Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Hôn Nhân

Chương 46: Tình yêu cuồng nhiệt sau hôn nhân


Đọc truyện Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Hôn Nhân – Chương 46: Tình yêu cuồng nhiệt sau hôn nhân

Đường Khê nhìn thấy hai chữ yêu em trên mảnh giấy, cong khoé môi cười ngẩng đầu lướt nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy Tần Kiêu.
 
Cô cầm điện thoại, chụp một tấm hình mảnh giấy và bông hồng, gửi cho Tần Kiêu.
 
Đường Khê: [Nhận được rồi.]
 
Chồng yêu dấu: [Không hỏi anh đang ở đâu à?]
 
Đường Khê: [Không cần hỏi, em biết anh đang ở đâu.]
 
Chồng yêu dấu: [Đang ở đâu?]
 
Đường Khê: [Đang ở trong… tim em đó.]
 
Đường Khê gửi xong lời tâm tình này, muốn biết Tần Kiêu sẽ có phản ứng gì, lại có hơi xấu hổ.
 
Cô đã rất lâu không gửi cho anh những lời âu yếm thế này rồi.
 
Trước đây khi Đường Khê gửi những lời nhắn nhủ một cách chấp hành nhiệm vụ, cũng không cảm thấy gì. Nhưng lúc nghiêm túc gửi cho anh, cô luôn cảm thấy mặt hơi nóng, tim đập cũng nhanh hơn.
 
Cô lật điện thoại để úp xuống bàn, cười nhìn về phía Tô Chi.
 
Tô Chi đang soạn một tin nhắn dài, chia sẻ với Diệp Sơ Hạ về chuyện Đường Khê vừa kể cô ấy nghe, khoé mắt liếc thấy hai tay Đường Khê chống cằm, vẻ mặt ngọt ngào nhìn mình, tầm mắt cô ấy rời khỏi điện thoại, buồn cười nói: “Cô Đường Khê, có thể tém lại mấy chữ “tôi yêu đương rồi” trên mặt cậu không.”
 
Suy nghĩ của Đường Khê đều đặt hết lên việc Tần Kiêu sẽ trả lời mình thế nào, lại sợ Tô Chi nhìn ra, lần sau không chịu cùng cô ra ngoài nữa, tìm đại chuyện khác để nói: “Quà nhà hàng tặng cậu, cậu không mở ra xem coi là gì?”
 
Tô Chi liếc nhìn hộp quà bên cạnh, cầm lấy mở ra xem.
 
Bên trong là cục sạc dự phòng.
 
“Nhà hàng này thật biết chuẩn bị quà nha, đúng lúc điện thoại của tớ hết pin.” Tô Chi lấy điện thoại cắm sạc vào, hỏi Đường Khê: “Quà của cậu là gì thế?”
 

Đường Khê cầm bông hồng lên cho cô ấy xem.
 
Tô Chi vừa thấy quà của cô là bông hồng nhìn được nhưng không dùng được, nói: “Sao của cậu là bông hồng vậy.” Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc – Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.
 
Đường Khê biết quà của mình và Tô Chi đều là do Tần Kiêu chuẩn bị nên cũng nghiêm túc nói bậy theo phục vụ: “Đây là hộp quà bí mật mà, ngẫu nhiên thôi.”
 
Tô Chi nói: “Tớ biết là ngẫu nhiên, ý của tớ là sao nhà hàng lại chuẩn bị quà như thế, bông hoa này nhiều lắm mấy ngày là héo tàn rồi, lấy cái này cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có một bông.”
 
Tô Chi thật sự đã thể hiện đặc trưng của người chưa từng yêu đương từ khi sinh ra một cách triệt để.
 
Đường Khê vốn không định nói với cô ấy đây là quà do Tần Kiêu chuẩn bị, nhưng khi nghe thấy cô ấy mắng bông hồng không có tác dụng gì, cô không nhịn được mà cầm tờ giấy lên, cho cô ấy xem mấy chữ trên đó.
 
“Hoa sẽ úa tàn, nhưng tình yêu thì không.”
 
