Đọc truyện Tình Yêu Của Thiên Thần – Chương 21: Không Ai Nợ Ai
Hoàng Thiên kéo tôi một mạch ra khỏi trường mà không mở miệng nói một lời nào, hắn đang định làm gì vậy? Cả bác bảo vệ ngày thường mặt lạnh, phải nói cả trường ai cũng sợ, vậy mà khi nhìn thấy hắn đằng đằng sát khí có ý xông thẳng ra ngoài bác ấy cũng xanh mặt vội vàng mở cổng. Đúng là loạn rồi mà.
– Anh kéo tôi đi đâu vậy? – Tôi phẫn nộ lên tiếng.
Hắn vẫn không nói một lời kéo tôi đi, thật bực mình, cũng tại tôi xỏ mũi xen vào việc của hắn và Tiên Mỹ nên mới thành ra thế này, đây sẽ là kinh nghiệm quý báu tôi không bao giờ quên đâu. Việc của người khác không liên quan đến mình nhất định đừng xen vào, ai chết đó là chuyện của kẻ đó, sống chết có số cả, tôi không xen vào chắc gì Tiên Mỹ sẽ chết trong tay Thiên.
Tôi cố kéo bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi ra nhưng hắn mạnh quá tôi hoàn toàn bất lực. Giờ ra chơi cũng đã kết thúc, tôi không có mặt trong lớp không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Quỳnh ơi! Mày đại từ đại bi giúp tao nha! Mong là Ái Quỳnh chịu giúp tôi xin phép thầy cô bộ môn hay bịa lý do gì đó. Tôi không muốn trở thành học sinh cúp tiết đâu.
– Nè! Tôi nói anh không nghe hả? Thả ra! – Tôi hét lên nhưng có vẻ không có tác dụng gì.
Tôi ngó xung quanh xác định phương hướng, đây là đâu nhỉ? Tôi chưa từng đi đường này bao giờ mà cho dù có đi cũng không nhớ nỗi. Tên Hoàng Thiên này ăn phải cái gì mà kéo tôi tới đây vậy?
Đang than thầm trong lòng đột nhiên hắn dừng lại bỏ tay tôi ra. Tôi theo phản xạ lùi về phía sau một bước, cổ tay tôi bị hắn dùng sức cũng đã đỏ ửng lên, bực cả mình.
– Lôi tôi tới đây làm gì? Còn là giờ học anh biết không?
Thiên quay lại nhìn tôi, thật sự muốn cho hắn một trận quá.
– Cô không ghét cô ta?
Ghét? Ý hắn là cô nàng hotgirl đó hả?
– Đó là chuyện của tôi không liên quan tới anh. – Hắn biết cũng vô dụng, tôi có ghét cô ta không có ảnh hưởng tới sự nghiệp của gia đình hắn à?
Hắn không nói gì quay lưng đi tiếp. Tôi càng nghĩ càng khó hiểu, kéo tôi ra ngoài rồi bây giờ bỏ tôi ở đây là sao? Tôi chạy theo hắn, ở đây tôi cũng không biết đường, đi theo hắn có khi tốt hơn.
– Cô thích xen vào chuyện người khác lắm hả?
Tôi ngước lên nhìn Thiên, bấc giác cười cười.
– Không phải tôi giải thích rõ ràng rồi sao. – Tôi tốn bao nhiêu nước bọt nói cho hắn hiểu, chẳng lẽ hắn khó tiếp thu như vậy?
Hắn không nói gì thêm. Bây giờ cũng đã gần trưa, mặt trời cũng đã lên đến đỉnh chíu xuống những tia nắng chói chang, mùa đông cũng không lạnh lắm, chủ yếu lành lạnh vào buổi sáng và buổi chiều tối thôi.
Đoạn đường này có vẻ rất vắng, ít xe cộ nhà cửa, eo ơi! Nơi như thế này thường là nơi tụ tập của những băng nhóm tự xưng ta đây là giang hồ gì đó. Những nơi giống như đây cũng là tụ điểm xảy ra cướp giật, tệ nạn xã hội. Tôi bấc giác rùng mình, tôi hơi dị ứng những chỗ vắng vẻ, nhìn có vẻ yên tĩnh nhưng thật ra chứa nhiều nguy hiểm, đi theo hắn quả là xui xẻo.
Hoàng Thiên vẫn không nói gì, hắn đi trước, tôi đi sau. Nếu tôi không mù tịt đường đi thì tôi đã chuồn từ đời nào rồi. Hắn là ai tôi không quan tâm nhưng với hắn mấy nơi này chỉ là bình thường, còn tôi thì khác.
