Bạn đang đọc Tình Yêu Của Anh Hình Cảnh: Chương 48
Chương 48: Anh hai
Nhất định là mùa đông lạnh lẽo mới khiến cô không nhịn được run rẩy, chứ không phải do Giang Thiệu không nói được từ kia. Diệp Tiểu An cúi đầu, khóc rất yên lặng, một chút âm thanh cũng không có. Giang Thiệu cứ nhìn như vậy, cả trái tim đều đau. Anh siết chặt máy ghi âm trong tay. phát ra âm thanh kít kít, không cần nghe cũng biết nội dung bên trong là gì. “Vật này là Tả Trí đưa cho em?”
Diệp Tiểu An lắc đầu, “Không phải.”
Đầu óc Giang Thiệu chuyển một cái nghĩ tới một người, trong mắt nháy mắt rót vào ngọn lửa. “Là Nghê Hiểu? Cô ta nói gì với em?”
Diệp Tiểu An khẽ cười một tiếng, Giang Thiệu bị nụ cười này làm cho nói không nên lời. Anh nên biết người khác nói gì cô đều không quan tâm, cô quan tâm là anh nói gì.
Giang Thiệu kéo mạnh cô qua, một tay kềm lấy cằm cô nâng lên, nụ hôn nóng bỏng áp xuống. Diệp Tiểu An không có tránh né, mặc cho anh hôn. Nụ hôn từ điên cuồng từ từ bình thường lại, Giang Thiệu ôm chặt cô vào trong ngực, chỉ sợ không chú ý cô sẽ biến mất. “Đối với anh, em thật sự khác biệt, rất đặc biệt, không phải như những gì em đã nghe, cũng không giống như những gì em nghĩ, chắc chắn không phải! Anh luôn đối xử tốt với em, em không cảm thấy sao?”
“. . . . Em cảm thấy, khi thấy tấm hình thân mật của anh với chị ấy trong phòng và ba quyển album hình chỉ toàn hình của chị ấy, thì em cảm nhận được rõ ràng tình yêu anh dành cho chị ấy hoàn mỹ cỡ nào, trong một phần ba cuộc đời của anh chỉ có duy nhất một người phụ nữ tên Cận Thanh, mà không phải Diệp Tiểu An, tất cả lần đầu tiên của anh đều là của chị ấy, nếu cho anh một phần ba cuộc đời để quên mất cô ấy, vậy anh còn có bao nhiêu thuộc về em? Em không thăng bằng, em không cam lòng, em ghen tỵ, Giang Thiệu. . . . Em khó chịu.” Diệp Tiểu An bao trùm lên bàn tay anh đang vịn mặt mình, nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm sáng chói. Hai trái tim rõ ràng dán cùng nhau, vì cái gì cảm thấy xa vậy, thật là xa. Cô tình nguyện cho Tả Trí chặn ngang giữa bọn họ mà không phải Cận Thanh.
“Anh có biết em thấy được cái gì trong phòng anh hay không? Em thấy được sự cố chấp của một chàng trai dành ột cô gái từ lúc đầu, thấy từng giai đoạn yêu chị ấy, thích chị ấy của anh, từng nụ hôn vui vẻ, từng mỉm cười thỏa mãn, sự kiên định mỗi một khi muốn đến cùng trời cuối đất với chị ấy. Giang Thiệu, làm tình với em trên cái giường mà chị ấy từng nằm, trong lòng của anh không muốn khóc sao?”
Giang Thiệu nhắm mắt lại, hốc mắt khô khốc đau đớn, trong lòng như bị ngàn vạn cây độc châm đâm vào đau đến không cách nào hít thở, chỉ có thể càng ra sức ôm lấy cơ thể gầy nhỏ này khổ sở nỉ non. “Nếu như anh biết sau này sẽ gặp em, anh tuyệt đối giữ mình lại, giữ lại cho em. Căn phòng ở chung cư Tử Kinh anh đã bán mất, chiếc nhẫn cũng đã ném khi anh và Cận Thanh chia tay, cảm tình của anh dành cho cô ấy đã sớm dừng lại, em cho anh một chút thời gian quên mất những chuyện kia đi. . . .”
