Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 18


Bạn đang đọc Tình Yêu Của Chúng Ta – Chương 18


Trong lúc Lâm Phong chạy khắp nơi tìm Mẫn Nhi thì cô đang ở trong quán cafe cùng với Thiên, Minh và Chi. Tuy Minh và Chi hễ gặp nhau là lại cãi nhau, lần này hai người tạm dừng cuộc chiến, lắng nghe Mẫn Nhi kể chuyện xảy ra hồi chiều.
– Mình không biết đó có phải là sự thật không nữa. Cha mẹ mình rất yêu nhau, mẹ sẽ không cướp người đàn ông của người khác. – Mẫn Nhi gục đầu xuống, hai tay chống lấy khuôn mặt, thể hiện rõ cô đang rất mệt mỏi.
– Nhi, chưa chắc đã là sự thật. Có thể là vì cậu giống một ai khác, người đó chưa chắc đã là mẹ cậu. – Linh Chi khuyên giải cô
– Đúng đó, đồ không biết đi xe kia nói cũng có lý đó. Em gái nhỏ, em đừng có suy nghĩ quá nhiều như vậy. – Minh cũng lên tiếng an ủi cô, rồi thấy Chi khẽ hét lên với anh – Đồ điên này, sao anh lại nói tôi thế hả ? Nếu không phải vì Mẫn Nhi hôm nay đang buồn, tôi đã đem anh xử đẹp rồi.
– Nhi, nếu như điều đó lại là sự thật thì sao ? Em sẽ làm thế nào ? – Không giống như hai người kia an ủi cô, Thiên đặt ra cho cô một câu hỏi thực tế. Nghe vậy cả 3 cùng sửng sốt
– Này, anh/ cậu sao lại nói thế hả ? – Minh và Chi cùng đồng thanh, khiến bản thân 2 người đều cảm thấy ngạc nhiên.
Thiên chỉ mỉm cười với họ rồi quay sang nhìn Nhi, nói :
– Anh là bạn với Phong đã lâu rồi, anh hiểu tính nó cũng biết chuyện của nhà nó. Đúng là ngày trước cha của Phong có yêu một người con gái khác, nhưng lại cưới bác Mai. Anh cũng không hiểu điều này lắm, thế nhưng anh biết trong tim bác Thành luôn chỉ có một người. Anh biết em không muốn điều này là sự thực, nhưng người đó đúng là mẹ em.

– Khoan đã, sao cậu biết mà mình không biết ? – Minh vội nhảy vào hỏi
– Cậu bép xép như vậy, thì sao Phong dám nói cho cơ chứ ?
– Vậy, anh ấy cũng biết điều này sao ? – Nhi rất khẽ, hỏi Thiên
– Lúc đầu, nó không biết người đó là mẹ em, nó từng thấy ảnh người đó qua một tấm ảnh. Mãi sau nó mới biết, nhưng nó không dám nói với em, vì nó sợ khi em biết chuyện, em sẽ đau buồn. – Thiên biết bây giờ cô đang rất buồn, cả Phong cũng vậy. Trong lòng anh lúc này, có gút mắc mà vẫn chưa được giải thoát.
Không nghe thêm được gì nữa, Mẫn Nhi trầm mặc. Cô không hề ngờ tới điều này. Cô sợ, rất sợ không dám đối diện với Phong, cô không biết anh sẽ như thế nào khi đứng trước mặt cô nữa.
– Nhi à, đừng buồn nữa. Mình biết cậu buồn, nhưng hãy thử nói chuyện với Phong xem thế nào đã. Nhỡ đâu những gì cậu nghĩ lại sai thì sao ? Mình nghĩ cậu hãy liên lạc với Phong đi, rồi hai người hãy nói chuyện đã. Đừng buồn nữa, cậu buồn như vậy, mình cũng sẽ rất buồn. – Chi ôm Mẫn Nhi. Hai người làm bạn đã lâu nên nếu Nhi buồn, cô đương nhiên cũng sẽ rất buồn.
Minh thấy Chi, nét mặt hiền dịu, nhẹ nhàng an ủi Nhi, hình ảnh này đánh vào lòng anh. Bất chợt, Minh thấy tim đập nhanh hơn. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô dịu dàng như vậy, không như mọi khi đanh đá hay mắng ch*i người khác. Anh cũng biết là cô đẹp, nhưng anh không ngờ khi cô nhẹ nhàng lại đẹp đên vậy.
Thiên nhìn vậy, cũng chỉ biết thở ngắn than dài. Anh tự hỏi nếu Nhi biết được chuyện kia sẽ khổ sở, đau đớn đến cỡ nào. Anh chỉ mong rằng, cô ấy mãi mãi sẽ không biết chuyện đó, sẽ mãi mãi là một Mẫn Nhi ngây ngô, ngô nghê.
Khi ra về, Mẫn Nhi từ chối để ba người kia đưa cô về. Cô nói :
– Mình muốn một mình suy nghĩ. Cảm ơn mọi người.
Cô biết họ quan tâm đến cô, lo lắng cho cô, nhưng cô muốn yên tĩnh, một mình suy nghĩ về chuyện này.
Ngồi trên taxi, cô nhìn ra bên ngoài thành phố Hà Nội lúc này. Dưới ánh đèn nê-on hai bên đường, càng khiến àn đêm trở nên tĩnh mịch hơn. Bóng đêm bao trùm lên khắp mọi nơi, nó như nuốt trọn cả thành phố vào. Nghĩ đến những lời Chi vừa nói với cô, cô cảm thấy có lẽ mình nên nói chuyện với Phong. Nếu anh ý hận mình, mình cũng không thể làm gì khác vì cô biết anh có lý do của riêng mình.
Về đến nhà, theo ánh đèn của chiếc xe cô thấy có một bóng người đang ngồi trước cửa nhà mình. Một người con trai. Đầu anh ta úp lên đầu gối, hai tay vòng quanh ôm lấy chân, hình ảnh này toát lên một vẻ cô đơn. Khi cô vừa xuống xe, người đó chạy nhanh về phía cô, ôm chầm lấy cô, làm cô hoảng sợ. Nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, cô lại thấy ngạc nhiên.
– Đừng bỏ đi như vậy, anh rất sợ. Thực may là em không sao, em làm anh lo đến chết mất.
– Anh… sao anh lại ở đây ?
– Em vừa đi đâu về ? Sao lại không chịu nghe điện thoại như vậy ? – Không trả lời cô, anh hỏi lại. Cô vừa rồi thực làm anh lo chết đi được

