Tình Yêu Của Những Thiên Thần

Chương 47.1


Bạn đang đọc Tình Yêu Của Những Thiên Thần – Chương 47.1

Du lịch-Thám hiểm đảo Tử Thần (2)
Đúng 8h00 tối Nó và Rin đi ra khỏi khách sạn không lâu sau thì Hắn và Anh cũng đi theo. Nó và Rin đi lên chiếc thuyền đã được thuê sẵn
Khu rừng rậm rạp, tối đen xuất hiện trước mặt hai người à không bốn người mới đúng, không khí xung quanh bỗng trở nên âm u khác thường, vài cơn gió thoảng qua khiến cho Haa chàng trai không được thoải mái cho lắm.
“Rừng Tử Thần?” Anh hỏi
“ Dám vào không?….sao hai người lại đi theo chúng tôi” Rin đi tới phía sau nhướn mày nhìn anh và hắn
“Oh…hai người các anh cũng có tính tò mò à..không sợ sao?”Nó cũng đi tới hỏi
“Đúng vậy phải đi mới biết được trong đó có gì mà không ai dám vào chứ” Hắn nhanh nhảu nói
“Dám chứ…nhưng sao hai người lại muốn vào đây?” Anh trả lời câu hỏi của Rin
“ Tò mò.” Cả hai đồng thanh
“ Nếu tụi tôi không đi cùng, hai người định vào trong này một mình à?” Hắn nói
“Không 2 mình mới đúng”Nó nói
Anh và Hắn lắc đầu cười khổ.
“ Thế đành phải làm vướng chân hai người rồi, tôi cũng muốn vào lắm.”
“Tùy các anh” Đồng thanh tập 2

Bước chân của 4 người tiến sâu vào trong rừng, càng vào sâu, không khí càng lạnh, một mùi tanh tưởi bốc lên, xộc vào mũi Hắn, hắn khó chịu nhăn mặt.
“Sao vậy?” Nó hỏi.
“Không.”
Trong rừng đâu đâu cũng là bóng tối chỉ có 4 chiếc đèn pin vẫn còn hoạt động, đi được một đoạn thì Nó phát hiện ra đi bên cạnh nó là Hắn nó chỉ đèn trong 4 phía mà vẫn không nhìn thấy Rin và Anh nó hỏi:
“Sao chỉ còn có hai chúng ta vậy?”
“Lạc”
Một cơn gió nữa thoảng qua, chính Nó cũng nhận ra nhiệt độ càng giảm xuống thấp, Nó đưa tay dựng cổ áo sơ mi lên, hy vọng sẽ ấm hơn một chút.
“Hay…chúng ta về đi?” Nó cầm cây đèn pin soi tứ lung tung, giọng lạc đi.
“ Sợ à? Không phải khi nãy rất hăng hái sao?” Hắn nhìn bộ dạng của Nó, nhếch mép cười.
“Không, nhưng nghe nói khu rừng này đã có nhiều người vào mà không ra được”
“ Họ không ra được vì họ ngu ngốc.”
“ Thế nếu tôi và anh cũng không ra được thì sao?”
“Chỉ có cô thôi, tôi sẽ ra được.”
Nó cười, quên khuấy đi nỗi sợ hãi đang dần dần gặm nhấm mình. Nó rút trong túi ra chiếc điện thoại, nhíu mày nhìn vào màn hình.
“Chúng ta bắt buộc phải tìm được lối ra, nếu chúng ta không thoát được, sẽ không có ai đến cứu đâu, vì…” Nó nhìn hắn “Điện thoại mất sóng rồi.”
………………
Rin và Anh cũng không tìm được nó và hắn nhưng cả hai đã tìm ra lối ra của khu rừng “tử thần” tuy Rin cũng rất lo lắng cho nó nhưng anh thì không bởi vì hắn là một người rất thông mình nên chắc chắn sẽ tìm ra lối ra thế nên anh và Rin đi về khách sạn trước chờ đợi
…………….
“ Mất rồi sao?” Hắn cười, không có vẻ gì là hoảng sợ “Càng hay.”
“Anh điên à?” Nó bức xúc “Ra khỏi đây, mau lên!”
Nó quát lên, kéo tay hắn quay ngược lại. Nhưng còn chưa kịp tiến được bước nào, nó đã nhíu mày nhìn xung quanh, bốn phía nơi nào cũng y hệt như nhau, chính hai người cũng không nhận ra mình vừa từ hướng nào tới.
“Thấy chưa?”Hắn cười “Chưa ra được đâu.”
Rồi hắn quay ngược lại, tiến về phía trước, hắn chẳng biết đó là lối ra hay lối vào sâu thêm, chỉ biết càng ngày, thân nhiệt nó càng giảm xuống. Nó vội chạy theo Hắn, nó cầm đèn pin soi rõ xung quanh, mọi thứ như mờ mờ ảo ảo, nó cảm thấy như mình đang rơi vào một cơn ác mộng chứ không phải sự thật đang bày ra trước mắt.
“ Này, anh nghe chuyện ma không?”

