Bạn đang đọc Tình Yêu Của Chúng Ta – Chương 19
Hôm nay cô bảo anh đúng 7h phải có mặt ở nhà cô. Anh không biết cô lại muốn làm gì nữa. Đúng 7h tối, anh có mặt trước cửa nhà Nhi. Cô chạy ra, bảo anh nhắm mắt lại.
– Anh không được ti hí đâu đấy
– Anh mà ti hí, anh là con cún
– Tạch…tạch
Anh chỉ nghe thấy mấy tiếng « tạch, tạch », không biết cô đang làm cái gì. Một lát sau, cô mới đến bên anh, cầm tay anh nói :
– Chưa được mở mắt vội, mau đi theo em.
– A, bậc cầu thang, cẩn thận.
– Đợi em mở cửa đã
Rồi cô chỉ đường cho anh đi, dắt tay anh, tuy không nhìn thấy gì nhưng anh thích cái cảm giác này có cô cầm tay anh, hai người cùng nhau bước đi.
– Được rồi, anh mở mắt ra đi.
Lúc anh mở mắt ra, trước mắt anh là cả một đống bóng bay, nhưng điều khiến anh chú ý không phải những thứ này mà là một chiếc bánh gato to đùng ở trên bàn phòng khách, bên trên cắm một cây nến. Điều này khiến anh nhớ đến khi sinh nhật cô, anh cũng đã từng làm như vậy
– Sinh nhật vui vẻ – Cô nói khẽ rồi hôn lên má anh – Em không thể tổ chức sinh nhật ở nhà anh hay ở nhà hàng cao cấp cho anh được, nên chỉ có thể làm tại nhà em thôi. Ai, em cũng chả biết mua quà gì nữa, em thấy anh chả thiếu…- Đang nói thì cô bị cái ôm bất ngờ của anh làm cho dừng lại
– Không cần gì hết, như vậy là đủ rồi. Càm ơn em nhiều lắm.
Có trời mới biết lúc này anh đang hạnh phúc đến nhường nào. Anh cầm tay cô, đi đến bên bàn ăn, nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon, anh quay lại hỏi:
– Tất cả đều là em làm sao?
– Tất nhiên rồi, em đã cố hết sức đấy.
Điều khiến anh cảm động không phải là thức ăn ngon hay không, mà là tất cả những món này đều là món anh thích. Cô làm tất cả đều vì anh. Anh quay lại, nhìn cô
– Ái chà, bạn gái anh hôm nay giỏi quá.
– Tất nhiên rồi. Mau thưởng cho em đi.- Cô bám lấy tay anh, nhõng nhẽo
– Tối sẽ thưởng cho em sau
Biết ý của anh là sao, mặt cô đỏ bừng lên
Hai người ngồi bên bàn ăn, không có ánh nến lãng mạn, chỉ có hai người nhưng cũng đủ để khiến anh cảm thấy ấm áp.
Ăn xong, họ đi vào phòng khách, cô bảo anh mau ước gì đó rồi thổi nến. Anh nhắm mắt, nghĩ đến cảnh tượng hai người họ, xung quanh là một lũ trẻ, anh mỉm cười hạnh phúc
Sau khi thổi nến cắt bánh, cô nhào về phía anh hỏi
– Anh vừa ước gì vậy?
– Bí mật
– Đồ keo kiệt – Cô bĩu môi, lườm anh
– Em không biết là điều ước mà nói ra thì sẽ không thành sự thật sao?
– Hừ, không nói thì thôi
– À, sao lại chỉ có một cây nến thế này? – Anh biết thừa nhưng vẫn cố tình hỏi cô
– Thì giống như anh nói, chúng ta là một, anh là ngọn nến của em, thế thì em sẽ sưởi ấm cho anh, cho trái tim anh.
Anh vòng tay ôm lấy cô thật chặt. Khoảnh khắc này, anh chỉ mong nó vĩnh viễn dừng lại. Cả anh và cô đều nhớ mãi thời khắc này, khi họ bên nhau, có nhau trong vòng tay. Một hình ảnh đẹp
**
Sắp đến cuối năm học, cô rất bận rộn. Nào là làm báo cáo, nào là làm đề án nọ kia, khiến cô bận rối tinh rối mù cả lên. Phong biết cô bận, nên cũng không quấy rầy nhiều. Họ đôi khi vẫn nhắn tin cho nhau, thỉnh thoảng vẫn gặp nhau nhưng thời gian thì không nhiều. Tuy nhiên đối với hai người họ thì như thế vẫn là đủ rồi
Chỉ cần nhìn thấy đối phương, nghe thấy được giọng nói của đối phương là đã thấy ấm áp, hạnh phúc.
Phong cũng bận không kém gì Nhi. Dạo này công ty có bản kế hoạch, đang cùng đối tác đàm phám. Anh cũng bận lên bận xuống, ít có thời gian để nghỉ ngơi. Thiên và Minh tuy cũng phải tiếp quản công ty như anh, nhưng bên họ có vẻ ít việc hơn vì anh thấy hai người bạn tốt này lúc nào cũng rảnh để sang công ty nói chuyện, mà anh thì làm gì có thời gian đâu để mà nói chuyện phiếm
Như lúc này đây, Thiên và Minh đều đang ở trong phòng tổng giám đốc của Phong. Đang lúc ba người bàn bạc về kế hoạch thì điện thoại của Phong reo lên, nhìn thấy số điện thoại của Mẫn Nhi, anh ra hiệu hai người kia dừng lại trả lời cô:
– Nhi à, gọi cho anh có việc gì sao?
– Anh có đang bận gì không?
– Không, sao vậy?
– Em đến định rủ anh chúng ta đi ăn trưa
– Ừm, bọn Thiên Minh cũng đang ở đây. Em qua đây đi, khi nào đến thì gọi anh.
– Vâng
– Nhi gọi có chuyện gì sao? – Thiên hỏi
– À, cô ấy sắp qua bây giờ. Chúng ta tiếp tục thôi.
Cả Thiên và Minh đều cảm thấy sợ với tốc độ làm việc của Phong.
Khoảng nửa tiếng sau, Mẫn Nhi đến trước cửa công ty của Phong. Người bảo vệ giữ cô lại, hỏi đi đâu
– Cháu lên gặp tổng giám đốc ạ
– Vậy cô lên gặp lễ tân trước đã.
– Dạ, vâng, cảm ơn chú
Đến lễ tân, cô chào cô nhân viên, cô gái đó hỏi cô: “Cô tìm gặp ai?”
– Tôi muốn tìm tổng giám đốc
– Cô có hẹn trước không?
– Có – Nếu như gọi điện như vừa rồi cũng tính là hẹn trước thì có rồi.
– Vậy cô lên tầng 13 rồi rẽ trái là đến phòng tổng giám đốc.
– Cảm ơn cô.
Khi bóng Nhi vừa khuất sau cánh cửa thang máy thì một cô gái khác, xinh đẹp, quyến rũ đến bên cô nhân viên lễ tân vừa rồi hỏi:
– Cô ta là ai vậy?
– Cậu biết cô ấy sao? Cô ấy nói lên gặp tổng giám đốc Phong
– Cô ta nói vậy sao?
– Ừm, đã có hẹn trước. Sao vậy ?
– Không có gì, chỉ là chưa thấy qua cô ta ở công ty chúng ta bao giờ mà thôi.
Nói rồi cô gái kia quay đi,trên môi nở nụ cười mỉa. “Lâm Mẫn Nhi, cô cứ cười tiếp đi, tôi sẽ khiến cho cô phải đau đớn mà khóc”