Diệp Tiểu An yên lặng chảy nước mắt, cơ thể bị anh giam cầm sắp gãy. “Bao lâu? Anh cần bao lâu?”
“. . . . . .”
“Chính anh cũng không biết, vậy bảo em cho thế nào?”
“. . . . . .”
“Trở về đi thôi, em hơi lạnh.” Diệp Tiểu An lau mắt, cố ra vẻ nhẹ nhõm, giãy giụa ra từ trong ngực anh, không đợi anh xoay người đã tự tránh ra. Giang Thiệu giật mình tại nguyên chỗ, nhìn theo bóng lưng cô, lần đầu tiên bị một cảm giác rất sợ hãi bao vây, cảm giác kia giống như là có thứ gì anh không biết đang cách xa anh từng bước một, mà anh chỉ có thể bó tay hết cách trơ mắt nhìn cảnh biệt ly.
Cả đêm Giang Thiệu không chợp mắt, Diệp Tiểu An lại nằm xuống là ngủ ngay. Mấy ngày qua cô bị hành hạ khiến giấc ngủ đặc biệt không ngon, hiện tại nói trắng ra lại có thể yên tâm ngủ. Cô ngủ rất say, cả Giang Thiệu đi vào cũng không biết.
Giang Thiệu ngồi ở mép giường cô, nhìn cô gái khi ngủ luôn co mình lại. Không biết bây giờ cô có nằm mơ thấy anh không, thỉnh thoảng lại nức nở khiến anh đau lòng cau mày. Cúi người xuống ôm lấy cô, hít hà hương vị ngọt ngào nhàn nhạt trên người cô. Cô luôn giống một đứa bé, hồn nhiên xúc động lại hiểu chuyện thân thiết. Trong đầu Giang Thiệu xẹt qua từng khoảng thời gian chung sống với cô giống như chiếu phim, phát hiện hầu như mỗi sự kiện đều nhớ rất rõ ràng.
Cô là một cô gái không có cảm giác an toàn, nhưng chưa hề yêu cầu anh cái gì. Cô là một cô gái đầy mâu thuẫn, rõ ràng là sợ lại vì một câu “Tin tưởng anh” mà luân hãm không ngừng được. Không thể phủ nhận, ở chung với cô Giang Thiệu cảm nhận được sự vui vẻ ngọt ngào chưa từng có, sự tốt đẹp của cô khiến người ta cảm thấy uất ức.
Giang Thiệu thận trọng vuốt ve mặt của cô, mắt của cô. Đôi môi chạm vào giọt nước mắt vươn trên lông mi cô, dòng nước ấm áp ướt át nháy mắt rót vào da giống như độc dược, theo mạch máu chảy vào trái tim. Nước mắt của cô chảy rất yên lặng, ngăn chận anh nặng nề giống như một ngọn núi. “Không phải không yêu em, không phải vậy. . . . Anh muốn cho em nhiều hơn tốt hơn, chỉ thuộc về em thôi, mà bây giờ anh vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Không có Cận Thanh thì anh gặp được Diệp Tiểu An, nhưng không có Diệp Tiểu An, anh còn có thể được cái gì? Có vài thứ nếu như bỏ qua, thì đời này khó tìm về nữa. Thượng Đế keo kiệt, duyên phận ngài cho luôn có hạn. Chần chờ, tiêu xài rồi, thì không còn nữa. Diệp Tiểu An của anh thuần túy dễ vỡ, không chịu nổi bất kỳ giày vò nào nữa.
Diệp Tiểu An. Diệp Tiểu An. Ba chữ này buộc lại anh, giống như mầm móng cứng rắn mà dịu dàng vùi vào trong sinh mệnh của anh, sau đó dùng tư thái vốn có của cô xây dựng cơ sở tạm thời, chậm rãi, yên lặng sinh trưởng trở thành đóa hoa. Mà cả quá trình đều cấp chất dinh dưỡng cho chỗ đau đớn nhất trong lòng anh, đó chính là cái giá cao khi tiến vào chiếm giữ tim anh. Cô gái như vậy bảo anh làm sao buông tay? Nhưng lý trí nói cho anh biết, cái bóng ở trong lòng hơn hai mươi bốn năm thì không thể nào đuổi đi trong vòng một đêm, dù là anh chỉ nhớ đến một chút xíu, thì cũng không công bằng với Diệp Tiểu An.