Tô Chi: “…”
 
Mặc dù trên giấy note không có ghi tên, chỉ có hai chữ yêu em, nhưng Tô Chi nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào của Đường Khê, lại nhìn trong hộp quà của mình chỉ có mỗi cục sạc dự phòng, không hề có giấy note viết mấy lời như vậy, cô ấy lướt qua nhìn mấy bàn khác, không thấy có quà tặng gì, Tô Chi bỗng chốc hiểu ra.
 
“Đây không phải là do chồng cậu chuẩn bị chứ?”
 
Đường Khê gật đầu: “Là do anh ấy chuẩn bị đấy, chữ trên đây cũng là do chính tay anh ấy viết.”
 
Tô Chi cạn lời thổi một chùm tóc rũ xuống trước mặt: “Tớ thu lại những lời vừa nói, là do tớ chưa từng thấy sự đời, hai người đúng là rất biết cách yêu đương, ăn bữa cơm thôi cũng phải truyền giấy.”
 
Đường Khê cảm thấy hơi nóng, dùng thun cột mái tóc xõa ở sau lưng lên, cười nói: “Là vì hôm nay trùng hợp gặp nhau đó mà, ở chung trong một trung tâm thương mại, anh ấy không thể ăn cơm cùng tớ, chắc chắn phải bày tỏ một chút chứ.”
 
Tô Chi: “Cậu nói lời này có thấy hổ thẹn với lương tâm không, cái gì mà trùng hợp gặp nhau, rõ ràng là cậu biết anh ấy đang ở đây, cố tình kéo tớ qua đây tìm anh ấy mà.”
 
Đường Khê đẩy một món bánh ngọt đến trước mặt cô ấy để lấy lòng: “Cho cậu này, món cậu thích đó.”
 
Tô Chi cầm muỗng ăn một miếng.

 
Điện thoại đang để trên bàn của Đường Khê rung lên, là Tần Kiêu trả lời tin nhắn của cô.
 
Đường Khê nhìn Tô Chi một cái.
 
Tô Chi hiểu ngay: “Nhắn đi, nhắn đi, không cần kiêng kỵ tớ.”
 
Đường Khê nói: “Tớ chỉ xem coi anh ấy gửi gì qua, xem xong tin nhắn này tớ sẽ không trả lời nữa.” Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc – Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.
 
Cô cầm điện thoại lên xem tin nhắn Tần Kiêu gửi.
 
Chồng yêu dấu: [Muốn hôn em.]
 
Chồng yêu dấu: [Muốn ôm em.]
 
Chồng yêu dấu: [Muốn cơ thể của em.]
 
Đường Khê: “…”
 
Trong đầu anh đang nghĩ mấy thứ gì thế, không thể suy nghĩ trong sáng chút sao?
 
Đường Khê không trả lời Tần Kiêu, bỏ điện thoại xuống, tập trung ăn cơm và trò chuyện với Tô Chi.
 
Ăn cơm xong, Đường Khê và Tô Chi lại đi dạo trong trung tâm thương mại thêm một lúc, thấy thời gian vẫn còn sớm, hai cô mua một ít đồ ngọt trong cửa hàng bánh kem, mang về studio cho Lâm Giản và Tần Khải bọn họ ăn.
 
Tối nay Tần Kiêu có buổi xã giao, không về nhà ăn cơm.
 
Lúc chập tối Đường Khê đã ăn chút bánh trứng, cũng không đói mấy, sau khi trở về nhà thì lên lầu, tìm một bình hoa cắm bông hồng hôm nay Tần Kiêu tặng vào, để trên đầu giường, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
 
Tắm xong, cô cầm một tấm thảm đắp lên đùi, ngồi trên sofa, vừa bấm điện thoại vừa đợi Tần Kiêu về.

 
Gần đây tối nào cô cũng ngủ với Tần Kiêu, buổi sáng sau khi anh rời giường, cô cũng tỉnh dậy theo, mặc dù nằm trên giường không dậy, nhưng cũng không ngủ tiếp nữa, nằm trên giường bấm điện thoại, thời gian ngủ gần như là bằng với Tần Kiêu.
 
