Tình Yêu Của Thiên Thần

Chương 11: Diễn Kịch "tình Nhân" (1)


Đọc truyện Tình Yêu Của Thiên Thần – Chương 11: Diễn Kịch “tình Nhân” (1)


Ánh sáng chói chang và có phần hơi lạnh của không khí mùa đông hòa vào nhau tạo thành một bầu không gian hết sức nhẹ nhàng và ấm áp.
Một ngày học lại trôi qua, thời gian vẫn không ngừng chuyển động như thế. Tôi đến chỗ băng ghế đá lúc sáng chờ Hoàng Thiên nhưng thật ra là hắn đã đến từ lúc nào, tò mò đến vậy à? Tôi cũng nhanh chóng kể cho hắn nghe kế hoạch của mình và chi tiết sự việc khủng khiếp của mình. Thiên có vẻ rất hợp tác không phản kháng hay thắc mắc gì chỉ ậm ừ nghe tôi nói.
Kế hoạch đầu tiên được thực hiện: Thiên đưa tôi về nhà.
Đây là lần thứ hai tôi đi với hắn, hắn vẫn không nói gì im lặng lái xe, tôi chợt nhận ra một mặt khác của con người đó: lạnh lùng và có vẻ cô đơn nhưng tôi nhanh chóng gạt phăng cái suy nghĩ không có căn cứ của mình vào thùng rác của bộ não. Trong trường hắn nỗi tiếng là một tên lăng nhăng thay bồ như thay áo, bắng chứng là hôm trước ở công viên, cô gái cực kỳ sexy nũng nịu theo hắn, mà muốn cho con gái theo như thế thì không những phải dựa vào nhan sắc mà còn phải dựa vào nụ cười chết người của hắn, như vậy thì hắn lạnh lùng cô đơn chỗ nào dù hắn cũng có chút lạnh.
– Nè tôi vẫn rất thắc mắc. – Hắn đột nhiên lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng trong xe.
– Thắc mắc gì?
– Có nhiều người như vậy sao cô không nhờ mà nhờ tôi. – Ái chà! Hắn nói trúng mục tiêu rồi đó, có khi nào hắn nghĩ tôi là đứa con gái dại trai và hám trai không nhỉ? Có lắm à, hắn là ai? Là tên đầu óc đen trắng bất thường.
Tôi im lặng cố giữ cho mình bình tĩnh một chút, tôi không đời nào đổ trước hắn đâu cũng như những tên con trai khác, dù tôi là con gái cũng muốn có một mối tình vắt vai nhưng có rất nhiều lý do, nào là… tôi chỉ mới mười sáu còn quá non dại, việc học phải được đặt lên hàng đầu. Nào là… tôi còn trẻ, cuộc đời còn dài ngoằn… Nhưng lý do lớn nhất vẫn là nỗi ám ảnh của mối tình đầu đáng nguyền rủa kia, nó đã làm cho tôi mất hai tháng sống trong vật vã mất ăn mất ngủ, suốt thời gian đó tôi mất luôn 5kg, nên việc yêu đương tôi không dám nghĩ tới, tôi sợ mình sẽ bị tổn thương lần nữa…
– Thời gian cấp bách quá nên tôi liều thôi, anh cũng đồng ý rồi còn gì định nuốt lời à?
Hắn không nói gì nhưng tôi chắc trong đầu hắn đang nghĩ những thứ không bình thường.
Tôi nhìn ra sau, một chiếc Limo màu đen đang bám sát theo chúng tôi, khỏi nói cũng biết là bọn nhiều chuyện được cái gia đình “biến thái” kia thuê theo dõi tôi. Tôi đoán không sai mà.
– Chiều tôi qua nhà đón cô. – Hắn lại nói.
Hả? Đón tôi? Tên này cũng đừng lợi dụng như thế chứ, tôi nhầm to khi nhờ hắn làm bạn trai hờ của mình, hắn vốn có máu không lành mạnh mà, híc… hối hận đã muộn màng.
– Làm gì?
– Đóng kịch thì cũng phải làm cho giống chút chứ. – À! Hắn nói cũng đúng đó, muốn làm cho bọn kia “tâm phục khẩu phục” thì phải làm tới cùng.

