Tình Yêu Của Anh Hình Cảnh

Chương 47


Bạn đang đọc Tình Yêu Của Anh Hình Cảnh: Chương 47

Chương 47: Không nói ra được chữ đó
Trong phút chốc điện thoại được nhận thì tim của Diệp Tiểu An vẫn rút lại. “Giang Thiệu em đói bụng.” Bên kia lập tức truyền đến tiếng cười khẽ bao hàm cưng chìu của anh. “Anh quên mất đã hẹn với Diệp tiểu thư, hết bận sẽ trở về đón em, chỗ ngồi đã đặt trước rồi, đến là được.”
Diệp Tiểu An hơi mím môi, “Ừ, vậy. . . . Anh bận rộn cái gì đây?”
Giang Thiệu ngừng cười, có trầm mặc chốc lát. “Đang bận một chuyện khó giải quyết.”
“Lại có vụ án khó giải quyết sao?” Cô có thể cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt của mình hòa với nhịp tim. Yên lặng cầu nguyện: ngàn vạn, ngàn vạn lần không được lừa gạt cô. . . . . .
“. . . . Không có vụ án.” Giang Thiệu cắn răng, siết chặt quyền, nội tâm cực kỳ giãy giụa. “Tiểu An, ngoan ngoãn chờ anh một lát.”
Cúp điện thoại Giang Thiệu cũng muốn tát mình một cái, chờ anh xoay người nhìn lại Cận Thanh thì sắc mặt bỗng dưng trầm xuống. Cận Thanh che miệng đang hết sức không phát ra âm thanh, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, trước ngực kịch liệt phập phồng.
“Em làm sao vậy?” Sự khác lạ của cô khiến trong lòng Giang Thiệu có dự cảm xấu. Đôi tay Cận Thanh run rẩy vén váy lên một chút, nước mắt rớt xuống. “Đứa bé. . . . . .”
Giang Thiệu cả kinh, mắt thấy giữa đùi cô chậm rãi chảy ra máu thì trong đầu liền vang lên ông ông, không nói hai lời bồng cô lên. Cận Thanh níu cổ áo anh giãy giụa, “Em không đến bệnh viện! Bọn họ sẽ tìm được em!”
Giang Thiệu không có tâm tư nói nhảm với cô, không đến bệnh viện thì đứa bé hay người lớn đều sẽ gặp nguy hiểm. Xe của anh đang ở dưới lầu, Giang Thiệu bỏ Cận Thanh vào xong thì ngồi vào chỗ tài xế, lấy điện thoại di động ra vừa bấm số của Tả Trí vừa nổ máy xe.
Hiện tại Cận Thanh sợ nhất chính là bệnh viện, thừa dịp anh không rảnh liền mở cửa xe muốn chạy đi, một tay Giang Thiệu lôi cô về chỗ ngồi lại, cài tốt dây an toàn cho cô. Cận Thanh vừa đau vừa kinh sợ, cả người hình như đã ở bên bờ biên giới sắp sụp đổ. “Em không đến bệnh viện! “Em không đến bệnh viện! Bọn họ sẽ giết con của em!”
“Em không muốn đứa bé?” Giang Thiệu trầm giọng chất vấn, “Muốn nhất định phải đến bệnh viện!” Nhận điện thoại, Tả Trí còn tưởng rằng bót cảnh sát có chuyện, không ngờ là chuyện của Cận Thanh.