Quanh năm Tần Kiêu đều như vậy, đối với anh mà nói, như vậy đã xem như đủ thời gian ngủ. Nhưng đối với Đường Khê thì còn lâu mới đủ, lúc này cô nằm trên sofa, còn chưa đến chín giờ, cô đã buồn ngủ đến mí mắt sắp không mở lên được rồi.
 
Đường Khê híp nửa mắt, cố gắng chịu đựng sự buồn ngủ gửi tin nhắn cho Tần Kiêu, hỏi anh khoảng mấy giờ về, hỏi xong còn chưa đợi anh trả lời, cô đã để điện thoại qua một bên, nhắm mắt nằm ngửa trên sofa, chuẩn bị chợp mắt một chút.
 
Gần mười một giờ Tần Kiêu về đến nhà, nhìn thấy Đường Khê ngủ thiếp đi trên sofa, đi đến trước mặt cô, đang chuẩn bị bế cô lên, anh nhớ ra mình vừa mới từ bên ngoài về, buổi tối còn uống chút rượu, quần áo đã mặc cả một ngày, dính chút mùi rượu trên bàn ăn, nên anh cởi áo khoác ra, rồi mới cúi người bế cô khỏi sofa, đi về phía giường. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc – Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.
 
Đường Khê mơ màng mở mắt trong lòng anh, hỏi: “Về rồi à?”
 
“Ừm.”
 
Tần Kiêu đặt cô lên giường.
 
Đường Khê dụi mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
 
Tần Kiêu: “Mười một giờ.”
 
Đường Khê nghiêng người nằm trên giường, tay phải đặt lên cánh tay anh, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh, hỏi: “Anh uống rượu à?”
 
Tần Kiêu ừ một tiếng, nói: “Một chút.”
 
Ngón tay của anh sờ lên gò má đỏ hồng của cô, nói: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”
 
Đường Khê duỗi vai một cái, nói: “Em đã ngủ một giấc rồi, anh lấy điện thoại em qua đây, em chơi một lúc.”
 
Tần Kiêu chỉ bế cô về giường, điện thoại vẫn rơi trên sofa.
 
Anh xoay người, lấy điện thoại ở trên sofa đưa cho cô.
 
Đường Khê cầm điện thoại, nhìn thấy sau khi cô hỏi anh mấy giờ về, Tần Kiêu trả lời mười một giờ rưỡi, sau đó lại bổ sung một câu sẽ cố gắng về sớm, bảo cô ngủ trước.
 
Tần Kiêu vào phòng quần áo lấy đồ ngủ, Đường Khê nằm trên giường, đợi anh đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, bên trong vang lên tiếng nước chảy, cô thò đầu nhìn về phía phòng tắm, đưa tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một cái tai nghe từ trong ra, cắm vào điện thoại.
 
Cô mở đại một bài hát nào đó trên điện thoại, mở to âm lượng, không đeo tai nghe, kiểm tra xem tai nghe đã cắm vào chưa, chắc chắn tiếng nhạc trong điện thoại không lọt ra ngoài.

 
Sau khi kiểm tra một lượt, Đường Khê đeo tai nghe vào như ăn trộm, mở phần ghi âm của điện thoại.
 
Buổi tối hôm Tần Kiêu say rượu náo loạn ở phòng khách tầng một đã nói rất nhiều lời, một lúc thì bảo cô yêu anh, một lúc lại lẩm bẩm nói cô không nhớ anh, một lúc lại trách cô là đồ lừa đảo, chỉ biết nói mấy lời âu yếm giả tạo với anh, thực ra trong lòng không hề để tâm đến anh.
 
Anh còn oán trách cô chỉ có thứ sáu mới nhớ đến anh.
 