Đột nhiên phía sau phát ra âm thanh chói tai, tôi còn chưa kịp quay lại xem là thứ gì đã bị Thiên nhanh tay kéo sang một bên. Tôi đã nói ở đây rất nguy hiểm mà. Tôi quay lại nhìn thứ tạo ra những âm thanh kinh khủng đó, mười mấy chiếc mô tô lao vun vút trên đường không nể tình cụ già trẻ em, ai mà cản đường sẽ có điều gì xảy ra không cần tôi nói chắc ai cũng biết. Tôi khóc thầm trong lòng, xui rồi! Đây là những tên “không nên dính vào” nhất.
Mấy chục chiếc xe phanh gấp trước tôi và hắn, lại chuyện gì nữa đây? Một tên dẫn đầu trong đám côn đồ bước xuống xe, đây chắc là tên cằm đầu trong đám bọn chúng. Hoàng Thiên cũng bỏ tôi ra bước lên trước một bước.
– Xin chào đại thiếu gia Hoàng Thiên! – Tên đàn anh bước tới lên tiếng.
Nhìn sơ qua thôi cũng biết tên này không phải người tốt đẹp gì, hai cánh tay của hắn đầy những hình xăm quái dị nhìn muốn nôn ra ngoài. Gương mặt bặm trợn không còn gì bằng làm tôi nuốt khan. Hắn chào hỏi Thiên nhưng tôi nhận ra trong lời nói đó có ý châm biếm khiêu chiến, tôi tin hắn với bọn chúng không phải đồng bọn gì.
Thiên chỉ hừ lạnh không nói, một tên bụi bậm như tên kia thì làm sao có tư cách để Thiên chào hỏi lại.
Tôi nuốt nước bọt lùi xa sau hai ba bước, tình hình có vẻ sắp có hỗn chiến, tôi nên bảo vệ an toàn cho mình thì tốt hơn.
– Hôm trước, thiếu gia cậu ra tay với đàn em trung thành của tôi, hôm nay… chúng ta phân thắng bại, được chứ? – Tên đó nhanh chóng nói thẳng mục đích.
Hoàng Thiên ơi, đừng đồng ý mà, anh nên biết tôi còn đang ở đây, tôi không biết một chút võ thuật, lỡ bọn kia nghĩ tôi là đồng bọn của hắn “xử” tôi luôn thì sao.
– Được! – Hắn lạnh lùng trả lời.
Tôi há hốc mồm nhìn hắn, hắn muốn liều mạng thì tự hắn liều sao lại không nghĩ cho tôi? Cũng phải tôi đâu là gì trong mắt hắn, mạng sống của tôi cũng chỉ mình tôi biết trân trọng bảo vệ thôi. Tôi nhanh chóng chạy ra phía sau một bụi cây sau mình. Ở đây xung quanh đều có cây xanh, bụi rậm, dù nhỏ nhưng tôi vẫn trốn được, không nên dính vào là tốt nhất, tôi bắt đầu ngửi thấy mùi chết chóc rồi.
Hoàng Thiên vừa dứt lời, đám du côn nhanh chóng xuống xe lao về phía hắn, cả tên cằm đầu cũng lao vào. Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một trận đánh nhau, nhìn có vẻ kịch liệt nhưng với tôi trông rất vui mắt.
Một mình hắn mà phải đối phó với mười mấy tên cao to gấp đôi hắn, quả thật khá thiệt thòi. Xã hội đen cũng chẳng công bằng gì cả, một chọi hơn mười thì cơ hội thắng của ai cao hơn ai cũng rõ.
Tôi chăm chú theo dõi cảnh tượng đánh đấm trước mắt, bây giờ tôi mới nhận ra, Thiên không hề như tôi đã nghĩ, võ công của hắn không tồi chút nào mà còn rất lợi hại, bọn đàn em vô dụng nhanh chóng bị hắn đánh bại. Nghĩ thì thật lạ lùng, hắn giỏi võ lại tai mắt nhanh nhẹn như vậy sao có thể để bọn du côn đánh tơi bời như lần tôi cứu hắn ở công viên nhỉ? Nhưng dù hắn có giỏi cỡ nào cũng có lúc sơ xuất, con người không ai là hoàn hảo 100% cả, hắn cũng không ngoại lệ.
Đa số đám đàn em bị Hoàng Thiên đánh nằm lăn lóc như con cóc dưới đất, bọn họ trong mắt hắn có lẽ chỉ là tép riu chẳng được gram nào. Tên cằm đầu có vẻ không tồi, hắn vẫn gượng được đến bây giờ, đàn anh đương nhiên phải hơn đàn em rồi.
