Bốn chiếc xe đỗ phịch trước bar KID nổi tiếng. Mọi người bước xuống xe thì đều thu hút ánh nhìn của những người xung quanh vì họ quá đẹp và cá tính. Từ trong quán bar, Bin chạy ra tươi cười nói:
“Các anh chị đến sao không báo với em một tiếng để em chuẩn bị?”
Min nhanh nhảu trả lời Bin, trong lòng không khỏi cảm thán. Mới đó mà đã mười năm trôi qua, Bin đã trưởng thành và trở thành một cậu thiếu niên đẹp trai, Tài năng như bây giờ. Còn nhớ trước đây, Bin thường chạy theo Ren, giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều như một người đàn ông thực thụ.
“Có gì mà phải chuẩn bị, người nhà cả, mày khách sáo với tụi chị như thế từ khi nào vậy Bin?”
Bin cười cười, gãi đầu:
“Mới đó mà mười năm rồi, chị Min vẫn như trước không thay đổi gì là bao, tính cách vẫn thế, chỉ là giờ ngày càng đẹp hơn!”
Rey đầy ngạc nhiên hỏi Bin:
“Em quen tụi này từ trước rồi à?”
“Dạ, trước đây em thường đến nhà chị Ren chơi nên biết luôn cả chị Min, chị Anna và chị Bell ạ!”
Bell hôm nay không biết có chuyện gì mà lúc đi còn vui vẻ, nay đến nơi lại nổi cáu gắt lên:
“Thôi, mọi người định đứng đây chào hỏi đến sáng à, đi vào đi, tớ vào trước đây.”
Mọi người cũng nghe lời Bell, đi vào trong quán bar. Tiếng nhạc xập xình, những hình ảnh sôi động trên sàn nhảy bỗng lôi cuốn những chàng trai cô gái. Min kéo Bell vào một góc gặng hỏi:
“Mày có chuyện gì thế? Kể tao nghe.”
Bell bực mình kể cho Min nghe:
“Lúc nãy tao đi cùng xe với ông Jun, tao đang cắm handphone nghe nhạc thì Jun giật một bên handphone của tao bảo cho ổng nghe với. Tao bảo không cho, thế là Jun cầm nguyên cái điện thoại của tao vứt qua cửa sổ. Đã thế còn bảo là “Không cho nghe cùng thì vứt. Ngày mai tớ mua cái khác cho.” tao bực kinh khủng.”
Như nghe được chuyện cười, Min nói:
“Từ bao giờ mà mày lại vì một chiếc điện thoại mà bực mình như thế? Hạ hỏa, hạ hỏa, tức giận ảnh hướng tới nhan sắc.” Nói rồi Min cười lớn, kéo tay Bell ra sàn nhảy:
“Thôi, bỏ qua đi, ra nhảy đi.”
Bell là một người thích náo nhiệt, hay giận nhưng cũng hay quên, nghe Min nói đến sàn nhảy là như trở thành một con người khác, đi cùng Min hòa vào đám đông lắc lư cùng điệu nhảy. Cách đó không xa, Anna, Ren và bốn chàng trai đang ngồi ở quầy bar. Jun đề nghị mọi người cùng ra nhảy nhưng Ren bảo mệt, không muốn ra. Ken nghe thế thì liền cười mỉm rồi nói:
“Cậu mệt, hay thật sự không biết nhảy?”
Ren im lặng không nói gì, môi nhấp một ít rượu. Thấy Ren im lặng Ken càng lấn tới:
“Cậu thật sự không biết nhảy? Đứa trẻ lên ba còn biết huống hồ cậu mười bảy tuổi rồi!”
Bây giờ Ren khá bực vì câu nói của Ken, gắt lên:
“Này, cậu là vịt hay sao mà kêu quang quác thế? Nhảy thì nhảy, sợ gì nhau!”
Jin ngạc nhiên trước câu nói của Ren trong bụng thì không khỏi cười thầm nhưng không giám nói gì. Ha ha, đường đường là thủ lĩnh mà bị một người con gái gọi là vịt. (Anh nhầm rồi anh ơi, chị Ren không chỉ là một người con gái bình thường đâu.”
Tuy bị nói là vịt nhưng Ken đã thành công trong việc dụ dỗ Ren ra nhảy. Mọi người cùng hòa vào đám đông trên sàn nhảy, lắc lư theo điệu nhạc. Ken, Jun, Jin, Rey không khỏi mắt chữ a miệng chữ o bởi kĩ thuật nhảy của bốn cô gái, đặc biệt là Ren. Không chỉ biết nhảy, mà Ren còn nhảy đẹp hơn cả vũ công. Nhìn dáng vẻ của Ren rất quyến rũ và quyền lực. Những chàng trai cũng đâu kém cạnh. Qủa thực, hôm nay trên sàn nhảy xuất hiện bốn chàng trai, bốn cô gái, ai cũ,ng đẹp và nhảy rất giỏi. Sàn nhảy như của mỗi mình họ. Nhảy một lúc thì mọi người đều đã thấm mệt, ra quầy bar uống chút rượu. Ken tấm tắc khen ngợi Ren;
“Không ngờ cậu lại nhảy đẹp như thế, thật là mở rộng tầm mắt.”
Ren nhếch môi cười, cô nàng đã quá quen với những lời khen như thế, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nói câu cảm ơn với Ken. Jun nghe lời khen của Ken dành cho Ren cũng hùa theo:
“Ren nhảy đẹp thật, nhưng sao bằng Bell được.” Nói rồi khoác tay mình lên vai cô nàng nheo mắt cười:
“Làm bạn gái tớ đi?”
