mà thấy sợ phết.. Tôi cũng nói với nó về những suy nghĩ của tôi, 2 đứa trao đổi thẳng thắn, chỉ có thế mới có thể …
hóa giải sự ngăn cách giữa chúng tôi.
Đên khoảng 9h kém thì tôi phải về vì ngày mai có bài kiểm trai một tiết Sinh học. Không học thì chắc là xác định ăn điểm kém luôn à.
– Thôi. Tao phải về học bài đây , mày cũng phải học đi. Mai kiểm tra rồi.
– Ờ. Tao biết rồi. Tao ngồi thêm chút nữa rồi về sau.
Tôi lên xe rồi rồ ga phóng đi trước.
Cuối cùng thì vật cản duy nhất cũng được gỡ bỏ rồi. Vui thế nhỉ.
Sáng hôm sau lên lớp, tranh thủ lúc thằng H chưa đến thì tôi kể với lũ bạn. Bọn nó nghe xong bán tín bán nghi hỏi lại :
– Thật không thế.
– Tao thấy nghi nghi.
– Đéo chủ quan được.
– Thôi . Tao thấy thằng H nó cũng tốt phết đấy chứ. Tối qua tao nói chuyện với nó mà vỡ lẽ ra nhiều thứ đấy.
– Đằng nào nó cũng là bạn cùng lớp với mình. Anh em kết bạn chứ không kết thù .
Đột nhiên thằng H bước vào lớp. Bọn tôi quay ra nhìn nó một lúc, nó ngớ người không biết bọn tôi nhìn nó làm gì. Nó lầm lũi tiến vào chỗ ngồi rồi ngồi im thin thít. Tôi gọi nó :
– H. Sang đây.
Nó bước sang với dáng vẻ rụt rè.
– Yên tâm. Bọn tao không làm gì mày đâu.
– Nghe nói mày với thằng T làm hòa rồi phải không.
Nó trả lời từ từ : ” Ừ “. Nghe xong thế cả lũ cười phá lên :
– Haha. Được. Từ giờ mày là bạn của bọn tao. Sống chết có nhau.
Nói rồi thằng Mạnh bá vai nó. Nó dường như cũng bắt đầu quen dần, nụ cười đã bắt đầu xuất hiện trên môi nó .
Lần đầu tiên từ lúc thằng H vào lớp, nó cười thoải mái với chúng tôi. Vâng, chúng tôi đã từ thù trở thành bạn. Anh em bạn bè giờ vui buồn có nhau.
..
..
Tan học, lũ bọn tôi ra về, vừa đi vừa hét làm huyên náo cả một góc trường.
Thấy thằng H đi cùng nhóm chúng tôi, Quỳnh liền nt hỏi tôi :
– Sao anh H lại đi cùng bọn anh thế.
– Anh với nó giờ làm hòa rồi.
– Làm hòa rồi á? Thế thì tốt. Hihi
– Tất nhiên là tốt rồi. Bớt thù thêm bạn mà.
Đang mải nhắn tin thì tôi chợt nhớ là còn quên cái máy nghe nhạc ở trên lớp. Vội vàng chạy lên lấy, chả biết chạy như nào mà va ngay một tốp 3 bạn gái đang từ trên tầng đi xuống. Mất đà ngã dập mặt xuống cầu thang luôn. Híc, xấu hổ không chịu được. Vội vàng đứng dậy phủi quần áo cho sạch thì nghe một giọng nói vang lên :
– Bạn ơi. Bạn không sao chứ?
Ngẩng mặt lên nhìn, ôi trời, một người con gái rất xinh đang đứng trước mặt tôi. Đứng cạnh bạn ấy là 2 người nữa, đang cười khúc khích nhìn tôi. Chống chế, tôi nói :
– À. Mình không sao. Xin lỗi vì pha phải bạn nhé. Bạn có bị đau không.
– Không . Mình không sao. Mà làm gì mà phải vội vàng thế.
– Mình quên cái máy nghe nhạc ở trên lớp nên đang chạy lên lấy.
– Lần sau nhớ cẩn thận nhé. Mình đi đây.
– Chào bạn nhé.
Vừa chạy đi tôi vừa nhủ, chạy kiểu quái gì mà lại ngã được nhỉ?? Tôi cũng không biết nữa. À, mà bạn lúc nãy mình gặp nhìn quen quen thì phải. Hình như mấy lần tập trung đều gặp nhau, có lẽ là học lớp 12D. Vì tôi nghe bọn nó nói lớp 12D toàn là gái xinh mà chưa qua ngó bao giờ. Thi thoảng cũng gặp được vài đứa, nói chung là tôi ít tiếp xúc với các lớp bên cạnh lắm, không như mấy đứa bạn tôi, lớp nào bọn nó cũng xông vào như kiểu lớp mình vậy
Đây rồi, cái máy nghe nhạc đây rồi. Cho vào túi áo, tôi tót xuống sân để xe. Vừa xuống thì đã nghe mấy thằng bạn cằn nhằn :
– Đm. Lấy cái máy nghe nhạc thôi mà sao lâu thế.
– Bộ mày định ngủ lại ở đấy hả.
– Thôi thôi đi nào. Muộn rồi.
Tôi không dám nói cho bọn nó sự việc lúc nãy, sợ bọn nó lại mách lẻo hay gì thì phiền lắm à. Vừa mới thoát khỏi rắc rối nên giờ tôi không muốn lại vướng vào nữa.
Về nhà. Đang định gọi mẹ thì chợt nhớ là hôm nay bố mẹ đi về quê có việc. Thôi xong, thế là lại mì tôm trường kì rồi.
Không phải tôi không biết nấu cơm mà vì tôi lười, về nhà đã hơn 12h rồi mà còn phải nấu cơm, làm thức ăn nữa thì chắc 1h mới được ăn quá.
Làm tạm tô mì cho đỡ đói rồi online nào.
Đang ngồi đọc truyện hay thì chợt có điện thoại của Quỳnh :
– Tối nay rạp phim có chiếu phim Pirates Of The Caribbean: At Worlds End đó anh. Mình đi xem nhé.
Ôi trời , cái phim này mình đã xem rồi mà. Thôi kệ, giờ xem lại cũng chẳng sao.
– Ừ. Thế thì phải ngoan, ở nhà chờ anh rõ chưa.
– Hihi. Em nhớ rồi ,ngốc ạ.
– Ơ hơ, anh buồn ngủ quá.
– Buồn ngủ thì ngủ đi. Em cũng phải đi ngủ đây.
– Để anh sang ngủ cùng em nhé.
– Ai cho.
– Không cho anh cũng sang. Hehe
– Ghét ghê cơ. Sao có người lì thì không biết nữa >”
– Haha. Thôi ngủ đi, cục cưng của anh.
– Anh cũng thế nhé. Byebye.
Vừa đặt điện thoại xuống thì có tiếng chuông cửa. Tôi xuống mở cửa thì được một phen bất ngờ…