Tôi căn thẳng, nhăn mặt nhíu mày theo dõi cuộc đánh nhau, bây giờ chỉ còn Thiên, tên cằm đầu và ba bốn tên đàn em dai sức là còn đánh kịch liệt, không biết bao giờ mới kết thúc. Cuộc sống xã hội đen chẳng thú vị màu sắc gì, chỉ suốt ngày đấm đấm giết giết, có gì vui sao?
Tên cằm đầu gần như đuối sức, hắn liên tục bị Hoàng Thiên đánh trả, vậy mà cũng đòi phân thắng bại với Thiên, đúng là không tự lượng sức mình. Đám đàn em bị đánh bại có vẻ sốt ruột khi Hoàng Thiên ra tay không nương nể, những đòn đánh của hắn đều là chí mạng. Tôi không thích đánh giết nhưng với những người như bọn chúng chết cũng đáng, xã hội không nên tồn tại những tên như vậy.
Hắn vẫn ra tay không thương tiếc, mỗi cú đều muốn lấy mạng đối phương, tên đàn anh đã hoàn toàn kiệt lực không chống trả nổi. Đám đàn em nhao nhao cả lên, tình “anh em” giang hồ đây đó hả? Nhìn “anh” mình bị đánh không cam lòng đây mà. Tôi đột nhiên mở to mắt…
Thiên vẫn chăm chú đánh tên kia tơi bời mà không để ý… phía sau hắn, cách không xa, một tên đàn em nhìn cũng yếu sức nhưng vẫn gắng gượng, trên tay là một khúc nhôm to bằng cổ tay tôi đang tiến chầm chậm về phía hắn. Một số tên cố gắng hợp tác ăn ý cùng tên đó, ngồi dậy tiến lên đánh trả Thiên cố tình đánh lạc hướng hắn.
Miệng tôi mở to nhưng không nói nên lời, tên đó định đánh lén Hoàng Thiên, hành động không hoang minh chính đại chút nào nhưng giang hồ thì nói gì đến “trong sáng”. Tôi hoảng loạn không biết nên làm gì. Hắn vẫn tập trung đánh những tên kia mà không biết mối nguy hiểm thật sự đang ở phía sau mình. Tôi cắn chặt môi suýt phun máu, nên làm gì đây, tất cả bộ phận trên cơ thể tôi như ngừng hoạt động. Cây nhôm đó đánh không chết người nhưng nếu Thiên bị đánh thì bọn kia sẽ dễ dàng hạ gục hắn, làm sao đây? Đầu tôi rối cả lên, sao chứng kiến cảnh này tôi lại chịu bất lực thế này? Thiên tài như tôi luôn bình tĩnh và vận dụng trí thông minh của mình đúng lúc, sao bây giờ nó biến đâu hết rồi?
Tên cầm cây nhôm đó đang tiến nhanh đến gần Thiên. Hoàng Thiên ơi! Anh làm ơn quay ra sau đi, kẻ thù đang định chơi lén anh kìa! Muốn sống thì quay ra sau đi. Người nhanh nhẹn nhạy cảm như hắn chẳng lẽ không biết có kẻ đang định đánh mình? Chỉ còn khoảng chừng năm bước nữa tên đó đã có thể hạ đòn với hắn, mồ hôi không biết từ bao giờ toát ra rơi đầy trên trán tôi, tôi ở đây còn lo lắng hơn là hắn ở ngoài kia.
Tên đàn em dừng lại, nở nụ cười nham hiểm nháy mắt với mấy tên ở trước rồi giơ cao thứ trên tay chuẩn bị giáng xuống. Tôi chứng kiến cảnh này mà không làm gì được hay sao?
Một… Hai…
Tôi bất chấp suy nghĩ lao ra khỏi bụi cây an toàn, chạy về phía tên đàn em đang vung gậy…
BỐP!!
Mắt tôi nổ đom đóm, đầu như bị một lực mạng giáng xuống. Tôi nghĩ gì khi làm vậy thế này? Không còn ý thức được nữa, cảm thấy mình lâng lâng như trên mây, mắt tôi như muốn phản chủ từ từ nhắm lại. Tôi chỉ kịp biết mình đỡ thay hắn cú đó rồi người từ từ ngã xuống, mọi thứ xung quanh tối đen…
(P/s: T/g xin thay Thiên Linh kể tiếp nhé!)
Hắn giật mình đạp mạnh tên đàn em đang cố “níu kéo”. Cảnh tượng trước mắt làm hắn không thể tin nổi.