Tôi gật đầu, hihi… trong đầu tôi đang vạch ra một kế hoạch hết sức mới mẻ và có phần độc đáo, xin lỗi trước nhé Hoàng Thiên.
Xe hắn dừng lại trước cổng nhà tôi, bước xuống đồng thời liếc liếc chiếc xe kia tôi vẫy tay chào Thiên ra vẻ thân mật rồi vui vẻ bước vào.
Tôi mở cổng vào rón rén vào như ăn trộm, tốt nhất đừng để mẹ tôi nhìn thấy nếu không thì kế hoạch tôi và Quỳnh khổ sở vạch ra sẽ tan thành mây khói. Tôi mở cửa bước vào, mẹ tôi đang lục đục dưới bếp liền lên tiếng làm tôi suýt té nhào. Ai ai cũng muốn hù tôi theo cách này, rõ khổ!
Chào mẹ, tôi lên phòng. Tôi phải đánh một giấc cho đã cuộc đời mới được, chiều tôi còn thực hiện kế hoạch hai nữa chứ…
Ánh nắng chói chang của buổi trưa đã giảm dần chỉ còn lại những vệt nắng vàng ươm của buổi chiều, một ngày lại sắp trôi qua.
Kính coong…kính coong… kính coong!
Tiếng chuông cửa réo ầm lên phá tan giấc ngủ ngon lành của tôi, ai phá đám thế này. Tôi từ từ mở mắt rồi ngồi dậy, dịu dịu mắt, đã 3 giờ chiều rồi à. Hả? Cái gì? 3 giờ chiều, vậy… tiếng chuông cửa, đừng nói là tên Hoàng Thiên nhé.
– Ôi trời, phiền quá vậy! – Tiếng mẹ văng vẳng dưới lầu.
Ôi không được nếu là Hoàng Thiên thì chết tôi mất.. Tôi phóng như bay ra khỏi phòng và phi xuống nhà với tốc độ ánh sáng.
– Để con ra mở cửa cho! – Tôi hét lên ngăn cản mẹ rồi phóng ra khỏi cửa bỏ lại mẹ với bộ mặt ngơ ngác.
Đúng là Hoàng Thiên, phù… may quá, may là tôi phản ứng kịp nếu không toàn bộ kế hoạch bị mẹ tôi vạch trần hoặc hủy luôn lần coi mắt kia ghép đôi tôi với hắn thì còn khổ hơn.
Tôi mở cổng thở như chưa từng được thở, cũng tại hắn hết, thật bực mình mà.
Thiên nhìn tôi từ trên xuống dưới như sinh vật lạ, bộ tôi ngộ lắm à! Hôm nay hắn đẹp trai gớm, hắn mà làm diễn viên chắc ăn khách lắm. Chỉ là diễn kịch mà hắn làm như là hẹn hò thật ấy. Tôi cũng nhìn hắn không chớp mắt, nghĩ là sẽ cùng tôi đi long nhong khắp nơi nên định cho thiên hạ biết hắn đẹp trai à, đồ lợi dụng.
– Anh tới sớm vậy? – Tôi chống nạnh hỏi.
– Đám thám tử đang ở đầu đường kìa, nhanh thay đồ rồi đi! – Hắn quát thẳng vào mặt tôi.

Ơ, bà đây là ai mà hắn dám quát như vậy chứ, được rồi tôi sẽ cho hắn quay như chong chóng không nhân nhượng nữa.
– Đợi tôi!
Tôi đóng rầm cửa lại rồi vào nhà thay đồ, bước lên phòng với kế hoạch của mình mẹ nhìn tôi ngơ ngác, chắc chắn mẹ đang rất tò mò. Mặc kệ, tôi đóng cửa một cách không thể nhẹ nhàng hơn. Tôi chọn cho mình một bộ váy màu trắng tuyệt đẹp hơi cầu kỳ một chút, mẹ từng mua cho tôi vào một dịp coi mắt con nhà quyền quý gì đó. Đóng cửa tủ lại, tôi vào tolet thay đồ.
Hơn 5 phút sau tôi bước ra, vuốt vuốt lại mái tóc hơi ướt ướt của mình, ngồi vào bàn trang điểm, bộ váy này hai dây có vẻ hơi khiêu gợi, như vậy mà ra đường thì ngượng chết tôi có bao giờ ra đường trong bộ dạng này đâu nhưng vì đại sự phải biết hy sinh. Ừ ừ!
Mái tóc mượt mà được tôi buộc lên cao, điểm thêm một chiếc nơ xinh xinh màu hồng vô cùng teen và hiện đại, tôi tô thêm một ít son dù tôi ghét nhất là dùng mấy thứ đồ đó. Đeo thêm sợi dây chuyền mẹ mua hôm đi dự sinh nhật của Hoàng Thiên, tôi sực nhớ ra, mở một chiếc tủ nhỏ là nơi tôi giữ thứ thứ quà lưu niệm lấy ra một hộp quà, chiếc đồng hồ sáng choang của Hải Dương tặng và cẩn thận đeo vào.
Ngắm nghía lại mình trước gương, đúng là tự nhiên đã đẹp thêm những thứ màu mè vào càng đẹp hơn dù tôi không đến nổi là đẹp lắm. Lấy chiếc túi xách nhỏ và chọn một chiếc cao gót, ui chao, sao toàn 7 phân không vậy, mẹ hiếp người quá đáng mà, thôi chọn đại, tôi nhắm mắt chọn đại một đôi thấp nhất trong đống giày cao gót rồi đeo vào. Khó chịu quá.
Nhanh chóng chào mẹ rồi ra ngoài không thể để mẹ nhìn thấy tôi trong bộ dạng như vậy được.
Mở cổng vào bước ra tôi ngoái lại nhìn để xác định mẹ không ra theo mới yên tâm. Quay lại, gương mặt đáng ghét của tên tắc kè Hoàng Thiên nhìn tôi chăm chăm, thấy tôi khác chứ gì.
– Đi thôi, anh nhìn gì vậy?
Tôi bực mình bước thẳng và trèo lên xe, tên này đúng là dại gái. Hắn trơ trơ một lát rồi cũng lên xe, đừng có mà phá hoại kế hoạch của tôi đó.
Chiếc xe từ từ lăn bánh. Ra đến đầu đường đúng là chiếc xe lúc trưa bám theo tôi đang đậu ở đó, nhìn thấy xe Thiên đi ra thì nhanh chóng bám theo, cá cắn câu hà hà.
– Đi công viên trước nhé! – Kế hoạch được tiến hành bước đầu tiên.
Thiên có hơi ngạc nhiên.
– Sao lại là công viên?

