Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Hôn Nhân

Chương 47: Tình yêu cuồng nhiệt sau hôn nhân


Đọc truyện Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Hôn Nhân – Chương 47: Tình yêu cuồng nhiệt sau hôn nhân

Tần Kiêu thấy Đường Khê cười một cách kỳ lạ, hỏi: “Em đang nghe gì vậy?”
 
Vốn anh chỉ thuận miệng hỏi, cảm thấy có lẽ Đường Khê đang nghe bài hát thú vị nào đó, nên cũng không nghĩ nhiều. Nhưng Đường Khê lại có tật giật mình, nghe thấy anh hỏi mình đang nghe gì, cô vô thức lấy tai nghe ra khỏi lỗ tai, hai tay ấn điện thoại xuống trước ngực, lắc đầu, giọng điệu hơi cao: “Không có gì.”
 
Một loạt động tác như vậy, dù là ai cũng có thể nhìn ra là cô có chuyện mờ ám.
 
Đường Khê nâng mắt, nhìn vào ánh mắt tra xét của Tần Kiêu, rụt xuống một chút, nửa gương mặt núp trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh nước, cô giả vờ buồn ngủ, kéo sụp mí mắt xuống, duy trì sự bình tĩnh mà nói: “Mười một giờ rưỡi rồi, anh mau sấy khô tóc đi, em buồn ngủ rồi.”
 
Tần Kiêu để máy sấy tóc lên tủ đầu giường, đưa tay về phía cô: “Đưa điện thoại của em cho anh.”
 
Tim Đường Khê lộp bộp một tiếng, nhịp tim đập nhanh hơn, ngón tay nhắm chặt lấy điện thoại, bình thản nói: “Anh lấy điện thoại em làm gì?”
 
Tần Kiêu nói: “Anh nghe xem em đang nghe cái gì.”
 
Đường Khê lật người, quay lưng về phía anh, nói một cách qua loa: “Em chỉ mở đại một bài hát bình thường thôi, anh đừng rề rà nữa, mau sấy khô tóc đi.”
 
Bản ghi âm đang phát trong điện thoại vẫn chưa tắt, để ở trong chăn không nhìn thấy màn hình, Đường Khê sợ Tần Kiêu sẽ giật lấy, nên cứ một mực ấn vào trước ngực không dám lấy ra. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc – Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.
 
Cô nói xong thì không còn tiếng động gì nữa, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của Tần Kiêu đang nhìn chằm chằm cô.
 
Đường Khê mặc kệ anh, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
 
Tần Kiêu đứng ở bên giường, nhìn gáy cô một lúc lâu, chuẩn bị bỏ đi suy nghĩ lấy điện thoại cô, đột nhiên phát hiện bả vai thon gầy của cô khẽ run, vành tai trắng nõn cũng bởi vì kích động mà hơi đỏ lên.
 
Cô đang cười lén một cách kiềm chế.
 
Tần Kiêu gọi: “Khê Khê.”
 
Đường Khê mặc kệ anh.
 
Tần Kiêu lại gọi: “Khê Khê.”
 
Đường Khê điều chỉnh lại hô hấp, lẩm bẩm: “Làm gì vậy, em muốn ngủ.”
 
Tần Kiêu không nói gì nữa.
 
Đường Khê nhắm mắt im lặng đợi một lúc, cũng không nghe thấy tiếng Tần Kiêu tiếp tục sấy tóc, trong phòng không có tiếng động gì cả.
 
Anh không định cứ đứng ở đầu giường không lên tiếng nhìn chằm chằm cô mãi đấy chứ?
 
Đường Khê không nhịn được mở mắt ra, lặng lẽ xoay mặt ra ngoài một chút, chuẩn bị nhìn xem bây giờ anh có vẻ mặt gì, tầm nhìn của cô vừa liếc thấy mặt anh, anh đột nhiên quỳ một chân lên giường, cúi người, tay chui vào trong chăn, thăm dò tìm kiếm điện thoại của cô.
 
Đường Khê giật mình, phản ứng kịp, vội giãy giụa xoay người đi, nằm sấp trên giường, hai tay nắm chặt điện thoại ở trước ngực, vừa tránh bàn tay của anh vừa chỉ trích anh: “Tần Kiêu, anh giật điện thoại của em làm gì.”

 
Đường Khê nằm sấp như vậy, Tần Kiêu cúi người phía trên cô, bao trùm cả cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, hai gò má của cô vì kích động mà hơi đỏ lên, nửa gương mặt vùi vào trong gối, tóc tai hơi lộn xộn, mắt hơi nhướng, liếc anh một cách hờn dỗi.
 
Hô hấp Tần Kiêu hơi loạn, cúi đầu hôn lên môi cô.
 
