Tình Yêu Học Trò

Chương 44


Bạn đang đọc Tình Yêu Học Trò: Chương 44

Thứ 5.
Sau sự việc tối qua, tôi mò lên trường học mà trong người vẫn còn cảm giác lâng lâng khó tả.
Buổi học vẫn diễn ra như mọi ngày, chỉ khác một điều là tôi thấy thằng H hôm nay nó hơi khác thường thì phải. Lúc tôi vào lớp, nó chủ động bắt chuyện với tôi, ngồi trong giờ thỉnh thoảng tôi còn thấy nó cười cười rồi làm gì đó mà tôi không rõ. Phải cẩn thận với thằng này mới được, cẩn tắc vô áy náy mà. Định tìm hiểu điểm yếu của tao hả, còn lâu nhé.
Thời gian cứ trôi dần đều, cuối cùng thì cũng đến tiết 5 . Sắp được về rồi, hơ hơ . Cái bụng tôi nó cứ réo ùng ục nãy giờ à, trời ơi. Nhanh nhanh hết tiết đi cô ơi… Tôi nhìn đồng hồ, 11h, rồi 11h05, chết tiệt, thời gian sao mà đi chậm thế không biết nữa.
Đang tơ tưởng đến Saori, Ôzawa… cho giết thời gian thì thằng H nó quay sang bảo tôi :
– T. Tao với mày nói chuyện riêng một buổi được không?
Tôi ậm ừ một lúc , không biết nó âm mưu cái gì nữa. Kệ, chơi hết. Tôi ok liền.
– Được. Bao giờ.
– 8h tối. Tao sẽ gọi điện ày.
– Ừ.
Xong 2 chúng tôi lại im lặng với nhau. Chả nhẽ nó lại muốn nói chuyện với mình về vụ yêu đương đó?? Mà thôi mặc kệ nó, ra sao thì ra.
Chờ mãi thì trống tan học cũng vang lên, tôi vác cặp chạy nhanh xuống ,lên xe và phóng về nhà luôn. Đói bục ruột ra ấy chứ, híc. Vừa vào nhà là tôi hét lên :
– Mẹ ơi, có cơm chưa, con đói lắm rồi.
Mẹ tôi là một người rất chu đáo, lúc nào tôi đi học về thì cũng có cơm sẵn rồi, và hôm nay cũng vậy. Mẹ nhìn tôi cười cười và nói :