– Thì anh cứ đi đi, đây là kế hoạch thứ hai biết chưa? – Tôi cằn nhằn, hắn làm sao mà biết được kế hoạch của tôi cơ chứ.
Phút chốc công viên Angel Love đã hiện ra trước mặt, chiếc xe yên vị trong bãi xong xuôi, tôi và Thiên bước xuống. Nhiệm vụ lại được giao cho bác bảo vệ tôi kéo Thiên vào trong nói đúng hơn là khoác tay hắn trong rất thân mật. Hắn hơi ngạc nhiên.
– Đã diễn thì phải diễn thật tốt đó. – Tôi thì thầm.
Thiên gật đầu. Công viên hôm nay hơi vắng, vậy càng tốt. Một số người cũng quay lại nhìn chúng tôi đặc biệt là Hoàng Thiên. Nhìn như vậy làm tôi hơi ngượng, bộ dạng tôi bây giờ đã lột xác thành người khác, híc… đừng để học sinh trường tôi nhìn thấy tôi như bây giờ nếu không cái danh hiệu nữ sinh thiên tài ngoan hiền của tôi sẽ bay theo gió mất.
Đám áo đen bám theo chúng tôi san sát, tôi vẫn thản nhiên như không biết gì, lôi Thiên đến khu trò chơi… cảm giác mạnh.
Hắn khá ngạc nhiên khi tôi chọn trò chơi này, nhanh chóng mua hai vé chơi tàu lượn siêu tốc, tôi kéo Thiên lên trong lòng đang cười thầm. Đám thám tử cũng nhanh chóng chạy lên ngồi ở hàng ghế sau cùng, lột bẫy rồi nhé!
Khi tàu đã chật kín người thì bắt đầu khởi hành, có trò vui coi rồi.
– A AAAAAAA!!! – Những tiếng hét khủng khiếp từ phía sau vọng lên làm tôi càng thích thú, hơi quay ra sau, một tên trong đám đang la hét inh ỏi bám chặt tên đang ngồi kế mình làm tên kia cũng la lên vì đau.
Tôi dĩ nhiên cũng rất sợ nhưng tôi đang bấu chặt tay áo Hoàng Thiên và cắn răng thật chặt để khỏi la lên. Thiên có vẻ khổ khi tay áo bị tôi bấu như sắp rách ra, có cái áo cũng đừng tính toán thế chứ. Muốn trách thì trách mấy tên kia kìa mà đúng hơn là tránh cái gia đình biến thái đã thuê mấy tên thám tử.
Kế thúc trò chơi, đầu tôi quay như chong chóng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Một vài tên trong nhóm thám tử bước xuống với gương mặt cắt không còn một giọt máu, haha, chỉ mới là trò mở màn thôi mà.
Đột nhiên Thiên đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi ra vẻ ân cần, tôi vốn định hất ra nhưng vì cái nháy mắt ra hiệu của hắn nên cố kiềm chế.
– Hợp tác chút đi. – Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi là người nhờ hắn hợp tác mà. Thôi kệ, khỏi mất công tôi đi nũng nịu với hắn như vậy tôi khó mà làm được.
– Mua kem! – Tôi phán rồi thân mật cùng hắn tới quầy kem gần đó.
Mua xong hai que kem, mặt Thiên nhăn nhó nư khỉ ăn ớt.
– Ăn cái này hả? – Tên này hỏi ngộ nhở, hắn đang ở Trái Đất đó.
– Chứ sao! Đừng nói anh không biết ăn nha. – Tôi nghi lắm à.
– Tôi ghét ăn đồ lạnh. – Ồ thì ra là vậy, hắn ghét nhưng tôi thích.