“ Không sợ à?”
“ Đương nhiên là không,tôi mà lại đi sợ ma quỷ chắc.”
“ Kể đi. Tốt nhất là đừng để giọng mình run ấy.”
“Có một chàng trai đi xe ô tô trên đường vào ban đêm, bỗng gặp một chàng trai khác đứng trên vỉa hè xin đi nhờ. Anh ta đồng ý, đến một bước ngoặt khác, gặp một cô gái rất xinh đẹp cũng xin đi nhờ, anh ta nhất quyết không cho. Anh chàng kia hỏi:”
“Xe chở ba cũng được, tại sao anh lại không cho cô ta đi nhờ? Cô ấy xinh đẹp thế mà?”
Anh ta liền trả lời:
“Anh biết không, tuần trước ở đó có một vụ tai nạn, cô ta chết rồi đấy, hôm ấy tôi cũng chứng kiến mà.”
Anh chàng kia gật gù.
“Tuần trước à? Tôi và cô ta chết cùng nhau đấy.”
Nó vừa kể vừa làm cho khuôn mặt nghiêm trọng, giọng nói nhẹ như sương lúc trầm lúc bổng khiến cho ai nghe cũng không khỏi hoảng sợ. Hắn vẫn bình thản đi, mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì, quay sang nói.
“ Chuyện này hồi còn sống tôi nghe rồi.”
“Cái gì?????”
Nó hét lớn, một chút nữa là đánh rơi cây đèn pin. Mặt nó từ tái mét, chuyển qua trắng bệch, và cuối cùng là đỏ lừ khi hắn trước mặt nó bật cười lên khanh khách.
“ Anh trêu tôi?”
“Và cô sợ.”
Nói xong Hắn lại bật cười. Màu đỏ trên mặt Nó từ từ nhạt đi khi nó thu hết cái nụ cười trên môi hắn tuyệt đẹp ấy vào mắt. Nụ cười ấy rất đẹp.Như đã nói, đó là một thứ vũ khí giết người không thể hoàn hảo hơn.
Trong khu rừng Tử Thần, Hắn và Nó đã tìm được một phiến đá rộng và phẳng để nghỉ ngơi. Họ chẳng biết mình đã đến chỗ nào của khu rừng, vì bốn xung quanh, khung cảnh đen như trước
“Này, anh tính làm thế nào để ra khỏi đây?

Nó thở nhẹ. Bây giờ cũng đã khá muộn, khu rừng này rất rộng, không ra được khỏi đây, coi như là bước một chân vào thiên đường rồi.
“Đi.”
“Đi đâu?”
“Đi ra.”
“Ra đâu?”
“Ra khỏi khu rừng.”
“ Anh định đi đường nào?”
“Đường để ra.”
“Hòa, anh nói thế thì đừng có nói.”
“Cô không hỏi thì tôi cũng chẳng nói.”
Mặt trăng bây giờ đã thoát khỏi sự kìm kẹp của mấy đám mây, ánh trăng sáng dịu tỏa xuống, bao phủ lên người Nó, làn da nó dưới ánh trăng gần như trong suốt.
Hắn khẽ cựa mình mở mắt, trước mắt hắn vẫn là khung cảnh u ám của rừng Tử Thần. Hắn ngồi dậy, ngủ trên phiến đá này đúng là chẳng thoải mái chút nào. Bầu trời đã sáng hơn một chút, sẽ dễ dàng hơn đối với việc tìm lối ra. Hắn nhìn sang bên cạnh, Nó đang nằm ngủ ngon lành, mái tóc hạt dẻ xõa ra trên phiến đá, thân người mỏng manh như sẽ dễ dàng bay đi mất trong một cơn gió
Hắn đưa tay vuốt gò má trắng trẻo mát lạnh của Nó, lọn tóc mai lòa xòa trước trán, hàng mi dày và cong khép lặng lẽ, trông nó ngủ thật yên bình và dịu dàng, khác hẳn lúc tỉnh dậy, lanh chanh.Đột nhiên trên mắt hắn lóe lên một ánh sáng.Hắn cười nhạt………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.