Đến bệnh viện cô có chết cũng không chịu vào phòng giải phẩu, tâm tình kịch liệt khác thường. Thật vất vả mới có thể đưa vào xong, Giang Thiệu ở bên ngoài hành lang đứng ngồi không yên, tiện tay móc thuốc lá ra đến phía trước cửa sổ, còn chưa châm đã nghe thấy thanh âm hỗn loạn trong phòng giải phẫu. Chỉ thấy Cận Thanh chân không chạy ra, núp ở trong góc hành lang cả người phát run, trên tay nắm một con dao giải phẩu không cho bất luận kẻ nào đến gần.
Anh mắt tinh nhìn thấy vết thương vẫn còn đang khép lại trên tay cô, cô hình như không phải lần đầu tiên dùng loại phương thức này để cố gắng bảo vệ đứa trẻ trong bụng. Mà anh biết Cận Thanh không phải cái loại phụ nữ tùy ý coi thường mạng sống của mình, giờ phút này trạng thái tinh thần của cô đã khác hẳn với người thường.
Máu chảy phía dưới cô càng ngày càng nhiều, màu đỏ nhìn thấy mà giật mình khiến Giang Thiệu trong lòng trầm xuống, vạch ra đám người và bác sĩ muốn ngăn anh lại, đi tới trước. Cả người Cận Thanh giống như con nhím, đề phòng nhìn chằm chằm anh, giơ con dao trong tay lên đe dọa. “Đừng tới đây!”
“Bỏ dao xuống.” Giang Thiệu bước không nhanh không chậm đến gần, mắt một khắc không rời, chú ý nhất cử nhất động của cô. Cận Thanh lui về phía sau từng chút, cho đến khi không có đường lui nữa liền vung dao găm xuống cổ tay mình.
Mọi người kêu lên, mà lúc này Giang Thiệu lại giống như con beo, nhanh chóng đi tới trước người của cô đoạt lấy con dao giải phẩu, cởi áo khoác xuống phủ trên người cô. “Trở về!”
Bây giờ Cận Thanh căn bản không nghe vô lời Giang Thiệu nói, cứ kháng cự như kẻ điên. “Tôi không muốn! Mấy người muốn giết con tôi! Con đã không còn!”
“Cận Thanh!” Giang Thiệu bắt lấy hai tay quơ múa của cô giơ lên đỉnh đầu, nắm cằm của cô ép cô nhìn thẳng mình. “Bình tĩnh một chút! Tỉnh táo một chút. . . . Đừng sợ, anh ở bên ngoài chờ em, không ai dám tổn thương em và đứa bé đâu, em làm vậy rất không tốt cho đứa bé, nghe lời đi Thanh Thanh.”
Giang Thiệu không ngờ tình trạng tinh thần của cô đã không tốt như vậy, đã bắt đầu ăn nói không mạch lạc, chỉ có thể đổi phương thức trấn an cô. Thật may là phương thức này có chút hiệu quả, cô không kháng cự kịch liệt nữa, ánh lệ thấp thoáng nhìn anh, ánh mắt hoài nghi, cơ thể không ngừng run rẩy.
Bàn tay Giang Thiệu vuốt theo bụng của cô cố gắng giảm bớt đau đớn của cô, mềm giọng an ủi. “Em bé vẫn còn đây, kiên cường chút đi Thanh Thanh.”
“Bây giờ còn, nhưng đi vào sẽ mất!” Cận Thanh khóc không kềm chế được. “Không có con thì em không sống nổi nữa, thật là không sống nổi nữa. . . . Thanh Văn không quan tâm em, con cũng không cần em, anh cũng không để ý em. . . . Giang Thiệu thật xin lỗi, là em sai rồi. không nên đối xử với anh như thế, anh có thể đánh em mắng em, nhưng đừng có dùng cướp đi đứa bé của em để trừng phạt em được không. . . . Giang Thiệu Giang Thiệu. . . .”
Giang Thiệu nhắm mắt lại, cố gắng bình phục tâm tình, rồi mở ra lại. “Không đâu Thanh Thanh, em còn nhớ rõ anh là ai có đúng hay không? Vậy thì nghĩ lại xem anh có từng tổn thương em chưa?”