Cô gái này vốn nên được đặt dưới cánh chim che chở thật tốt, nhưng kể từ khi gặp gỡ Tả Trí và anh thì cứ bị tổn thương liên tiếp.
Cô rốt cuộc phạm lỗi gì? Cũng chỉ là thương anh thôi.
Giang Thiệu tìm được đôi môi hé mở của cô ở trong bóng tối, tỉ mỉ liếm láp, mút hôn, kéo cánh tay nhỏ bé của cô, mười ngón tay đan xen nhau.
Tiểu An. . . . . .
Ôn Hinh nhận được điện thoại của Tả Trí liền gấp gáp chạy tới bệnh viện, Cận Thanh đã ra khỏi phòng giải phẩu. Tả Trí đứng ở đó, cách tấm kính thủy tinh nhìn người phụ nữ mang dưỡng khí nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường. Ôn Hinh thấy cái bụng đã bằng phẳng của con gái, thì nghẹn ngào bắt lấy cánh tay Tả Trí. “Đứa. . . . Đứa bé đâu?”
Tả Trí nhất thời không có lên tiếng, Ôn Hinh mím chặt môi, “Rớt?”
“Bác sĩ nói tình trạng tinh thần của chị ấy có chút vấn đề, nếu như tỉnh lại biết đứa bé không còn, sẽ có thể hoàn toàn điên mất?”
Hốc mắt Ôn Hinh ửng hồng lại vẫn cứng cổ nói, “Không còn cũng tốt, Cận Thanh làm mất hết mặt mũi nhà họ Cận, dì cũng sẽ không để nó sinh con ra, hiện tại không còn đứa bé thì vừa đúng không còn nhớ thương, rất tốt, rất tốt.”
Tả Trí thở dài, vỗ vỗ đầu vai Ôn Hinh, “Dì, đứa bé vẫn còn, sinh non, là một bé trai, 2 ký 2, phải quan sát vài ngày trong lồng ấm.”
Ôn Hinh ngẩn ra, trong mắt mờ mịt hiện ra nhiều sương mù hơn. “Làm bậy. . . .”
Ôn Hinh ở bệnh viện với con gái, vuốt gương mặt gầy gò của cô, nước mắt rơi lách cách. “Con nói xem, người đàn ông tốt như Giang Thiệu mà con lại không cần, nhất định giày vò, hiện tại thì tốt rồi, gây thành ra như vậy con hài lòng chưa?”
“Thanh Văn. . . . . .” Cận Thanh trong cơn hôn mê khẽ gọi tên Hạ Thanh Văn, Ôn Hinh quay mặt lau lệ, càng thêm kiên định một ý nghĩ. “Tiểu Trí, làm thủ tục xuất viện cho Cận Thanh.”
Giang Thiệu từ chỗ Tả Trí biết được con của Cận Thanh vẫn còn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tả Trí chê cười, “Còn không bằng rơi mất, nhà họ Hạ vốn cũng không hoan nghênh đứa bé này, Hạ Thanh Văn ở đâu cũng không biết, đứa trẻ này họ gì? Họ Cận?”
“Dù sao không phải họ Giang.” Giang Thiệu nhàn nhạt trả lời một câu, làm Tả Trí bị nghẹn. “Đây là địa chỉ bây giờ của Hạ Thanh Văn, đừng hỏi tôi từ đâu biết, tự mấy người xem mà làm đi.”
Giang Thiệu đưa cho Tả Trí một mảnh giấy, Tả Trí liếc mấy lần, giương mắt nhìn anh. “Diệp Tiểu An cô ấy. . . . Không để ý việc anh trợ giúp Cận Thanh?”
Giang Thiệu giật nhẹ khóe miệng, “Tôi đang tự giúp tôi, giữa bọn họ là kết quả gì toàn dựa vào tạo hóa, đúng rồi, lời cậu đã nói còn giữ không?”
“Câu nào?”
“Hôn lễ của tôi và Diệp Tiểu An do cậu bao.”