– Acting begin!
Tôi nói rồi vòng tay hắn ra chiều thân mật nhưng thật ra tôi đang… buồn nôn. Hắn cũng miễn cưỡng diễn cùng tôi. Tôi ăn que kem của hắn và ngược lại y như trong phim ấy, tình cảm gớm.
Xong xuôi, một kế hoạch độc đáo hơn được nảy ra trong đầu tôi. Tôi cười khoái chí kéo Thiên đi theo hướng… nhà vệ sinh. Hắn ngơ ngác nhìn tôi khó hiểu.
– Anh chịu thiệt chút nhé.
Tôi lôi hắn một mạch vào nhà vệ sinh… nữ. Đám thám tử đang hào hứng thực hiện nhiệm vụ, bọn họ còn đeo kính đen nên không để ý đây là đâu mà cứ xông thẳng vào, bám sát theo chúng tôi. Không ngờ lại dễ dàng sập bẫy như vậy.
Thiên đã hiểu ý tôi nhưng vẫn theo tôi vào trong, hắn không cảm thấy gì à? Đây là WC nữ đó!
Một số người (nữ) đi ra nhìn thấy Thiên thì cực kỳ giật mình nhưng trái với ý nghĩ của tôi, chẳng những họ không la ầm lên mà còn mê mẫn nhìn Hoàng Thiên đắm đuối, liếc mắt đưa tình nữa không quan tâm gì tới tôi, giống như tôi là người tàn hình. Thấy tình thế không khả quan tôi kéo Thiên thật nhanh vào một góc của nhà vệ sinh, trên môi vẫn tủm tỉm cười.
– AAAAAAAAA!! – Đám con gái lúc nãy và vài người phụ nữ vừa bước ra la toáng lên như cháy nhà khi nhìn thấy đám thám tử đứng chình ình ở đó.
Nhóm nhiều chuyện nhìn nhau ngạc nhiên, chắc là phát hiện rồi nhưng chưa kịp giải thích gì đã bị đám “vịt đẻ” mắng như tát nước vào mặt:
– Ôi trời, mấy thứ biến thái! Nơi của chị em phụ nữ mà cũng dám tới! Biến thái loại nặng. – Đứa con gái lúc nãy nhìn Thiên rõ dãi mắng.
– Biến đi! Biến đi! Đàn ông con trai đúng là một lũ biến thái! – Người phụ nữ lớn tuổi cũng lên tiếng mắng
– Chị em ơi! Mau tống bọn này ra khỏi đây đi!
– Gọi bảo vệ đi, đúng là những thứ bất lịch sự!
– Còn không biến trước khi bà nổi đóa, lũ biến thái mà còn dám vát mặt tới đây!
Một tràn chửi rủa hết sực ngoạn mục được phun ra, tôi bụm miệng cười như điên nhưng không dám phát ra tiếng. Hoàng Thiên đứng nhìn không thể nhịn cười nhưng cũng chỉ cười nhẹ, hơi lườm lườm tôi, bọn kia chửi mấy tên biến thái” nhưng lôi luôn cả giống của hắn vào không tức sao được.
Sau khi ra khỏi đó bọn người kia vẫn dai như đỉa bám theo. Được! Là bọn họ tự chuốt khổ vào thân đó đừng có trách tôi nhẫn tâm à.
Hàng loạt những thứ còn kinh khủng và không giấu nổi một tràn cười được tôi nghĩ ra và thực hiện ngay sau đó đại khái như: đĩa bay không trung, những trò ở khu dành cho trẻ con, những trò dành cho con gái… đều được tôi đưa ra “thử nghiệm”. Mấy trò dành cho con gái Thiên vừa vào đã bị bọn con gái bu quanh và nhìn đắm đuối còn bọn kia thì… cũng gần như lần ở WC nữ nhưng nhiều người hơn. Một buổi chiều thật thú vị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.