– Thiên Linh! – Hắn hét lên, nhanh chóng xử nốt tên cằm đầu ngoan cố.
Bây giờ Thiên Linh đã hoàn toàn bất tỉnh sau cú đánh vừa rồi. Thiên chạy đến đỡ nó dậy. Bọn du côn đều bị hắn xử lý không còn sức mà kháng cự.
– Sao cô ngốc thế hả?
Nói rồi Hoàng Thiên bế Linh lên nhíu mày móc điện thoại ra.
– Đưa xe đến đường XY nhanh cho tôi!
Hắn bế Thiên Linh ra khỏi khu vực còn rình rập nguy hiểm. Do mãi đánh nhau mà hắn không biết nó còn ở đó và cũng thật không ngờ nó lại dại dột đỡ cú đánh đó cho hắn, hắn cười nửa miệng, nó là thiên tài ở điểm nào chứ?
* * *
Tôi từ từ mở mắt, hình như tôi vừa trải qua một cơ mê khá dài. Đầu đau như búa bổ, nhưng tôi vẫn ý thức được chuyện gì xảy ra, không ngờ cú đánh đó lại mạnh như vậy, không chảy máu cũng hên rồi đấy. Tôi chầm chậm ngồi dậy, hai tay ôm đầu, có để lại di chứng không đây?
Tôi mở mắt nhìn xung quanh, nơi này rất lạ, đây chắc chắn không phải phòng tôi, càng không phải ở đâu trong nhà tôi. Căn phòng có diện tích rộng, đồ đạc được bày trí khá gọn gàng và ngăn nắp, không gian trong phòng cũng rất bắt mắt, cả căn phòng từ đồ đạc đến cách bày trí đều tôn lên vẻ sang trọng và quý phái. Nhưng đây là đâu, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy căn phòng này.
Cố nhớ lại những gì xảy ra sau đó… không nhớ nổi, đầu óc tôi trống rỗng, ngoài sự việc trước khi bất tỉnh thì còn lại hoàn toàn là con số không.
Thắc mắc cũng không ai giải đáp, thôi thì tự tìm hiểu, tôi bước xuống giường mặc cho cơn đau đầu vẫn hành hạ. Tôi từ từ bước ra cửa…
– Ui da! – Ai chơi ác vậy?
Tôi định mở cửa ra ngoài thì ai đó bên ngoài đột nhiên mở cửa làm tôi đụng đầu vào thành cửa, đầu đã đau bây giờ càng đau thêm.
– Ai cho cô xuống giường hả? – Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Tôi nhăn mặt nhíu mày ngước lên… là… Hoàng Thiên, vậy nếu tôi đoán không sai thì…
– Hoàng Thiên!… Đây là… nhà anh?
Hắn không nói chỉ gật đầu rồi đi thẳng vào phòng. Tôi đoán không sai mà. Không cần biết sau đó xảy ra chuyện gì tôi chỉ cần biết Thiên là người đưa tôi về đây nhưng mà…
Thiên đột nhiên kéo tôi ngồi xuống giường cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Đầu đang đau lại còn bị hắn làm đau thêm, tôi một tay ôm đầu, bởi tay còn lại bị hắn nắm chặt rồi.
– Cô không được cử động.
Tôi gật gật đầu, cũng tại hắn thôi mà.
– Mà… sao anh không đưa tôi về nhà tôi mà lại… – Tôi bỏ dở câu sau vì tôi biết hắn hiểu.
– Có đó chứ nhưng nhà cô không có ai nên tôi mới đành đưa cô về đây.
Đúng rồi hôm nay mẹ tôi đi thăm dì, làm gì về sớm như vậy. Đầu tôi đột nhiên sáng lên…
– Nè, coi như lần này tôi trả ơn anh rồi đấy nhé!
Tôi cứu hắn lần này thì không phải trả ơn thì là gì. Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Không ngờ chỉ thiếu ý thức lao ra đỡ thay hắn đòn đó nhưng lại có thêm một tác dụng nữa, vậy cũng không phải tôi thiệt thòi gì, khỏi mất thời gian vắt óc suy nghĩ nên trả ơn gì hắn.
Thiên chỉ “ừm” một tiếng rồi đứng lên đi đâu đó.
– Ở yên đó cho tôi! Tôi đi lấy thuốc cho cô.
– Chúng ta không ai nợ ai nữa đó nha!
Hắn im lặng rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cơn đau đầu lại ập đến, không ngờ tên đó lại dùng sức mạnh như vậy, không khéo chấn thương đầu thì khổ.