Tả Trí sững sờ ở tại chỗ, chờ lấy lại tinh thần thì Giang Thiệu đã sớm không thấy bóng dáng. Một hồi lâu, cạnh môi anh giương ra nụ cười khổ sở.
Tiểu An, có phải em đã từng nói, thích hôn lễ màu xanh dương. . . .
Giang Thiệu tan việc về nhà, lúc đi ngang qua phòng khách không tự giác dừng bước lại. Trong phòng dọn dẹp rất ngăn nắp, duy chỉ thiếu cô. Giang Thiệu ngồi vào trước bàn phím, ngón tay hoạt động ở trên mặt bàn, nhắm mắt lại giống như trở lại ngày chia tay.
Mỗi khi anh ngồi vào trước máy vi tính của cô, Diệp Tiểu An đều lo anh xem tranh của cô, nhất định sẽ chạy vào, dáng vẻ kỳ quái đuổi anh đi. Còn nhớ rõ ngày cô rời đi, cũng là lúc anh tan việc về nhà, Diệp Tiểu An ngồi chồm hổm trên mặt đất xách hành lý, nhìn anh cười nói: “Anh về rồi à?”
. . . . . .
Giang Thiệu buồn bực hừ hừ, lắc đầu một cái, đuổi đi ảo giác. Không biết cuộc sống không có anh, cô trôi qua có được hay không, dù thế nào đi nữa anh càng ngày càng cảm thấy cả người như bị móc rỗng. Một mình trong gian phòng trống quá mức đè nén, Giang Thiệu nắm chìa khóa xe lên lái về nhà họ Giang. Cảnh Thiên và Giang Chấn không ngoài ý muốn về sự xuất hiện đột ngột của anh, Giang Chấn vẫn đảo tạp chí quân sự và tờ báo, Cảnh Thiên cũng không nhìn anh cái nào. Giang Thiệu tự mình vào phòng bếp tìm chút canh cặn thịt thừa lắp đầy bụng, sau đó ở trên ghế sa lon xem tám giờ đúng nhàm chán với Cảnh Thiên.
“Mẹ.” Giang Thiệu chợt kêu một tiếng. Cảnh Thiên giống như không nghe thấy, gọt xong một trái táo, cắt thành miếng nhỏ, cắm nĩa vào rồi đưa cho Giang Chấn. Giang Thiệu sớm quen việc bị không để ý, không vội không buồn, rót một ly trà hoa, nâng đến trước mặt bà. “Kể ít chuyện của Diệp Tử hồi nhỏ cho con nghe đi.”
“Không phải đã nói rất nhiều lần rồi sao?” Cảnh Thiên nhấp một ngụm trà.
Giang Thiệu cười yếu ớt, “Chưa nghe đủ.”
“Nhưng mẹ kể đủ rồi.” Cảnh Thiên âm ấm nhu nhu, lại lộ ra giọng điệu từ chối người ngoài ngàn dậm. Giang Thiệu sờ sờ chóp mũi, vừa đúng nhìn vào tầm mắt của Giang Chấn. Giang Chấn lật từng tờ báo, mở miệng có vẻ vô tình. “Em nói muốn mua cho Tiểu An cái áo choàng dài, đã mua chưa? Tin tức khí tượng bảo ngày mai có bão tuyết.”
“Mua, ngày mai nó tới nhà mình ăn cơm.” Bà nói xong nhìn thấy ánh mắt Giang Thiệu sáng lên, liền hạ mí mắt. “Thôi, nó nói mấy ngày tới phải làm gấp bản thảo, em đưa qua thì hơn.”
Giang Thiệu cam chịu, chỉ đành phải quay người đi lên lầu. Giang Chấn cúi đầu nhếch lên một đường cong nhỏ không thể thyấ, Cảnh Thiên trừng ông, “Anh muốn nói gì?”
“Không muốn nói gì.” Giang Chấn lập tức thu nụ cười, Cảnh Thiên để ly xuống, hai cánh tay ôm ngực, “Em đã nói rồi, Tiểu Thiệu khi dễ Tiểu An thì em tuyệt đối không đồng ý.”
“Vậy giờ em muốn sao?”