Đường Khê cố tình bày ra tư thế yếu ớt để trêu chọc anh, chính là mong anh có thể tạm thời quên đi chuyện giật điện thoại của cô. Thấy Tần Kiêu mắc câu rồi, cô vội rút một cánh tay ra, nâng lên, vòng ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu, đáp lại nụ hôn của anh, một tay khác cầm điện thoại, từ từ để xuống`dưới gối, sau đó xoay người, hai tay bám vào sau lưng anh. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc – Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.
 
Tần Kiêu hôn lên môi cô một lúc, nụ hôn chi chít rơi lên hõm cổ của cô, mái tóc còn hơi ướt quét qua xương quai xanh của cô, Đường Khê rụt cổ khẽ run rẩy, nhắm mắt lại, cánh tay càng ôm chặt eo anh hơn.
 
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói ấm ức của Tần Kiêu: “Em không nhớ anh nữa, đến tên của anh em cũng không biết.”
 
“…”
 
“Tại sao em lại đối với anh tốt như vậy, có phải em chỉ định sống qua ngày với anh, không định yêu anh không.”
 
“…”
 
Đường Khê đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Tần Kiêu vẫn đang cúi người xuống, một tay cầm điện thoại của cô, mím môi, sắc mặt vừa cứng vừa đen, giống như vừa bị sét đánh vậy.
 
Bản ghi âm vẫn đang phát.
 
“Không yêu anh tại sao lại cười với anh.”
 
“…”
 
“Khê Khê, em thật tốt.”
 
“…”
 
Nội dung trong bản ghi âm gợi lại trí nhớ rải rác trong đầu Tần Kiêu về buổi tối say bí tỉ đó từng chút một, mặt anh hiện lên vẻ tự ti, ánh mắt nhìn về phía Đường Khê một cách sâu xa.
 
Đường Khê chột dạ nhìn anh, làm người xấu tố chuyện trước: “Đã nói với anh là đừng giật điện thoại của em rồi mà, anh không nghe, cứ muốn giật, nhìn đi, tức giận rồi đúng không.”
 
Tần Kiêu im lặng nhìn cô một lúc, bỏ điện thoại xuống, lật người xuống khỏi người cô, nằm ngửa trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không nhìn cô, cũng không nói chuyện với cô.
 
Tức giận thật rồi.
 
Đường Khê vội cầm điện thoại tắt ghi âm đi, đến bên cạnh anh, đưa tay ôm eo anh, nhẹ giọng dỗ: “Đừng giận có được không?”
 
Sắc mặt Tần Kiêu u ám, không quan tâm đến cô.
 
Đường Khê chủ động hôn lên môi anh một cái, nằm sấp trên người anh cười với anh.

 
Tần Kiêu nhắm mắt lại.
 
Đường Khê: “…”
 
Lần này có lẽ cô đã chạm đến giới hạn của anh, nếu không anh cũng không đến mức mặc kệ kể cả khi cô chủ động hôn.
 
Đường Khê đành lấy át chủ bài của phụ nữ ra: “Anh không yêu em nữa.”
 
Tần Kiêu: “…”
 
Tần Kiêu chậm rãi mở mắt ra, nhìn dáng vẻ ấm ức của cô, mở miệng nói: “Xóa đi.”
 
Đường Khê biết ý của anh là bảo cô xoá bản ghi âm đi, Đường Khê hơi không nỡ, cò kè mặc cả: “Không xoá có được không?”
 
Thái độ của Tần Kiêu rất kiên định: “Không được, nhất định phải xoá, bây giờ, ngay lập tức.”
 
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng cũng không ép buộc giật lấy điện thoại của cô xoá đi, nếu như anh mặc kệ suy nghĩ của cô, vốn dĩ anh có thể trực tiếp xoá, nên Đường Khê cảm thấy chuyện này vẫn còn có thể thương lượng. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc – Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.
 
Gò má Đường Khê dán lên lồng ngực anh, nhỏ giọng nói: “Không được anh đồng ý mà đã ghi âm là do em không đúng, nhưng lúc đó em nghĩ, anh là chồng của em, cả người anh đều là của em, em có ghi âm cũng chẳng sao. Hơn nữa đây là lần đầu tiên em nghe thấy những lời trong lòng anh, em vô cùng cảm động nên mới muốn ghi âm lại, để giữ làm kỷ niệm, lúc em muốn nghe thì có thể nghe, em rất thích dáng vẻ của anh lúc đó, em không muốn xóa, không xóa có được không?”
 
Sắc mặt Tần Kiêu hơi thả lỏng.
 
“Có được không anh.”
 
Đường Khê đẩy đẩy cánh tay anh.
 
Tần Kiêu vẫn không nói gì.
 