Cận Thanh theo dõi mặt của anh, cẩn thận nhìn, rồi sau đó chậm rãi lắc đầu, ánh mắt lại biến thành vô dụng và lệ thuộc. “Không có, anh rất yêu em, sẽ không để cho bọn họ thương tổn con của em, phải hay không? Phải hay không?”
Cô hỏi tới lần nữa, hình như đáp án của anh chính là một cái vỏ bảo vệ cứng rắn nhất. Giang Thiệu mím chặt bờ môi, nhăn chân mày lại thật sâu, đây là lần đầu đối mặt vấn đề này sau một thời gian dài.
Anh đã từng yêu cô rất nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể tự hào và thản nhiên nói ra những lời này. Nhưng lúc này anh lại phát hiện hiện tại thật khó mở miệng.
“Uh, anh rất yêu em, cho nên em phải tin tưởng anh, không ai có thể tổn thương con của em, bọn họ đang giúp em giữ nó, vào đi Thanh Thanh, trì hoãn thêm một giây thì đứa bé lại có thêm một phần nguy hiểm, chẳng lẽ em muốn đứa bé có chuyện gì sao?” Giang Thiệu buông cô ra, ôm cô đến trên giường. Cận Thanh vẫn lo lắng giữ lấy anh không thả, Giang Thiệu nắm tay của cô cho cô lực lượng. “Đừng sợ, có chuyện gì anh sẽ lập tức đi vào.”
Cận Thanh che mắt, gật đầu một cái. Cô bị đẩy mạnh vào phòng giải phẩu lần nữa, Giang Thiệu đè trán thở dài, móc thuốc lá ra ngậm ở trên môi.
“Bệnh viện không thể hút thuốc lá.”
Một giọng nói bỗng dưng truyền tới từ phía sau lưng, Giang Thiệu dừng động tác lại, điếu thuốc rơi trên mặt đất. Nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Diệp Tiểu An thì trong lòng anh lại xuất hiện khủng hoảng. “Sao em ở đây? . . . .”
Diệp Tiểu An nghiêng đầu liếc mắt nhìn cửa phòng giải phẩu khép chặt, hơi nhếch môi. “Thì ra anh đang bận chuyện này.”
Tả Trí chạy tới rất nhanh, không ngờ Diệp Tiểu An cũng ở đây, nhìn cô một cái liền quay mặt đi. Giang Thiệu kể sơ tình huống với Tả Trí, rồi lôi kéo Diệp Tiểu An rời đi. Lúc mở cửa xe, thấy vết máu ở ghế phụ, Diệp Tiểu An liền hung hăng đóng sập cửa.
“Không đi xe, chúng ta thuê xe, ngày mai anh đi rửa xe đổi hết ghế ngồi.” Giang Thiệu siết tay của cô không thả, chỉ sợ cô sẽ chạy trốn. Diệp Tiểu An không có lên tiếng, đến nhà hàng cũng không mở miệng nói một câu.

Giang Thiệu yên lặng ăn cơm với cô, tính tiền xong ra ngoài thì đã là thời khắc đẹp nhất của thành phố B. Ban đêm mê ly ánh đèn sặc sỡ, Diệp Tiểu An và Giang Thiệu bước chậm ở đầu đường giống nhiều cặp tình nhân khác.
“Anh lạnh không?” Diệp Tiểu An hỏi. Áo khoác của anh đã dính máu của Cận Thanh, lúc nãy đi ra bệnh viện thì Giang Thiệu đã trực tiếp ném vào thùng rác, hiện tại chỉ mặc một cái áo sơ mi.
“Không lạnh.”
Đi tới một quảng trường, Giang Thiệu tìm một ghế dài không người ngồi xuống, ôm Diệp Tiểu An vào trong ngực. Diệp Tiểu An là một cô gái phương nam, rất không quen khí lạnh phương bắc.
“Đây là mùa đông đầu tiên em trôi qua ở đây.” Diệp Tiểu An kéo cổ áo lên chắn gió, Giang Thiệu siết cánh tay ôm cô chặt hơn. “Em lạnh thì chúng ta trở về.”
Cô lắc đầu, sau đó tựa vào trên vai anh. “Tại sao trên người anh vĩnh viễn đều ấm áp? Khiến em luôn muốn dính vào anh.”
“Tiểu An, anh không muốn lừa em, ở trong điện thoại nói thế là vì anh muốn về rồi nói rõ ràng với em.”
“Ừ.” Diệp Tiểu An đáp nhẹ, hình như bọn họ chỉ nói đến một việc không quan trọng. Cô quá bình tĩnh rồi, bình tĩnh khiến anh lo lắng. Giang Thiệu vùi đầu trong tóc cô, mỗi khi hít thở đều khó chịu muốn chết. “Anh biết rõ em tức giận, đừng nhịn, phát tiết ra ngoài được không?”
Ánh mắt cô yếu ớt, xa xa không có tiêu cự. “Buổi chiều em nộp bản thảo xong nên thuận tiện đến tìm anh về chung, trên đường nhìn thấy xe của anh. . . .”
Khi đó Diệp Tiểu An vốn định gọi điện thoại cho anh, lại phát hiện xe anh chạy về phía hoàn toàn khác với đường về nhà. Kể từ khi tin tức về Cận Thanh và nhà họ Hạ truyền ra ngoài Diệp Tiểu An luôn nhạy cảm, cô biết như vậy có phần cố chấp, có chút để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng cô không có biện pháp khống chế mình.
Sự thật chứng minh dự cảm của cô là chính xác, cô đi theo xe Giang Thiệu trở lại chung cư Tử Kinh, thấy anh đi vào, Diệp Tiểu An đặc biệt muốn xông tới dò xét đến cùng. Nhưng cô đã không làm vậy, bởi vì muốn xem anh sẽ nán ở phía trên bao lâu. Sau đó thấy anh ẵm một người phụ nữ ra ngoài, nhưng cô không ngờ người phụ nữ kia là Cận Thanh. Chân chính khiến mắt cô bị đâm đau là do một màn ở bệnh viện.
Giang Thiệu nâng cằm của cô, tựa vào trán cô. “Anh biết rõ em muốn nói gì, lúc nãy anh nói thế với Cận Thanh chỉ để trấn an cô ấy. Hạ Thanh Văn bị cha anh – Hạ Bồi Ninh tước mất tất cả chức quyền, thậm chí lập di chúc, nếu như anh ta muốn ở chung với Cận Thanh thì sẽ khiến anh ta hai bàn tay trắng, phái người hạn chế tự do của anh ta, ép Cận Thanh bỏ đứa bé.” Anh ánh mắt sáng trong của nhìn Diệp Tiểu An sâu sắc, “Trước đó cô ấy từng tìm anh một lần nhưng bị anh cự tuyệt, anh sợ em suy nghĩ lung tung nên không nói cho em biết, hiện tại cô ấy thật sự cùng đường mới đến cầu xin anh, anh chỉ giúp cô trên đạo nghĩa chứ không có ý gì khác.”
“Trừ anh ra, cô ấy không thể tìm ai khác sao?” Diệp Tiểu An nhẹ giọng hỏi.