Cảnh Thiên không nói gì, chỉ hất cằm lên hừ lạnh. Ngày chính thức chia tay với Diệp Tiểu An, Giang Thiệu từ bên ngoài trở về dọn sạch đồ trong phòng ở lầu hai của mình như bọn cướp, tất cả hình có liên quan đến anh và Cận Thanh đều đốt hết. Gia cụ thì bị vứt như đồ bỏ, còn lấy phòng mà Diệp Tiểu An từng ở làm phòng ngủ của mình, còn căn phòng kia thì đổi thành phòng để đồ.
Lúc đốt album hình anh mới biết tấm hình nào kích thích cô chân chính, tát mạnh mình một cái, xé nát hình rồi ném vào chậu than. Anh sớm nên xử lý hết mấy thứ đồ này và cả ký ức, khiến tất cả trước đây hóa thành tro bụi như tấm hình.
Giang Thiệu nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, sờ thuốc trên tủ đầu giờng đốt một điếu. Lấy điện thoại di động ra tìm mã số của cô, mấy lần muốn gọi nhưng đều nhịn được. Không thể làm gì khác hơn là mở album hình trong điện thoại ra xem. Đến gần đây anh mới biết thì ra cô bé này lén dùng điện thoại của anh chụp nhiều hình kỳ quái thế. Mỗi một tấm anh đều xem đặc biệt cẩn thận, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể mườn tượng ra từng vẻ mặt và tư thế của cô ở trong đầu.
Đầu ngón tay vuốt ve gương mặt mềm mại của cô trên màn hình, đôi nhẹ nhàng chạm vào tấm hình cô đang mân mê cái miệng nhỏ nhắn, tưởng tượng như đang hôn cô. Rất lâu sau đó, anh thở dài một tiếng, bao hàm tự trách áy náy còn có nhớ nhung thật sâu đã đến cả công việc và cuộc sống của anh.
Tối nay, nhất định lại là một đêm không ngủ.
Mở cửa sổ ra, gió lạnh lẽo xen lẫn bông tuyết bên ngoài bỗng chốc thổi vào, tạt vào mặt hơi đau. Diệp Tiểu An duỗi lưng mỏi, trùm kín áo ngủ hắt hơi một cái, xoa xoa lỗ mũi liền đóng cửa sổ lại.
Cô sợ lạnh nên không đi ra ngoài vào sáng sớm, nấu gói mì ăn liền lại thêm quả trứng gà, rửa hai bó cải, lúc nước sắp sôi thì cho vào. Đang cầm tô ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa ăn, làn hơi nóng hổi đuổi đi cơn lạnh trong cơ thể. Uống sạch đến một ngụm nước mì cuối cùng, cô sờ sờ bụng nhỏ, cảm thấy vẫn chưa no lắm. Trước kia lúc này Giang Thiệu đều sẽ búng đầu cô, cười nhạo cô ăn nhiều không giống con gái, lại buông công việc trong tay vào phòng bếp nấu thêm tô nữa. Sau đó thấy cô ăn ngon lành liền tới giàn ăn với cô, như vậy cô rốt cuộc vẫn chưa ăn no.
“Em còn muốn ăn.” Giờ phút này Diệp Tiểu An nhìn chằm chằm cái tô trống không, cắn cắn môi, lầm bầm lầu bầu y hệt nỉ non. Đáng tiếc, không ai tiếp tục búng đầu cô càng không có ai vừa cười nhạo vừa cho cô ăn no bụng.
Chia tay với anh đã có một khoảng thời gian rồi, cuộc sống hình như không có quá nhiều thay đổi. Mỗi ngày vẽ tranh, vội làm bản thảo, chơi trò chơi, đi dạo phố, ăn cơm, ngủ, ngày qua ngày lại đều như thế. Tác phẩm của cô đã định vào mùa xuân năm sau sẽ xuất bản ra thị trường, Giang Thiệu còn từng nhạo báng, khi nào mới vẽ riêng cho anh một bản 《 Lộng Ngọc thổi tiêu 》 đặc biệt, mỗi lần nói tới chuyện này Diệp Tiểu An đều thẹn thùng hận không thể vùi đầu.