Đường Khê đưa tay lên sờ tóc anh, quan tâm nói: “Tóc anh vẫn còn ướt, em giúp anh sấy khô nhé.”
 
Cô ngồi dậy khỏi người anh, quỳ trên giường, đưa tay lấy máy sấy tóc.
 
Tần Kiêu đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong lòng, giọng nói thoả hiệp mang theo sự bất lực: “Không được để người khác nghe thấy.”
 
Đường Khê lập tức vui mừng gật đầu: “Vâng, chỉ một mình em nghe, em tuyệt đối sẽ không cho người khác nghe thấy.”
 
Tần Kiêu nhìn gương mặt mịn màng của cô, nghĩ đến chuyện dang dở vừa rồi, hầu kết anh lăn lộn, giọng nói trầm khàn: “Nằm lên người anh nào.”
 
Đường Khê thấy suy nghĩ của anh đã lệch về phương diện kia, nhưng lại nằm ở đó không nhúc nhích, đôi mắt sâu thẳm sáng rực nhìn cô, cảm nhận được ý đồ của anh, cô hơi xấu hổ.

 
Nhưng nghĩ đến một người sĩ diện như Tần Kiêu mà lại để cô giữ lại bản ghi âm mấy câu như thế, trong lòng cô có suy nghĩ muốn bù đắp và lấy lòng anh, nên ngoan ngoãn nằm lên người anh, dưới ánh mắt không kiêng nể gì của anh, mặt cô đỏ đến nóng ran.
 
Tần Kiêu tiếp tục ra lệnh như ông lớn: “Bắt đầu đi.”
 
Đường Khê cắn môi, xông qua hôn anh.
 
Ngày hôm sau, Tần Kiêu vén chăn xuống giường với tinh thần sảng khoái, vào phòng tắm vệ sinh xong, trở về cạnh giường, cúi người hôn lên chóp tai cô, thấp giọng gọi: “Khê Khê.”
 
Đường Khê co người vào trong chăn mặc kệ anh.
 
Tần Kiêu tự đeo đồng hồ và thắt cà vạt xong, lại áp đến bên tai cô nói: “Anh đi làm đây, hôm nay anh phải đi công tác.”
 
Ban đầu Đường Khê không định để ý đến anh, khi nghe thấy anh nói phải đi công tác thì hỏi: “Bao lâu?”
 
Tần Kiêu nói: “Một tuần.”
 
Đường Khê ừm một tiếng, nói: “Biết rồi.”
 
Tần Kiêu nghe giọng điệu bình tĩnh của cô, trong lòng hơi mất mát.
 
Anh phải đi lâu như vậy, cô cũng không nói gì cả. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc – Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.
 
Tần Kiêu nắn vuốt tai cô một lúc, đang chuẩn bị xoay người đi, tay Đường Khê đột nhiên thò ra từ trong chăn, kéo anh lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao lâu thế?”
 
Tần Kiêu không nghe rõ, hỏi lại: “Cái gì?”
 
Đường Khê nghĩ nghĩ, nói: “Thời gian một tuần dài quá.”
 
Đường Khê nghĩ đến một tuần không được gặp anh, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
 
Tần Kiêu sờ đầu cô, ngồi bên giường, nói: “Vậy anh không đi nữa.”
 
Đường Khê nghe thấy câu nói tùy hứng của anh, cười nói: “Anh không đi nữa, vậy công việc phải làm sao đây?”
 
Không bao lâu nữa là sắp tết rồi, cuối năm là thời điểm bận rộn nhất, trong lòng cô hiểu rõ, thời gian anh ở bên cạnh cô đã không ngắn rồi. Không đợi Tần Kiêu nói, Đường Khê đã đẩy cánh tay anh: “Mau lên, đừng lề mề nữa, tài xế đang đợi anh ở dưới đúng không, mau đi đi”
 
Tần Kiêu cụp mắt nhìn cô, nói: “Anh sẽ cố gắng về nhanh.”
 
Đường Khê vâng một tiếng: “Em sẽ nhớ anh.”
 
Cô nói xong, nhớ đến mấy lần anh đi công tác, cô luôn thích gạt anh nói rằng sẽ nhớ anh, nên cười bổ sung: “Lần này không gạt anh.”
 
Buổi sáng Đường Khê không đi làm, ở nhà thảnh thơi tưới hoa, đi dạo từ tầng trên đến tầng dưới ngôi nhà, thuận tay đổi vị trí trưng bày của mấy đồ dùng trong nhà.
 
Buổi chiều cô đến studio, nghe Lâm Giản bọn họ thảo luận về chuyện nghỉ tết. Đường Khê vừa bước vào, Lâm Giản đã không kịp chờ đợi mà hỏi cô: “Chị Khê Khê, tết năm nay khi nào chị nghỉ thế, nghỉ bao nhiêu ngày ạ?”
 