“Nhà cô ấy cũng có mặt mũi, xảy ra chuyện này càng không để cô ấy sinh con ra, Tả Trí cũng không đồng ý. Tiểu An, em tin tưởng anh không?”
Diệp Tiểu An không hề chớp mắt nhìn anh. “Anh tin tưởng mình không?” Diệp Tiểu An đẩy anh ra nhảy xuống từ trên đùi anh, hít sâu một hơi bất cứ giá nào. “Giang Thiệu, em hỏi anh mấy vấn đề, anh phải trả lời ngay em, không cho suy nghĩ.”
“Em hỏi đi.”
“Anh vuốt trái tim nói xem anh thích em không?”
“Thích!”
“Lại vuốt trái tim xem anh có yêu em không?”
“——” Giang Thiệu giương cánh môi, chữ “yêu” lại bị nghẹn trong cổ họng, chần chờ không phát ra âm thanh.
Đôi mắt Diệp Tiểu An nháy mắt đỏ lên, nhưng trên mặt vẫn cười. “Xem đi xem đi, bị em hỏi được rồi.” Giang Thiệu không ngồi yên, bỗng dưng bắt lấy tay Diệp Tiểu An. “Tiểu An, anh không phải. . . . Anh. . . .”
Lần đầu tiên Giang Thiệu phát hiện đầu óc trước giờ thông minh của mình bắt đầu không vận chuyển được, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát. Diệp Tiểu An rút tay ra khỏi bàn tay anh, lấy máy ghi âm Nghê Hiểu đưa cho cô ra khỏi túi, kín đáo đưa cho anh.
“Em biết rõ anh chiều chuộng em, nhưng em muốn hỏi anh, tại sao anh luôn chỉ nói là chiều chuộng, mà không phải cưng chiều? Em muốn tin tưởng anh, nhưng anh cam kết với em những lời đó, chẳng lẽ không có một chút thành phần ám hiệu sao?” Cô áp lòng bàn tay vào ngực anh, giọng nói thê lương đến mức làm cho lòng người khiếp đảm. “Em rất tham, em muốn chỗ này của anh chỉ có em, nhưng mà em hiểu muốn cái gì thì phải đổi bằng một thứ khác cùng giá, hiện tại chỗ này của em chỉ toàn là anh.”
Cô chỉ tim mình, ngửa đầu nhìn anh. “Anh biết em nhát gan, một người phụ nữ bị anh yêu 24 năm, một người phụ nữ đã từng mang thai con của anh, một người phụ nữ cả nhẫn kết hôn cũng chuẩn bị xong, em không biết cô ấy ở ngang giữa chúng ta bao lâu, em không có lòng tin có một ngày sẽ vượt qua vị trí của cô ấy trong lòng anh. Cho nên anh xem, chúng ta còn tiếp tục thế nào nữa?”
Diệp Tiểu An nháy mắt một cái, nước mắt không tiếng động rớt xuống, nện ở trên tim của Giang Thiệu, thật là đau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.