Mọi người đều ngỡ ngàng trước lời tỏ tình của Jun, nhưng cũng kịp lấy lại tinh thần, vì Ken, Jin, Rey đã quen với bộ dạng này của Jun- một hoa hoa công tử chính hiệu.
Bell nở một nụ cười thật tươi, Jun mừng thầm cho rằng cô nàng sẽ đồng ý mình như bao cô gái khác. Nhưng sự thật luôn mất lòng, Bell nhìn Jun cười nói, tỏ vẻ ấp úng:
“Tớ… tớ… tớ… cậu rất tốt nhưng tớ rất tiếc! Tớ không yêu người có vấn đề về giới tính.”
Nói rồi, nhìn Jun cười lớn. Cả lũ được một trận cười, vì hôm nay, Jun bị từ chối, đã thế còn bị nói có bệnh giới tính. Jin hùa theo Bell:
“Nó là thằng t*ng trùng khuyết tật đó!”
Jun lườm Jun mắng:
“Cậu im đi!”
Bell ôm bụng cười, rất hả hê vì trả thù được Jun chuyện điện thoại lúc nãy. Thành phố cũng đã về đêm, Anna đề nghị:
“Cũng khuya rồi, thôi, chúng ta về đi, mai còn đi học.”
Ren nhìn Anna đầy nghi ngờ:
“Cậu ham học từ lúc nào thế?”
Anna không biết trả lời Ren thế nào, nhưng hôm nay cô nàng buồn ngủ:
“Thì…thì…”
Ren đã quá hiểu cô bạn của mình. Anna là một người rất thích đi bar, lí do để cô nàng này về sớm chỉ có thể là buồn ngủ. Anna là một con heo ngủ thực thụ. Ren cười gian xảo:
“Cậu buồn ngủ chứ gì, máy khi cậu thế này, nhưng là bạn nhiều năm, nên chuyện này không qua khỏi mắt tớ đâu.”
Anna như đi ăn trộm bị bắt tại trận, gãi gãi đầu nhìn Min cầu cứu. Nhưng cô nàng Min của chúng ta đâu phải người dễ dàng gì bỏ qua cơ hội làm Anna bẽ mặt:
“Đừng nhìn tớ, cậu nhìn tớ thủng da tớ bây giờ. Da tớ mỏng lắm, không chịu nổi sự công phá đầu uy lực của cậu đâu. Tớ không giúp gì được cậu rồi!”
Cả lũ lại được một trận cười, bỗng Jin đứng ra giải vây cho Anna:
“Anna nói đúng đó. Chúng ta về thôi, cũng muộn rồi, tớ hơi mệt.”
Tuy mọi người đều biết Jin đang giúp Anna nhưng tất cả đều đồng lòng không vạch trần, để Jin ghi điểm trước mắt Anna. Như vớ được phao cứu trợ, Anna nhìn Jin đầy cảm kích. Khoảng năm phút sau thì mọi người đều đã có mặt ở gara để xe. Nhưng đến lúc này, lại có một vấn đề được đặt ra, ai sẽ chở tụi Ken về. Như hiểu được điều đó, bỗng Jin đề nghị:
“Hôm nay, các cậu cho bọn tớ trú ngụ một đêm đi, cũng khuya rồi mà.”
Min liền lên tiếng phản đối:
“Không được, tụi này là con gái nhà lành à nha!”
Rey cười đầy thích thú trước sự phản đối của Min:
“Vớ vẩn, tụi này là đấng nam nhi, không làm gì bậy bạ đâu.”
Ren cũng thấy ý kiến của Jin hợp lí liền gật đầu đồng ý:
“Jin nói đúng đấy, các cậu về nhà tớ ngủ, sáng mai đi học. Nhà tớ gần đây nhất.”
Bốn chàng trai vui mừng trước quyết định đầy bất ngờ của Ren, rối rít cảm ơn. Bây giờ lại sang Bell hỏi:
“Nhưng quản gia Kim…”
Ren liền trả lời nghi vấn của Bell:
“Lúc sáng đi học, tớ đã bảo quản gia Kim về Mỹ rồi, giờ nhà tớ không có ai.”
Bell thở phào nhẹ nhõm, cả nhóm lên xe, đi về biệt thự Hoàng Gia. Bốn chàng trai không khỏi há hốc mồm vì sự xa hoa của biệt thự chẳng kém gì nhà Ken.Jun dụi dụi mắt hỏi Ren:
“Đây là nhà cậu?”
Ren nhìn Jun gật đầu. Jun lại nói tiếp:
“Không ngờ nhà cậu lại giàu thế này đó?”
Ren khiêm tốn trả lời Jun:
“Có gì đâu, thôi, mọi người vào nhà đi!”
Mọi người nhanh chóng đậu xe vào gara, rồi vào trong ngôi biệt thự. Qủa thực cách bài trí trong nhà rất là tinh tế, phản ánh con mắt thẩm mĩ của chủ nhân. Ren lại nói tiếp:
“Các cậu lên tầng hai nghỉ đi, khuya rồi. Min, Anna, Bell sẽ dẫn các cậu lên phòng.”
Ken nhìn Ren thắc mắc:
“Còn tớ ngủ phòng nào, cậu phải dẫn tớ đi chứ?”
Ren bó tay trước anh chàng này, dành tặng cho Ken ánh nhìn không mấy thiện cảm. Nhưng cũng dẫn Ken lên phòng. Người nào người nấy về phòng của mình, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.