Tết năm nào studio của bọn cô cũng nghĩ khá sớm, thời gian nghỉ lại dài, Tô Chi nói rằng muốn để mọi người dù đã đi làm vẫn có thể trải nghiệm niềm vui khi lên đại học, mỗi năm kỳ nghỉ tết đều dài đến sắp bằng kỳ nghỉ đông lúc học đại học rồi.
 

Đường Khê nói: “Chị không biết, mấy chuyện này đều do chị Chi Tử của em quyết định, mấy em hỏi cậu ấy đi, nhưng bây giờ vẫn còn sớm mà, còn chưa qua Tết nguyên đán nữa.”
 
Ánh mắt Đường Khê quét một vòng, không thấy Tô Chi, hỏi: “Hôm nay cậu ấy không đến sao?”
 
Lâm Giản nói: “Buổi sáng chị ấy có đến, có một khách hàng hẹn chị ấy ra ngoài bàn việc rồi.”
 
Vừa dứt lời, Tô Chi cầm ly trà sữa đi từ ngoài vào, nhìn thấy Đường Khê đến, cô ấy nói với vẻ mờ ám: “Ôi, hôm nay cậu chịu đi làm rồi đấy à.”
 
Đường Khê giả vờ không nghe hiểu lời trêu chọc của cô ấy, tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Ngày làm việc đương nhiên phải đi làm rồi.”
 
Lâm Giản cũng bắt đầu hỏi Tô Chi: “Chị Chi Tử, năm nay khi nào chúng ta nghỉ tết vậy.”
 
Tô Chi: “Chị còn chưa xem lịch nữa, không phải vẫn còn sớm sao? Để chị xem, năm ngoái nghỉ bao nhiêu ngày nhỉ.”
 
Lâm Giản nói: “Năm ngoái nghỉ hai mươi lăm ngày ạ.”
 
Tô Chi sảng khoái nói: “Vậy năm nay chúng ta vẫn nghỉ hai mươi lăm ngày, tự mấy đứa tính xem, muốn nghỉ từ ngày nào đến ngày nào.”
 
Người trong studio đều chụm vào nhau cùng tính ngày nghỉ.
 
Lâm Giản vui mừng nói: “Ôi, còn năm ngày nữa là đến Giáng sinh rồi, chị Chi Tử, Giáng sinh chúng ta cũng phải nghỉ chứ nhỉ.”
 
Tô Chi: “Giáng sinh là ngày nghỉ theo lịch nhà nước sao? Hình như không phải mà.”
 
Lâm Giản: “Không phải ngày lễ theo lịch nhà nước, nhưng bây giờ ngày lễ này cũng rất náo nhiệt.”
 
Tô Chi cảm thấy cô ấy không bình thường: “Sao hôm nay em cứ mãi nghĩ đến chuyện nghỉ lễ thế, trước đây cũng đâu thấy em để tâm đến ngày nghỉ như vậy.”
 
Mặt Lâm Giản hơi đỏ, thẹn thùng nói: “Bởi vì em yêu đương rồi, bạn trai em không có ở thành phố Nam, tụi em yêu xa, anh ấy lại được nghỉ ít, nên em muốn qua đó đón lễ với anh ấy.”
 
“…”
 
Ánh mắt của Tô Chi đảo qua lại giữa Lâm Giản và Đường Khê, cười nói: “Gần đây người có bồ hay nhỉ, muốn rải cơm chó cùng lúc đúng không, không cho nghỉ, Giáng sinh cũng phải ngoan ngoãn ở trong studio cho tôi, không được đi đâu cả, cũng không được xin nghỉ phép, ai không đến studio thì sẽ trừ lương người đó.”
 
Lâm Giản nhìn về phía Đường Khê với ánh mắt cầu xin giúp đỡ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc – Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.
 
Đường Khê đang tập trung nghiên cứu lễ Giáng sinh, còn năm ngày nữa là Giáng sinh rồi, mà Tần Kiêu phải đi công tác một tuần, hình như là không về kịp.
 
“Người yêu có mừng Giáng sinh sao?” Đường Khê hỏi.
 
Lâm Giản gật đầu: “Người yêu thì lễ gì cũng mừng, chỉ cần là ngày lễ, các cặp đôi đều có thể chúc mừng.”
 
Đường Khê nhìn về phía Tô Chi, nói: “Vậy thì phải nghỉ lễ chứ, cậu không nghỉ, làm sao Tiểu Giản đi tìm bạn trai con bé được.”
 
Tô Chi: “…”
 
Tớ thấy là cậu muốn đi tìm chồng cậu thì đúng hơn.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.