Nhưng mặt ngoài bình tĩnh thủy chung không cách nào che giấu sóng lớn mãnh liệt trong lòng, không ai biết Diệp Tiểu An nhớ nhung anh bao nhiêu. Mỗi khi thiếu linh cảm cô sẽ đi náo anh làm ồn anh không để cho anh chuyên tâm làm việc. Khi chơi trò chơi không qua cửa được sẽ kéo anh giúp một tay, không còn sợ không dám ngủ sau khi xem phim kinh dị, còn có. . . . . .
Diệp Tiểu An vỗ vỗ gương mặt, dùng sức ngăn nước mắt thiếu chút nữa chảy ra trở về. Tên khốn kiếp này, bất tri bất giác đã ăn sâu vào trong cuộc đời của cô. Hại cô bây giờ làm gì cũng không thoát khỏi được bóng dáng của anh.
Cô vừa mới chuẩn bị dọn dẹp bát đũa thì nghe thấy chuông cửa vang lên, chạy bình bịch tới mở cửa lại bị người đàn ông cao lớn phía ngoài làm sợ trợn to hai mắt hít khí vào, sau một khắc mạnh mẽ đóng cửa lại. Mà người đàn ông kia hình như sớm đoán được cô sẽ có hành động này, một tay đẩy cửa nhẹ nhõm ngăn cản cô, dùng sức mở cửa to ra.
“A!” Lực mạnh khiến cô đặt mông ngồi vào trên sàn nhà, khi cô nhe răng trợn mắt xoa cái mông, người đàn ông không chút khách khí cất bước đi tới. Giày da sáng loáng xuất hiện tại trước mắt cô, còn có ống quần đồng phục thẳng thóm màu xanh xám.
Tầm mắt Diệp Tiểu An không dám hướng lên, nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng cầu nguyện, anh không thấy em anh không thấy em. . . .
“Trên đất rất thoải mái?” Một giọng trầm thấp tung bay ở trên đỉnh đầu của cô, Diệp Tiểu An nhắm mắt trả lời một câu. “Thoải mái, ấm lắm.”
“Đứng lên!” Người đàn ông nghiêm túc ra lệnh, Diệp Tiểu An phản xạ có điều kiện tựađứng nghiêm đứng ngay ngắn, nhưng tầm mắt chỉ định tại trên khuy áo của người đàn ông, không hề liếc qua liếc lại.
Người đàn ông quan sát cô một phen từ trên xuống dưới, buông túi hành lý trên tay, cài hai cái nút áo đang mở trên cổ áo cô. “Ngẩng đầu lên.”
Diệp Tiểu An len lén hít sâu, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười khúc khích như ánh mặt trời cũng rất muốn bị đánh. “Anh hai.”
Thấy đôi mắt cô vẫn ửng đỏ, mắt của Diệp Tích Thượng bỗng chốc nheo lại. “Đã khóc?”
Diệp Tiểu An không có lên tiếng vô tội nhìn anh, mu bàn tay đưa ra phía sau xoa cái mông. Vẻ mặt Diệp Tích Thượng chưa thay đổi nhưng giọng nói lại nâng cao. “Lúc anh hỏi thì đừng giở trò.”
“Nhưng cái mông em đau!” Diệp Tiểu An vểnh miệng lên, hết sức uất ức. Diệp Tích Thượng nghiêm túc nhìn cô chằm chằm trong chốc lát mới mở miệng. “Nằm sấp xuống, anh xem cho.”
Diệp Tiểu An liếc mắt, “Em đã 24 rồi, nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Biết nam nữ thụ thụ bất thân còn chưa cưới mà ở chung với đàn ông?” Diệp Tích Thượng lạnh lùng hỏi, Diệp Tiểu An không khỏi rùng mình một cái, nghĩ thầm lần này xong rồi. . . .
“Anh hai, sao anh tìm được đến đây?”
Diệp Tích Thượng vòng qua cô, nhìn vòng quanh cả căn phòng, lại không tìm được chút dấu vết nào của đàn ông. “Người đàn ông ở chung với em đâu? Tên là Tả gì? Tả Trí?”
Diệp Tiểu An cảm thấy sau lưng lạnh cả, cô phải trả lời thế nào mới không bị Diệp Tích Thượng cắt thành tám khúc đây?