Tình yêu dịu dàng

Chương 14


Bạn đang đọc Tình yêu dịu dàng – Chương 14

Quỳnh ngủ đến tận trưa, Dương cũng vậy. Bình thường anh sẽ luôn nhảy xuống giường khi mới thức, nhưng hôm nay anh cứ nằm im, tận hưởng cảm giác thú vị mới mẻ. Không thể nào tin Quỳnh đã chủ động ngả vào mối tình của anh. Điều đó tốt đẹp như một giấc mơ.
Tiếng rơi của vật gì đó phía cửa, khiến Dương ngồi lên nhìn. Anh thấy Quỳnh đi ra, trông cô có vẻ tươi tỉnh hơn. Nhưng rụt rè và thiếu tự nhiên. Cô không đến phía salon, mà cứ đứng dựa vào cột:
– Đêm qua anh ngủ ngoài này sao? Sao anh không về nhà?
– Anh sợ em có chuyện gì, lúc tối thấy em yếu quá, anh về không yên tâm – Và Dương hất đầu về phía trong – Phòng tắm phía đó, em cứ tự nhiên đi.
– Dạ.
Một lát, Quỳnh đi ra. Lúc đầu Dương không để ý nhưng chỉ một lát anh đã nhận ra vẻ kỳ lạ trong cử chỉ của cô. Nó có gì đó thiếu tự nhiên, xa cách và gò bó. Cô đã chủ động đến tìm anh, nhưng lại thu mình giữ một khoảng cách. Ý nghĩ đó làm cảm giác thú vị biến mất. Tự nhiên anh lạnh lạnh:
– Thay đồ đi. Anh đưa em đi ăn sáng.
– Dạ.
Quỳnh đi vào phòng ngủ, đứng tần ngần tìm một chỗ thay đồ. Nhưng đồ đạc hôm qua cô chưa dọn, lại không có cửa. Dương ở đây một mình nên không có ngăn phòng rạch ròi. Cô đành rút chiếc áo bằng ren đi vào phòng tắm thay.
Dương nhận ra vẻ ngượng ngập của cô, anh cười giải thích:
– Chỗ ở của con trai buông tuồng vậy đó. Lát nữa anh sẽ gọi người tới xây một phòng hẳn hoi, em yên tâm – Rồi sợ cô nghi ngờ, anh vội nói thêm – Nhà này là của mình em, anh về nhà ba anh, nhưng thỉnh thoảng anh đến chơi với em. Được chứ?
– Dạ được. Anh tới bất cứ lúc nào cũng được.
Dương gật đầu:
– Có lẽ anh sẽ mua thêm vài thứ cho em. Em xem thiếu cái gì, lát nữa anh đưa đi mua.
– Dạ thôi, em không cần gì nhiều đâu.
– Đó là tại em chưa biết. Thôi được, mấy thứ đó mua sau. Bây giờ đi ăn với anh.
***
Dương đưa Quỳnh vào một nhà hàng và chọn một phòng riêng. Anh ngồi thoải mái như ở nhà, nhưng Quỳnh thì không dễ chịu như vậy. Trước đây, quen với Quốc, nhưng chưa bao giờ cô đi đâu với anh. Bây giờ tiếp xúc với thế giới sang trọng của Dương, cô thấy khoảng cách giữa hai người chênh lệch xa quá. Nó vô tình làm cô khép nép.
Dương rót nước vào ly cho Quỳnh, cử chỉ ân cần và thật sự quan tâm.
– Em ăn được không, ngon không?
– Dạ được.
– Sao em có vẻ uể oải vậy? Hay là còn mệt?

– Dạ không. Em khỏe rồi.
– Nếu ở đây không vừa miệng, thì mai mốt anh đưa đi chỗ khác.
Quỳnh lắc đầu:
– Em thấy ăn sáng thôi, đâu có gì quan trọng, sao anh vô mấy chỗ này? Lại chọn phòng riêng nữa.
Dương nhướng mắt, không hiểu:
– Sao?
– Ý em muốn nói là… em ngại lắm, có phải anh chỉ đến mấy chỗ này không?
Dương gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu cô muốn nói gì. Anh mỉm cười khuyến khích:
– Em cứ hỏi đi, anh không cho là em điều tra đâu.
– Không. Ý em muốn nói là bình thường anh hay vào mấy chỗ này, hay chỉ khi đi với em?
Dương hơi ngửa người ra sau:
– À, anh hiểu rồi. Bình thường tụi anh hay đến đây ăn sáng. Anh muốn giới thiệu với em, vì ở đây có nhiều món anh thích. Anh muốn biết xem em có thích không?
– Em sao cũng được cả.
– Phải có nhận xét gì của em chứ.
– Không có.
– Hình như em không thoải mái khi đi với anh?
Quỳnh vội lắc đầu:
– Không phải. Tại vì em không quen đến mấy chỗ thế này. Em đã từng rửa chén ở đây, đã từng bị sai việc và trách mắng. Bây giờ trở lại đây với anh, trở thành người được đón tiếp, em không quen.
– Tại sao? Phải tập cho quen đi chứ.
– Em thấy mình có vẻ đua đòi quá.
Dương sửa lại:

– Thay đổi chứ không phải là đua đòi. Từ đây về sau, anh sẽ tập cho em quen với cuộc sống mới, không giống cuộc sống trước đây của em.
– Tại sao anh chịu khó như vậy?
– Tại anh yêu em.
Thấy Quỳnh nhìn xuống như tránh tia mắt mình, Dương nói thêm:
– Bắt đầu từ đây, em hãy tập cho quen ý nghĩ nhờ vào anh, chẳng phải em đang có tâm trạng bơ vơ đó sao?
– Vâng.
– Anh thích là người duy nhất em cần, chuyện này đáng lẽ xảy ra từ lâu rồi.
– Em xin lỗi. Lúc đó em…
Dương khoát tay:
– Không cần nói, anh hiểu rồi. Em đã giải thích một lần rồi, cho qua đi em.
– Dạ.
– Còn lý do tại sao em đến với anh, em có thể không nói cũng được.
– Vâng.
Thấy Quỳnh cứ cầm muỗng trên tay, anh nhắc:
– Sao em không ăn đi.
Quỳnh múc muỗng cơm đưa lên miệng, ăn một cách nhỏ nhẹ, Dương nhìn chăm chăm từng động tác của cô:
– Em thích không?
– Dạ thích.
Dương không nói gì, anh cũng lặng lẽ ăn. Cặp mắt vẫn không ngừng theo dõi cử chỉ của cô. Cuối cùng anh lên tiếng:
– Này! Em có thể thay đổi một chút không?

Quỳnh ngước lên:
– Anh muốn nói gì?
– Em có vẻ gò bó quá, anh muốn em hãy tự nhiên, thứ nhất là đừng giữ khoảng cách với anh, thứ hai là đừng xem mấy chỗ này là cách biệt với em. Em thử nhìn cái cô đứng ngoài cửa xem.
Quỳnh quay nhìn ra ngoài. Cô thấy một cô gái đứng chống tay ở quầy, nhưng để phải nhìn thì cô ta chẳng có gì đáng chú ý. Và cô quay lại nhìn Dương như hỏi.
Dương nói như lưu ý:
– Nhìn cử chỉ cô ta xem, rất thoải mái. Còn em thì có vẻ rụt rè quá. Cứ như em phải gồng người khi vào đây. Thả lỏng cơ xem nào.
Nghe Dương nói, Quỳnh mới nhận ra nãy giờ mình gồng mình đến mỏi cả người. Tự nhiên cô buông lỏng ra, thở mạnh một cái. Cử chỉ đó làm Dương mỉm cười:
– Thế nào, có thấy dễ chịu hơn không?
Quỳnh hơi ngượng:
– Nhìn em kỳ lắm phải không?
– Không. Khi nhút nhát, nhìn em hiền lắm.
Quỳnh buông muỗng xuống. Dĩa cơm chỉ vơi đi phân nửa. Dương ép cô ăn thêm, nhưng cô lắc đầu. Anh không muốn tỏ vẻ chăm bẵm, nên cũng không ép nữa.
Rời nhà hàng, Dương đưa Quỳnh vào siêu thị. Anh khuyến khích cô mua ngay những thứ mà cô vừa để mắt tới. Quá ân cần khiến Quỳnh thấy ngại. Khi còn quen với Quốc, chưa bao giờ cô nhận được một sự quan tâm nồng nhiệt đến như vậy. Thái độ đó làm Quỳnh không thể không cảm động. Lần đầu tiên cô tự hỏi tại sao mình không cố yêu Dương.
Khi cả hai vừa bước qua quầy bánh ngọt thì gặp Quốc và Thúy ở đầu bên kia. Hai người cũng vừa định rẽ vào quầy. Thấy họ, Quỳnh chợt vịn tay Dương một cách vô thức. Cô lưỡng lự không biết có nên làm ngơ hay không, nhưng Dương thì thản nhiên đi tới, anh nhìn Quốc một cái rồi cười với Thúy:
– Chị đi chợ hả? Đã mua được gì chưa?
– Mới có vài thứ thôi anh ạ.
Tự nhiên cô ngó Quỳnh, rồi liếc qua Quốc. Nãy giờ mặt anh ta xuôi xị như đưa đám. Sáng nay, cô rủ anh đi, phải nói mấy lần anh ta mới miễn cưỡng đi. Nãy giờ Thúy nổi sùng trong bụng, giờ gặp Quỳnh, cô lại hỏa lên thêm.
Còn Quỳnh thì muốn bỏ đi ngay. Giờ đây, trong cô, Quốc là con của người đã làm mẹ cô chết. Tình yêu tuyệt vọng đã bị vùi lấp bởi cảm giác oán hận. Và cô không đủ sức xem anh ta là bạn nữa.
Trong khi Dương nói chuyện với Thúy thì Quỳnh quay đầu ngó mấy hộp bánh. Quỳnh không có ác cảm gì với Thúy, nhưng cử chỉ của cô thì làm cô nàng cho đó là sự kênh kiệu. Thúy vốn được nuông chiều từ nhỏ, tính tình kiêu kỳ đến mức phách lối, nên bất cứ ai tỏ vẻ kênh với cô, là cô thấy bị chạm tự ái dữ dội. Cô bèn cười khẩy, liếc Quỳnh một cái với vẻ khinh khi, rồi kéo tay Quốc bỏ đi. Nhưng đi mà không dạy được Quỳnh bài học nào, cô thấy cực kỳ khó chịu. Thế là cô ngoa ngoắt đi trở lại vờ mua hộp bánh rồi tìm cách khui chuyện với Dương:
– Bạn anh Dương đó hả?
– Ừ.
– Tên Quỳnh phải không?
– Thúy cũng biết Quỳnh à?
Dương hỏi một cách ngạc nhiên, anh không biết cuộc gặp tay ba ở nhà hàng lần nọ. Và anh nghĩ Quốc kể cho Thúy chuyện quá khứ của mình. Tên bạn vô tâm này cũng biết thành thật với vợ sao? Nhưng Thúy đã làm anh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cô nói như thể không có mặt Quỳnh ở đó.