– Em đi với Chi, anh Thiên và Minh. Sao anh lại ở đây ?
– Em làm anh lo quá. Chúng ta cần nói chuyện.
Nghe thấy vậy, chợt Nhi cảm thấy một trận lo lắng. Cô không dám nghĩ đên những gì anh sắp nói.
– Anh vào nhà đi đã rồi chúng ta nói chuyện.
Hai người ngồi trên ghế sô-pha nhưng không ai lên tiếng. Mãi lúc sau, Phong mới phá vỡ sự yên tĩnh đến đáng sợ này :
– Em biết chuyện rồi phải không ?
– Vâng
– Vừa rồi khi ở nhà, anh đã rất lo sợ, không biết khi gặp em nên đối diện với em như thế nào.
– Em…
– Từ từ, nghe anh nói đã. Anh cảm thấy nếu em biết chuyện, em sẽ rời xa anh, nên anh không dám nói với em. Anh biết vừa rồi em cũng đã rất buồn, cũng đã phải suy nghĩ rất nhiều. Anh không muôn em buồn, lại càng không muốn xa em. Chúng ta nên làm gì bây giờ ?
– Phong… – Nhi nói, nước mắt đã sớm rơi xuống trên khuôn mặt cô

– Anh luôn muốn em được hạnh phúc. Chúng ta sẽ mãi không xa nhau.
– Phong ?
– Cho dù yêu anh, em có thể sẽ phải chịu tổn thương, như vậy cũng được sao ?
– Không sao. Tổn thương này em chịu đựng được, chỉ cần anh không phản bội em thì mọi thứ đều không sao hết.
Câu nói này như đánh vào lòng anh, anh thật sự rất sợ nếu như cô biết sự thật, sẽ như thế nào nữa. Cô có rời xa anh không ?
Rồi lát sau anh nghe thấy tiếng hít thở đều đều từ cô. Có lẽ hôm nay cô đã rất mệt mỏi rồi đến mức ngủ thiếp đi trên vai anh. Anh quàng tay bế cô vào giường rồi hôn lên trán cô : “Ngủ ngon.”
Nhưng anh không rời đi ngay mà ngồi lại một lúc, anh không biết vì sao, anh đột nhiên rất muốn được ngắm cô lúc này. Ngồi mãi cho đến lúc trời gần sáng anh mới rời đi.
Rồi những ngày khác lại trôi qua, cô và anh vẫn như vậy, không thay đổi. Mọi người thường bắt gặp anh đón cô ở trường, đưa cô đến trường. Đôi khi họ đi dạo phố cùng nhau, cùng nhau đến những quán ăn, từ quán ven đường cho đến nhà hàng cao cấp. Những ngày đó họ bên nhau thật hạnh phúc. Dường như cái sự thực kia không ảnh hưởng gì đến họ như một câu chuyện của một người qua đường, và họ là những người ngoài cuộc nhìn nó.
Tháng 4, vậy là sắp đến sinh nhật anh, cũng chỉ còn có 2 tháng nữa là tròn 1 năm họ quen nhau rồi. Cô háo hức chuẩn bị sinh nhật cho anh, và tất nhiên đây lại là một bất ngờ khác cô dành cho anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.