– Hôm nay lại thèm ăn cơm hả. Lúc trước đi học về là tót lên phòng ngay mà.
Cũng chỉ vì sáng nay không ăn sáng nên giờ mới đói phát cuồng như vậy. Mẹ bê mâm cơm lên, tôi ăn lấy ăn để, ăn một cách ngon lành. Lâu lắm rồi tôi mới có được cảm giác bữa cơm ngon miệng như vậy. Ăn no rồi thì tôi phụ mẹ dọn bát đĩa , và như thường lệ, tôi lại trở về với căn phòng quen thuộc của tôi.
Phòng của tôi cũng không phải rộng lắm nhưng nó cũng đủ để tôi cảm thấy thoải mái. Chỉ có mỗi một điều là nó hơi bừa bộn, đúng là hơi bừa bộn thật, giờ nhìn lại tôi mới phát hiện ra điều đó.
Quần áo thì mỗi nơi một cái, sách vở thì không được ngay ngắn, rác trong phòng thì tuần nay chưa đổ rồi…..( Em ở bẩn quá phải không )
Haizz. Nào, giờ thì dọn dẹp lại phòng cho nó có sức sống tý nào. Trước tiên là đống quần áo, tôi thu dọn hết quần áo vứt lung tung rồi treo chúng lên tủ đồ hết. Thế là đã xong phần quần áo, tiếp theo là quét phòng và đổ rác. Cũng may là mẹ tôi cứ 2 ngày là lại lau nhà một lần nên phòng tôi cũng không bẩn lắm, quét qua loa đôi chút rồi đổ là xong. À, nhân tiện đang quét phòng thì cầm luôn mấy quyển sách, xếp chúng lại ngay ngắn là ok. Hì hục hì hục một hồi cuối cùng cũng xong. Nhìn căn phòng lúc này sạch sẽ và ngăn nắp hơn lúc tôi vừa bước vào. Tôi tự nhủ là sau này phải luôn luôn vệ sinh phòng mình cho sạch sẽ, nhưng tôi không chắc là mình sẽ thực hiện được trong bao lâu nữa.
Liếc mắt qua cái máy tính, đúng rồi, quên mất cái máy tính. Tôi lấy chổi lông gà về lau lau qua bàn phím, key, màn hình của máy. Nó giúp mình bao nhiêu thứ, nào là tra tài liệu, nào là đọc truyện, chat, xem phim, chơi game… mà giờ lau cho nó sạch một tý mà không được thì chắc là hơi quá đáng.
Vệ sinh xong căn phòng, mệt quá rồi, chả còn muốn online nữa . Tôi nằm ra giường đánh một giấc ngon lành, ” căng da bụng trùng da mắt ” mà .
Ngủ đến 3h thì tôi tỉnh giấc vì chuông điện thoại của tôi vang lên. QA gọi tôi :
– T sang chưa. Nhanh nhanh lên.
– À, à, T sang giờ đây, gần mà. Hehe.
Buồn ngủ mà vẫn phải cố gượng dậy mà sang. Híc, tự dưng mấy bữa nay trời nắng quá, nóng nực, mặc luôn cái quần ngố với cái áo cộc tay rồi chạy sang nhà QA luôn
Vừa bước vào cửa thì tôi một phen bất ngờ, QA hôm nay ăn mặc sexy quá, bộ quần áo mỏng tang à. Chắc tại trời nóng nên mặc thế cho nó mát, ” nó ” ở đây là cái gì thì tùy các bạn nghĩ….
2 mắt tôi nó cứ dán vào cặp đùi đó, nhìn tôi lúc đó chẳng khác nào thằng dê gái cả, tôi nói thật đấy.

– Nhìn gì mà ghê thế T. Lên phòng học thôi.
Chết thật, QA biết tôi nhìn trộm thì phải, híc, lúc đó vừa quê vừa ngại.
Trong buổi học thì tâm trí cứ như treo ngược cành cây, cộng thêm việc thằng T ” bé ” nó cứ bâu quanh đòi tôi chơi với nó. Thành ra buổi hôm đó học chẳng được bao nhiêu mà phải nói nhiều quá, thành ra khản cả cổ với thằng nhóc đó.
Cuối buổi học, QA bảo tôi :
– Có mệt không T.
– Mấy lần trước không mệt nhưng lần này mệt quá à. Híc.
– Tại thằng em của QA ngịch quá phải không. Để QA bảo nó lần sau đừng làm thế nữa.
– Không cần đâu, có nó giúp cho không khí thêm vui mà.
– À. T này. Đi ăn quà vặt cùng QA nhé. Giờ này chắc T cũng đói rồi
Khỏi nói chứ tôi rất thích ăn quà vặt, hơn nữa lúc này cũng đói rồi nên tôi hưởng ứng cả 2 tay luôn.
2 chúng tôi đi ra quán ăn ven đường, cách nhà QA khoảng 100m . Cái quán đó đã có từ mấy năm trước rồi, tôi nhớ không nhầm thì có từ năm tôi lớp 9 thì phải. Mau quá, mới thế mà đã 3 4 năm trôi qua rồi.
Tôi với QA bước vào quán, chị chủ quán vẫn nhớ tôi và cất giọng nói vui vẻ :
– T đến ăn hả em.