– Quỳnh rửa chén cho nhà hàng, lương khá không anh Dương?
Dương thoắt lầm lì:
– Anh không để ý chuyện đó.
Thúy quay qua Quỳnh:
– Lần đó đúng với cuộc gặp thú vị phải không? Hy vọng là chị không hẹn với chồng tôi lần thứ hai.
Quỳnh chỉnh lại ngay:
– Đề nghị chị nói năng đàng hoàng lại. Lần đó rõ ràng là chị bảo chị biết tôi không hề hẹn hò kia mà.
Dương nhíu mày nhìn hai người, ngờ ngợ. Anh không hiểu thực hư là thế nào, nhưng không đồng ý thái độ của Thúy. Quốc cũng nghiêm khắc nhìn Thúy:
– Em ăn nói kỳ cục lắm nghe chưa. Lớn chứ đâu phải con nít, đừng làm tôi mất mặt.
Quỳnh tưởng Thúy sẽ khóc, hoặc sẽ đay nghiến hoặc dằn dỗi bỏ đi. Nhưng cô không thèm phản ứng kiểu thường tình như vậy, cô nói ngọt nhạt:
– Em thừa biết anh sẽ trách em, cũng không có gì lạ, có ai chịu thừa nhận chuyện lén lút của mình đâu.
Quốc “hừ” một tiếng trong họng. Tức nhưng không phản ứng được, vì cô ta nói đúng sự thật. Anh ghét nhất là bị vạch lỗi một cách thô thiển. Hình như cái gì anh ghét thì cô ta có đầy đủ, vượt mức cần thiết.
Quỳnh biết Thúy có ý hạ mình trước mặt Dương cho bõ ghét. Sao Quốc lại gặp phải bà vợ giống Hoạn Thư đến thế? Không là cha thiên hạ, cô ta không chịu đâu. Cô định bỏ đi, nhưng Dương đã làm chuyện đó trước. Anh chào cả hai vợ chồng với vẻ giễu cợt kín đáo, rồi đẩy xe đi. Quỳnh đi theo. Đến lúc rẽ qua quầy khác, cô mới lên tiếng:
– Anh có muốn em giải thích không?
– Anh muốn biết, nhưng không ép em.
– Lần đó anh Quốc đến nhà hàng tìm em, chị Thúy bắt gặp và cảnh cáo em bằng acid.
– Ghê gớm đến vậy sao?
Không biết Dương nghĩ gì mà tự nhiên lại cười, nụ cười hoàn toàn không châm biếm hay khinh bỉ. Có lẽ anh tức cười vì Quốc gặp phải một cô vợ cứng tay.
Quỳnh hiểu nụ cười của Dương. Đã có lần cô cũng suýt phì cười. Nhưng bây giờ thì cô không đánh giá Thúy một cách vô tư nổi mà ghét. Thúy còn thâm hơn Sương trước kia nhiều.
***
Dương mua một lô thứ trang bị trong nhà. Chu đáo quá mức tưởng tượng của Quỳnh. Nhưng cô không có tâm trí nào thưởng thức niềm vui đó. Cuộc gặp lúc nãy khuấy động cô, làm cô nhớ đến mẹ, với một nỗi u uất sâu thăm thẳm.
Về nhà, Quỳnh không buồn thay đồ mà ngồi ủ rũ trên ghế. Cô cố cười với Dương khi anh đưa những thứ mới mua hỏi cô có thích không.
Ban đầu Dương có kiên nhẫn làm cho Quỳnh vui, nhưng cuối cùng anh cũng hết chịu nổi vẻ mặt đưa đám của cô, thế là anh ngồi yên hút thuốc rồi về.
Quỳnh buồn quá nên cũng không để ý thái độ thay đổi của Dương. Khi anh về rồi, cô đóng cửa nằm rã rượi một mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.