Lúc đầu, khi Đường Khê đối diện với người đàn ông say rượu về nhà, cao to vạm vỡ nhưng lại ấm ức trách cứ cô nói mấy lời âu yếm một cách qua loa, cô còn cảm thấy không biết phải làm sao, bị anh nói đến vô cùng hổ thẹn, bị sự áy náy to lớn bao trùm, không nhịn được muốn khóc, cảm thấy mình có lỗi với anh, sau khi nói với anh mấy lời tâm tình đó, trêu chọc anh động lòng với mình, rồi lại không muốn gánh vác mạo hiểm do tình yêu mang lại. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc – Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.
 
Sau đó Tần Kiêu ngã xuống sofa, ôm cô cọ đi cọ lại, nói mấy câu đó quá nhiều lần, cô nhìn thấy vẻ mặt ấm ức vốn không nên xuất hiện trên gương mặt tuấn tú của anh, lại cảm thấy muốn cười.
 
Có lẽ lúc đó, trong lòng cô đã buông bỏ chấp niệm bấy lâu nay, hạ quyết tâm muốn đáp trả lại anh, sự áy náy khi đã lừa gạt tình cảm của anh dần dần biến mất, cô như trút được gánh nặng, vì vậy lặng lẽ lấy điện thoại ra, ghi âm lại những lời anh nói.
 
Ban đầu, Đường Khê vốn định quay một đoạn phim, nhưng cho dù là đang say rượu phát điên, Tần Kiêu vẫn là một người đàn ông rất cảnh giác, chỉ cần cô hướng ống kính vào mặt anh, anh sẽ lập tức thò đầu qua hỏi cô đang quay cái gì.
 
Vì để không đánh rắn động cỏ, cô chỉ đành làm theo hướng thứ hai, không quay hình mà chỉ ghi âm.
 
Hai hôm nay Đường Khê đã lén giấu anh nghe lại đoạn ghi âm này rất nhiều lần, lần nào nghe cũng cười, rõ ràng cô đã có thể thuộc lòng những lời anh nói, nhưng mỗi lần nghe thấy giọng điệu say bí tỉ lại mang theo vẻ ấm ức của anh, cô lại không nhịn được muốn cười. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc – Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.
 
Đường Khê đeo tai nghe, trốn trong chăn nghe ghi âm.
 
Một lúc sau, Tần Kiêu tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng tắm, anh không mặc đồ ngủ, chỉ khoác một cái áo choàng tắm trên người.
 
Anh không thắt chặt dây lưng của áo choàng tắm, cổ áo mở rộng ra, lồng ngực bị hơi nóng hun đến hơi đỏ lộ ra bên ngoài, tóc cũng chưa khô hẳn, anh cầm máy sấy tóc đứng ở trước cửa phòng tắm nhìn Đường Khê một cái, thấy cô vẫn chưa ngủ, nên anh cầm máy sấy qua, cắm vào ổ cắm ở tủ đầu giường, đứng ở đó sấy.
 
Đường Khê chỉ đeo một bên tai nghe, một bên còn lại không đeo, để phòng Tần Kiêu nói gì đó với cô mà cô không nghe thấy.
 
Đường Khê nghe thấy giọng anh oán trách cô không nhớ ra anh trong điện thoại, nâng mắt nhìn về phía người đàn ông cao to thẳng tắp đang đứng ở đầu giường.
 
Tần Kiêu đối mặt với cô, thấy cô mím môi, khóe miệng cong lên, mắt cũng cong như trăng lưỡi liềm, lúc có lúc không chớp chớp, trong lòng anh cũng cảm thấy ngứa ngáy theo hàng mi chớp nháy của cô, tắt máy sấy tóc, cụp mắt, hỏi một cách tự luyến: “Có phải em muốn hôn anh không?” Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì về bản chuyển ngữ bạn có thể nhắn về fanpage nhóm dịch là Sắc – Cấm Thành hoặc fanpage của web là LuvEva land nhé.
 
Mắt Đường Khê đảo một vòng, má phồng lên một cái, trong tai vẫn đang phát ra giọng nói đáng thương của Tần Kiêu, cô không nhịn được bật cười ha ha.
 
Tần Kiêu: “…”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.