– Vâng ạ. Lâu lắm rồi em không ăn quà vặt . Hôm nay đến ăn tiện thể thăm bà chị luôn đó.
– Giờ lớn quá rồi nhỉ. Lại còn dẫn theo bạn gái đi ăn hả.
Chị cười nhìn tôi với QA. Tôi ú ớ định giải thích thì đã bị chị ngắt lời :
– Haha. Chị biết rồi, không cần nói đâu. Tìm được bạn gái xinh xắn như này thì nhớ phải giữ, biết chưa.
Tôi ngớ người vì sự thoải mái của chị ấy, chị ấy nghĩ gì là nói ra luôn mà.. Quay sang định bảo QA nói hộ thì thấy QA đang đỏ mặt, nhìn vu vơ ra chỗ khác. Híc, chị nói thế thì khó xử cho em quá rồi chị ơi. Để giải quyết tình trạng đó, tôi nhanh chóng gọi đồ ăn :
– Chị lấy cho em 2 cái xúc xích nhé. À, thêm 2 bát bánh đúc nữa nhé.
– Được rồi , có ngay đây.
Đợi chị đi lấy đồ ăn, tôi tranh thủ nói với QA :
– QA đừng để ý lời lúc nãy chị ấy nói nhé, tính chị ấy từ trước đã như thế rồi, tính thẳng nghĩ gì nói đấy .
– QA cũng không nghĩ nhiều đâu. À T này…
– Sao thế?
– Thế T không muốn việc đó thành sự thật hả?
– Việc gì?
– À..thôi..để sau mình nói nhé.
Giọng chị bán hàng vang lên :

– Đây đây, xúc xích với bánh đúc đây.
Chị mang ra để lên bàn chúng tôi, lại còn hồ hởi nói :
– 2 đứa ăn đi. Ăn xong muốn ăn gì thêm thì bảo chị nhé.
– Vâng. Cảm ơn chị ạ.
Lạ thật, QA có vẻ như quan tâm đến tôi hơn thì phải. Từ cử chỉ, lời nói của QA, người ta nhìn vào có khi lại tưởng chúng tôi là một đôi cũng nên. Tôi ăn xúc xích bị dính ớt ở miệng QA cũng lấy khăn lau cho tôi, đang loay hoay tìm xem lọ bột canh ở đâu để cho thêm vào bát bánh đúc thì QA cũng đi lấy cho tôi. . Chị bán hàng thấy thế thì cười nói :
– 2 đứa tình cảm vừa thôi, chị ghen tị đấy.
– Haha. Chị vẫn còn cô đơn hả, có cần em giới thiệu cho anh nào không. ( Tôi trêu chị )
QA không nói gì , chỉ lặng im mà ăn, thỉnh thoảng nói với tôi vài câu nói bông đùa. Ăn xong, tôi đưa QA về , trên đường về tôi đã suy nghĩ rất nhiều .Tôi biết rằng QA đang có tình cảm với tôi ,và bằng chức xác thực là lời nói của QA lúc nãy. Nó làm tôi phải nghĩ lại , tôi thực sự không muốn làm ai đó phải đau lòng cả. Tại sao một thằng như tôi, vâng, một thằng con trai chẳng có gì đặc biệt như tôi lại may mắn được người như QA để ý tới?? Thật sự là tôi không xứng mà, cuộc đời thật trớ trêu….
À quên mất, giờ thì mình phải về tý nữa còn gặp thằng H nữa chứ.
23h59.
Tôi trằn trọc cả đêm mà suy nghĩ, giữa QA và Quỳnh. Chắc chắn là tôi sẽ chọn Quỳnh rồi, nhưng còn QA, mình sẽ phải làm gì đây???….
Tôi quyết định là sáng mai sẽ đem việc này kể ấy thằng chiến hữu, ít ra thì 5 cái đầu cùng nghĩ cách giải quyết còn tốt hơn 1 cái đầu.
Thế nhé, thống nhất là để ngày mai nhé. Còn bây giờ, mày phải ngủ đi T…
Đêm đã khuya rồi, ngủ đi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.